Quảng cáo tìm vợ yêu
Chương 173
Cửa hàng dành cho bà mẹ và trẻ em! Hạ Tuyết thật tò mò theo sát sau lưng Hàn Văn Kiệt, nhìn hắn đứng ở khu sữa bột, không ngừng cầm xem các loại nhãn hiệu sữa bột lon, thậm chí xem hết sức chăm chú.
.
.
.
.
. “Anh đang làm gì?” Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn. Hàn Văn Kiệt vừa nhìn hộp sữa bột bên trên, cười nói: “Chọn sữa bột cho cô!” “À?” Hạ Tuyết buồn cười nói: “Chọn sữa bột? Anh khỏe chứ? Hiện tại bảo bối mới hơn một tháng, muốn chọn cũng không phải là lúc này a.
.
.
.
.
.” “Chọn cho cô uống, đứa ngốc.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ bật cười nói. “Tôi!?” Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: “Tôi uống sữa bột à? Tôi cũng không phải là trẻ nít”. “Trẻ nít có sữa bột trẻ nít, phụ nữ có thai có sữa bột của phụ nữ có thai.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt nói xong, liền chọn vài lon sữa bột đặt trong xe, chọn tất cả đồ dùng phụ nữ có thai, cũng bỏ vào trong xe đi tính tiền! “Tổng cộng 3700 đồng!” nhân viên thu ngân mỉm cười nói. “3700 đồng?” Hạ Tuyết kêu to lên: “Tôi không muốn, đắt tiền như vậy, khi còn bé ba mẹ tôi không uống sữa bột, không phải chúng tôi cũng vô cùng tốt sao? Tôi không muốn rồi !!” Nàng nói một hơi xong, muốn đem sữa bột trả lại trên bàn …… Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ cười nói: “Nhưng không cần cô bỏ tiền, cô khẩn trương làm gì?” “Tôi không muốn!” Hạ Tuyết vẫn muốn tiến lên ngăn cản. “Tiểu thư, chồng cô đối với cô tốt như vậy, không nên từ chối!” nhân viên thu ngân mỉm cười nói. “Hắn không phải là chồng của tôi!!” Hạ Tuyết tức giận nói xong, liền liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt đang mỉm cười tính tiền, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng một cái.
.
.
.
.
. “Bọn họ thật sự rất xứng đôi, giống như vợ chồng! Đàn ông kia rất đẹp trai a.
.
.
.
.
.” Rất nhiều nhân viên phục vụ nói nhỏ sau khi bọn họ đi. “Đi thôi.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt nhẹ kéo bả vai của nàng, cầm bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài.
.
.
.
.
. “Anh cũng không phủ nhận một cái?” Hạ Tuyết ngồi nhìn hắn đem sữa bột đặt ở sau xe, nói. Hàn Văn Kiệt chỉ hơi cười một tiếng, mở cửa xe cho Hạ Tuyết, đỡ nàng vào, nói: “Đói bụng rồi sao?” Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ đành phải thở dài, lơ đãng cúi xuống, nhìn Hàn Văn Kiệt vẫn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhìn ngón tay thon dài rất đẹp, xoa trên ngón áp út của nàng.
.
.
.
.
. Nàng tò mò hỏi: “Nơi đó cũng là huyệt vị à?” Hàn Văn Kiệt vừa lái xe vừa nhìn nàng một cái, cười hỏi: “Chúng ta cùng đi quán ăn trung quốc ăn cơm, sau đó nói bọn họ làm cho cô một chút món ăn ngon miệng !” “Muốn ăn Kentucky!” Hạ Tuyết lập tức nói. “Về sau Kentucky, MacDonald, thực phẩm ướp gia vị, cũng không thể ăn!” Hàn Văn Kiệt vừa lái xe đi tới quán ăn, vừa nói. “Nhưng khẩu vị của tôi không được!” Hạ Tuyết có chút ủy khuất ngồi trên xe, ngón tay nhỏ bé đan vào nhau, nói. Hàn Văn Kiệt mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, một tay lái xe nói: “Sau khi mang thai, phụ nữ có thai nhạy cảm với mùi vị, khắp mọi mặt cũng sẽ sinh ra biến hóa.
.
.
.
.
. tình huống của cô là bình thường, chỉ Kentucky là không thể ăn!” Hạ Tuyết quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, kỳ quái nói: “Thật kỳ quái a, tại sao sau khi mang thai, mùi vị cũng thay đổi vậy? Tôi làm sao rất muốn ăn một thứ như vậy?” Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt lái xe.
.
.
.
.
. Hai người lái xe đến quán ăn, ăn cơm xong, sau đó Hàn Văn Kiệt đi lựa chút quần áo mùa đông cho Hạ Tuyết, vì nàng ngày mai nàng sắp sửa tham gia buổi lễ ghi hình, tham gia nghi thức cúng bái thần linh, sau khi mua xong quần áo, hai người cùng đi xuống xe, vừa nói, vừa cười xách theo túi lớn túi nhỏ hướng khu nội trú đi tới.
.
.
.
.
. “Hạ Tuyết!!” Có người đứng ở hành lang khu nội trú, cao giọng kêu nàng! Hạ Tuyết sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về phía trước, Hàn Văn Vũ từ Nhật Bản trở về, mặc áo len cao cổ màu xanh lá cây, áo khoác dài màu đen đính đá nhỏ, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: “Tôi đã trở về!!” Hạ Tuyết cả vui vẻ, vội vàng để đồ xuống, nhào qua Hàn Văn Vũ nói: “Lần trước chị Lynda nói anh đi Nhật Bản, tôi còn đang suy nghĩ, ngày mai anh có thể chạy về tham gia nghi thức ghi hình hay không!!” Hàn Văn Vũ cười to, rùng người xuống, đột nhiên cánh tay đưa ra, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, xoay tròn một vòng trên không, cười nói: “Nhớ cô muốn chết!! Thân thể khá một chút chưa?” “Tốt lắm, tốt lắm, anh đừng náo loạn!” Hàn Văn Vũ vừa nghe, liền lập tức hưng phấn quá mức, bế ngang cả người Hạ Tuyết, cười to nói: “Vào động phòng thôi …………” Hạ Tuyết oa oa kêu lên: “Thả tôi xuống! Thiệt là!! ôm tôi như vậy, không sợ tin tức xấu truyền ra à?” “Truyền càng tốt! Vậy cô trực tiếp gả cho tôi là được rồi !!” “Chớ có nói đùa!” Hạ Tuyết bật cười nói. “Này!! Lời như thế cô bảo là nói đùa á!!”Mặt của Hàn Văn Vũ đỏ lên nói. “Này!!”Hạ Tuyết bất đắc dĩ ôm cổ của hắn cười nói: “Anh đừng như vậy!!” Hàn Văn Vũ để Hạ Tuyết xuống, sau đó quan tâm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng, thân thể nhỏ nhắn, lo lắng hỏi: “Thân thể thật sự rất tốt rồi hả? Không có vấn đề khác chứ? Ngày mai sẽ phải cử hành nghi thức ghi hình rồi !” “Không có việc gì! Rất tốt!” Hạ Tuyết cười nói. Hàn Văn Kiệt xa xa nhìn anh trai và Hạ Tuyết hai người thân mật như thế, hắn khẽ cười một tiếng, cầm đồ lên, nói: “Vào trong phòng nói chuyện.
.
.
.
.
. bên ngoài gió lớn, chớ để bị cảm!” Hàn Văn Vũ cẩn thận đem Hạ Tuyết đặt trên giường bệnh, sau đó trước mặt nàng mở ra các loại quà mang về từ Nhật Bản, nói: “Xem, xem tôi rất thương cô, đi tận Nhật Bản mua quà tặng cô!” “Cám ơn.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết vui vẻ nói. Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn em trai đem một lon sữa bột đặt trên bàn, hắn tò mò nói giỡn: “Tại sao chú lại uống sữa bột dành cho phụ nữ có thai? Chú mang thai à?” Hạ Tuyết khẩn trương nhìn Hàn Văn Kiệt.
.
.
.
.
. Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: “Mẹ nói, anh uống sữa bột trẻ nít đến mười hai tuổi! Cô ấy muốn uống sữa bột dành cho phụ nữ có thai không được sao?” Hạ Tuyết cũng bất đắc dĩ cười …… có lẽ nàng mang thai, nên Hàn Văn Kiệt đối với nàng rất tốt, tốt đến nổi nàng thích hắn về điểm này, cũng không nên như vậy, lúc nào nàng cũng biết, người đàn ông này rất thích người vợ chưa cưới.
.
.
.
.
. Hàn Văn Kiệt mỉm cười đem sữa bột cất xong, sau đó nói: “Gần đây, thân thể cô ấy không được tốt, trong lúc bất chợt thích uống vị sữa bột này, nên mua cho cô ấy, hơn nữa, cái này đối với thân thể rất tốt! Về sau mỗi ngày anh phải nhắc nhở cô ấy sớm muộn gì uống một ly! Không được quên!” “Biết rồi!!” Hàn Văn Vũ lập tức bưng gương mặt của Hạ Tuyết nói: “Cô nhóc!! Thích uống sữa bột của phụ nữ có thai như vậy, sinh cho tôi một đứa bé đi!” “Mọi người từ từ tán gẫu, tôi về phòng trước!” Hàn Văn Kiệt mỉm cười, sau khi nói xong, nhàn nhạt đi ra khỏi phòng. “Cám ơn Bác sĩ Hàn!” Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt, cất tiếng cười trong trẻo, hẹn gặp lại. Hàn Văn Kiệt quay đầu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt của nàng trong suốt, hắn khẽ cười một tiếng, rời đi. .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
51 chương
75 chương
91 chương
71 chương