Quan Vận
Chương 72 : Liên kết vô địch.
Quan Doãn mắng một câu, bất ngờ ra tay.
Đừng nhìn hắn văn vẻ sạch sẽ, giống bạch diện thư sinh, nhưng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ chân chính cho tới bây giờ đều là dấu diếm rất sâu, nhớ đến năm xưa, bốn người Quan Doãn và Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý ở sông Lưu Sa cầm tiểu thuyết võ hiệp nghiên cứu võ công, cũng trải qua nhiều đêm thức trắng không ngủ, đều không đếm được... Những năm tháng đó đều rất khó quên!
Áo sơmi mắt thấy đôi tay sẽ dừng ở trên ngực Ôn Lâm, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, một bóng người vọt đến trước mắt, còn chưa có thấy rõ người đến là ai, chỉ một quyền đập vào mặt, ngay giữa mũi.
Mũi là chỗ yếu ớt của cơ thể, mũi bị một đấm, không cần nhiều sức lực, sẽ làm cho người ta thống khổ không chịu nổi, mất đi sức chống cự. Quan Doãn một đòn đã trúng, tên áo sơmi lúc này như bị sét đánh, ngã xuống đất, hai tay ôm cái mũi, đau đến "a a a" không nói nên lời.
Quan Doãn đánh người, thuận tay kéo Ôn Lâm về phía sau, thấp giọng mà nói:
- Lúc đánh nhau, để đàn ông ra tay, cô chăm sóc tiểu muội là được.
Ôn Lâm ẩn tình nhìn Quan Doãn một cái, vừa rồi Quan Doãn ra tay trong lòng cảm thấy như mùa xuân ấm áp. Mỗi người đàn bà đều khát vọng người đàn ông của mình vào lúc quan trọng sẽ vì mình mà hành động, vừa rồi Quan Doãn bảo vệ cô như vậy, trên mặt lóng lánh tràn đầy hào quang.
Quan Doãn một quyền đánh lùi tên áo sơmi, Tiền Nhất Thiên không mấy khiếp sợ, nhưng dọa Vương Xa Quân nhảy dựng. Ở trong ấn tượng của Vương Xa Quân, Quan Doãn luôn luôn là người lễ phép, dùng lời nói tốt đẹp để miêu tả thì là tao nhã, lời xấu thì là một là ngụy quân tử, làm thế nào cũng có lúc tức giận?
Tiền Nhất Thiên là có tám phần men say, cái mũi đỏ chót, rất là buồn cười, vừa thấy Quan Doãn lộ diện, không rụt rè, còn đi về phía trước một bước, đem áo sơ nhét vào quần, lộ ra cái miệng đầy răng vàng:
- Quan Doãn đấy hả? Anh tới vừa lúc, tôi đang muốn cùng anh nói một chút, tôi thấy em gái anh rất được, nhưng cô ấy không tán thưởng, không để ý tới tôi, anh nói tôi nên làm gì bây giờ? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô ta để tôi nất mặt. Nếu cứ như vậy mà đi, tôi về sau ở thị trấn còn làm người thế nào được? Có người đưa ra chủ ý, nói phải mời chú tôi đến, tôi nói thôi đi, tự mình giải quyết việc của mình là được.
Tiền Nhất Thiên tuổi còn trẻ, nhưng cân nặng đã vượt qua 100 kg, béo đến không ra hình người, bộ dạng vẻ mặt mụn nhọt, lông mũi thường xuyên thò ra bên ngoài, còn một miệng răng vàng, chỉ bằng gương mặt này, đừng nghĩ em gái sẽ liếc nhìn một lần, để gã xách dép cho em gái cũng không xứng.
Đã như thế, còn dám nói coi trọng em gái mình, thực tình sẽ nâng ra bản thân, còn đem Tiền Ái Lâm ra hù dọa người, nghĩ Tiền Ái Lâm ở huyện Khổng là người như thế nào? Quan Doãn lạnh lùng cười:
- Vừa rồi anh nói với em tôi như thế nào?
Rượu vào người thường thêm can đảm, huống chi Tiền Nhất Thiên tự nhận còn không phải người thường, gã vẫn cho rằng mình rất giỏi, có hậu trường, lại có tiền, thích con gái nhà ai là phúc khí nhà đó, đi về phía trước một bước, ưỡn ưỡn bụng:
- Quan Doãn, tôi không nói gì cả, chỉ là muốn cầm tay cô ấy, đưa đi hóng gió, cô ta gạt tay của tôi, một chút thể diện cũng không cho, kiêu ngạo, quá kiêu ngạo. Dù thế nào, tôi ở thị trấn lớn nhỏ cũng là một nhân vật, không đề cập tới chú tôi, chính là tôi...
- Anh mà là nhân vật gì chứ, đừng tự nâng cao chính mình thế.
