Daniel nhẹ nhàng cột một cái nơ trêи cổ cho Cẩn Nhu, sau đó mỉm cười lui ra sau một bước, nói: “Vừa rồi thật xin lỗi cô, đã thất lễ chạm vào cô!” “Không có gì, cũng là tôi không cẩn thận. . . . . ” Cẩn Nhu mỉm cười, nói: “Tôi đi trước đây. . . . ..” “Cùng đi nhé. . . . . .” Daniel bước đến bên cạnh Cẩn Nhu, lịch sự hơi cong cánh tay. . . . . . người đàn ông Pháp luôn luôn thân sĩ như vậy. Cẩn Nhu do dự một chút, đưa luồn vào Daniel trong khuỷu tay, hai người đi đều bước ra ngoài. Thanh Nhã đứng phía sau, nhìn Cẩn Nhu tươi cười, trong lòng cô hơi căng thẳng. . . . . . ***** Lúc này, tiệc tối đã bắt đầu. Tiệc rượu đã tan, tất cả khách quý ngồi trêи sofa xa hoa dựa sát bức tường thành vòng tròn trong đại sảnh, Hạ Tuyết ngồi cùng Hàn Văn Vũ, tán chuyện phát triển gần đây của điện ảnh, Hàn Văn Kiệt ngồi cùng với Mộng Hàm ngồi trêи một sofa khác, cũng đang cười nói, Hạ Tuyết nói chuyện thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt vẫn nhàn nhạt ngồi đối diện mình, thỉnh thoảng cười cười, cũng không có nói gì, cô nhìn hắn thật sâu, không biết nên làm gì. . . . . . Lúc này ánh đèn trong hội trường đột nhiên tối sầm lại! Trong đại sảnh chậm rãi vang lên tiếng nhạc du dương, đột nhiên ngọn đèn hình trụ ở chính giữa sàn nhảy sáng lên, Tần Thư Lôi ngượng ngùng đứng giữa sàn nhảy, mỉm cười trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, sau đó mọi người rối rít nhìn về phía Hàn Văn Hạo. . . . . . Trong ánh mắt của mọi người Hàn Văn Hạo, chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Thư Lôi. . . . . . Rốt cuộc, Hạ Tuyết dừng nói chuyện, nhìn về phía Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi, thần thái nghiêm túc, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp trai, ánh mắt nóng bỏng, cô nhàn nhạt nhìn hắn, nghĩ đến con gái nằm trong lòng mình hỏi: “Mẹ, cha đã đi đâu?” Giữa sàn nhảy vang lên bản nhạc jazz lãng mạn, Hàn Văn Hạo một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Thư Lôi, một tay nắm eo nhỏ nhắn của cô, kéo người cô từ từ gần sát thân thể hắn, chầm chậm khiêu vũ. . . . . . Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Hạ Tuyết vẫn nhàn nhạt nhìn Hàn Văn Hạo, phút chốc lại nhìn hắn một lần, trong đầu không ngừng quay về buổi tối tuyết rơi hôm ấy, hai người ở trong toa xe hôn cuồng nhiệt, nhớ đến lúc cả người cô nằm trong bụi Tiên Nhân Chưởng, hắn đứng trong tuyết trắng mênh ʍôиɠ, gọi tên cô, nhớ đến lúc cô quỳ xuống, hắn nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy thương tiếc, hắn cứng rắn không nhịn được nụ hôn, còn có ánh mắt của hắn lạnh lùng vô tình. . . . . Lồng ngực Hạ Tuyết phập phồng lên xuống không ngừng, tiếp tục nhìn hắn ở trêи sàn nhảy ôm lấy Tần Thư Lôi giống như gợi tình nhảy múa, vũ điệu của hắn vô cùng lịch sự và hấp dẫn, phát ra hơi thở mạnh mẽ, làm cho người ta theo bước nhảy của hắn mà di chuyển, một người đàn ông bá đạo, bước nhảy cũng vô cùng bá đạo, cô không muốn nhìn hắn nữa, chỉ nâng ly rượu đỏ, ʍút̼ nhẹ một ngụm, phát hiện Daniel đang dìu Cẩn Nhu đi vào phòng khiêu vũ, có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi, cô nhướng mày. . . . . . Daniel đưa Cẩn Nhu đi vào trong đại sảnh, lịch sự chào tạm biệt, hướng chỗ Hạ Tuyết đi tới. . . . . Hạ Tuyết khó hiểu nhìn trêи mặt Daniel bình tĩnh, tươi cười, liếc mắt nhìn Cẩn Nhu đã thay đổi một bộ lễ phục dạ hội, ngồi ở giữa ghế sofa, làm rất nhiều vị khách nam ghé mắt, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Daniel đi tới trước mặt mình, lịch sự nhìn Hàn Văn Vũ nở nụ cười, Hàn Văn Vũ mỉm cười ngồi nhích ra một chút, Daniel ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, vươn tay kéo nhẹ vai cô, cúi xuống bên tai cô giải thích chuyện của Cẩn Nhu. . . . . . Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, quay đầu nhìn Cẩn Nhu đang cười nói với một nữ minh tinh bên cạnh, giống như không có chuyện xảy ra, cô do dự một chút, lại quay đầu nhìn Daniel khẽ cười, ánh mắt liếc qua nhìn thấy trước ngực hắn có in dấu môi son, cô lập tức “hey” một tiếng, vươn ra ngón trỏ chỉ vào dấu môi son trước ngực hắn, có chút không thoải mái cười hỏi: “Đây là chuyện gì?” “A………….! Có thể là vừa rồi cô ấy không cẩn thận bị té ngã, bổ nhào vào lòng người đàn ông lịch sự này. . . . . .” Daniel cười nói. Hạ Tuyết đột nhiên cười, nhìn Daniel cố ý nói: “Sau khi anh về nước, dường như diễm phúc không ít a?” Daniel cúi xuống liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, cuối cùng giọng nói hấp dẫn mê người ở bên tai cô thì thầm: “Nếu em tiếp nhận anh, người nào anh cũng không cần!” “Nếu em không tiếp nhận anh?” Hạ Tuyết nhìn hắn, cố ý cười hỏi. Daniel nhíu mày nghĩ nghĩ, nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm, cười nói: “Nếu em không tiếp nhận anh, người nào anh cũng không cần”. Hạ Tuyết nhịn không được nở nụ cười, tự mình lấy ly rượu sherry mình thích uống, đưa đến bên môi Daniel. . . . . . Daniel ʍút̼ nhẹ một hớp, lại cúi xuống, cụng đầu trêи trán của cô, hai người nhìn nhau cười, không ai có thể hiểu được, chân tình giữa bọn họ như thế nào, trêи thế giới này, không ai có thể hiểu được tình cảm của bọn hắn, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nhìn bọn hắn thân mật như vậy, mỗi người đều tự theo đuổi suy nghĩ riêng…………… Cẩn Nhu cầm ly rượu đỏ, ngồi ở đầu bên kia, nhìn Daniel ôm nhẹ Hạ Tuyết, cưng chìu nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, tay cầm một miếng thức ăn, đưa tới môi cô. . . . . . Hạ Tuyết cố ý cắn ngón tay hắn, hắn mỉm cười, véo chóp mũi của cô. Cẩn Nhu nhìn toàn bộ màn này, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Âm nhạc chậm rãi ngừng lại, Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi đã nhảy xong một điệu, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên toàn trường, từng nhóm nam nữ khách quý bắt đầu rối rít dắt bạn lữ của mình ra khiêu vũ, các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trêи trời của diendanlequydon. Daniel cũng dắt tay Hạ Tuyết ra khiêu vũ, Hàn Văn Hạo và Tần Thư Lôi dẫn đầu, tất cả nam nữ khách quý cùng nối bước theo đuôi cô dâu, chú rễ, cùng nhau xoay xung quanh. . . . . . “Hôm nay xem ra cảm xúc của em không tốt lắm. . . . . .” Daniel vừa ôm Hạ Tuyết khiêu vũ, vừa nhàn nhạt nhìn cô hỏi: “Có tâm sự sao?” “Không có !” Hạ Tuyết nhàn nhạt mỉm cười nói. Daniel ôm Hạ Tuyết xoay tròn, quan tâm, hết sức thâm tình nói: “Nếu như có chuyện gì, anh hi vọng em có thể nói với anh! Anh sẽ đi cùng em cả đời! I love you! sheery !” Hạ Tuyết nhìn Daniel đã làm bạn với mình nhiều năm, cô lại cười xin lỗi như sáu năm qua. Daniel nhìn ánh mắt của cô như vậy, khó hiểu hỏi: “Cũng đã sáu năm rồi. . . . . . Anh muốn biết rốt cuộc em đang đợi ai? Lần này em trở về, là muốn gặp hắn. . . . . . muốn cho chính mình một đáp án sao?” Ánh mắt Hạ Tuyết có chút ảm đạm. . . . . . Daniel chân thành nói: “Hạ Tuyết vẫn là Hạ Tuyết, một cô gái đáng yêu của mùa hè năm đó, em ở Pháp hoạt bát làm sao, nhưng khi trở về lại phiền não như vậy, anh nhìn thấy em đau lòng, nhưng. . . . . . bất kể em làm chuyện gì, anh cũng ủng hộ em!” Hạ Tuyết nhìn hắn, cảm kϊƈɦ cười, âm nhạc cao trào vang lên, Daniel đẩy nhẹ Hạ Tuyết, Hạ Tuyết trong không trung xoay tròn một cái, sau đó chuẩn xác đứng trước mặt một người đàn ông, trao đổi bạn nhảy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Văn Hạo, cô sửng sốt. . . . . .