Một chiếc xe Ferrari màu bạc thắng gấp trước cửa studio! Hàn Văn Vũ và Lynda vội vã đi về phía phim trường, cũng đã nhìn thấy không ít người tập trung ở cửa, âm thanh của chiếc đàn tranh xa xa truyền đến. . . . . . “Đã bắt đầu thử vai rồi?” Lynda vừa đi vừa nói. Hàn Văn Vũ sải bước đi về phía cửa, nhưng sững sờ tại chỗ …… Một cô gái mặc chiếc váy dài trắng, cổ choàng khăn lông chồn trắng, nằm trong lòng một người đàn ông, hơi mỉm cười, giọng ngọt ngào mềm mại, khẽ đọc câu thơ. . . . . .”Gió bắc quét qua mặt đất, cỏ cây đìu hiu, vì sao tháng tám có tuyết rơi, chợt ngọn gió xuân vừa thổi tới, ngàn vạn bông hoa đua nhau nở ……” Đọc xong câu thơ này, trong ánh mắt của nàng xẹt qua xúc động, sâu kín nói: “Người đời thích dùng bốn mùa làm đại biểu cho tâm tình mình. . . . . . Đại biểu cái chết. . . . . . Đại biểu cho tương lai. . . . . . nhưng không biết rằng bốn mùa căn bản vô tình, nếu đã không có tình thì làm sao có thể động tình? Cũng chỉ vì chúng ta đam mê mà thôi. . . . . .” Nước mắt từng giọt, từng giọt sâu kín lăn xuống …… Nơi lồng ngực của nàng đột nhiên tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nàng cười khổ rơi lệ, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, tận lực nhìn hắn, nước mắt lăn xuống, nàng đè nén trái tim quá đau đớn, dùng hơi thở yếu ớt, vô cùng tuyệt vọng, nghẹn ngào nói: “Phụ vương đã từng nói. . . . . . Minh Cơ là một nữ tử đa sầu đa cảm, nhu nhược, tương lai nhất định khó có thể đảm đương phượng vị Vương phi. . . . . . Hôm nay Minh Cơ ra đi, nguyện vì thiên hạ, vạn dân đi theo bước chân của Điện hạ, cả nước thái bình. . . . . . Minh Cơ ở trên thiên đường …… ngậm cười, cho dù linh hồn tan thành mây khói cũng cam tâm tình nguyện …… Chúng ta hẹn lại kiếp sau. . . . . .” Nàng ở trong ngực hắn mỉm cười ngọt ngào, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn ra, hơi thở mềm mại như tơ, hai mắt sâu kín nhắm lại, đôi tay từ từ rủ xuống. . . . . . “Minh Cơ ……” Người đàn ông cao lớn, đẹp trai, thống khổ gào lên ….. Tả La ôm chặt Hạ Tuyết trong ngực, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, run rẩy hôn lên trán của nàng, lệ rơi không ngừng, nước mắt tuyệt vọng. . . . . . Tả La vẫn ôm chặt Hạ Tuyết, nội tâm kích động, từng đợt sóng đang cuộn trào, vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn, cả người ngơ ngác nhìn đôi mắt khép chặt của cô gái này, nụ cười rung động. Hàn Văn Vũ hốc mắt đỏ bừng nhìn Hạ Tuyết ngã trong vũng máu. . . . . . Quách Dung và Quách Sương nhịn không được, nước mắt không ngừng lăn xuống. . . . . . Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, Đạo diễn, Nhà Sản Xuất và Giám chế đều nhìn một màn này, ngây người. . . . . . “Cắt!! Tốt!” Tôn Minh thật sự hài lòng đứng lên, nhìn Hạ Tuyết đang mệt mỏi nói: “Tốt!! Rất tốt!! bây giờ, tôi thấy rất có khí thế, cô có thể một mình diễn xuất!! Rất tốt!!” Cả studio vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, Hàn Văn Vũ và Quách Dung, Quách Sương nhào tới đến trước mặt của Hạ Tuyết, kích động kêu: “Hạ Tuyết. . . . . .” Hồ Điệp ngồi một chỗ, tức giận đến gương mặt vặn vẹo, căm tức nắm chặt hai tay, cắn răng đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài!! Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hạ Tuyết vẫn mệt mỏi muốn ngủ. . . . “Hạ Tuyết!! Diễn xong rồi! Có thể đứng dậy rồi!!” Hàn Văn Vũ kích động nói. Lynda tinh mắt, lập tức nói: “Không phải cô ấy đã hôn mê chứ?” Lúc này, Quách Dung từ trong phim trường đi ra, lớn tiếng khóc nói: “Cô ấy bị thương, sáng nay bò đến nhà chúng tôi, nằm ngủ ở trước cửa nhà, khắp người đầy máu!! Chúng tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng cô ấy kiên trì muốn đi thử vai! Nói rằng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này!” Hàn Văn Vũ đột nhiên hoảng hốt, ôm lấy Hạ Tuyết, chạy thật nhanh ra ngoài ………… Chiếc xe Ferrari thắng gấp trước cửa bệnh viện! Phòng cấp cứu! Hàn Văn Kiệt cùng với hai vị bác sĩ cấp cứu và hai người y tá đẩy băng ca bước nhanh tới ….. “Mau!!” Hàn Văn Vũ lập tức ôm Hạ Tuyết đang hôn mê đặt trên chiếc băng ca, hai người bác sĩ và y tá lập tức đẩy băng ca, đi tới phòng cấp cứu. . . . . Hạ Tuyết vẫn còn đang ngủ mê man, đôi tay tự nhiên buông xuống. . . . . . “Hạ Tuyết!!” Hàn Văn Vũ đau lòng chạy theo chiếc băng ca, nhào tới đến phòng cấp cứu. Quách Dung và Quách Sương lo lắng ngồi một bên, khóc nói: “Nếu như Hạ Tuyết có chuyện gì, thì Hạ Hân làm thế nào đây? Nó cũng chỉ có một người chị mà thôi. . . . . .” Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết đang hôn mê, nơi khóe miệng có vết thương, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua, cô ấy đi đâu? Tại sao bị thương?” “Dường như là bị mấy người đàn ông có ý đồ cưỡng bức, nên bị đánh thành ra như vậy! Trước khi hôn mê, cô ấy nói với chúng tôi đấy!” Quách Sương lập tức nói. “Trời ơi, chuyện cấp cứu, chúng tôi cũng không hiểu được!!” Quách Dung rất lo lắng cho Hạ Tuyết, nói. Hàn Văn Kiệt lập tức nhìn về phía Hạ Tuyết đang hôn mê, không biết có loại cảm xúc gì. . . . . . Hàn Văn Vũ nặng nề thở dài. . . . . . Sắc mặt Hàn Văn Kiệt ngưng trọng, lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết, vốn định bóp chặt vị trí mạch máu của nàng, nhưng đột nhiên sắc mặt của hắn đông lại, ngón tay đặt trên giữa cổ tay của nàng, nhẹ nhàng nhấn một cái, hắn nhướng mày, đầu tiên là hoài nghi, nghĩ nghĩ một chút, nhưng vẫn đi theo băng ca bước thật nhanh về phía trước, xác nhận lại một lần nữa, ngón tay đè xuống giữa cổ tay nàng, hắn không khỏi ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn anh hai, có lời muốn nói, lại nói không nói thành lời, bởi vì vừa rồi hắn thăm dò mạch, lộ ra là thai mạch. . . . Ánh mắt hắn rối loạn, không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu, anh hai của hắn đứng ngoài cửa, hắn lập tức kéo qua bạn tốt qua một bên, nhỏ giọng nói: “Trước hết kiểm tra thai nhi cho cô ấy!” “Tốt!!” Bác sĩ vừa nghe, lập tức thông báo với bác sĩ khoa phụ sản vội tới làm siêu âm cho nàng! Hàn Văn Kiệt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lo lắng nhìn hai mắt của nàng khép chặt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, không thốt nên lời. Hàn Văn Vũ hơi thở hổn hển, tiếp tục đi qua đi lại, rồi đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân kỳ lạ, hắn lập tức quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy một bác sĩ khoa phụ sản và y tá bước nhanh vào phòng cấp cứu, sau đó “phịch” một tiếng, cửa đóng lại, hắn nhướng mày, lo lắng nghĩ: “Tìm bác sĩ khoa phụ sản làm gì?” “Không cần lên tiếng! Tôi cũng không biết chắc! Trước hết cô đi kiểm tra một chút, tôi sẽ quyết định sau!!” Hàn Văn Kiệt lập tức nói. . . . . . Hàn Văn Vũ canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, lo lắng đi qua đi lại. . . . . ************************ “A?” Trần Kinh Hoa khiếp sợ giơ tay ra, bảo y tá dừng lại tất cả công việc, nhẹ giọng nói: “Cô ấy mang thai?” “Mau!! Nếu như cô ấy mang thai, chúng ta có rất nhiều thuốc cũng không thể dùng được!” Bác sĩ Khoa phụ sản lập tức ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, vừa đeo găng tay trắng, vừa ra lệnh cho y tá vén áo trên bụng nàng lên, không ngờ bụng của nàng lại có một vết bầm đen, các bác sĩ rối rít kinh ngạc nói: “Ai lại xuống tay hiểm độc như vậy?” “Chịu đựng một cú đá như vậy, nếu như mang thai, đứa bé trong bụng cũng không nhất định có thể giữ được!!” Bác sĩ phụ khoa lập tức mở màn hình máy vi tính lên, sau đó cầm dụng cụ kiểm tra, bảo y tá thoa một lớp chất keo lên bụng của nàng, mới đưa dụng cụ kiểm tra rà lên bụng nhấn mạnh một cái, lập tức nghe được tiếng trái tim đập bang bang thật mạnh mẽ phát ra trong loa máy tính. . . . . Bác sĩ Phụ khoa thở dài một hơi nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, trái tim khẽ co khẽ rút, cô khiếp sợ nói: “Trời ạ! Thai nhi lại có thể an toàn, tiếng tim đập rất mạnh mẽ! đầy sức sống!” .