Quan Doãn không khách khí ngắt lời Tiền Nhất Thiên, hắn có thể chịu được một năm ủy khuất ở Huyện ủy, nhưng không thể dễ dàng tha thứ người khác mạo phạm em gái, hơn nữa hôm nay hắn đã làm ra quyết định, chẳng những nên vì thể hiện em gái, còn muốn mượn việc hôm nay để cho mấy tên linh tinh ở thị trấn phố cũ biết rằng em gái mình không để cho bất cứ kẻ nào có thể động vào.
Tiền Nhất Thiên bị Quan Doãn quát lạnh một câu, biến sắc, đang muốn nói chuyện, Quan Doãn cũng không cho gã cơ hội, lại truy vấn một câu:
- Tay nào?
- Cái gì tay nào?
Tiền Nhất Thiên thẹn quá thành giận, Quan Doãn không nể tình như vậy, khiến cho gã vô cùng căm tức, nói chuyện cũng dẫn theo vài phần cơn tức, gã vươn tay phải.
- Tay này, sao vậy, mày còn muốn thế nào? Quan Doãn, mày cho là lên chức Phó phòng, có thể ở huyện Khổng hô mưa gọi gió? Nếu không, để chú của tao nói cho rõ nhé?
- Tôi còn ước gì Tiền Ái Lâm ở đây!
Quan Doãn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thân mình lùi ra sau một bước, thanh âm trầm thấp ở trong bóng đêm lạnh như nước đá tập kích nhân, hét
- Động thủ!
Vừa dứt lời, Lý Lý liền động thủ.
Lý Lý được gọi là thằng béo nghĩa dũng, dáng người mặc dù béo, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, vừa xoay người, bả vai nhoáng lên một cái, liền đánh vào người Vương Xa Quân. Vương Xa Quân bất ngờ không kịp phòng bị Lý Lý đụng phải, thân mình lảo đảo, ngã xuống bên cạnh. Vừa lúc, ngã xuống chỗ tên áo sơ mi vừa bị Quan Doãn một quyền đập vỡ mũi.
Lý Lý vừa động thủ, đám tay sai của Tiền Nhất Thiên đều xông tới, lấy Lý Lý là mục tiêu chính phải công kích, vây quanh Lý Lý, kết quả chính là... Bọn họ bị lừa, Lý Lý động thủ không tính là động thủ, chỉ là đòn gió, sát chiêu thật sự lại ở phía sau.
Lôi Tấn Lực theo sát phía sau Lý Lý, hung hãn đá ra một cước, thân hình cao lớn, lực lớn vô song, một cước xuất ra, có ai đỡ được, Tiền Nhất Thiên sợ tới mức run run, nghĩ đến Lôi Tấn Lực lao đến chỗ mình, vội vàng trốn tránh sang bên cạnh.
Né một nửa, không tránh được toàn bộ, vẫn là bị Lôi Tấn Lực quét một cái, gã tuy rằng béo, cũng là mập giả tạo, không thể so với Lôi Tấn Lực cường tráng, chỉ va chạm, đã khiến gã lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thân mình liền lại ngả về hướng Quan Doãn.
Quan Doãn thuận thế tránh ra, nhưng dưới chân chậm đi một bước, hắn vươn đùi phải —— không khác gì lúc ở công trường quẹt chân vào Quan Chi Thư —— âm thầm ngáng chân, Tiền Nhất Thiên bị Lôi Tấn Lực va chạm, lại bị Quan Doãn ngáng, làm sao còn đứng vững được, thân mình đột nhiên lao về phía trước.
Mắt thấy Tiền Nhất Thiên sẽ ngã đập mặt trên đất, Lưu Bảo Gia vẫn chờ cơ hội rốt cục ra tay —— y bước về phía trước một bước, giơ tay kéo Tiền Nhất Thiên, ở mặt ngoài xem là vì cứu Tiền Nhất Thiên lúc nước sôi lửa bỏng, kỳ thật, kéo Tiền Nhất Thiên lại, thuận thế đem Tiền Nhất Thiên sắp ngã sấp xuống bên cạnh kéo lên. Nhưng chỗ y kéo không đúng, chộp vào ngón út tay phải Tiền Nhất Thiên, hơn nữa phương hướng cũng không đúng, lôi kéo nghịch hướng, "Răng rắc" một tiếng, cùng với tiếng Tiền Nhất Thiên bị đau hô lớn, ngón út Tiền Nhất Thiên đã gẫy!
Tất cả, đều xảy ra trong chớp mắt, Vương Xa Quân bị đánh ngã, ngón tay Tiền Nhất Thiên bị bẻ gẫy, tình thế đột nhiên biến đổi.
Đám người ở thị trấn phố cũ, mặc kệ là mấy tên côn đồ mới lớn hay nhiều tuổi, đều nghe nói qua đại danh Lưu Bảo Gia, biết Lưu Bảo Gia là thị trấn phố cũ gần mười mấy năm đi ra không ai dám đọ. Đương nhiên, không ít người cũng nghe nói qua Lôi Tấn Lực, Lôi Tấn Lực trời sinh lực lớn vô cùng thì không cần phải nói, là ưu thế trời sinh, không thể so sánh, cho nên, mọi người vẫn khâm phục Lưu Bảo Gia, bởi vì Lưu Bảo Gia khí lực không phải lớn nhất, chiêu thế không phải tốt nhất, nhưng y ra tay nhanh mà độc, thời cơ luôn nắm chuẩn nhất, kinh nghiệm lại phong phú nhất, Lưu Nhị Phi ngoại hiệu đã đặc biệt vang dội.
Ngoại trừ Lưu Bảo Gia có thể đánh, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, Lý Lý phối hợp hình thành ba người đánh nhau, ở thị trấn tiếng tăm đã lừng lẫy. Tình huống bình thường, hai người có thể đánh với Lý Lý, ba người dám cùng Lưu Bảo Gia liều mạng, bốn người có thể đấu với Lôi Tấn Lực, nhưng sáu bẩy người cũng không dám ra tay khi ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý liên kết, rõ ràng, ba người liên kết đánh nhau, là vô địch ở huyện Khổng.
Nếu để Lưu Bảo Gia nói, y sẽ nói, kỳ thật người có thể đánh nhau nhất không phải y, mà là Quan Doãn. Đánh nhau ba người sở dĩ phối hợp tốt để có thể lấy ba đấu bẩy, sau lưng tất cả đều là công lao của Quan Doãn.
Nếu để Quan Doãn tự mình nói, Quan Doãn cũng không thừa nhận hắn biết đánh, luận kỹ xảo và kinh nghiệm, hắn kém Lưu Bảo Gia. Luận khí lực, lại kém Lôi Tấn Lực. Chính là luận linh hoạt và nắm chắc thời cơ ra tay, hắn còn kém Lý Lý. Nhưng hắn là một người thích cân nhắc động não, còn thận trọng, có lối suy nghĩ kín đáo, mọi chuyện đều phải tính toán theo công thức mới ra tay. Lại căn cứ hắn nhiều năm một nắng hai sương đọc tiểu thuyết võ hiệp, hơn nữa vô số lần quan sát Lưu Bảo Gia đánh nhau thực chiến, sau đó cho ra một kết luận, đánh nhau là một môn kỹ thuật sống, cũng không phải khí lực lớn nhất sẽ nhất định thắng lợi, mà là ai nắm bắt được thời cơ tốt nhất, người đó có khả năng cười đến cuối cùng.
Cơ thể người có nhiều vị trí yếu kém, giống như Lôi Tấn Lực, tuy rằng lực lớn vô cùng, nhưng nếu bị đối phương một quyền che ánh mắt hoặc là đánh cái mũi trước, sẽ mất đi sức chiến đấu trong vài giây. Khi đánh nhau, vài giây cũng đủ để quyết định thắng bại.
Thực ra nếu là trước kia, Quan Doãn còn không đem việc đánh nhau lên đến lý luận cao độ còn dẫn chứng đến trong quan trường giảng giải, sau vì ở Huyện ủy bị vắng vẻ và xa lánh, trong lòng chậm rãi nghĩ thông một việc, kỳ thật đọ sức trong quan trường và đánh nhau có vài phần tương tự, như Lôi Tấn Lực trời sinh khí lực lớn chính là người rất có lai lịch, Lưu Bảo Gia đánh nhau kinh nghiệm phong phú chính là người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, trình độ đấu tranh chính trị cao. Mà như Lý Lý vừa không là trời sinh mạnh mẽ, rồi kinh nghiệm đánh nhau cũng không phải vô cùng phong phú, lại có thể ở thời khắc mấu chốt vì giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, làm việc nghĩa không chùn bước, chính là người trợ lý kiên định không thể thiếu trong quan trường.
Nhưng ba loại người đó trong quan trường, đều khiếm khuyết một điểm, chính là trí tuệ.
Theo Quan Doãn nghĩ, đánh nhau chẳng những là một môn kỹ thuật sống, cũng là đọ sức trí tuệ cao nhất, đều không phải là đơn giản xuất thủ để thể hiện sức mạnh. Tổ đánh nhau ba người vô địch huyện Khổng, chính là Quan Doãn lợi dụng trí tuệ đem ưu thế ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý gộp vào, tiến hành rồi một lần nữa phân công và sắp xếp, có thể ở lúc đối chiến, trước tiên giành được tiên cơ và có được thắng lợi cuối cùng.
Quan Doãn cũng không phải người biết đánh nhất, nhưng hắn tuyệt đối là người có thể đem trí tuệ vận dụng trong chuyện đánh nhau, vừa rồi, chính là kết quả luyện tập của hắn và ba người Lưu Bảo Gia nhiều năm tạo thành sự ăn ý, không cần mở miệng, chỉ một ánh mắt một động tác mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, biết bước tiếp theo là ai ra tay ai sẽ thủ ai nên ra độc thủ, liên kết vô địch lại xuất kích.
Tiền Nhất Thiên vừa ngã trên đất, mấy người vây công Lý Lý Tiền Nhất Thiên lập tức xoay người hướng Quan Doãn xông tới, vì Tiền Nhất Thiên báo thù, bọn họ vừa động, Lôi Tấn Lực cũng động.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương