Quan Vận
Chương 93 : Chuyển tiếp đột ngột
Quan Doãn mỉm cười, muốn nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng, Thôi Ngọc Cường không biết từ nơi nào xông ra, lẳng lặng đi tới bên người hắn.
Ôn Lâm thấy thế, nhanh bước về phía trước, cô biết Thôi Ngọc Cường nhất định có chuyện cần nói với Quan Doãn, cô không tiện nghe, hơn nữa, cô cũng không muốn nghe. Dù sao cô biết không có chuyện gì tốt, hơn phân nửa vẫn là vì chuyện xấu của Tiền Ái Lâm
Tiền Ái Lâm phục chức, Ôn Lâm rất không thoải mái, nhưng cô không nói gì. Cô đương nhiên rõ Lý Vĩnh Xương lấy lí do đồn công an thị trấn vùng ven cần duy trì trị an thị trấn đề xuất cho Tiền Ái Lâm phục chức, mặt ngoài lý do rất đầy đủ, kỳ thật vẫn là mượn việc Tưởng Tuyết Tùng thị sát làm lý do, tạo áp lực với Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Tiền Ái Lâm là con tép, nhưng gã là một điểm tựa trong cuộc đọ sức của Lý Vĩnh Xương và Lý Dật Phong, Tiền Ái Lâm là lên hay xuống, chính là dấu hiệu ai thắng ai thua.
Tiền Ái Lâm sỉ nhục Quan Doãn, còn có thể quan phục nguyên chức ư? Ôn Lâm không muốn nghĩ tới Tiền Ái Lâm, nghĩ tới liền tức giận. Cô rời xa Quan Doãn, ánh mắt đảo qua, vừa lúc dừng trên người Tiền Ái Lâm chỉ huy cảnh sát duy trì trật tự, thấy Tiền Ái Lâm ngang ngược quát lớn dân chúng vây xem, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một ý tưởng không phải không có ác ý, Tiền Ái Lâm, xem ông còn có thể vênh váo được bao lâu, hy vọng ông trực tiếp ngã nhào trước mặt bí thư Tưởng, ngã vào mộ phần luôn, rồi không thể không đứng dậy được nữa!
Quan Doãn thấy Ôn Lâm biết điều tránh ra, hắn cũng biết Thôi Ngọc Cường nhất định có lời muốn nói, liền lên tiếng chào hỏi trước:
- Sếp Thôi, lúc này có bận không?
Thôi Ngọc Cường đưa qua một điếu thuốc:
- Làm một điếu đi, hết bận rồi, đều đã bố trí xong, tôi bận ba ngày ba đêm không chợp mắt, còn bận nữa, người cũng liệt luôn đó
Quan Doãn khoát tay:
- Không hút đâu, mấy lãnh đạo lớn đều ở đây, cũng không hút thuốc, chúng ta mà hút thì không hay lắm
- Thật à
Thôi Ngọc Cường vội thu hồi thuốc lại, ha hả cười
- Đúng là người làm công tác văn hoá, thị lực cao.
Thấy Thôi Ngọc Cường vòng vo, Quan Doãn gặp thời gian không cho phép, Tưởng Tuyết Tùng sắp đến nghĩa địa, hắn liền trực tiếp hỏi:
- Sếp Thôi có chỉ thị tinh thần gì?
- Tôi nào dám chỉ thị cậu, thư ký Quan?
Thôi Ngọc Cường bật cười ha hả, mở câu vui đùa, ánh mắt đảo qua xung quanh, thấy chung quanh không có ai, mới cố ý đè thấp thanh âm nói:
- Tiền Ái Lâm phục chức, không phải tôi gây khó dễ cho chú em cậu đâu, là tôi không quyết định được
Hay cho một Thôi Ngọc Cường gió chiều nào xoay chiều đó, Quan Doãn trong lòng cười thầm, biết Thôi Ngọc Cường lại dao động, nếu lập trường y dao động, vậy thì đơn giản lại đập tỉnh y, liền nói:
- Kỳ thật mâu thuẫn của tôi và đồn trưởng Tiền là việc cá nhân, ông ta phục chức là việc công, công và tư phải rõ ràng, đúng không sếp Thôi? Tuy nhiên có chuyện này tôi phải nói trước một câu với sếp Thôi, nếu chẳng may đến lúc đó bị động, thì phiền toái
Thôi Ngọc Cường sắc mặt lập tức thay đổi:
- Chuyện gì?
Quan Doãn vừa thấy Thôi Ngọc Cường sắc mặt đại biến liền biết y đã cảm kích, cũng cố ý đè thấp thanh âm không phải không có hàn ý nói:
- Tiền Ái Lâm phục chức theo góc độ kia mà nói, coi như là chuyện tốt, nếu ông ta ở trên đài bị tra ra có vấn đề, chính là một bia ngắm tốt. Ở dưới đài, sự tình có lẽ sẽ lặng yên không một tiếng động mà giải quyết, ở trên đài, sự tình sẽ làm lớn. Sự tình càng lớn, ai đề bạt ông ta, thì người đó càng phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo liên quan. Sếp Thôi có nghe nói, ở tỉnh đã có phóng viên đến ở huyện ngầm hỏi hay không?
Thôi Ngọc Cường sắc mặt lại thay đổi lần nữa, y từ trong túi mói ra điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lại nhét trở vào, lại ngẩng đầu nhìn nhìn đội ngũ phía trước, bỗng nhiên, rồi giống như rất quyết tâm, nhỏ giọng nói một câu:
- Chuyện phóng viên đến dò la, tôi sớm phát hiện rồi, tuy nhiên không tiết lộ với ai. Nghe nói, lúc này bí thư Tưởng xuống đây, trong nhân viên đi theo, còn có người phóng viên kia
Nói vừa xong, y lại đề cao âm điệu, thân thiết vỗ vỗ bả vai Quan Doãn:
- Trưởng phòng Quan, đã nói là sẽ phụ đạo cho thằng con nhả tôi, khi nào thì mới có thời gian?
Quan Doãn cười hiểu ý, Thôi Ngọc Cường thật sự là kẻ lõi đời, sớm đã phát hiện Hạ Lai điều tra ngầm, lại giấu diếm, phỏng chừng cũng là muốn bán một ân tình, không ngờ cuối cùng lại bán ân tình cho hắn. Tuy nhiên cũng bởi vậy nói rõ, quan hệ của Thôi Ngọc Cường và Lý Vĩnh Xương, vẫn là trong hợp có phân, lập trường Thôi Ngọc Cường chưa từng kiên định đảo hướng Lý Vĩnh Xương, mà là luôn luôn trong do dự không ngừng lắc lư.
Quan Doãn liền nhiệt tình đáp lại thôi ngọc cường:
- Được thôi, tối ngày mai có được hay không?
- Được, sao không được?
Thôi Ngọc Cường cười ha hả, xua tay đi mất, giống như từ đầu đến cuối y chỉ cùng Quan Doãn thương lượng chuyện phụ đạo cho đứa con
Lực chú ý của không ít người đều tập trung ở trên người Tưởng Tuyết Tùng, đối với cảnh tượng tiếp xúc giữa Thôi Ngọc Cường và Quan Doãn, cũng không mấy người lưu tâm, nhưng lại có một người đưa ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng về đó - Liễu Tinh Nhã.
Liễu Tinh Nhã theo dõi hết cảnh đối thoại của Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường, y hàm súc cười, lặng yên đi tới bên cạnh Lý Dật Phong, thì thầm vài câu với Lý Dật Phong, Lý Dật Phong khẽ gật đầu, ánh mắt liếc mắt nhìn về phía Thôi Ngọc Cường và Quan Doãn một cái, vẻ mặt thản nhiên, trong ánh mắt lại toát ra tia tự tin
Tưởng Tuyết Tùng một bước trước mặt đã tiến vào phần đất trống sau khi san lấp mộ phần, ông ta dùng lực giẫm giẫm lên đất bùn dưới chân, cảm thán nói:
- Người chết cùng người sống tranh đất, tin rằng các bậc tiền bối dưới kia cũng không muốn hậu thế không có thổ nhưỡng để trồng trọt, chính sách lấp mộ khôi phục đất trồng huyện Khổng, chứng thực rất khá, nhưng tôi vẫn muốn cường điệu một câu, phải chú ý phương thức công tác, không nên thô bạo đối đãi nông dân, đất đai là huyết mạch, nhưng mồ mã cũng là ký thác hoài niệm đối với tổ tiên, trước kia san lấp mộ phần, trước phải bình dân tâm…
Quả nhiên, Tưởng Tuyết Tùng nói chuyện vừa khẳng định thành tích, lại đưa ra yêu cầu, rất có hàm nghĩa.
