Quan Vận
Chương 69 : Phục bút lâu dài của Lý Dật Phong
Bí thư nắm bắt nhân sự, bất kì một Bí thư nào khi đảm nhiệm cũng đều có ý tưởng điều động nhân sự. Ý tưởng đó cuối cùng thành hay không đều nằm ở hành động, xem quyền lực mà Bí thư đó nắm trong tay và thủ đoạn chính trị.
Một người Bí thư thông minh, không phải là nói nhất định không nhúng tay vào công việc của chính quyền, chỉ cần nắm chắc quyền chỉ huy nhân sự là có thể đảm bảo củng cỗ vững chắc địa vị. Vấn đề nhân sự là vấn đề quan trọng nhất ảnh hưởng đến toàn bộ các vấn đề khác. Việc thành do người, không kể công việc có lớn đến đâu đi nữa, chỉ cần dùng đúng người là có thể nắm chắc tất cả.
Lúc này Quan Doãn đang đứng đối diện với Lý Dật Phong, chỉ cách Lý Dật Phong không quá nửa mét. Có thể nói kể từ khi hắn được phân công đến huyện Khổng thì đây là lần mà hắn đứng gần nhất để nói chuyện với Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong chuyển phòng làm việc từ Đông viện sang Tây viện, là một hành động có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn là ý nghĩa thực tế. Nhưng trong chốn quan trương, nhiều lúc những việc chỉ có ý nghĩa tượng trưng nhưng không có ý nghĩa thực tế cũng vẫn phải làm, giống như đạo lí khênh kiệu, bốn người khênh một chiếc kiệu cũng giống như tám người khênh một chiếc kiệu, nhưng chủ nhân của chiếc kiệu tám người khênh luôn có thân phận cao hơn rất nhiều.
Trước đây văn phòng làm việc của Lý Dật Phong chuyển từ tây viện sang đông viện là do nghe theo đề nghị của Vương Xa Quân. Giờ đây y lại muốn chuyển từ đông viện về tây viện, lại đến hỏi ý kiến của hắn. Thời thế thay đổi, Quan Doãn cũng có mùa xuân.
Quan Doãn không hề háo hức vui mừng, hắn biết rằng khi nãy Lý Dật Phong vạch cho hắn một con đường nữa có thể đi, tuyệt đối không phải là tùy miệng nói ra. Trong chốn quan trường, cho dù chỉ là một Bí thư huyện ủy cũng không bao giờ làm việc vô nghĩa. Có rảnh rỗi chi bằng y gọi điện thoại hỏi thăm lãnh đạo, cho quan hệ tình cảm thân thiết hơn.
Như vậy Lý Dật Phong đưa ra đề xuất như vậy, suy nghĩ thực sự của ông ta là thế nào, Quan Doãn không đóan ra được, không biết chừng là chôn vùi phục bút lâu dài.
Nhưng tự nhiên hỏi như thế, khiến Quan Doãn có phần khó xử.
- Bí Thư Lý, nếu như chuyển về Tây viện, thực ra cũng không phải việc lớn gì. Tôi tin rằng chỉ cần nói vời Chủ tịch huyện Lãnh, thì ông ấy cũng đồng ý thôi.
Quan Doãn bèn nhắc đến Lãnh Phong.
- Tôi cũng đang định thương lượng một chút với Lãnh Phong. Tiện hỏi xem ý kiến cậu thế nào, dù sao cậu cũng là người huyện Khổng, quan niệm Đông viện và Tây viện có cần phải chú ý gì hay không?
- Thật là không có gì phải chú ý cả. Ở huyện Khổng, nhà ở phía Bắc hướng phía Nam là nhà chính, phòng phía đông và phía tây đều coi là phòng kề.
Quan Doãn khéo léo trả lời vấn đề. Nhà ở đông viện và tây viện thực ra đều là nhà ở phía Bắc hướng phía Nam. Câu trả lời của hắn, thực ra là không trả lời vào vấn đề.
Lý Dật Phong như hiểu ra điều gì, cười ha hả, không nói gì nữa, quay người bước đi, lưu lại cho Quan Doãn một cái bóng người đáng để suy nghĩ.
Quan Doãn cười cười, quay người trở về phòng thư ký. Năm đó Lý Dật Phong chuyển từ Tây viện sang Đông viện là do ông ta khá để ý chi tiết. Nghe theo lời đề nghị của Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân, cũng là dễ thể hiện dụng ý rằng ông ta cao hơn Lãnh Phong một cái đầu. Nhưng bây giờ lại muốn chuyển về chỗ cũ thì đúng là có ý vị ám chỉ sâu xa. Là để tuyên bố với Huyện ủy, ông ta sẽ duy trì khoảng cách nhất định với Lý Vĩnh Xương.
