Quan Vận

Chương 81 : Ngoạn mục

Kim Nhất Giai ngạo nghễ nhìn Quan Doãn tràn ngập vẻ khiêu khích. Sau một lúc lâu cũng không nói gì, sự trầm mặc của cô khiến mấy người Ôn Lâm, Lưu Bảo Gia cảm thấy áp lực không nhỏ. Nhất là Lưu Bảo Gia, trong lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi. Nếu không phải gắng gượng đứng thẳng, anh ta gần như sẽ run rẩy. Trước kia khi anh ta đánh nhau với người ta, đối diện với ba, năm đối thủ vô cùng hung ác, đối mặt với đối phương trong tay cầm súng, đao bén sáng loáng, anh ta cũng chưa từng sợ hãi. Nhưng hôm nay, đang nghe đến Quan Doãn vừa mở miệng, đưa ra 40 % cổ phần của công ty, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được mùi vị của sự khẩn trương, nhưng lại là khẩn trương đến mức gần như không thở được. 40 % chính là sáu trăm ngàn. Tuy không phải là tiền mặt, nhưng cũng tương đương với tiền mặt. Hơn nữa, đầu tư tài sản cố định ở núi Bình Khâu cũng không đem đi được. Nếu Kim Nhất Giai kiều diễm khép mở đôi môi đỏ mọng, đáp ứng điều kiện của Quan Doãn, vậy trong nháy mắt Quan Doãn liền trở thành phú ông. Mà nếu Kim Nhất Giai cự tuyệt điều kiện của Quan Doãn, giận dữ phẩy tay bỏ đi, vậy xem như kiếm củi ba năm đốt một giờ, cuối cùng một phân tiền cũng không kiếm được. Anh Quan. . . Có phải quá tham hay không? Có phải nên bớt một chút không? Trong lòng Lưu Bảo Gia cảm thấy bất ổn, móng tay cũng đâm thẳng vào trong tay, cũng thấy đau. Ôn Lâm cũng cắn chặt môi, vẻ mặt khẩn trương. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng, giờ lại trở nên ửng hồng, đẹp một cách khác thường. Nhất là vẻ mặt chờ mong, như nụ hoa chớm nở, làm tim người ta đập thình thịch. Chỉ có Quan Doãn ngồi đối diện Kim Nhất Giai, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cười mà như không cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt quyến rũ của Kim Nhất Giai, chẳng những không chút khẩn trương, ngược lại giống như đang thưởng thức sắc đẹp của Kim Nhất Giai. Ánh mắt Kim Nhất Giai lạnh nhạt đáp lại cái nhìn chăm chú của Quan Doãn. Cô không hề ngượng ngùng, cũng không lùi bước. Sau khi nhìn Quan Doãn ước chừng một phút, cô vẫn bị ánh mắt Quan Doãn đánh lui. Bởi vì cô bỗng nhiên phát hiện trong ánh mắt Quan Doãn có ý vị sâu sa. Dường như là nhu tình, lại dường như là khiêu khích. Dù sao đó chính là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người đàn bà. Trong lòng cô rất xấu hổ ảo não, vội dời ánh mắt đi nơi khác. Cô thầm mắng Quan Doãn một câu, ánh mắt lưu manh. Quan Doãn không thừa nhận mình có ánh mắt lưu manh đùa giỡn, chỉ là trong lòng vẫn thầm cảm thấy hổ thẹn. May mắn thắng Kim Nhất Giai một ván, nhưng lại dựa vào ưu thế trời sinh của một người đàn ông khi đối diện với một người đàn bà. Một bàn thắng không vẻ vang gì. Tuy nhiên cũng không có cách nào khác, vì cổ phần công ty, vì tương lai lâu dài của mấy anh em Ôn Lâm và Lưu Bảo Gia, hắn phải làm như vậy. Da mặt dày chút cũng không sao. Trong giai đoạn đầu tiên, giành giật miếng ăn từ tài chính Phong Đầu, không can đảm cẩn trọng sao được? Cuối cùng Kim Nhất Giai mở