Quảng cáo tìm vợ yêu
Chương 267
Bầu trời đêm, cơn mưa phùn bay nhè nhẹ.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nắm tay lái, chậm rãi lái xe, vừa quay đầu nhìn con gái vẫn còn đang ngủ say, có lẽ bị lệch múi giờ chưa quen, quá mệt mỏi, cô hơi nở nụ cười, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần có con gái bên cạnh, thì cô đã thỏa mãn.
.
.
.
.
.
Cô khẽ thở dài, tiếp tục lái xe chạy tới phía trước, dọc theo rào chắn biển trêи con đường nhỏ, đạp chân ga chuẩn bị tăng tốc, nào ngờ lúc cô không chú ý, trong làn mưa đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đứng cản trước đầu xe của mình, Hạ Tuyết giật mình dừng xe lại, nắm chặt tay lái, nheo mắt nhìn ra phía trước.
.
.
.
.
. Ánh mắt cô trừng to, lại có thể nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng trong mưa trêи con đường nhỏ, trong lòng của cô căng thẳng, nắm tay lái, nhìn hắn trong bóng đêm, ánh mắt nóng rực, hai mắt của cô tối sầm lại, lạnh nhạt, hơi quay đầu nhìn về phía sau xe, con gái vẫn đang ngủ say, cô suy nghĩ, biết có một số việc, cuối cùng phải đối mặt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo chậm rãi từng bước, từng bước đi tới gần Hạ Tuyết, đứng bên cạnh cửa kính xe nhìn cô! Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, bước ra xe, mang cây dù, che cho hai người, cô rất bình tĩnh nhìn hắn.
.
.
.
.
. dường như Hàn Văn Hạo cũng rất bình tĩnh, mơ hồ có chút xúc động, nhưng đột nhiên giống như ma quỷ, kẹp chặt cô, tay của hắn dần dần nắm chặt lại, nhìn cô vừa muốn nói chuyện, nhưng Hạ Tuyết nói: “Đừng đánh thức con gái của tôi.
.
.
.
.
.” Cô vừa nói xong, xoay người đi đến rào chắn biển thật dài, lúc cô muốn đi, Hàn Văn Hạo cố kiềm chế tức giận, nắm chặt vai cô, xoay người của cô lại, buộc cô đối mặt với mình, tức giận hỏi: “Đứa bé kia.
.
.
.
.
.” “Đứa bé làm sao?” Hạ Tuyết nhanh chóng nhìn hắn hỏi, cắn chặt răng, sớm chuẩn bị nhìn hắn, cười lạnh hỏi. Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn cô chằm chằm, chỉ vào đứa bé bên trong xe, kϊƈɦ động nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Đứa bé bên trong xe, có phải con của tôi hay không ?” Ánh mắt Hạ Tuyết bình tĩnh nhìn hắn, nhìn cha đứa bé, thật yên lặng, yên lặng, yên lặng một cách ngột ngạt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo trừng mắt nhìn cô chằm chằm, từ trong mắt cô, lấy được tin tức, ánh mắt của hắn phát hỏa, đột nhiên giống như mãnh thú, vươn tay nắm chặt yết hầu của cô, tức giận bóp mạnh, nhanh chóng nói: “Tối hôm đó, lúc cô gọi điện thoại cho tôi, chính là ngày cô sinh! ! Chắc cô sẽ không đoán ra được, tôi có thể tra xét chuyện xảy ra lâu như vậy chứ?” Hàn Văn Hạo đứng trong mưa, tức giận gầm lên: “Ai cho phép cô sinh con của tôi ? Cô có tư cách gì sinh con của tôi ? Tại sao cô muốn sinh con của tôi ? Tại sao?” “Tôi cũng không muốn sinh! !” Hạ Tuyết khóc kêu: “Tôi không muốn sinh! ! Tôi muốn hủy bỏ nó! ! Lúc tôi mang thai, tôi không ngừng ăn, tôi không ngừng ăn, chính là muốn để cho nó ăn no nhất, sau đó tôi sẽ hủy bỏ nó! ! Tại sao tôi phải sinh con cho anh? Tôi tuyệt đối không muốn sinh con cho anh! ! Đêm đó là tôi nguyện ý sao? Anh nói cho tôi biết, là tôi nguyện ý sao? Ở cùng một chỗ với anh có bao nhiêu chuyện xảy ra, là tôi nguyện ý sao? Anh xem bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ? Anh đã đuổi tôi đi như thế nào? Tại sao tôi muốn sinh con cho anh? Anh yêu tôi sao?” Hạ Tuyết không lên tiếng, cảm giác bàn tay của hắn muốn bóp nghẹt hơi thở của mình, ánh mắt cô chớp một cái, nước mắt lăn xuống, cô không thở nổi, bàn tay của hắn nắm cứng như thép, cô đẩy người hắn ra, tức giận nhìn hắn kêu to: “Anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? rốt cuộc tôi làm chuyện gì có lỗi với anh?” Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, ánh mắt như con báo nhỏ nhìn cô! ! Hạ Tuyết nhớ lại quá khứ, nước mắt tuôn như suối, cô đau lòng bật khóc: “Nhưng đứa bé kia, cùng tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, trái tim nó vẫn đập mạnh mẽ, tôi nằm trêи giường bệnh, mặc kệ tôi buộc mình vô tình muốn vứt bỏ nó, nhưng tôi còn không có cách nào.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu lại, hai tay chống trêи rào chắn, nhìn mặt biển đang gào thét, nhớ sáu năm trước, mình đã nói rất nhiều lời tàn nhẫn vô tình với cô.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết bật khóc gào lên: “Tôi cũng muốn hận anh! ! Tôi rất hận anh, nhưng anh là cha của đứa bé, tôi làm sao hận anh? Ngày đó tôi sinh Hi Văn, tôi đã bị xuất huyết muốn chết, tôi gọi điện thoại cho anh, tôi không muốn có một ngày, tôi chết đi, đứa bé của tôi lại giống như tôi vậy, biến thành cô nhi! Anh căn bản không biết, cuộc đời không có cha mẹ, có bao nhiêu đáng thương.