Xem chừng Lý Dật Phong muốn nắm chặt cơ hội thay đổi của huyện Khổng lần này.Việc hay, quá hay. Quan Doãn kích động đẩy cửa phòng Thư ký bước vào, lại chỉ có mỗi mình Ôn Lâm ở đấy, không biết Vương Xa Quân đi đâu rồi. Hắn đến luôn chỗ ngồi, nói với Ôn Lâm đang dũa móng tay:
- Nghe nói gì chưa, đại Bí thư đang muốn chuyển về Tây viện.
Bởi vì Huyện ủy có hai Bí thư nên có những lúc nói chuyện riêng thì gọi Đại Bí thư là Lý Dật Phong.
- Chuyển thì chuyển, không quan tâm.
Ôn Lâm lười biếng ngẩng đầu nhìn Quan Doãn một cái.
- Lãnh đạo thích hành hạ như nào là việc của lãnh đạo, thân là lính lác, chỉ có cách phục tùng không điều kiện thôi. Haizz, tôi nói với anh nhé. Khi nãy nhận được điện thoại của Kim Nhất Giai rồi. Cô ấy nói khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ đến huyện Khổng, dự định đầu tư bước đầu là một triệu.
Vừa nói xong Ôn Lâm lại nhìn Quan Doãn như vật thể lạ, trợn tròn mắt không nói gì.
Quan Doãn hoảng sợ:
- Mắt cô thật đúng là sợ quá, sao lại nhìn tôi như thế?
- Một triệu đấy, một ý tưởng sáng tạo của anh mà thu hút được một triệu đầu tư! Nếu như mà tính thành tích thu hút vốn đầu tư, thì anh lại xuất hiện ở Huyện ủy rồi. Tôi không hiểu, anh cũng chỉ có một cái đầu, một cái miệng, hai cái tay, thế mà sao hình như cái gì cũng thông minh hơn tôi, có tầm nhìn hơn tôi? Sao tôi lại không nhìn ra núi Bình Khâu đáng một triệu nhỉ? Anh nhận thầu 30 năm mà chỉ mất 300 tệ. Tôi thật là phục anh quá.
Ôn Lâm khiếp sợ là nếu như một triệu đầu thư thành hiện thực, thì mức chấn động của nó còn lớn hơn nhiều so với việc khởi công xây dựng đập nước sông Lưu Sa.
Hơn nữa Kim Nhất Giai trực tiếp đưa ra đề xuất nhận thầu hợp đồng dưới hình thức tham dự cổ đông kinh doanh, chứ không phải là trực tiếp bán đứt. Cô tính toán một vụ, lấy hình thức tham dự cổ đông kinh doanh, nếu như kinh doanh tốt thì sẽ là một thu nhập không nhỏ. Quan trọng là sẽ liên tiếp không ngừng.
Quan Doãn cười:
- Thực ra ý của tôi là chúng ta tự nhận thầu kinh doanh, nhưng vừa hay Hạ Lai đến, lại giới thiệu nhà đầu tư đến, chúng ta có thể đỡ lo lắng, chỉ cần làm tốt công tác phía sau là được rồi.
- Thế nhưng…
Ôn Lâm do dự một lúc rồi nói:
- Kim Nhất Giai nói bên chúng ta cũng phải có một người cụ thể tham gia vào việc kinh doanh, phải phụ trách rất nhiều việc. Tôi cũng biết là sau khi nhà đầu tư đến chắc chắn sẽ cần một người đứng lên phụ trách điều hành công việc. Thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra làm sao để từ chức.
- Ai cần cô từ chức chứ? Cô chỉ cần bắt cả hai tay, cứng rắn cả hai tay là được. Một tay làm tốt công việc của thông tín viên, một tay nắm bắt kinh tế phát triển. Tôi tin tưởng vào năng lực của cô.
Quan Doãn khích lệ Ôn Lâm.
Ôn Lâm mặt mày hớn hở:
- Thật không?
- Tất nhiên là thật rồi.
- Thế thì tốt rồi.
Ôn Lâm vui vẻ trở lại, cầm cốc uống nước, uống một nửa rồi lại vội vàng đặt cốc xuống:
- Đúng rồi. Tôi nói cho anh một việc. Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn đi thành phố rồi.