miệng nói: - Quan Doãn, lòng tham của anh quá lớn rồi. 40 % cổ phần công ty? Anh thật sự dám nghĩ! - Không dám nghĩ thì sẽ thành thế nào? Thật ra, tôi vẫn là một người có ý nghĩ kỳ lạ. Kim Nhất Giai, cô có thể đoán được động lực khiến một người tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, làm một kẻ vô tích sự ở huyện Khổng tròn một năm, cũng không muốn nhảy ra khỏi huyện Khổng là vì cái gì nào? Cô đoán không ra! Cô có thể nghĩ đến Ôn Lâm, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đang ngồi ở đây. Cả bốn người đều là sinh viên tốt nghiệp các trường đại học có danh tiếng, vì sao cam tâm chờ ở huyện Khổng, mà không muốn đi tới thành phố lớn hơn để phát triển? Cô không thể tưởng tượng được! Quan Doãn nói một hồi, từng chữ từng chữ như ngọc, leng keng có lực, khiến Kim Nhất Giai nhất thời ngậm miệng, kinh ngạc không thôi. - 40% cổ phần cũng không phải là quá nhiều. Sau khi giao tài chính đúng hạn, các cô chỉ cần phụ trách tuyên truyền ra bên ngoài là được. Tất cả mọi vấn đề ở huyện Khổng, cô không cần lo lắng. Toàn bộ sẽ do chúng tôi giải quyết. Quan Doãn đứng lên. Hắn đứng dậy, toàn bộ đám người Ôn Lâm, Lưu Bảo Gia cũng đứng dậy. - Cô có đủ thời gian để cân nhắc, chưa đến kỳ hạn cuối cùng. Vừa nói xong, Quan Doãn liền xoay người rời đi: - Ôn Lâm, cô tiếp tục đưa Nhất Giai đi dạo núi Bình Khâu. Tôi và đám người Bảo Gia đi đăng ký khách sạn, thu xếp mọi việc trước. Buổi tối sẽ đón Kim Nhất Giai đi hóng gió. Trên đường xuống núi, gió núi thổi qua. Lúc này, Quan Doãn mới cảm thấy phía sau lưng rất dễ chịu nhiều. Vừa rồi, khi đấu trí so dũng khí với Kim Nhất Giai, ngoài mặt, hắn trấn tĩnh tự nhiên, thật ra lửa trong lòng cũng hừng hực thiêu đốt. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói thách giá trên trời như vậy. Với tính cách của hắn, thật sự không thích hợp lên giá ngay tại chỗ. Mặc kệ, thành bại cũng dựa vào lúc này. Quan Doãn xuất ra dũng khí tiến về phía Lãnh Phong. Trong cuộc đời, vận khí rất quan trọng, nhưng trên thực tế, mỗi một vận khí, đều là một lần đánh cược. Thành công gọi là kỳ ngộ. Thua cuộc, thì gọi là bỏ lỡ cơ hội. - Anh Quan. . . Vừa rồi quá căng thẳng, tôi thiếu chút nữa đã nói 20% cũng được. Lưu Bảo Gia nhịn đã lâu, cuối cùng không nhịn được, nói ra lo lắng trong lòng anh ta. - Có sợ ta chào giá quá cao, cuối cùng sẽ thất bại hay không? - Sẽ không đâu. Quan Doãn khoát tay. - Kim Nhất Giai chỉ phụ trách khảo sát hạng mục và ủy thác quản lý tài chính Phong Đầu. Cô ấy không phải là bên bỏ vốn, 20% hoặc 40% đối với cô ấy mà nói đều giống nhau, sẽ không ảnh hưởng đến lợi tức của cô ấy. Đương nhiên, cô ấy chịu ủy thác của bên đầu tư, sẽ đứng trên lập trường của bên đầu tư để nói chuyện. Tin tưởng cô ấy sẽ ra mặt thuyết phục bên đầu. Cuối cùng, cho dù chưa đến 40%, cũng sẽ không thấp hơn 30%. Nếu cậu mở miệng đề nghị 20%, đối phương biết mức thấp nhất, sẽ ép xuống đến 10%. - Cao, anh Quan thật cao. Lưu Bảo Gia nghe xong, giơ ngón tay cái lên. - Không hổ danh là top sinh viên của đại học Bắc Kinh. - Ít nịnh bợ đi. Quan Doãn đấm Lưu Bảo Gia một đấm. - Cậu phải nói không hổ danh là anh của cậu. - Chỉ để một mình Ôn Lâm đối phó Kim Nhất Giai, tôi sợ Ôn Lâm không làm được. Kim Nhất Giai là một nhân vật lợi hại. Lý Lý còn cảm thấy sợ hãi, quay đầu thoáng nhìn về phía sau. Ở sâu trong nội tâm, anh ta cảm thấy sợ hãi đối với phụ nữ. Hơn nữa, đây còn là một người phụ nữ xinh đẹp. - Hiện tại, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai chỉ nói chuyện núi non, nói chuyện phong cảnh. Quan Doãn ha ha cười, vung tay lên. - Đi, đi trước chuẩn bị một bữa cơm chiều phong phú một chút cho Kim Nhất Giai thôi. Mấy người không dùng cơm ở khách sạn, mà mua một số nguyên vật liệu, đi tới nhà cũ. Quan Doãn tự mình ra tay nướng bánh. Lưu Bảo Gia tới quán thịt thỏ lão Tứ mua được một con thỏ hoang mới vừa giết, sau khi làm sạch, nhóm lửa bắt nồi, bắt đầu hầm thịt. Lôi Tấn Lực qua cửa hàng thịt quay Trần Ký mua một con gà vừa mới quay xong. Sau đó xé nhỏ ra, lại tự chế gia vị chấm. Lý Lý thì rửa rau, thái rau. Món ăn yêu thích của anh ta là rau trộn. Thật sự không ai ngờ được, bốn người Quan Doãn, bốn thanh niên trẻ tuổi, lại tự nhiên tự mình ra tay chuẩn bị một bàn tiệc phong phú! Chưa đến một giờ, thịt thỏ hầm, gà quay xé nhỏ, rau trộn, cộng thêm bánh nướng mới ra lò, bày đầy một bàn. Khi vừa mới dọn xong đũa xếp ghế ngay ngắn, tiếng mở cửa vang lên, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai đã trở lại. Hiện tại, Kim Nhất Giai và Ôn Lâm đều là những người con gái xinh đẹp thuộc thành phần trí thức biết cách ăn mặc. Chỉ là mùa thu, sương sớm đậm. Mãi tới lúc hoàng hôn, các cô mới trở về. Trên người bị sương sớm làm ướt không ít. Ôn Lâm thì may rồi. Cô sớm có kinh nghiệm đi lại tránh sương sớm. Tóc cô bị ẩm. Mấy sợi quá ẩm dính trên trán, lại tăng thêm vài phần quyến rũ. Kim Nhất Giai lại chật vật hơn vài phần. Chẳng những tóc bị ướt gần hết, trên người cũng bị ướt vài chỗ, khiến bộ quần áo công sở càng bó sát vào người. Dáng người Kim Nhất Giai thực sự không tồi, không giống với dáng người Ôn Lâm, trước nở sau vểnh, đường cong uyển chuyển, cũng khiến người ta suy nghĩ viển vông. Có lẽ vì gió lạnh, đôi môi mềm mại ướt át có phần tím tái. Quan Doãn đứng dậy, bảo Ôn Lâm đưa Kim Nhất Giai đi rửa mặt một chút. Hắn lại bảo Lưu Bảo Gia đi lấy một lọ rượu đế. Vốn hôm nay không tính uống rượu, chỉ tạm thời dùng rượu xua tan cái lạnh. Không bao lâu, Kim Nhất Giai đã thay quần áo xong đi ra. Từ một cô gái xinh đẹp đầy trí thức, vừa thay một bộ đồ thể thao, lúc này trông cô gần gũi tự nhiên hơn nhiều. Thoáng nhìn, có lẽ cũng thanh thuần giống như cô em gái ở nhà bên. Điều này không khỏi khiến Quan Doãn âm thầm sợ hãi than. So với Hạ Lai xinh đẹp trầm tĩnh như nước, Kim Nhất Giai lại giống như một cô gái xinh đẹp biết biến hóa trăm dạng vậy. Đúng, Quan Doãn dùng xinh đẹp để hình dung Kim Nhất Giai, vốn hắn cũng nghĩ Kim Nhất Giai đã xuất thân từ trường học kinh tế, lại làm công tác đầu tư phiêu lưu, nhất định là một cô gái cứng nhắc không thú vị. Hơn nữa, cô mặc đồ công sở trên người, giọng điệu khi nói chuyện giải quyết việc chung, rất dễ dàng khiến người ta xem nhẹ tính cách của cô. Nhưng hiện tại mới biết được cô gái biết biến hóa quả thật không phải là truyền thuyết, mà thật sự có tồn tại. Hơn nữa, một cảnh tượng xuất hiện, càng khiến Quan Doãn giật mình. Sau khi Kim Nhất Giai ngồi vào ghế, đưa tay lấy chén rượu qua rót quá nửa chén rượu, đưa đến trước mặt Quan Doãn, vô cùng khí phách: - Nào, Quan Doãn. Hiện tại tôi lấy tư cách cá nhân cùng ăn cơm với anh, tôi kính anh một ly. Quan Doãn cũng rót một ly, chạm cốc với Kim Nhất Giai: - Muốn nói kính rượu, phải là tôi kính cô mới đúng. Cô là khách ở xa tới. - Đúng, tôi là khách, nhưng tương lai anh cũng có thể là chồng của chị họ tôi. Kim Nhất Giai thản nhiên cười. - Mặc kệ ai kính ai, đều phải cạn. Vừa nói xong, cô ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Không chỉ Quan Doãn sửng sốt, toàn bộ mấy người Ôn Lâm, Lưu Bảo Gia sợ ngây người. Kim Nhất Giai cũng quá lợi hại, hai, ba chén rượu đế một ngụm uống hết, quả thực chính là nữ trung hào kiệt. Kim Nhất Giai uống cạn, Quan Doãn tự nhiên không thể yếu thế, cũng một hơi uống hết. Ngay cả Quan Doãn đã uống cạn, ba người Lưu Bảo Gia cũng đều nâng chén, cũng uống một hơi cạn sạch. Ôn Lâm bưng chén rượu, cảm thấy khó xử, Quan Doãn muốn khuyên cô không phải miễn cưỡng. Cũng không biết nghĩ gì, cắn răng một cái, cũng một hơi uống hết rượu trắng. Cô bị sặc, ho khan một hồi. Tuy nhiên, cô không cần người khác giúp, lại uống một hớp nước đè xuống. Mấy người lấy dùng rượu mở đầu, cũng hoàn toàn khác thường. Sau đó, Quan Doãn đọc diễn văn nhiệt liệt hoan nghênh Kim Nhất Giai đã đến. Tiếp sau đó lại long trọng đẩy đĩa bánh nướng của hắn, thịt thỏ của Lưu Bảo Gia, thịt gà quay xé nhỏ của Lôi Tấn Lực và đĩa rau trộn của Lý Lý tới trước mặt Kim Nhất Giai. Mỗi món, cô đều nhấm nháp một ít, rồi kinh ngạc kêu lên. Thái độ ngây thơ, đáng yêu. So với lúc còn đàm phán trên đỉnh núi, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Điều này cũng khiến mọi người được mở rộng tầm mắt. Thậm chí còn hoài nghi Kim Nhất Giai trước mắt không phải là Kim Nhất Giai ở trên đỉnh núi. Sau khi ăn thử hết mọi thứ, Kim Nhất Giai khen không dứt lời, liên tục khen ngợi mấy người Quan Doãn quả nhiên lợi hại. Nếu đến Bắc Kinh, chính là cực phẩm hảo nam nhân. Chẳng những khí suất và tài hoa, còn có tay nghề làm bếp rất giỏi. Nếu biết lo toan cho gia đình, hơn nữa còn yêu sâu sắc, chính là tuyệt phẩm khó tìm trong thiên hạ. Ôn Lâm bĩu môi: - Nếu hắn mà biết yêu sâu sắc nhất, có mà trăng xuất hiện giữa ban ngày. Tuy nhiên, Nhất Giai, hắn đối với cô thật sự quá tốt. Tôi quen hắn lâu như vậy, cũng không biết hắn biết làm bánh nướng. Giờ được mở mắt rồi, tự nhiên giấu diếm cả thời gian dài như vậy. Nếu cô không tới, tôi còn không biết hắn muốn giấu tới khi nào. Kim Nhất Giai che miệng ha ha: - Có vài người đàn ông là trân phẩm, cần phải chậm rãi thưởng thức mới có thể biết được dư vị sâu sắc trong đó. Sau khi cười xong, bỗng nhiên cô chuyển đề tài, nhìn Quan Doãn nói. - Quan Doãn, dượng nhờ tôi nói hộ. Đương nhiên, dượng Kim Nhất Giai là Hạ Đức Trường.