Rất cô đơn, rất tịch mịch! ! Tôi muốn nó có cuộc sống tốt đẹp! Vài lần tôi đã mềm lòng! ! Nhưng anh đối xử với tôi thế nào? Ngoại trừ cường hôn tôi, anh lại đuổi tôi đi! ! ! Cho tới bây giờ, anh dựa vào cái gì tức giận với tôi! ! ? Anh dựa vào cái gì muốn lấy của tôi? Tôi sinh đứa nhỏ này, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì? Tôi có thể để cho nó quấy nhiễu cuộc sống của anh sao? Tôi nghe lời anh, tôi đi rất xa, lúc tôi mang thai đứa bé, dẫn theo em trai nhỏ bé của mình, khổ sở không nơi nương tựa, đi đến một cái trấn nhỏ, mỗi tối, tôi không ngừng nói xin lỗi bảo bối! ! Tôi nói cha nó không phải cố ý muốn bỏ nó, tôi nói, bảo bối a, con phải tha thứ cho cha ! Cha thật sự không cố ý ! Cha cũng vô cùng yêu con! ! mỗi tối tôi không ngừng nói với nó như vậy, nhưng bản thân tôi thì sao? Lúc đêm dài vằn vặt, đối mặt với chuyện sắp sinh đứa bé, anh nghĩ tôi có bao nhiêu khổ sở? Cho dù tôi hận anh, nhưng đứa nhỏ này tôi vẫn muốn sinh ! ! Tôi muốn chịu trách nhiệm tất cả! ! Mặc kệ tôi hận anh, anh vẫn là cha của đứa bé! ! Tôi gọi điện thoại cho anh, vì anh là cha đứa bé! ! Tôi mang theo đứa bé rời khỏi, vì anh là cha đứa bé! ! Ngày đó tôi từ biệt anh, tôi đã không muốn ôm oán hận khi gặp lại anh! vì anh là cha đứa bé! !” Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, trong ngực kϊƈɦ động phập phồng ! ! “Rốt cuộc muốn tôi làm thế nào mới có thể buông tha làm tổn thương cho những người bên cạnh tôi?” Hạ Tuyết nhìn chằm chằm hắn, bi phẫn rơi lệ hỏi: “Có phải 6 năm sau, tôi không còn đơn thuần nữa, tôi không còn nghèo khổ nữa, anh đã quên sáu năm trước tôi đã chịu đau khổ cho nên lại ra sức không ngừng nghỉ với tôi?” Hàn Văn Hạo nhanh chóng quay đầu, nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì? Cô cũng không nên ở sau lưng tôi, lén lút sinh con của chúng ta ! Cô không có tư cách lừa gạt tôi !!” Hạ Tuyết đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt từng dòng, từng dòng chảy xuống, nhớ đến Hàn Văn Kiệt đã từng cho cô ấm áp trong cuộc đời, nhớ đến Hàn Văn Kiệt đã cùng cô trải qua thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời, nhớ đến lúc hắn đưa mình đi mua sữa bột, Hàn Văn Kiệt đút cho cô ăn quýt, nhớ đến lúc cô ở bệnh viện, nghe lời ra tiếng vào, bao gồm cả những thứ như hồ ly tinh, tiện nhân, dơ dáy bẩn thỉu.
.
.
.
.
. Cô đột nhiên cất tiếng cười to, trong lòng dâng lên buồn bã, không nói hết đau khổ.
.
.
.
.
.”Tôi thương lượng với anh? Vào lúc đó, tôi cũng không biết phải thương lượng với ai, thương lượng tại sao không cần đứa nhỏ này, thương lượng tại sao giữ lại đứa nhỏ này! Tôi chỉ biết, lúc tôi té ngựa, tôi bị vây khốn dưới núi Tuyết, tôi được cứu thoát, anh đã buộc tôi rời khỏi hai người em trai của anh, anh bảo tôi cút thật xa, tôi mang thai, dẫn theo em trai rời khỏi, một mình tìm nơi nương tựa ở một nơi xa lạ, bắt đầu lại một lần nữa, trước và sau khi tôi sinh đứa bé, hai lần tôi trải qua quỷ môn quan, suy yếu gọi điện thoại cho anh, nhưng một lần nữa bị lời nói vô tình của anh quất vào lòng tôi tan nát! Tất cả mọi thứ, một mình tôi chấp nhận đau khổ, ngay cả một nụ cười của mình, tôi cũng cảm thấy quá xa xỉ! ! Sáu năm trôi qua, hôm nay, anh lại nói tôi không có tư cách.
.
.
.
.
.
Ha ha ha ha.
.
.
.
.
.” Hai tay Hạ Tuyết chống lên rào chắn, nhìn mặt biển đang gào thét, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận rơi lệ nói: “Nếu tôi không có tư cách, làm sao tôi thể sống sót? Nếu ông trời để cho tôi sống đến bây giờ ! ! Bất luận là ai cũng không có tư cách đánh giá cuộc sống của tôi ! ! ! !” .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
51 chương
75 chương
91 chương
71 chương