Hàn Văn Kiệt vừa nghe, chậm rãi đứng lên, hai tay đặt ở huyệt vị sau lưng nàng cũng dừng lại, Hạ Tuyết phát hiện, vừa rồi hắn dán vào người mình, chỉ vì giúp nàng giữ huyệt vị, mặt nàng đỏ lên, thở nhẹ, nói với Hàn Văn Kiệt: “Tôi không sao rồi, cám ơn anh …. anh nhanh đi ra ngoài …Nếu không, chờ một lúc, bọn hắn sẽ hoài nghi. . . . . .” Hàn Văn Kiệt đỡ Hạ Tuyết nằm xuống giường, mỉm cười nói: “Nếu tôi đi ra ngoài, bọn hắn sẽ đi vào!” Hạ Tuyết lại phản đối nói: “Nhưng anh ở trong này, nếu bị phát hiện, anh sẽ bị người ta hiểu lầm … Tôi không có vấn đề gì, dù sao tôi chỉ có một mình, nhưng anh đã có vị hôn thê rồi !” Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười cười, kéo chăn che kín cho Hạ Tuyết, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, chúng tôi chẳng những yêu nhau, mà còn tin tưởng lẫn nhau nữa. . . . .” Ánh mắt Hạ Tuyết hơi tối lại, chớp một cái, hô hô cười ngây ngô, nói: “Như vậy a. . . . . . Có thể là tôi đã nghĩ quá nhiều. . . . . .” “Không có việc gì!” Hàn Văn Kiệt từ từ ngồi bên giường, bật sáng đèn bàn bên cạnh, cầm lấy một quyển sách hướng dẫn du lịch, vừa xem vừa nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi ở trong này, cô yên tâm, đoán chừng anh cả đã biết tôi che chở cho cô, chỉ cần anh cả phối hợp, chờ Dạ Thiên Thiên ngủ thiếp đi, anh hai cũng say rồi thì cô có thể đi ra ngoài. . . . . .” “Hắn sẽ say sao?” Hạ Tuyết có chút lo lắng nói: “Ngày mai phải quay phim làm sao bây giờ?” Hàn Văn Kiệt liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, cười nói: “Xem ra cô vô cùng lo lắng cho hắn?” “Hắn là ông chủ cơm áo của tôi! Tôi nhất định phải lo cho hắn a! Huống chi, hắn là ông chủ tốt nhất mà tôi gặp trong cuộc đời này!” Hạ Tuyết vội vàng nói. Hàn Văn Kiệt mỉm cười gật đầu nói: “Cái này cũng đúng! Không có việc gì, dường như hắn có chuyện gì phiền lòng, uống rất nhiều rượu” “Hắn có chuyện phiền lòng sao?” Hạ Tuyết tò mò hỏi. Hàn Văn Kiệt cũng không vạch trần, chỉ nói: “Có thể là khổ sở vì tình?” “A? Hắn có người trong lòng rồi hả? Sao tôi lại không biết a?” Hạ Tuyết ngây ngốc nói. Hàn Văn Kiệt chỉ hơi cười cười, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi ….Tốt nhất ngủ một lúc, yên tâm, mọi việc đã có tôi. . . . . .” Hạ Tuyết hơi xấu hổ nhìn Hàn Văn Kiệt ngồi cạnh mình, như vậy có vẻ rất mờ ám, có chút ngượng ngùng. . . . . . Nàng vội vã xê dịch vị trí, cách xa hắn một chút. . . . . . Hàn Văn Kiệt bên cạnh xem sách, vươn tay kéo vai Hạ Tuyết, hơi mạnh một chút để cho nàng dựa vào sát mình, giải thích nói: “Cô là người bệnh, tôi là bác sĩ, đã khám bệnh bao nhiêu lần rồi? Sao lại còn xấu hổ? Ở sát cạnh tôi, cô sẽ không bị lạnh. . . . . .” Hạ Tuyết đã có chút mất mát cười cười, nói: “A …. Cám ơn anh … bác sĩ Hàn, anh là bác sĩ tốt! người bệnh như tôi, thật là có phúc a. . . . . .” Hàn Văn Kiệt cũng không nói gì, chỉ bên cạnh xem sách, vỗ nhẹ bờ vai nàng, nói: “Ngủ đi …” Hạ Tuyết cũng không phản kháng, trong lòng có chút mất mác nghĩ thầm, Đúng vậy a, anh là bác sĩ, tôi là người bệnh, không hơn …từ từ, nàng quá mệt mỏi nhắm mắt lại đã ngủ. . . . . . Phòng khách! Hàn Văn Vũ uống cạn ly rượu đỏ, cảm thán nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: “Anh cả! Yêu là gì?” Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chăm chăm cửa thang lầu, nghĩ tới cánh cửa đóng chặt lúc nảy, hơi khinh bỉ nói: “Chú hỏi anh yêu là gì? Chú là ảnh đế, mỗi ngày đều biểu diễn tiểu thuyết tình yêu, cũng không biết, anh làm sao biết?” Hàn Văn Vũ thở dài nhìn Hàn Văn Hạo, nói: “Anh có thật sự yêu một người phụ nữ chưa?” “Không có!” Hàn Văn Hạo vẫn gắt gao nhìn cửa thang lầu, sảng khoái nói. “Dạ Thiên Thiên thì sao?” Hàn Văn Vũ hỏi. Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu lại nhìn em trai, hỏi: “Chú cảm thấy anh cả của chú có thể yêu bất cứ người phụ nữ nào sao? Phụ nữ trong mắt anh, không là gì cả!” “Sao anh không nghĩ cho em trai, chân thành tìm một người bầu bạn? Anh kết hôn sớm một chút, bọn em cũng muốn kết hôn!” Hàn Văn Vũ nói. Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn em trai, nghe chuyện này có chút mới mẽ, khẽ nhíu mày nói: “Chú cũng muốn kết hôn? Chú muốn kết hôn với người nào?” Hàn Văn Vũ có phần đắc ý thở dài một tiếng, tựa vào trên sofa, hai chân đặt trên bàn trà, ngẩng đầu lên nhìn hoa văn trên trần nhà nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết! Không biết cô nhóc Hạ Tuyết chết tiệt kia, rốt cuộc đang làm gì? Khẳng định cô ấy sẽ ngủ giống heo! Anh cũng không biết, em thích nhất cô ấy cái gì? thích cô ấy cười vô tư! Luôn cười to ha ha hô hô. . . . . .” Hàn Văn Hạo nói: “Ghê tởm!” “Em gọi điện thoại cho cô ấy! ! Trêu chọc cô ấy một chút!” Hàn Văn Vũ nhất thời cao hứng, đột nhiên lấy ra điện thoại, tìm số điện thoại của Hạ Tuyết. . . . . . Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng. . . . . . Trong phòng tiếng di động “bá bá bá” vang lên, Hạ Tuyết giật mình nhảy dựng trên giường, vội chạy đến ngăn tủ, tìm mobile phone. . . . . . Hàn Văn Kiệt cũng có chút khẩn trương nhìn nàng. . . . . . “Uhm?” Hàn Văn Vũ dường như nghe có tiếng chuông điện thoại Hạ Tuyết trong nhà, hắn ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải nói: “Kỳ lạ, đây không phải tiếng chuông di động của Hạ Tuyết sao?” Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng trọng, phát giác mobile phone ở ngay sau lưng hắn, mà còn reo tiếng thật lớn. . . . . . bài hát “Sóng vỗ sóng” vô cùng buồn nôn. . . . . . Hắn vô cùng tự nhiên từ trên ghế sofa lấy ra di động của Hạ Tuyết, đưa cho em trai nói: “Đây là di động của cô ấy, hôm nay, lúc ăn cơm, cô ấy không cẩn thận làm rơi trong túi áo anh, anh giữ giúp cho cô ấy!” Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, có chút say cười rộ lên nói: “Không phải em uống rượu say chứ? Rõ ràng hôm nay, sau khi em. . . . . . và anh chia tay, em còn gọi điện thoại cho cô ấy mà!” Hàn Văn Hạo nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: “Chú uống say rồi ….” Hàn Văn Vũ lắc lắc mạnh mặt mình, chịu không nổi nói: “Không được, đầu có chút choáng quáng, em muốn đi lên lầu ngủ!” “Anh chỉ có hai phòng!” Hàn Văn Hạo nhắc nhở hắn. . . . . .”Em trai chú đã ngủ trên kia!” “Em và hắn chen lấn một chút! Đầu đau quá!” Hàn Văn Vũ nện bước xiêu vẹo đi lên lầu. . . . . . Hàn Văn Hạo có phần bất đắc dĩ đứng lên, nhìn em trai nói: “Chú cũng đừng quấy rầy chú ba … ngủ ở trên ghế sofa này đi. . . . . .” “Nhưng em là ảnh đế, tại sao em phải ngủ ghế sofa?” Hàn Văn Vũ tức giận nói xong, chạy lên lầu, sau đó nện bước chân đi tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa phòng, thở dốc một hơi, tựa đầu trên cửa, kêu: “Chú ba, mở cửa, anh muốn đi vào nằm một lát. . . . . .” Hạ Tuyết giống cái con bọ chó, từ trên giường bật dậy, trừng mắt to như hạt châu, mười ngón tay nhét vào miệng, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng! .