"Đương nhiên là thật. . . . . ." Kỳ quái, tại sao mỗi lần nhìn đến ánh mắt của hắn, nàng lại không có cách nào nói dối lưu loát được hả? "Có thật không?" bàn tay ma quỷ lặng lẽ dò vào trong chăn, đánh úp tới tuyết ngực trần truồng của nàng, bừa bãi vuốt ve ở trên. "Đương nhiên. . . . . ." hô hấp Đoạn Thủy Vũ nhè nhẹ chuyển thành dồn dập."Thật. . . . . ." Trời ạ, nóng quá. . . . . . hắn làm cho nàng càng lúc càng nhạy cảm . . . . "Nàng xác định?" Bàn tay tà ác một đường trượt xuống bụng, tiếp tục thẳng dò qua phương trạch u mật mới bị hắn dày vò đêm qua. "A. . . . . . Không cần. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ hốt hoảng vỗ bàn tay làm nhiều việc ác kia. Nàng quyết định về sau nhất định phải mặc quần áo tử tế lại sau khi làm cái chuyện kia, bằng không bị hắn làm như vậy, căn bản nàng không có năng lực kháng cự. "Không cần cái gì?" ngón tay Thiên Mạc đã thuận lợi dò vào hoa kính thâm u chặt nghẽn của nàng, thiêu động tầng sâu tri giác của nàng." Không phải nàng muốn ta tiếp tục sao, lại không cần đưa về?" "A. . . . . . Cũng không muốn. . . . . ." lời nói của Đoạn Thủy Vũ đã không mạch lạc. "Rất tốt, không về." Diêm Thiên Mạc hôn nàng tán thưởng, ngón tay vẫn ở hoa huy*t ướt át của nàng quậy tứ phía."Chẳng qua ta muốn nói cho nàng biết, dù nàng có quan tâm đến chuyện ta muốn tiếp tục hay không, ta đều muốn nàng!" Hai người trong lúc đó kích tình ái dục mãnh liệt triển khai ngay sau lời hắn nói. . . . . . Mặc dù mỗi ngày Đoạn Thủy Vũ đều nhắc nhở mình làm xong chuyện này phải nhớ mặc quần áo, nhưng mà nàng lại mệt mỏi đến mức mỗi hồi xong đều ngả đầu xuống nằm ngủ ngay, vì vậy nàng cùng Diêm Thiên Mạc nói muốn về, tình hình sẽ ở tẩm cung Hoàng đế trình diễn một lần như thế. Cho đến trước khi Diêm Đào trở lại, đừng nói là một mình trở lại phủ Vương Gia, phần lớn thời gian, nàng thậm chí ngay cả tẩm cung Hoàng đế tròn 500 thước bên ngoài, cũng không có đi qua. *************** "Thật xin lỗi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ lương tâm vui vẻ sống qua một quãng thời gian, có một ngày, không dễ dàng nàng có tinh thần tản bộ bên ngoài tẩm cung Hoàng đế, đột nhiên vọt tới một nữ nhân bụng to, kích động quỳ xuống trước nàng. "Ngươi đứng lên nói, đứng lên nói." Đoạn Thủy Vũ bị nữ nhân trước mặt làm cho thần kinh căng thẳng. Thử nghĩ, nếu nàng sơ ý một chút quỳ phá hủy bụng kia, thì làm thế nào bây giờ? "Nhưng mà ta thật sự vô cùng thực xin lỗi ngươi. . . . . ." Nữ nhân vô cùng xấu hổ nhìn Đoạn Thủy Vũ, tựa hồ lại có ý muốn quỳ xuống. "Ngươi làm gì phải xin lỗi ta? Ta với ngươi rõ ràng không quen biết." Đoạn Thủy Vũ buồn bực nhìn nữ nhân trước mắt, nghĩ mãi không thông. "Ngươi mặc dù chưa từng thấy qua ta, nhưng ngươi nhất định biết ta. . . . . . Ta chính là nữ nhân đa bắt cóc Diêm Đào, Liễu Đạo Uẩn." Liễu Đạo Uẩn ngượng ngùng nhìn nàng. "Thật xin lỗi, đều là ta hại ngươi biến thành người phụ nữ bị ruồng bỏ. Thật xin lỗi. . . . . ." "Khoan đã." Dung nhan Đoạn Thủy Vũ chợt biến sắc. "Ngươi nói ngươi là nữ nhân bắt cóc Diêm Đào?" Nàng lấy giọng hoài nghi hỏi. "Đúng vậy." Liễu Đạo Uẩn dùng sức gật đầu một cái, mặt đẹp tràn đầy áy náy."Thật, thật xin lỗi, là ta hại hắn đào hôn . . . . . ." "Chờ một chút. Ngươi gạt ta ?" Đoạn Thủy Vũ không dám tin."Nhất định là hắn quá thiện lương, muốn ngươi đến gạt của ta đây, có đúng không?" "Thiện lương?" Liễu Đạo Uẩn trừng lớn con ngươi. Giống như chưa từng nghe có người miêu tả Diêm Đào như vậy."Hắn không có bảo ta đến gạt ngươi ." "Cho nên, là ngươi tự mình đến gạt ta sao? Ngươi bởi vì sợ ta đối với Diêm Đào quá áy náy, cho nên mới đến gạt ta, để ta giảm bớt cảm giác áy náy, phải không?" Đoạn Thủy Vũ liên tục hỏi. "A? Ngươi có cảm giác áy náy gì? Ngươi không nên có cảm giác áy náy đó!" Liễu Đạo Uẩn hoàn toàn không hiểu Đoạn Thủy Vũ vì sao phải có cảm giác áy náy. "Là ta thực xin lỗi ngươi. . . . . . Trước khi ngươi cùng Diêm Đào thành thân, ta đã thích Diêm Đào rồi. Thật ra ta muốn thành toàn cho các ngươi, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà ta thật sự vô cùng thương hắn, hắn cũng không để cho ta rời khỏi hắn, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." "Đợi đã nào...!" Đoạn Thủy Vũ giật mình làm ra thủ thế tạm ngừng. "Ngươi nói, ngươi ở chung một chỗ trước với Diêm Đào khi ta thành thân cùng Diêm Đào? Ngươi không lừa gạt ta?" "Dĩ nhiên không có." Liễu Đạo Uẩn cực kỳ dịu dàng vuốt bụng."