Buổi sáng! Nghi thức ghi hình tiến hành lúc 10 giờ! Hàn Văn Vũ đã thức dậy lúc 7 giờ, lái xe với tốc độ 180 km/h chạy như bay xuống núi, một lát sau, chạy như bay trở về, thắng gấp trước cửa nhà, lạnh run vội vàng vác tất cả bao cỏ lúa mì đen ở phía sau xe xuống, mở rào chắn màu trắng, đem cỏ lúa mì đen đặt ở bên cạnh rào chắn, sau đó bậc một chiếc đèn nhỏ, hưng phấn chạy đến trước cửa nhà, cởi dép, chạy lên lầu như điên. . . . . . “Hạ Tuyết! ! Mau dậy đi! ! Mau! !” Hàn Văn Vũ lay lay Hạ Tuyết!! “Để làm chi ? Mệt lắm!” Hạ Tuyết kéo chăn, muốn xoay người ngủ tiếp! “Ôi, cô thức dậy cho tôi!! Nhanh lên!! Có chuyện hay kìa!!” Hàn Văn Vũ lay mạnh Hạ Tuyết! “Chỉ cần không liên quan đến Dê thì không được xem là chuyện hay!!” Hạ Tuyết vừa muốn kéo chăn trùm kín đầu! “Ôi, cô nghe tôi đi!” Hàn Văn Vũ lập tức ôm Hạ Tuyết từ trên giường, đem đặt nàng trên thành cửa sổ, chỉ phía dưới lầu nói: “Cô nhìn xem một chút?” “Cái gì?” Hạ Tuyết dụi mắt, nheo mắt nhìn xuống dưới lầu, liếc thấy trong sân có rất nhiều cỏ lúa mì đen, nàng sững sờ, tỉnh táo hẳn, nói: “Tôi lập tức đánh răng, rửa mặt!! Dê tới đây, chờ tao!!” “Tốt!!” Hàn Văn Vũ ngồi trên thành cửa sổ nhìn chằm chằm phía trước!! Một lúc sau, Hạ Tuyết từ trong phòng tắm chạy đến, khoác áo lông, cũng ghé đầu vào trên cửa sổ chờ. . . . . . Hai người bọn họ tập trung tinh thần, ngồi xổm trước cửa sổ, khổ sở chờ. . . . . . Thời gian từng phút, từng phút trôi qua. . . . . . Rốt cục. . . . . . Bọn chúng cũng đến rồi, một con dê lớn và ba con dê nhỏ, bọn chúng nhắm trước cổng nhà Hàn Văn Vũ đi tới, quen thuộc giống như nhà của chúng vậy, bắt đầu mang ba con dê nhỏ đi tới ăn cỏ lúa mạch đen. . . . . . “Tao cho mày ăn!!” Hạ Tuyết phát điên chạy xuống lầu, đi tới trước mặt mấy con dê kia, hung hăng tát một bạt tai vào con dê lớn, tát tiếp một bạt tai nữa, kêu to: “Văn Vũ, đóng rào chắn lại!! Đêm nay, chúng ta đem tất cả chúng nó hầm ăn!!” “Tốt!!!” Hàn Văn Vũ thừa lúc mấy con dê chưa kịp chạy trốn, đóng cửa rào chắn lại, vội vàng lùa mấy con dê con chạy đến phía sau vườn hoa nhỏ, Hạ Tuyết tức giận kéo sừng con dê lớn kêu to: “Tao cho mày ăn!! Mày tới đây cho tao!!” “Beeee …….” Con dê kia đột nhiên kêu to! “Ai nha, mày dám kêu tao hả!!” Hạ Tuyết lại tức giận tát nó một bạt tai, sau đó đá vào mông nó một cái, để cho nó chạy vào đằng sau vườn hoa nhỏ ….. “Khi nào thì làm thịt?” Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết hỏi. Hạ Tuyết trợn mắt nhìn hắn, nói: “Đừng nói giỡn! Giết chúng nó thật hả? Nhiều lắm là bắt chúng nó, cho nhịn đói vài ngày! Như vậy chúng nó về sau cũng không dám đến đây!!” “Đơn giản như vậy? Cô sẽ gả cho tôi?” Hàn Văn Vũ vui mừng hỏi. Hạ Tuyết ánh mắt hồn nhiên trợn to nhìn hắn nói: “Tôi bằng lòng gả cho anh khi nào?” “Tối hôm qua a? Cô nói tôi tóm được mấy con dê này, cô liền gả tôi!!” Hàn Văn Vũ kêu to! (ặc, ặc, tội nghiệp vũ ca!!! ngây thơ như đứa bé) “Mẹ nó! Tôi đây rẻ như vậy sao? Vì mấy con dê, bán tuổi thanh xuân trẻ đẹp sao?” Hạ Tuyết nặng nề ngáp một cái, đuổi mấy con dê chui vào hòn non bộ, đóng cửa rào chắn, nói: “Tôi mệt rồi. . . . . . Muốn đi ngủ. . . . . .” “Này!! Cô sao lại đi ngủ nữa? Trước kia giờ này, cô đã thức dậy làm bữa sáng rồi !” Hàn Văn Vũ nói. “Thân thể tôi không tốt!” Hạ Tuyết lại ngáp một cái, đi vô nhà, tiếp tục lên lầu ngủ. “Cô nhóc kia, uống sữa bột dành cho phụ nữ có thai, lại ngủ nhiều như vậy, cô ấy thực mang thai sao ? !!” Hàn Văn Vũ cười đi vào!! 9 giờ sáng! Mặt trời chen ra khỏi tầng mây, chiếu ánh sáng khắp nơi, chiếc xe BMW chậm rãi dừng trước cửa nhà Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết ngồi vào trong xe, cùng với một nhân viên nghiệp vụ đi tham dự nghi thức ghi hình! Ở trong xe, Hàn Văn Vũ vô cùng kiên nhẫn giảng giải cho Hạ Tuyết các nhân vật chủ yếu của bộ phim “Vương triều hiện đại”, còn nói nữ chính đã xác định là Hà Tú Na …. “Hà Tú Na? diễn viên Hàn Quốc? Tôi vô cùng thích cô ấy đóng phim!” Hạ Tuyết hưng phấn nói. Lynda ngồi ở vị trí lái phụ, ôm vai ngủ bù nói: “Cô ấy là người sạch sẽ hiếm có trong giới diễn viên! Cũng có quan hệ đến gia thế của cô ấy, cha cô ấy là xã trưởng của xí nghiệp nổi tiếng ở Hàn Quốc, mẹ là bậc thầy thiết kế thời trang, cô ấy được muôn vàn sủng ái! Đây mới thật sự là nổi tiếng, mà không giống nổi tiếng, trên phim muôn vàn biến hóa, thử một chút, chuyện gì cũng muốn làm!” Thanh Thanh cười nói với Hạ Tuyết nói: “Tú Na vô cùng yêu Văn Vũ chúng ta! Đã từng trước mặt truyền thông công khai nói có hảo cảm với Văn Vũ, không chỉ một lần!” “A……..?” Ánh mắt Hạ Tuyết lập tức sáng lên nhìn Hàn Văn Vũ đang ôm vai ngồi ngủ, nàng bật cười hỏi: “Thiệt không? Lần này nhận vai diễn này, không phải là rất tốt sao?” “Hà Tú Na biết mình được tuyển chắc phải hét lên! Vài năm trước, cô ấy vì Văn Vũ mà khổ luyện tiếng trung, bây giờ tiếng trung nói rất tốt! người này tâm địa thiện lương, vừa đáng yêu!” Tiểu Thanh vui vẻ nói. “Văn Vũ!! Anh phải khẩn trương cưới cô ấy! Tôi đem mấy con dê giết thịt chúc mừng!!” Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ nói. Hàn Văn Vũ vừa nghe lời này, mở to mắt trừng nàng một cái nói: “Cút! Lão tử không thích cô ấy! Vâng vâng, dạ dạ, ngoại trừ diễn xuất tốt một chút, thì không có cảm giác gì!” “Cho nên tôi nói. . . . . .” Lynda quay đầu lại nói: “Văn Vũ chúng ta là ngôi sao lớn tốt nhất, hắn không làm chuyện xấu, cũng sẽ không làm gì việc ngốc nghếch, ngây thơ, thiện lương, đáng yêu! Nếu tương lai, ai gả cho hắn, nhất định vô cùng hạnh phúc !!” Hàn Văn Vũ “chậc” một tiếng nói: “Ngây thơ, thiện lương, đáng yêu!! Cô nói cây kẹo sao?” Chiếc BMW chậm rãi dừng trước cửa studio, đã nhìn thấy rất nhiều nhân viên nghiệp vụ bận rộn chuẩn bị heo quay, hoa quả và đồ cúng. . . . . . Tôn Minh cũng đứng ở trong đó, đang nói cười với một ông già khoảng 60 tuổi, đầu bạc trắng …. “Uhm?? đạo diễn Trương Kính Trung?” Lynda mỉm cười nói: “Hôm nay ông ấy cũng đến thăm bạn!” “Trương Kính Trung!” Hạ Tuyết nhớ kỹ tên này, nói: “Người kia là ….. Đạo diễn Quốc tế?” “Đúng vậy!” Lynda cười nói: “Ông già này và Tôn Minh quan hệ đặc biệt tốt, nghe nói là quan hệ thầy trò! Cho nên lần này quay “Vương triều hiện đại”, nhất định ông ấy phải tới cổ động! ông ấy ở núi Dương Minh! Cách nhà Văn Vũ không bao xa! Có một sở thích vô cùng buồn cười …. người trong Làng Giải Trí vẫn bàn tán say xưa. . . . . .” “Cái gì?” Hạ Tuyết nhai kẹo, vừa ăn, vừa hỏi. “Ông ấy thích nuôi dê núi!!” Lynda cười nói. Hạ Tuyết và Hàn Văn Vũ lập tức xoay người nhìn Lynda kêu lên: “A?” hơhơhơ, hôm nay ta tìm được cách giải quyết nội dung rối loạn, sẽ edit rất nhanh, nhào vô cùng ta nào. .