Hạ Tuyết đi vào phòng nghỉ của Lưu Giám chế, nhìn vào bên trong tối đen, nàng “a” một tiếng, ngạc nhiên vừa định bật đèn, thì phía sau lưng đột nhiên bị ôm chặt, nàng giật mình xoay người lại, lúc vừa định kêu to, thì toàn thân nàng đã bị người ôm chặt, ném lên ghế sofa. Nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai, vừa định kêu to, miệng nàng lập tức bị người ta bưng kín, tiếp theo một thân thể đàn ông béo tốt, cũng vội vàng nhào lên ghế sofa, dùng gương mặt bóng lưỡng vuốt nhẹ mặt nàng nói: “Cô còn giả vờ trong sáng cái gì? Không phải cô và người đại diện nói, hôm nay cho tôi ăn sao?” Hạ Tuyết sợ tới mức trợn trừng mắt, liều mạng vùng vẫy lắc đầu, nàng không tin Lynda và Hàn Văn Vũ là người như vậy, nước mắt nhanh chóng lăn ra, cảm giác người đàn ông này đang cố xé rách quần áo trên người mình, nàng lại bị che kín miệng, một tiếng không thể kêu lên, chỉ biết dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy trên ghế sofa, chen lấn nhau, không biết làm sao với người đàn ông đang hứng tình, hôn lên cổ nàng, kéo áo của nàng xuống, lộ ra chiếc áo lót, đàn ông kia lại say sưa hứng thú mút trên bờ vai nàng, thậm chí phát ra thanh âm ghê tởm. . . . . . Hạ Tuyết cố sức vùng vẫy, nước mắt tuôn ra ào ào, khóc lóc, thống khổ, tuyệt vọng kêu to: cứu mạng a. . . . Cứu mạng a. . . . Mẹ a. . . . Ba ba. . . . Cứu con. . . nàng kêu khóc khàn cả giọng, cứu mạng a………. **** Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa phòng của Hàn Văn Vũ ra, vừa vặn nhìn thấy Dương Tinh quỳ gối trên mặt đất năn nỉ Văn Vũ, đôi mắt lạnh lùng của Hàn Văn Vũ đang lườm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Thanh mặt đỏ lên, lập tức đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nói: “Buổi họp báo lùi lại nửa giờ, tôi tới báo cho anh một tiếng!” “Ừ!” Hàn Văn Vũ ở bên trong nhàn nhạt đáp lời! Tiểu Thanh thở một hơi, miệng lẩm bẩm nói, lại có một đóa hoa tươi tiến vào sai phòng, muốn tán tỉnh Văn Vũ chúng ta? Không có cửa đâu! Cô vừa nói xong, định xoay người rời đi, vừa vặn cửa sau lưng mở ra, cô ngạc nhiên quay người lại, nhìn thấy Hàn Văn Vũ đi ra trước, Dương Tinh mới vừa khóc sướt mướt đi theo phía sau, cô ấy đang có chút oan ức dùng khăn tay xoa cái mũi. . . . . . Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nói: “Cô lau khô nước mắt đi, nếu không, phóng viên dựa vào hành động trên người cô mà viết bài lung tung!” Dương Tinh vừa nghe, lập tức lau khô nước mắt, theo sát phía sau Hàn Văn Vũ, thậm chí sợ hãi nắm chặt một góc tây phục của hắn. . . . . . Tiểu Thanh phùng má, trợn mang nhìn cô, không vừa mắt! Hàn Văn Vũ thở dài nói: “Tôi nói cô không có việc gì, thì cô sẽ không có việc gì cả! Không cần lo lắng dính sát tôi như vậy, chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là được. . . . . ” Dương Tinh lập tức đỏ mặt buông tay ra. . . . . . Tiểu Thanh “chậc” một tiếng nhìn cô, ai cũng biết, người đại diện của cô và Lưu tổng có giao ước, nếu được giao vai nữ chính trong bộ phim này, thì cô tiếp người ta trên giường! Người đại diện của cô đang tìm kiếm cô khắp nơi, cô thật thông minh, tìm tới cầu cứu Văn Vũ chúng ta, ai cũng biết, bất kỳ người nào trong cái vòng luẩn quẩn này cũng không dám đắc tội với Văn Vũ, khẳng định là vừa rồi vào phòng câu dẫn không phải sao, lại quỳ xuống đất cầu cứu! Hừ! Đê tiện! Trong sáng như vậy sao đồng ý lên giường với người ta? “Cô a!” Hàn Văn Vũ chỉ lên trán tiểu Thanh, biết cô mưu ma chước quỷ, nên nói: “Đừng bày ra bộ dáng đáng thương, nhanh lên, đi tìm Hạ Tuyết cho tôi!” “Hạ Tuyết?” Jody đang cầm y phục cho Hàn Văn Vũ sau buổi họp báo, hắn muốn thay đổi tây phục, cười đi tới nói: “Vừa rồi tôi có gặp cô ấy, cô ấy nói muốn đến phòng Lưu Giám chế, lấy tiết mục biểu diễn kế tiếp, tới bây giờ vẫn chưa đi ra!” Hàn Văn Vũ vừa nghe, hoảng sợ bỏ Dương Tinh, tức giận, sốt ruột chạy như bay tới phía trước .