Đứa bé chính là chứng cớ ta cùng hắn sống chung với nhau." "Ngươi xác định ngươi không phải do Diêm Đào đặc biệt an bài, muốn làm ta giảm bớt cảm giác tội ác của nữ nhân sao?" Đoạn Thủy Vũ đang hoài nghi nàng. "Đương nhiên không phải." Liễu Đạo Uẩn dùng sức lắc đầu."Ta mới nói cho ngươi đều không phải là nói láo, ngươi nhất định phải tin tưởng ta." "Nhưng là, chuyện này thật sự làm người ta khó có thể tin. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ngẫm ngẫm nói. Thì ra lúc nàng cùng Diêm Thiên Mạc sống chung với nhau thì Diêm Đào cũng có nữ nhân khác. Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm người ta rất kinh ngạc,. . . . . . Thật tốt quá! "Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Liễu Đạo Uẩn cho là Đoạn Thủy Vũ vẫn kinh ngạc là bởi vì thương tâm, liều mạng cúi người nói xin lỗi nàng. "Đợi chút, đừng đại lễ như vậy." Đoạn Thủy Vũ thật sự rất sợ nhìn nữ nhân bụng đã lớn làm động tác quá mạnh."Chớ cùng ta nói xin lỗi nữa, trên thực tế ta cũng phải thật xin lỗi Diêm Đào, ta cùng hắn coi như là huề nhau. . . . . ." "À? Vì sao huề nhau?" Xem sự việc thay đổi Liễu Đạo Uẩn dĩ nhiên không biết rồi. "Ta. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ ngượng ngùng cúi đầu, vô ý thức lắc lắc đầu ngón tay mình, thiếu chút nữa đem mười ngón tay cuốn lại thành bím tóc. "Trước khi ta cùng Diêm Đào thành thân, cũng đã cùng đương kim hoàng thượng qua lại thân mật. . . . . . Ách, là được. . . . . . Chính là giống như ngươi cùng Diêm Đào sống chung với nhau đó, qua lại thân mật. . . . . . Ngươi hiểu ý của ta chứ?" "A?" Liễu Đạo Uẩn chớp chớp mắt đẹp, không thể tin được lời nói của Đoạn Thủy Vũ." Sao có thể? Ngươi nhất định là vì để giảm bớt cảm giác tội ác của ta, cho nên mới nói với ta như vậy có đúng không? Thật xin lỗi. . . . . . Ta thật sự vô cùng xin lỗi ngươi. . . . . ." "Không. . . . . . Nàng không cần xin lỗi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng an ủi nàng. "Nên nói xin lỗi là ta." "Nàng thật sự quá tốt, vì giảm bớt cảm giác tội ác của ta, lại biên ra tình tiết này muốn gạt ta. . . . . . Ta sẽ không bị lừa gạt." Liễu Đạo Uẩn ẩn sâu nghi ngờ áy náy nói. "Van cầu nàng theo ta cùng Diêm Đào sống cùng nhau được không? Vương phi để cho nàng làm, ta chỉ muốn làm nô tỳ cho các ngươi là tốt rồi. Nàng là người tốt như vậy, ta tin tưởng nàng sẽ không giống những đại nương khác, khi dễ đứa trẻ trong bụng ta . . . . . ." "À?" Đổi lại vào lúc này Đoạn Thủy Vũ nháy nháy mắt đẹp, không biết làm sao. "Không không không, là ta thực xin lỗi nàng, nàng nên làm vương phi, ta sẽ đi xa chân trời góc biển thành toàn các ngươi. . . . . . Ta đây cũng không có mặt mũi đối mặt với Diêm Đào . . . . . ." "Không không không. . . . . . Sao nàng có thể đi? Nàng nên làm vương phi của Diêm Đào mới đúng ." Liễu Đạo Uẩn kiên trì như vậy. "Ta ở lại không phải là một trở ngại lớn đối với các ngươi sao? Ta đã rất ích kỷ hồng hạnh xuất tường rồi, không thể còn đối đãi với các ngươi như vậy. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cũng rất kiên quyết. "Uẩn nhi, ta cho nàng đến tìm nàng ta, cũng không muốn kết quả như vậy." Một giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đên trong tai hai nữ nhân. "Tiểu Vũ, ta để nàng nghe nàng ấy giải thích, cũng không cần nàng đưa ra quyết định như vậy." Sau đó một giọng nam khác dồi dào từ tính cùng tới. "Vương Gia?" Liễu Đạo Uẩn chớp chớp lông mi dài nhỏ nồng quyền. Hắn sao lại tới hả? "Hoàng thượng?" Đoạn Thủy Vũ giống nhau rất kinh ngạc. Hắn đều nghe được? Hai người đàn ông này ăn ý cười một tiếng, quyết định đem nữ nhân của mình trở về giáo dục lần nữa, tránh cho nữ nhân của bọn hắn quá mức đồng tình, một ngày kia đem bọn họ bán ra ngoài cho nữ nhân khắp thiên hạ cùng hưởng, hoặc là vì thích lưu lạc chân trời, bọn họ cũng không được biết! ***************