Với cấp bậc của Phó chánh văn phòng Huyện ủy Hạ Vận, vốn không nên ở trong vòng tròn đám người trung tâm, cũng không biết sao y không theo quy củ chen chúc vào, hơn nữa còn cố ý vô ý đứng ở chỗ không nên đứng – trùng hợp thế nào vừa lúc chắn trước một phần mộ
Hành động của Hạ Vận, tự nhiên khiến cho Liễu Tinh Nhã chú ý, gã chỉ khẽ mỉm cười, lặng yên đi tới bên người Hạ Vận.
Tưởng Tuyết Tùng lại đi về phía trước vài bước, vừa lúc hướng về phía Hạ Vận mà đi, theo lý thì, Hạ Vận hẳn là nên lập tức tránh ra mới đúng, không ngờ Hạ Vận không biết sao, dường như không chú ý tới đường đường Bí thư Thành ủy đang đi tới trước mặt y, còn lẳng lặng đứng bất động tại chỗ.
Không ít người đều bị hành động của Hạ Vận làm cho sợ ngây người, Hạ Vận tốt xấu cũng là Phó chánh văn phòng Huyện ủy, sao một chút quy củ cũng không hiểu thế? Phó bí thư Lý Vĩnh Xương ở đâu rồi, Hạ Vận là phó chủ nhiệm dưới trướng ông ta mà, sao ổng không lên tiếng bảo Hạ Vận nhường đường?
Mắt thấy Tưởng Tuyết Tùng cách Hạ Vận chỉ có một mét, hạ vận nếu còn không nhường đường thì lớn chuyện đây, Hạ Vận ánh mắt trốn tránh, nhìn về phía xa xa, vẻ mặt lo lắng dường như đang chờ đợi cái gì, mắt thấy Tưởng Tuyết Tùng lại bước về phía trước một bước, y rốt cục không chịu nổi uy áp, thân mình mềm nhũn, lui qua một bên, rồi sắc mặt lại vui vẻ, lấy tay chỉ ra xa xa:
- Bí thư Tưởng, mau nhìn...
Vừa dứt lời, một trận thanh âm khua chiêng gõ trống từ xa xa truyền đến, mọi người nhìn lại, trên đường cái xa xa, một đám thôn dân đỏ đỏ xanh xanh vừa múa vừa hát, dương cao tấm biểu ngữ lớn:
‘Nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Tưởng đến huyện Khổng thị sát công tác!’
Lý Vĩnh Xương vừa rồi ở thời khắc mấu chốt không biết trốn ở nơi nào, đúng lúc này xông ra, vẻ mặt hưng phấn mà hướng Tưởng Tuyết Tùng tranh công:
- Tiếng quan của bí thư Tưởng quả thật xâm nhập lòng người, thôn dân nghe nói bí thư Tưởng của Thành ủy đến huyện Khổng thị sát công tác, tự phát tổ chức hoan nghênh bí thư Tưởng.
Khi nói chuyện, ông ta đi đầu vỗ tay.
Đám người cũng liền phụ họa nhiệt liệt vỗ tay.
Tưởng Tuyết Tùng sao có thể không biết cái gọi là tự phát tổ chức là chuyện thế nào chứ? Nhưng khi xuống dưới thị sát, có đôi khi cho dù biết hạ cấp lừa gạt, cũng không thể vạch trần, nếu không thì công tác phía dưới sẽ không khó mà làm, ông cười cười, hai tay ra dấu đè xuống:
- Tốt lắm, tốt lắm, không nên kinh động quần chúng, hiện tại là thời điểm vụ mùa thu hoạch bận rộn, để dân chúng làm việc của mình đi, đồng chí Lãnh Phong, anh đi giải tán thôn dân, nói là tôi cảm ơn ý tốt của bọn họ
Lý Vĩnh Xương sắc mặt lập tức biến đổi, gã ta tỉ mỉ tổ chức màn này, cho rằng có thể tạo niềm vui cho Tưởng Tuyết Tùng, không ngờ Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp né tránh, né tránh còn chưa tính, còn cho Lãnh Phong ra mặt, rõ ràng là đánh đòn cảnh cáo đối với gã
Chẳng lẽ nói, bí thư Tưởng nhìn ra cái gì? Bí thư Tưởng bất mãn đối với gã?
