Quan Vận

Chương 99 : Giằng co

Lúc ông cụ Dung mất tích chính là ngày Kim Nhất Giai đến huyện Khổng. Lúc ông ta xuất hiện cũng là ngày Tưởng Tuyết Tùng thị sát huyện Khổng. Đúng rồi, cũng là ngày Kim Nhất Giai đến huyện Khổng. Đồng thời, cũng đúng là lúc núi lửa ở huyện Khổng sắp phun trào. Ông cụ Dung này, lúc đi không từ giã, lúc trở về cũng lặng yên không tiếng động. Hơn nữa, còn tự tìm được nhà cũ, nhàn nhã ngồi viết chữ. Nếu để ông ấy đi đóng phim, không cần hóa trang cũng có thể đóng vai thế ngoại cao nhân. - Ông cụ Dung, sao ông lại tìm được nhà cũ vậy? Quan Doãn lạ lùng nhìn ông cụ Dung. Nhà cũ của Ôn Lâm rất cũ kỹ, nếu không phải Ôn Lâm dẫn hắn đến, hắn cũng tìm không ra. Ông cụ Dung vừa viết xong một chữ, đặt bút xuống, cười ha hả: - Chỉ cần bói một quẻ, thì trên trời dưới đất không gì mà không biết. Quan Doãn tin là thật. - Ông vào bằng cách nào? - Chìa khóa ngay trên khung cửa mà. Ông cụ Dung biến mất vài ngày, tình trạng tinh thần vẫn luôn sung mãn như cũ, đang ngửa cổ uống một ngụm trà. - Nào, đến đây xem chữ tôi viết thế nào? Quan Doãn tiến tới, nhìn thấy là một bài thơ cổ: Sinh niên bất mãn bách Thường ngực thiên tuế ưu Trú đoản khổ dạ trường Hà bất bỉnh chúc du. Nét chữ như mây bay rồng cuốn. Điểm đáng quý nhất là lúc trước, bút phong của ông cụ Dung luôn toát ra vẻ tang thương bi tráng, nhưng giờ bút phong lại khác hẳn, có tâm thế ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng đầy khí thế. Chữ biểu trưng cho tiếng lòng. Quan Doãn nhìn kỹ vài lần, cười ha hả: - Chữ đẹp, chữ đẹp. Khí thế thay đổi lớn. Ông cụ Dung, ông ra ngoài một chuyến, chắc chắn thu hoạch được không ít. Lòng dạ thoải mái, trời đất cũng rộng hơn. - Là trời đất rộng của cậu. Ông cụ Dung nheo mắt quan sát Quan Doãn vài lần, liên tục gật đầu: - Không tồi, không tồi, vận may đến rồi. Quan Doãn cười ha hả, không tiếp lời nói cố làm ra vẻ huyền bí của ông cụ Dung, cười nói: - Có hai khả năng: thứ nhất là ông tùy tiện nghe được nhà ai chuyển nhà, có thể đại khái biết được là nhà mới của ông ở đâu. Hai là nhà của ông có một loại mùi đặc biệt, ông vừa nghe mùi đã biết tìm được nhà cũ. Vừa rồi, hắn bị ông cụ Dung lừa gạt một chút, sau nghĩ kỹ lại mới hiểu rõ, liền đoán được nguyên nhân ông cụ Dung tự tìm được nhà cũ. Ông cụ Dung cười ha hả, không thừa nhận cũng không phủ nhận: - Hiện giờ tình hình căng thẳng như vậy, cậu lại hấp tấp đến thăm tôi, chắc chắn không phải chuyện yêu già kính trẻ gì. Nói đi, có chuyện gì vậy? - Cháu đến xin một tấm tranh chữ cho Bí thư Tưởng. Quan Doãn thẳng thắn nói. Thật ra, hắn muốn tìm trong đống chữ của ông cụ Dung một bức tặng người ta, nhưng vừa lúc ông cụ Dung đã quay về, phải nói là xin thôi. Ông cụ Dung dường như đã có chuẩn bị từ sớm, trở lại rút ra một bức tranh chữ đưa cho Quan Doãn, bức tranh chữ vừa mới viết xong cũng đưa luôn. - Cậu làm tốt thì đưa cho cậu hết. Khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thị trấn đều nói cậu và Tưởng Tuyết Tùng thi viết chữ lưu niệm. Tôi chỉ biết Tưởng Tuyết Tùng yêu chữ như mạng, chắc chắn sẽ hỏi thầy cậu là ai. Quan Doãn lúc này mới hiểu được. Chắc là ông cụ Dung đã sớm biết Tưởng Tuyết Tùng si mê thư pháp, nếu không sẽ không chỉ hắn xem thư pháp và ngâm thơ cổ. Nếu là người có cấp bậc nhất định trong quan trường biết được ham muốn cá nhân của Tưởng Tuyết Tùng cũng không có gì lạ, nhưng ông cụ Dung chỉ là một cụ già bán điểm tâm, sao ông ấy lại biết được bí mật của Tưởng Tuyết Tùng? Trong huyện Khổng, trên đường lớn, tùy tiện hỏi một cụ già rằng Bí thư Thành ủy là ai, 99% là không người nào biết. - Ông cụ Dung, mấy ngày nay ông đi đâu? Nghi vấn trong lòng Quan Doãn còn rất nhiều nhưng lại không có thời gian để hỏi rõ. Hơn nữa hắn cũng biết, cho dù có hỏi, ông cụ Dung cũng sẽ không nói rõ. Nhưng ông đột nhiên mất tích mấy ngày, chắc chắn có nguyên nhân. - Đi giải sầu thôi. Ông cụ Dung cười giảo hoạt. - Cậu không có thời gian nói chuyện phiếm đâu, mau chóng về Huyện ủy đi. Đúng rồi, sáng nay thấy được bóng Lãnh Phong trong đám người, bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện xưa… Quan Doãng sửng sốt ngay lập tức: - Một câu chuyện xưa? - Năm đó, lúc Hàn Tín thấy Hạng Võ và Lưu Bang còn giằng co. Nếu ông ta giúp Lưu Bang thì Lưu Bang thắng, nếu Hàn Tín giúp Hạng Võ thì Hạng Võ có thiên hạ. Nếu ông ta tự lên làm vua, thì cùng Lưu Bang và Hạng Võ chia ba thiên hạ. Có một mưu sĩ dưới tay ông ta, nói với ông ta rằng, sau lưng ông ta như rồng bay hổ chạy, khí khái phi phàm, là tướng đế vương. Phía sau lưng là tướng dế vương, ám chỉ ý mưu phản. Trong lòng Quan Doãn hiểu rõ. Ông cụ Dung lấy Hàn Tín ví với Lãnh Phong, chẳng lẽ không phải nói, sau lưng Lãnh Phong cũng là tướng đế vương sao? Tuy đế vương chỉ là ví von, nhưng cũng tỏ ý, trong thời điểm mấu chốt, nếu trở mũi giáo, sẽ có khả năng giành được thắng lợi quyết định. - Nói như vậy, thế cục cuối cùng của huyện Khổng sẽ nằm trong tay Lãnh Phong sao? - Tôi cũng đâu có nói vậy. Ông cụ Dung cười ha hả, giả vờ ngớ ngẩn để lừa hắn. - Vì sao Tưởng Tuyết Tùng được Lý Vĩnh Xương mời đến huyện Khổng thị sát công tác, nhưng lại không ra sức ủng hộ Lý Vĩnh Xương? Trước kia nghe đồn Tưởng Tuyết Tùng là chỗ dựa vững chắc nhất của Lý Vĩnh Xương mà. - Sao tôi biết được? Ông cụ Dung tiếp tục chơi xấu. Nhưng ông vẫn ám chỉ: - Tưởng Tuyết Tùng có thừa mềm mại nhưng không đủ cứng rắn. - Tưởng Tuyết Tùng sẽ xử lý Lý Vĩnh Xương thế nào? - Bố cục thư pháp của Tưởng Tuyết Tùng không tồi, nhưng đôi lúc vì quá chú ý đến đại cục mà không quyết đoán nổi chi tiết. Thời gian không còn sớm, cậu đi đi. Ông cụ Dung lại mở giấy Tuyên Thành: - Tôi muốn luyện chữ, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Còn có điều cậu phải nhớ kỹ, sau này nếu Lãnh Phong phải làm Hàn Tín, thì bên người y nhất định có một nhân sĩ chỉ điểm. Được rồi, mau đi đi, đừng làm phiền tôi. Quan Doãn hiểu ý của ông cụ Dung. Hắn phải nhận làm người tham mưu phía sau Lãnh Phong, bèn mỉm cười: - Được rồi, cháu không làm phiền ông nữa. Nhưng đừng trách cháu không nhắc ông, nếu Bí thư Tưởng hỏi đến đám tranh chữ, cháu sẽ nói là ông viết. Chữ của ông rất giống một kiểu thư pháp đã thất truyền. Ông cụ Dung không hề sợ hãi, khẽ cười: - Đợi khi Tưởng Tuyết Tùng thấy được chữ của tôi, y sẽ không nói như vậy. Còn nữa, tôi tin rằng cậu sẽ không nói với một Bí thư Thành ủy rằng người dạy cậu viết chữ là một ông cụ bán cơm sáng. Ha ha… cậu dám nói nhưng sẽ không ai dám tin đâu. Ông cụ Dung nói đúng. Quan Doãn không thể nói. Nói ra rồi, không chừng Tưởng Tuyết Tùng sẽ cho rằng đây là câu chuyện ly kỳ nhất mà ông ta từng nghe, còn có thể nghi ngờ hắn nói ngoa. Nói không chừng, hình ảnh tốt đẹp hắn biết bao vất vả mới dựng lên được trong mắt Tưởng Tuyết Tùng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, trở thành trò cười cho thiên hạ. Mấy tấm tranh chữ và cả bức vừa mới viết cầm trong tay, Quan Doãn từ biệt ông cụ Dung, vội vàng quay lại Huyện ủy. Vừa đến phòng Thư ký đã nghe được tin Lý Dật Phong và Lãnh Phong muốn gặp hắn. Quan Doãn thấy Kim Nhất Giai cũng đã tới, không nói nhiều với Kim Nhất Giai, chỉ gật đầu với cô, nhờ Hạ Lai, Ôn Lâm tiếp đãi Kim Nhất Giai, còn mình thì mang mấy bức tranh chữ mau chóng đến văn phòng Bí thư. Trong văn phòng Bí thư, Tưởng Tuyết Tùng đang ngồi yên. Lý Dật Phong và Lãnh Phong ngồi phía dưới, sắc mặt trầm tĩnh. Bên cạnh còn có Lãnh Nhạc đang ngồi. Liễu Tinh Nhã thì không dám ngồi, đứng bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng nghe lãnh đạo dặn dò. Quan Doãn thấy không khí bất thường, liền lặng lẽ trao mấy bức tranh chữ cho Liễu Tinh Nhã. Liễu Tinh Nhã hiểu ý, nhận lấy, đặt sang một bên. - Quan Doãn tới rồi. Tương Tuyết Tùng thản nhiên đưa mắt nhìn Quan Doãn. Lúc này ông ta ngồi ghế thủ trưởng, dáng vẻ uy nghiêm, ra vẻ như đang giải quyết công việc chung. - Có mấy vấn đề muốn tìm cậu xác minh. Trong lòng Quan Doãn cả kinh, nhanh chóng giao lưu bằng mắt với Lãnh Phong, rồi lại hạ mắt xuống. Trên bàn Tưởng Tuyết Tùng có hai tập tài liệu thật dày, lập tức suy tính, chắc là việc của Tiền Ái Lâm. Nhưng Quan Doãn vẫn không hiểu nổi. Chuyện của Tiền Ái Lâm là chuyện nhỏ, cứ theo ý kiến đề xuất của Huyện ủy mà xử lý là được, tin rằng Tưởng Tuyết Tùng sẽ không thèm hỏi đến. Nhưng theo tình hình trước mắt, xem ra việc đã quậy lớn lên rồi. Chẳng lẽ là… Hắn lại nhìn về Lãnh Phong đưa mắt hỏi. Lãnh Phong không thể không nhè nhẹ gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của Quan Doãn. Quan Doãn chưa hiểu được nhiều, e là vấn đề của Tiền Ái Lâm, dưới sự thúc đầy của Lãnh Phong và Lý Dật Phong đã lan rộng ra đến toàn huyện Khổng. - Dạ. Quan Doãn cố gắng trấn tĩnh. Đứng vững hai chân, người hơi xoay lại, dùng ánh mắt chờ mong cung kính đợi Tưởng Tuyết Tùng đi đến. - Trước đây cậu và Tiền Ái Lâm từng có mâu thuẫn sao? Vẻ mặt Tưởng Tuyết Tùng dường như đang tìm kiếm điều gì. - Đúng vậy. Quan Doãn biết có một số việc không thể giấu diếm. - Huyện Khổng quá nhỏ, khó tránh khỏi có xung đột. Nhưng đó đều là ân oán cá nhân, không ảnh hưởng đến công việc. “Bộp” một tiếng, Tưởng Tuyết Tùng ném xấp tài liệu dày cộm lên mặt bàn, phát ra âm thanh rền vang, trong văn phòng đang yên lặng, vang dội vô cùng. Hiển nhiên, đây là một loại chiến thuật áp chế tâm lý. - Cậu âm thầm điều tra vấn đề của Tiền Ái Lâm là xuất phát từ hận thù cá nhân hay là công tâm? Tưởng Tuyết Tùng lên giọng chất vấn, lạnh lùng mà nghiêm khắc, mỗi một từ đều muốn đánh ngã Quan Doãn. Theo cấp bậc và kinh nghiệm của Quan Doãn thì sẽ rất khó chống chọi với đường đường là Bí thư Thành ủy đang giận dữ lôi đình kia. Bất kể Tưởng Tuyết Tùng đang giận dữ thật hay là chỉ giả vờ, ông ta đã lăn lộn trong quan trừơng nhiều năm, nhãn lực của Quan Doãn sẽ không thể nhìn ra được thật hay giả. Cũng may hắn còn có thể bình tĩnh đối mặt, chủ yếu vì trong lòng đã có sách lược ứng đối. Nếu không, hắn cũng sẽ bị tiếng thét của Tưởng Tuyết Tùng làm cho hoang mang sợ hãi. Thật ra, khi cùng mấy người Lưu Bảo Gia âm thầm điều tra về Tiền Ái Lâm, Quan Doãn đã chuẩn bị tâm lý bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong đẩy ra tuyến đầu. Hắn biết rõ muốn lật ngã Lý Vĩnh Xương không dễ dàng như vậy. Cho dù Lý Dật Phong và Lãnh Phong toàn lực xuất kích cũng cần có một điểm tựa. Thân là người huyện Khổng, lại là cái đinh trong mắt Lý Vĩnh Xương, cái gai trong mắt Tiền Ái Lâm, hắn chính là điểm tựa tốt nhất. - Công tâm. Quan Doãn nói như đinh đóng cột. - Tiền Ái Lâm cùng đồng lõa chia đôi lợi nhuận, tiền lãi kếch xù, mượn tiền của người quen và thân bằng quyến thuộc đến hơn hai triệu tệ. Rất nhiều người vì vậy mà táng gia bại sản. Nếu chậm trễ tiêu diệt khối u ác tính của huyện Khổng, tức tên Tiền Ái Lâm này, huyện Khổng sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ sự kiện tập thể. Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng dịu xuống vài phần, hai mắt nhìn thẳng Quan Doãn: - Quan Doãn, cậu là người huyện Khổng, cậu nên đứng trên lợi ích của huyện Khổng mà ăn nói cho thành thật, có nên bắt Tiền Ái Lâm không? Lý Vĩnh Xương có nên rời khỏi huyện Khổng không? Câu hỏi này có lực sát thương rất mạnh, Quan Doãn lập tức bị kiềm hãm. Hắn hiểu rõ, Tưởng Tuyết Tùng vờ hỏi hắn, thật ra là mượn miệng của hắn để thử xem hợp tác giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong mật thiết được bao nhiêu! Nếu trả lời câu hỏi này không xong, Quan Doãn liền có khả năng khiến cho cả ba người Tưởng Tuyết Tùng, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều bất mãn với hắn.