Quảng cáo tìm vợ yêu
Chương 216
“Rất hoan nghênh lễ trao giải các bộ phim hay năm nay.
.
.
.
.” Tiếng vỗ tay giòn giã từ hiện trường trao Giải Kim Mã vang lên.
.
.
.
.
. Phạm Trí cầm hộp thư, ra vẻ bí mật, dừng một chút, nhìn tất cả khách quý, hắn đột nhiên cười nói: “Có phải vô cùng khẩn trương hay không? Hàng năm, vào lúc này, tôi đều đặc biệt vui sướиɠ!” Tất cả minh tinh và khách quý dự Giải Kim Mã sôi nổi cười rộ.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết ôm con gái ba tháng tuổi, mặc váy màu hồng, ngồi trêи ghế sofa đỏ thẫm trong nhà, vội đem khoai tây chiên từng miếng nhét vào miệng, nhìn chằm chằm TV, ngừng thở chờ đợi.
.
.
.
. Phạm trí cười to hai tiếng, rốt cuộc hét lên, người giành giải thưởng nhà biên kịch xuất sắc nhất thuộc bộ phim.
.
.
.
.” “Vương triều hiện đại” Lô Chí Thành!” Tất cả âm nhạc tại hiện trường trao Giải Kim Mã vang lên, khiến người ta phấn chấn, nhà biên kịch Lô Chí Thành, hưng phấn đứng lên, bắt tay Tôn Minh, ôm các anh em trong đoàn phim, chậm rãi đi tới chỗ khách quý, bắt tay nam chính Hàn Văn Vũ và Tả La, chậm rãi đi lên đài.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ mặc tây phục màu đen thanh lịch, đeo nơ, nhìn Lô Chí Thành trêи đài hưng phấn vỗ tay, trêи mặt vô cùng đẹp trai, sang sảng tươi cười ……. Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ, đột nhiên ngơ ngác cười, cũng đã gần một năm rồi không gặp hắn, Văn Vũ, anh vẫn rất đẹp trai, gần đây nghe nói anh muốn đến Hollywood đóng phim, tôi muốn điện thoại cho anh, nhưng sợ nghe được giọng nói của anh, tôi sẽ không nhịn được………..Văn Vũ, anh phải cố lên ………., phải hạnh phúc ….
.
.
.
.
. Hạ Tuyết thở dài, hốc mắt đỏ lên nhìn lễ trao giải, lại nghe được ngoài phòng một loạt tiếng bước chân, cô vừa nghe tiếng bước chân này, liền biết là ai tới rồi ! “Hi! !” Daniel cầm theo một cái bình thuỷ đi đến, hắn mang cháo hải sản từ trêи thuyền nhỏ đến! Hạ Tuyết nhìn hắn, bất đắc dĩ cười, cô không nghĩ quá nhiều, cho rằng hắn chỉ áy náy, nhưng thật sự không có biện pháp từ chối, để cho hắn chăm sóc cô ở bệnh viện một tháng, mỗi ngày hắn quay phim xong, lái xe đến trông nom, chăm sóc cô, hắn thật sự hết lòng che chở cô, thân thể cô dần dần khôi phục, cho đến sang tháng sau, Hạ Tuyết muốn tạm biệt với hắn, nào ngờ đuổi hắn, hắn cũng không đi, mỗi ngày chạy đến nhà cô, mua rất nhiều đồ tới, hàng xóm gần bên bàn tán, mặc kệ Hạ Tuyết có giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nói chàng đẹp trai kia là cha của Hi Văn, nếu không tại sao cẩn thân chăm sóc đứa bé như vậy? Hạ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, cô đã nói với hắn rất nhiều lần, bảo hắn đừng đến, cô còn có một nỏo lo lắng khác, sợ người của Trương Kính Trung phát hiện ra cô, nhưng Daniel nói không cần lo lắng, vì hắn và bọn họ đã nói chuyện này, mọi người cũng có thể hiểu được trong lòng hắn cảm thấy có lỗi, hắn là người chân thành như vậy, chân thành làm cho người ta cảm động, dần dần, Hạ Tuyết cũng quen, dù sao, hắn quay phim xong, phải đi thôi.
.
.
.
.
. “Không nên ăn khoai tây chiên, không tốt cho thân thể!” Daniel vừa nói vừa mở bình thủy, để cho cháo nguội một chút, đi vào phòng trong, nhìn thoáng qua Hạ Hân đã ngủ say, yên tâm đi ra, ngồi trêи sofa, chồm người tới, khẽ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hi Văn, lại nhẹ nhàng cúi xuống vuốt mái tóc quăn của cô, sau đó nói: “Nó thật giống tôi lúc còn bé.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết không khỏi quay đầu nhìn hắn, nghiêng đầu qua, chau mày hỏi: “Gì? Giống anh khi còn bé?” Daniel lập tức cười nói: “Đúng vậy!” “Đi!” Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó cúi đầu, nhìn con gái mặc chiếc váy bông nhỏ, đầu tóc xoăn xoăn, rất trêu chọc người ta, nằm trong lòng mẹ, o o ngủ, hai bàn tay nhỏ xíu nắm thật chặt, Daniel nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay nhỏ của nó, nhẹ nhàng lắc lắc nói: “Bảo bối, DADYY đến đây!” Hạ Tuyết thở dài nhìn hắn. “A………!” Daniel có chút xấu hổ cười nói: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi quay phim, đứa bé cũng sinh ra, lời thoại là.
.
.
.
.
. papa đến đây.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết cười nhìn Daniel, bất đắc dĩ nói: “Vậy anh cũng không thể sử dụng ở trêи người tôi a!” Daniel cười ngây ngô, nắm bàn tay nhỏ của Hi Văn, đặt lên cánh môi khêu gợi của hắn hôn, nói: “Công chúa nhỏ của papa, con mau mau lớn lên, papa muốn cùng con đi tham gia yến hội long trọng, mang con đi khắp nơi trong trang trại rượu nho.
.
.
.
.” Hạ Tuyết không để ý hắn, tiếp tục xem lễ trao giải.
.
.
.
.
. Daniel lập tức đứng dậy, đi vào phòng bếp nhỏ, lấy cái muỗng hỏi: “Xem lễ trao giải sao?” “Uhm!” Hạ Tuyết đáp lại, Hạ Tuyết cũng không giấu diếm hắn, hắn cũng không giấu được cô, sau này hắn biết cô là ngôi sao mới diễn vai Minh Cơ là Hạ Tuyết.
.
.
.
.
. Daniel ngồi trở lại trêи sofa, cầm bình thuỷ, múc một muỗng cháo nóng, đưa tới bên môi Hạ Tuyết nói: “Năm nay “Vương triều hiện đại” khẳng định sẽ đoạt giải ! Chắn chắn sẽ chiến thắng! !” Hạ Tuyết vừa uống cháo, vừa nhìn TV nói: “Đúng vậy a!” Daniel lại múc một muỗng cháo, đưa cho cô nói: “Sau này cô còn đóng phim không?” “Làm sao có thể?” Hạ Tuyết uống nữa muỗng cháo, nói: “Bây giờ thân phận tôi là gì?” “Tại sao không được? Đây là lý tưởng của cô mà!” “Lý tưởng của tôi là mở tiệm cà phê!” Hạ Tuyết nói thẳng, cô bắt đầu có chút khẩn trương, bởi vì Ban tổ chức chuẩn bị phát thưởng! ! Bản thân mình được đề cử! ! Ánh mắt của cô lập tức căng thẳng. Daniel nhìn cô, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Căng thẳng như vậy?” Hạ Tuyết nhìn hắn nói: “Tôi được đề cử a! !” “A………?” Daniel ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Thật vậy chăng?” “Mời hai vị khách mời danh dự lên trao giải, ảnh đế Hàn Văn Vũ và Tịch Lam.
.
.
.
.
.” Người chủ trì mỉm cười cầm Microphone, mời khách quý lên trao giải. Vẻ mặt Hạ Tuyết ngưng lại, căng thẳng ôm con gái đi tới trước màn hình TV, ngồi xổm trêи mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Vũ rất tao nhã, cao quý đi ra khỏi hàng ghế, hướng trêи đài đi đến.
.
.
.
.
.
Hốc mắt cô đỏ lên, lại có chút hoài niệm nhìn Văn Vũ trong TV, nở nụ cười khổ.
.
.
.
.
. Trước màn hình, Hàn Văn Vũ trước hết mời Tịch Lam cầm danh sách người có tên đoạt giải, sau đó hai tay hắn chống lên mặt bàn thủy tinh, mỉm cười điều chỉnh Microphone một chút nói: “Giải thưởng này, tôi không dám trao.
.
.
.
.
.” Tịch lam nhướng mày, cười hỏi: “Tại sao vậy? Vì.
.
.
.
.
. người được đề cử là bạn gái tin đồn của anh, Hạ Tuyết sao?” Khách quý tại hiện trường đều cười, thậm chí nhao nhao vỗ tay, phía dưới đài người trong đoàn phim “Vương triều hiện đại” cười thoải mái.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ cũng cố ý nhìn tịch lam cười nói: “Bạn gái tin đồn của tôi không phải Hà Tú Na sao?” “Là Hạ Tuyết! !” Tịch lam cố ý nói: “Đều đã bị đồn đãi rất nhiều, anh nói lễ trao giải này rất không tốt phải không? Chọn bạn trai tin đồn tới trao giải bạn gái tin đồn!” Dưới đài khách quý lại sôi trào hừng hực, nhao nhao vỗ tay cười to.
.
.
. Hạ Tuyết cũng không nhịn được nở nụ cười, ngây ngốc nhìn Hàn Văn Vũ, trong hốc mắt tràn ra nước mắt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ ngượng ngùng cười, nhìn Tịch Lam hỏi: “Nếu lát nữa, Hạ Tuyết không đến nhận giải thưởng? Chuyện kia không phải là tệ hơn sao! Sao muốn tôi đội cái nồi đen này! Nhưng tôi muốn nói, mặc kệ hôm nay người nào nhận được giải thưởng, chỉ cần được đề cử là các vị đã thành công rồi! Trao giải tất nhiên là ột số người xuất sắc, nhưng chỉ cần các vị cố gắng hết sức, giải thưởng ở ngay trong lòng của các vị! !” Tiếng vỗ tay lại cuồng nhiệt vang lên. “Hằng năm, giải thưởng điện ảnh rất được hoan nghênh! Tài năng mới rất nhiều, năng lực vô cùng phong phú, lối diễn xuất mới mẽ, còn có tin đồn nhảm, còn có.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ tạm dừng một chút, nhìn ống kính cười nhẹ.
.
.
.
.
.” Còn có lạc quan đáng yêu, kiên cường dũng cảm, có thiên phú diễn xuất, Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết sâu xa nhìn Hàn Văn Vũ, nước mắt lăn xuống.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ chân thành nói trước màn hình: “Mặc kệ cuối cùng ai là người đoạt giải, chúng ta đều chân thành chúc phúc cho cô ấy.
.
.
.
.
.” “Đúng vậy!” Tịch Lam cũng mỉm cười nói: “Hi vọng người mới được đoạt giải, trong tương lai sau này, có thể tốt hơn, cũng hi vọng mỗi người được đề cử phải không ngừng cố gắng! !” “Được rồi, mở bì thư đi !” Hàn Văn Vũ đột nhiên cười hỏi Tịch Lam.
.
.
.
.
.”Là cô mở hay tôi mở?” “Đương nhiên là tôi mở!” Tịch Lam mỉm cười nói: “Để anh mở càng bị nghi ngờ!” Nhóm khách quý nhao nhao vỗ tay cười. Hàn Văn Vũ nghe xong, cảm thấy có chút xấu hổ, thậm chí đỏ mặt lên. “Tại sao anh đỏ mặt ?” Tịch Lam cố ý trêu cợt Hàn Văn Vũ. “Ngày hôm qua tôi uống nhiều rượu đỏ! Hàn Văn Vũ thật sự ngượng ngùng khẽ xoa trán.
.
.
.
. “Tôi mở đây!” Tịch Lam cười khẽ, cuối cùng từng trận vỗ tay kϊƈɦ động sôi trào, chậm rãi mở phong thư.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ cố ý ho khan, có chút khẩn trương nhìn mọi người trong đoàn phim dưới đài.
.
. Hạ Tuyết cũng ôm chặt con gái đã ngủ say, nín thở nhìn TV.
.
.
.
.
. Daniel cũng căng thẳng ngồi trêи sofa, cùng chờ đợi.
.
.
.
.
. Tiếng vổ tay từng chập vang lên, rốt cuộc Tịch Lam mở phong thư ra, vừa nhìn danh sách, cô nhướng mày, sửng sốt một chút, nở nụ cười, đưa danh sách cho Hàn Văn Vũ nói: “Vẫn là giao cho ảnh đế đọc đi! ! Hắn có vẻ rất khẩn trương!” Dưới đài mọi người cười ầm lên, nhưng tất cả người của đoàn phim “Vương triều hiện đại” không cười nổi, nhất là Tôn Minh có chút căng thẳng nhìn lên đài.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết đưa tay lên, cắn ngón tay mình, ánh mắt nhìn chòng chọc màn hình! Hàn Văn Vũ thâm sâu thở dốc một hơi, chậm rãi nhận lấy danh sách trong tay Tịch Lam, nhìn thoáng qua tên người đoạt giải thưởng, thở sâu một hơi, bình tĩnh nghiêm mặt, điều chỉnh Microphone, toàn trường yên tĩnh, hắn nhìn ngay ống kính nói: “Giải Kim Mã năm nay trao cho người mới xuất sắc nhất.
.
.
.
.
.trong bộ phim “Vương triều hiện đại” Hạ Tuyết!” Tất cả khách quý toàn trường nhất thời nhao nhao vỗ tay, tất cả người trong đoàn phim “Vương triều hiện đại” nhảy dựng lên vỗ tay, hoan hô! ! Hạ Tuyết sửng sốt, rung động nước mắt lăn xuống.
.
.
.
.
. Hội trường chợt tối sầm, trong màn hình lớn sáng lên, chiếu đoạn phim ngắn của Hạ Tuyết ……”Bông tuyết trắng xóa bay bay, một nữ tử mặc váy dài màu trắng, người khoác áo choàng màu tím nhạt, cưỡi trêи lưng tuấn mã, chạy như bay trong tuyết…….Cô nắm chặt dây cương, vui vẻ, sung sướиɠ giơ tay lên, phất khăn lụa trắng trong tay, hướng về bày ngựa kêu lên: “Tuyết nhi chạy mau …… Chúng ta cùng đi lên núi hái hoa anh đào đỏ ……..” Hình ảnh Hạ Tuyết ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt đứng yên.
.
.
.
. Tất cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ đứng trong hội trường, đột nhiên hốc mắt đỏ lên cười, nhận lấy chiếc cúp trong tay Tịch Lam, giơ chiếc cúp lên, từng trận vỗ tay, nhìn ống kính, giống như biết cô đang nhìn hắn, hắn nghẹn ngào nói: “Hạ Tuyết ……Tôi không biết bây giờ cô ở đâu, nhưng giải thưởng này, cô nên được, cô đã cố gắng như vậy, kiên cường như vậy, lạc quan và đáng yêu như vậy, giải thưởng này là thượng đế nói cho cô biết, người vẫn yêu thương cô …… Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Cho dù cô ở nơi nào, tôi đều rất tin tưởng cô, nhất định cô sẽ sống tốt.
.
.
.
.
Cố lên! ! Cố lên! !” Hạ Tuyết ôm chặt con gái, cảm động khóc òa lên, mặt dán vào khuôn mặt bé nhỏ của con gái đang ngủ say, muôn vạn lời muốn nói đều nuốt vào lòng, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, tất cả tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt, cô mở hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy Hàn Văn Vũ trước màn hình nói: “Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Giải thưởng này, tôi tạm thời giữ cho cô, ngày sau gặp mặt, tôi tự mình đưa cho cô! Đừng bỏ lỡ! Chúng tôi đều muốn cô!” Hạ Tuyết khổ sở nhìn Hàn Văn Vũ tay nâng chiếc cúp kia, sau đó chậm rãi đi xuống đài, cùng Tôn Minh làm một tư thế chiến thắng, hai người nhẹ nhàng ôm vai nhau.
.
.
.
.
.
Cô kϊƈɦ động nở nụ cười, bật khóc.
.
.
.
.
. Daniel đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng kϊƈɦ động như vậy, lơ đãng hỏi: “Thật sự cô muốn buông bỏ đóng phim sao? cô có thể đoạt được giải thưởng, đây là cổ vũ tốt nhất với cô! ! Cô nhất định thành công ! cô diễn Minh Cơ rất tốt! ! Vô cùng nổi bật! !” Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào ôm lấy con gái, đứng lên, ngồi trở lại trêи sofa, cầm lấy muỗng, cẩn thận múc cháo, vừa uống vừa nói: “Nếu tôi không buông tay, sáu năm trước tôi đã không buông tay, hiện tại tôi có Hi Văn rồi, tôi đã vô cùng thỏa mãn, còn nhớ dưới cơn trời mưa ngày ấy! Tôi bước qua Quỷ Môn Quan trở về, tôi quý trọng sinh mệnh mình, tôi càng quý trọng Hi Văn! !” “Nhưng tương lai của cô đâu? Mẹ của cô chắc cũng hi vọng cô có thể quý trọng tương lai của cô!” Daniel chân thành nói: “Hey! ! Đừng buông tha ước mơ! Giống như Minh Cơ, đến chết cũng muốn yêu! Bộ phim này nói ọi người, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải có lòng tin! ! Cô đã từ Quỷ Môn Quan quay trở về, vậy thì không cần sợ lời đồn đãi thị phi.
.
.
.
.
.
Hi Văn chúng ta đáng yêu nhất, không cần giấu đi, rồi cũng có một ngày, cô phải dùng thành công của mình, nắm tay con gái, bước lên thảm đỏ! ! Chỉ cần cô dũng cảm đối mặt! ! Vừa rồi đoạt giải, cô không vui sao? Cô không hạnh phúc sao? Nhất định cô thuộc về sân khấu! Giống như lúc tôi mới vừa gặp cô! ! Cô thật xinh đẹp! Có một loại ánh sáng lấp lánh, vô tình hấp dẫn người khác! ! Hãy tin tưởng Thượng Đế! Người cho cô ánh sáng xinh đẹp, luôn luôn có mục đích, cô chỉ cần hướng theo mục đích kia đi về phía trước, tự nhiên sẽ đạt được mơ ước của cô! Đây là mục đích của Thượng Đế! !” Hạ Tuyết chậm rãi cúi xuống, nhìn con gái đang ngủ say, bộ dáng chu môi đáng yêu, nằm trong lòng kêu khóc, thật đáng yêu, cô đột nhiên cười…….. Chương 191B: Buổi lễ trao giải Hàn Văn Vũ ngượng ngùng cười, nhìn Tịch Lam hỏi: “Nếu lát nữa, Hạ Tuyết không đến nhận giải thưởng? Chuyện kia không phải là tệ hơn sao! Sao muốn tôi đội cái nồi đen này! Nhưng tôi muốn nói, mặc kệ hôm nay người nào nhận được giải thưởng, chỉ cần được đề cử là các vị đã thành công rồi! Trao giải tất nhiên là ột số người xuất sắc, nhưng chỉ cần các vị cố gắng hết sức, giải thưởng ở ngay trong lòng của các vị! !” Tiếng vỗ tay lại cuồng nhiệt vang lên. “Hằng năm, giải thưởng điện ảnh rất được hoan nghênh! Tài năng mới rất nhiều, năng lực vô cùng phong phú, lối diễn xuất mới mẽ, còn có tin đồn nhảm, còn có.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ tạm dừng một chút, nhìn ống kính cười nhẹ.
.
.
.
.
.” Còn có lạc quan đáng yêu, kiên cường dũng cảm, có thiên phú diễn xuất, Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết sâu xa nhìn Hàn Văn Vũ, nước mắt lăn xuống.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ chân thành nói trước màn hình: “Mặc kệ cuối cùng ai là người đoạt giải, chúng ta đều chân thành chúc phúc cho cô ấy.
.
.
.
.
.” “Đúng vậy!” Tịch Lam cũng mỉm cười nói: “Hi vọng người mới được đoạt giải, trong tương lai sau này, có thể tốt hơn, cũng hi vọng mỗi người được đề cử phải không ngừng cố gắng! !” “Được rồi, mở bì thư đi !” Hàn Văn Vũ đột nhiên cười hỏi Tịch Lam.
.
.
.
.
.”Là cô mở hay tôi mở?” “Đương nhiên là tôi mở!” Tịch Lam mỉm cười nói: “Để anh mở càng bị nghi ngờ!” Nhóm khách quý nhao nhao vỗ tay cười. Hàn Văn Vũ nghe xong, cảm thấy có chút xấu hổ, thậm chí đỏ mặt lên. “Tại sao anh đỏ mặt ?” Tịch Lam cố ý trêu cợt Hàn Văn Vũ. “Ngày hôm qua tôi uống nhiều rượu đỏ! Hàn Văn Vũ thật sự ngượng ngùng khẽ xoa trán.
.
.
.
. “Tôi mở đây!” Tịch Lam cười khẽ, cuối cùng từng trận vỗ tay kϊƈɦ động sôi trào, chậm rãi mở phong thư.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ cố ý ho khan, có chút khẩn trương nhìn mọi người trong đoàn phim dưới đài.
.
. Hạ Tuyết cũng ôm chặt con gái đã ngủ say, nín thở nhìn TV.
.
.
.
.
. Daniel cũng căng thẳng ngồi trêи sofa, cùng chờ đợi.
.
.
.
.
. Tiếng vổ tay từng chập vang lên, rốt cuộc Tịch Lam mở phong thư ra, vừa nhìn danh sách, cô nhướng mày, sửng sốt một chút, nở nụ cười, đưa danh sách cho Hàn Văn Vũ nói: “Vẫn là giao cho ảnh đế đọc đi! ! Hắn có vẻ rất khẩn trương!” Dưới đài mọi người cười ầm lên, nhưng tất cả người của đoàn phim “Vương triều hiện đại” không cười nổi, nhất là Tôn Minh có chút căng thẳng nhìn lên đài.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết đưa tay lên, cắn ngón tay mình, ánh mắt nhìn chòng chọc màn hình! Hàn Văn Vũ thâm sâu thở dốc một hơi, chậm rãi nhận lấy danh sách trong tay Tịch Lam, nhìn thoáng qua tên người đoạt giải thưởng, thở sâu một hơi, bình tĩnh nghiêm mặt, điều chỉnh Microphone, toàn trường yên tĩnh, hắn nhìn ngay ống kính nói: “Giải Kim Mã năm nay trao cho người mới xuất sắc nhất.
.
.
.
.
.trong bộ phim “Vương triều hiện đại” Hạ Tuyết!” Tất cả khách quý toàn trường nhất thời nhao nhao vỗ tay, tất cả người trong đoàn phim “Vương triều hiện đại” nhảy dựng lên vỗ tay, hoan hô! ! Hạ Tuyết sửng sốt, rung động nước mắt lăn xuống.
.
.
.
.
. Hội trường chợt tối sầm, trong màn hình lớn sáng lên, chiếu đoạn phim ngắn của Hạ Tuyết ……”Bông tuyết trắng xóa bay bay, một nữ tử mặc váy dài màu trắng, người khoác áo choàng màu tím nhạt, cưỡi trêи lưng tuấn mã, chạy như bay trong tuyết…….Cô nắm chặt dây cương, vui vẻ, sung sướиɠ giơ tay lên, phất khăn lụa trắng trong tay, hướng về bày ngựa kêu lên: “Tuyết nhi chạy mau …… Chúng ta cùng đi lên núi hái hoa anh đào đỏ ……..” Hình ảnh Hạ Tuyết ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt đứng yên.
.
.
.
. Tất cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ đứng trong hội trường, đột nhiên hốc mắt đỏ lên cười, nhận lấy chiếc cúp trong tay Tịch Lam, giơ chiếc cúp lên, từng trận vỗ tay, nhìn ống kính, giống như biết cô đang nhìn hắn, hắn nghẹn ngào nói: “Hạ Tuyết ……Tôi không biết bây giờ cô ở đâu, nhưng giải thưởng này, cô nên được, cô đã cố gắng như vậy, kiên cường như vậy, lạc quan và đáng yêu như vậy, giải thưởng này là thượng đế nói cho cô biết, người vẫn yêu thương cô …… Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Cho dù cô ở nơi nào, tôi đều rất tin tưởng cô, nhất định cô sẽ sống tốt.
.
.
.
.
Cố lên! ! Cố lên! !” Hạ Tuyết ôm chặt con gái, cảm động khóc òa lên, mặt dán vào khuôn mặt bé nhỏ của con gái đang ngủ say, muôn vạn lời muốn nói đều nuốt vào lòng, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, tất cả tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt, cô mở hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy Hàn Văn Vũ trước màn hình nói: “Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Giải thưởng này, tôi tạm thời giữ cho cô, ngày sau gặp mặt, tôi tự mình đưa cho cô! Đừng bỏ lỡ! Chúng tôi đều muốn cô!” Hạ Tuyết khổ sở nhìn Hàn Văn Vũ tay nâng chiếc cúp kia, sau đó chậm rãi đi xuống đài, cùng Tôn Minh làm một tư thế chiến thắng, hai người nhẹ nhàng ôm vai nhau.
.
.
.
.
.
Cô kϊƈɦ động nở nụ cười, bật khóc.
.
.
.
.
. Daniel đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng kϊƈɦ động như vậy, lơ đãng hỏi: “Thật sự cô muốn buông bỏ đóng phim sao? cô có thể đoạt được giải thưởng, đây là cổ vũ tốt nhất với cô! ! Cô nhất định thành công ! cô diễn Minh Cơ rất tốt! ! Vô cùng nổi bật! !” Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào ôm lấy con gái, đứng lên, ngồi trở lại trêи sofa, cầm lấy muỗng, cẩn thận múc cháo, vừa uống vừa nói: “Nếu tôi không buông tay, sáu năm trước tôi đã không buông tay, hiện tại tôi có Hi Văn rồi, tôi đã vô cùng thỏa mãn, còn nhớ dưới cơn trời mưa ngày ấy! Tôi bước qua Quỷ Môn Quan trở về, tôi quý trọng sinh mệnh mình, tôi càng quý trọng Hi Văn! !” “Nhưng tương lai của cô đâu? Mẹ của cô chắc cũng hi vọng cô có thể quý trọng tương lai của cô!” Daniel chân thành nói: “Hey! ! Đừng buông tha ước mơ! Giống như Minh Cơ, đến chết cũng muốn yêu! Bộ phim này nói ọi người, mặc kệ làm chuyện gì, đều phải có lòng tin! ! Cô đã từ Quỷ Môn Quan quay trở về, vậy thì không cần sợ lời đồn đãi thị phi.
.
.
.
.
.
Hi Văn chúng ta đáng yêu nhất, không cần giấu đi, rồi cũng có một ngày, cô phải dùng thành công của mình, nắm tay con gái, bước lên thảm đỏ! ! Chỉ cần cô dũng cảm đối mặt! ! Vừa rồi đoạt giải, cô không vui sao? Cô không hạnh phúc sao? Nhất định cô thuộc về sân khấu! Giống như lúc tôi mới vừa gặp cô! ! Cô thật xinh đẹp! Có một loại ánh sáng lấp lánh, vô tình hấp dẫn người khác! ! Hãy tin tưởng Thượng Đế! Người cho cô ánh sáng xinh đẹp, luôn luôn có mục đích, cô chỉ cần hướng theo mục đích kia đi về phía trước, tự nhiên sẽ đạt được mơ ước của cô! Đây là mục đích của Thượng Đế! !” Hạ Tuyết chậm rãi cúi xuống, nhìn con gái đang ngủ say, bộ dáng chu môi đáng yêu, nằm trong lòng kêu khóc, thật đáng yêu, cô đột nhiên cười…….. .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
51 chương
75 chương
91 chương
71 chương