Không đợi Lý Vĩnh Xương phản ứng lại, Lãnh Phong đã trầm ổn tách đám người mà đi, ra mặt đi giải quyết vấn đề tổ chức thôn dân tự phát, Tưởng Tuyết Tùng cũng không để ý tới Lý Vĩnh Xương, lại bước về phía trước một bước.
Ngay đúng lúc Tưởng Tuyết Tùng cất bước về phía trước, Liễu Tinh Nhã đã sớm đứng ở bên cạnh Hạ Vận liền đúng lúc ra tay —— anh ta nhẹ nhàng kéo Hạ Vận, Hạ Vận không kịp phòng bị, bước chân vừa động liền tránh qua một bên, Tưởng Tuyết Tùng bước chân không ngừng, một bước liền bước qua đó
Chân vừa đặt xuống, Tưởng Tuyết Tùng mặt liền lộ vẻ nghi hoặc, dùng sức giẫm giẫm dưới chân, lấy tay chỉ nói:
- Lấy xẻng đến đây.
Lý Vĩnh Xương sắc mặt đã xám trắng, ngàn tính vạn tính, vẫn là có sai sót rồi! Quả nhiên là thông minh bị thông minh hại, tự khiêng đá đập vào chân mình, lúc trước ông ta chọn thôn Tiểu Quách, không chỉ là bởi vì thôn Tiểu Quách là khúc xương cứng khó gặm nhất, cũng bởi vì mộ phần thôn Tiểu Quách là nhiều nhất, sau khi san lấp sẽ cho thấy thành tích rõ ràng nhất.
Vốn tưởng rằng bí thư Tưởng thị sát công tác lấp mộ phục hồi đất canh tác, chỉ là đến đồng ruộng nhìn từ xa, không ngờ bí thư Tưởng còn muốn thực địa xem xét, Lý Vĩnh Xương liền hết hồn, mộ phần thôn Tiểu Quách đã san lấp không ít, nhưng có một tòa phần mộ chỉ tùy tiện che lấp một chút, đến bia mộ cũng không đem đi —— đúng vậy, chính là phần mộ tổ tiên nhà ông ta.
Lý Vĩnh Xương không phải không có suy xét đến việc ông ta lấp phần mộ tổ tiên người khác lại để lại mộ phần nhà mình là lấy quyền mưu tư, nhưng ông ta cũng không cho rằng bí thư Tưởng lại đích thân tới đây… Người tính không bằng trời tính, chờ khi ổng phát hiện ngăn cản không được bí thư Tưởng xuống dưới xem xét, liền cho Hạ Vận ngăn cản một chút, sau đó mượn thủ đoạn dùng thôn dân tự phát hoan nghênh bí thư Tưởng để di dời đi lực chú ý của bí thư Tưởng, kết quả, cũng không thành công.
Lý Vĩnh Xương trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì, bí thư Tưởng dường như chính là nhằm vào phần mộ tổ tiên nhà ông ta mà đi, như vậy có thể khẳng định chính là, ở sau lưng có người đâm thọc với bí thư Tưởng
Xẻng đã đến, Tưởng Tuyết Tùng lấy tay chỉ dưới chân:
- Đào!
Lý Dật Phong tự mình động thủ, một xẻng hướng xuống, “cạch” một tiếng, đào không được, ông dùng xẻng tách mặt đất ra, lộ ra mộ bia phía dưới.
Tưởng Tuyết Tùng sắc mặt thay đổi, Lý Dật Phong sắc mặt thay đổi, Lý Vĩnh Xương sắc mặt... Đã trở nên không thể thay đổi hơn nữa!
Chính vào lúc này, tiếng khua chiêng gõ trống xa xa đột nhiên ngừng lại, sau khi ngừng lại truyền đến một trận than khóc xuyên thấu tâm can:
- Lý Vĩnh Xương, ông trả mạng ông nội cho tôi!
Sự tình, chuyển tiếp đột ngột.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương