Quảng cáo tìm vợ yêu
Chương 200
Tuyết rơi đầy trời, bay tán loạn, trời rất lạnh, rất lạnh.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết dựa vào cột đèn tại đường lớn của khách sạn, nắm trong tay một tấm thẻ bạch kim, gần 200 ngàn tiền thù lao đóng phim và 100 ngàn tiền bồi thường bị té ngựa, cả người nàng khẽ bay bổng, nhớ tới lời đạo diễn nói lúc nảy, nàng biết bản thân mình vì bảo bối trong bụng sẽ mất đi cái gì.
.
.
.
.
.
Tiền tài, ước mơ, điện ảnh, tương lai, sự nghiệp.
.
.
.
.
. Một trận gió tuyết thổi tới, tuyết trắng phất phới bay đậu lên sợi tóc của nàng.
.
.
.
.
. Nàng vẫn hững hờ nhìn này mọi thứ xung quanh, giờ khắc này, không bỏ được tất cả, nhưng nàng đặt nhẹ tay lên cái bụng trơn nhẵn của mình nói: “Bảo bối a, nếu không phải vì con, có lẽ mẹ sẽ không kiên trì được cho đến lúc này.
.
.
.
.
.
Cho nên mẹ sẽ nên vì con buông tha mọi thứ.
.
.
.
.
.
Mẹ tình nguyện buông tha tất cả để có được con.
.
.
.
.
.
Con có khỏe không? Yên tâm đi.
.
.
.
.
.
Chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi.
.
.
.
.
.
Chúng ta và cậu đi tìm cuộc sống gia đình bình yên……” Hạ Tuyết sâu xa nói hết lời, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng khẽ thở dài, hai tay cắm vào túi áo, nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong đứng cách đó không xa nhìn nàng, nàng nói với bọn hắn: “Tôi đã quay phim xong rồi, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành, tại sao vẫn còn đứng nơi này?” Hứa Mặc và Nhậm Phong vẫn không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng! Hạ Tuyết nhướng mày, lập tức đem tấm thẻ bạch kim giấu phía sau người, nhìn bọn hắn, khẩn trương nói: “Không phải hai người muốn tôi mời hai người đi ăn cơm chứ? Tôi cũng không có tiền a! ! Tiền này là tôi vất vả kiếm được!” Hứa Mặc chân thành nhìn Hạ Tuyết nói: “Trêи tay cô có nhiều tiền như vậy, để ở trong người không được an toàn! Hãy để cho chúng tôi bảo vệ cô cho đến lúc rời đi! Bởi vì cô cũng không chịu được dằn vặt cuối cùng này.
.
.
.
.
.” Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ mặt lạnh, hít hít cái mũi, trực tiếp đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tùy tiện hai người! Hai người muốn tăng ca, tôi cũng không có cách nào! !” Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Hạ Tuyết từng bước đi về phía trước, hỏi lại: “Cô muốn đi nơi nào? Vẫn muốn né tránh Hàn tiên sinh sao?” Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ từng bước dọc theo phố xá sầm uất đi về phía trước, đi qua trước tủ kính trang phục nam, ngừng lại, nhìn đồ trong tủ kính thủy tinh, không khỏi nhớ tới lời của Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
.”Tại sao bạn tốt của cô lại hiểu được ứng xử hơn cô vậy! Ít ra vẫn biết cảm ơn!” Miệng của nàng không khỏi kêu lên một tiếng, mặt hơi ngẩng, nắm tấm thẻ bạch kim trong tay, nhớ đến Hàn Văn Hạo đã vì mình làm biết bao nhiêu chuyện, nàng thở dài một hơi, đi vào cửa hàng quần áo nam.
.
.
.
.
. Hứa Mặc và Nhậm Phong sửng sốt, tò mò ngẩng đầu nhìn cửa hàng quần áo nhãn hiệu “Armani” Hạ Tuyết rất nhanh từ bên trong đi ra, tức giận đứng ở cửa nói: “Thật kỳ quái!! Quần áo này sao lại mắc như vậy!! Một bộ tây trang phải mấy chục ngàn!! Cướp tiền sao? Đánh cướp ngân hàng cũng không phải là đánh cướp như vậy! ! Thế giới này thật có kẻ có nhiều có tiền như vậy sao?” Hứa Mặc và Nhậm Phong không lên tiếng! Hạ Tuyết tức giận đi về phía trước, mới đi vài bước, lại tức giận nói: “Hắn thường xuyên mặc quần áo gì vậy? Tôi phải mua cho hắn sao? Lông của con báo nhỏ chắc cũng không quá đắt? Mẹ nó!!” Nàng cắn môi dưới, rất tức giận đá một đống tuyết, lại xoay người đi vào “Armani” Hứa Mặc cùng Nhậm Phong xẹt qua ý cười, cũng đi vào theo! Nhân viên bán hàng “Armani”, mặc đồng phục màu trắng, cung kính nói với Hạ Tuyết và bọn Nhậm Phong: “Hoan nghênh quý khách đã đến!” Hạ Tuyết nhất thời cảm thấy được chỗ này, dường như có vô số chim bồ câu mang tiền bay khắp nơi, nàng cắn răng, mặt lạnh đi đến một cái kệ, nhẹ tay vạch bảng giá trêи tây phục.
.
.
.
.
.
85000.
.
.
.
.
.
Nàng cảm thấy hoa mắt, nàng hi vọng trong lòng, người kia được báo đáp, bị sét đánh chết, nàng thở dài một hơi, đi dọc về phía trước, nhẹ nhàng giở bảng giá tây phục ra xem.
.
.
.
.
.
5000.
.
.
.
.
. “Mẹ nó!! Mặc cái này có thể biến thành Spider-Man à?” Trong miệng nàng lẩm bẩm, vẫn tức giận đi về phía trước.
.
.
.
.
. “Xin hỏi tiểu thư, cô muốn chọn tây phục, đồ lót, cà vạt, hay cái khác?” Nhân viên bán hàng mỉm cười tiến lên hỏi. Hạ Tuyết cắn môi dưới, có chút miễn cưỡng cười với cô, khổ sở nói: “Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi chỉ muốn mua một món đồ tặng cho bạn tôi.
.
.
.
.
.
Cảm ơn hắn đã giúp tôi một chuyện lớn.
.
.
.
.
.
Nhưng tiền của tôi không nhiều lắm.
.
.
.
.
.
Nhưng hắn có rất nhiều tiền.
.
.
.
.
.
Tôi vô cùng phân vân, cô hiểu chưa?” Nhân viên bán hàng vừa nghe, lập tức hiểu được, cười nói: “Thật ra tặng quà không có gì quý trọng hơn là ở tấm lòng.
.
.
.
.
.
Nếu tặng tây phục ngược lại có vẻ rất phiền phức! Cô có thể lựa chọn món đồ tương đối có cá tính như cà-vạt, kẹp cravate.
.
.
.
.
. quà tặng như vậy càng thể hiện tinh xảo và tỉ mỉ của con gái.
.
.
.
.
.” Nhân viên bán hàng giải thích xong, cẩn thận đi tới một trước tủ kính thủy tinh, mạ vàng, nhẹ nhàng kéo ra, bên trong hơn mười ngăn kín, trong mỗi ngăn kín bày ra đủ các loại cà-vạt cao quý với đủ loại kiểu dáng. .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
51 chương
75 chương
91 chương
71 chương