Lúc này trời đã muộn, hoàng hôn đã buông xuống, một giờ là đến Thành phố Hoàng Lương, vừa kịp lúc ăn cơm. Quan Doãn hiểu rồi, Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn đến Thành phố tìm sự trợ giúp rồi.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong dường như quan hệ đều bình thương vớI Huyện ủy. Trong ấn tượng, Huyện Khổng mười mấy năm rồi không có Thành ủy đến thị sát công việc rồi. Từ khi Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhậm chức, số lần Thành ủy đến có thể đếm trên đầu ngón tay. Cũng dễ hiểu thôi, thứ nhất: Huyện khổng là một huyện nghèo, không có gì đáng kinh động để cho Thành Ủy đến. Thứ hai: Lý Dật Phong và Lãnh Phong là lãnh đạo bị chuyển từ trên tỉnh về. Thành ủy có cái nhìn phiến diện về những lãnh đạo như vậy.
Vấn đề là ở chỗ Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn đến Thành ủy thì có thể mời được ai ra mặt chứ? Quan Doãn đoán không ra, việc trong chốn quan trường nhiều khi nửa sáng nửa tối. Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng chưa đến một năm, mạng lưới quan hệ rộng lớn của ông ta là cũng liên quan đến hậu trường mạnh mẽ ở Thành ủy.
Kệ thôi. Lý Vĩnh Xương có thể hoạt động trong bóng tối thì Lý Dật Phong và Lãnh Phong cũng có thể bắt tay liên kết chống lại. Nếu như thật sự liên kết lại, không tin là không thể thắng được Lý Vĩnh Xương. Thế cục của huyện Khổng đã căng như cung tên rồi. Lúc này chỉ cần xem ai sẽ bắn trước mà thôi.
- Buổi tối cô có rảnh không?
Quan Doãn cười tủm tỉm hỏi Ôn Lâm
- Làm gì hả?
Ôn Lâm giả bộ vẻ mặt cảnh giác.
- Anh định mời tôi đi ăn cơm à?
- Đoán đúng rồi đấy. Cùng đến nhà Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý ăn cơm. Chúc mừng bọn họ quang vinh ra khỏi đồn.
- Cái gì mà quang vinh ra khỏi đồn chứ, khó nghe quá.
Ôn Lâm có chút thất vọng.
- Tôi cứ tưởng anh mời riêng tôi. Đông người thế, chẳng có ý nghĩa gì. Thế nhưng… thôi cũng được. Tiện cùng nhau bàn chuyện núi Bình Khâu luôn.
Quan Doãn cười ha hả, liền gọi điện thoại hẹn Lưu Bảo Gia.
Lúc sóng vai cùng Ôn Lâm ra khỏi tòa nhà Huyện ủy thì cũng là lúc mặt trời lặn, cũng là một buổi chiều, trời đỏ trạng vạng, gió nhẹ phơ phất đám mây. Mùa thu là mùa đẹp nhất đã lặng lẽ đến rồi đấy.
Tai Ôn Lâm bị mặt trời chiếu, những chiếc lông tơ nhỏ làm nổi bật làn da. Tai cô rất đẹp, rất to. Nếu nói về tướng mạo thì tai to tức là có phúc.
Hơn nữa mũi của Ôn Lâm cũng rất đẹp, mặc dù mũi không nhỏ, nhưng lại rất hợp với đôi mắt. Mũi như treo đèn, không phải chịu vất vả. Từ góc độ tướng mạo mà nói, mũi là chủ tài, người có mũi đẹp thường có tài vận.
Từ tài vận lại liên tưởng đến quan vận. Quan Doãn lại nhìn trộm Ôn Lâm một lượt, muốn nhìn xem Ôn Lâm có quan vận hay không. Thực ra hắn không hiểu gì về thuật xem tướng, chỉ là nghe ông cụ Dung nói, cũng từ tâm sinh. Tính cách và vận may của một người đều thể hiện hết trên khuôn mặt. Nếu như có một đôi mắt nhanh nhạy thì có thể chỉ nhìn một cái là biết vận mệnh một người. Lúc ấy hắn nghe xong cười nhạt, coi lời của ông cụ Dung là mê tín, không khoa học. Thế nhưng gần đây phân tích của ông cụ Dung về thế cục ngày càng chính xác, nên hắn càng tò mò hơn, muốn thử dùng lời nói của ông cụ để thử đánh giá Ôn Lâm xem thế nào.
- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy bao giờ à?
Ôn Lâm bị Quan Doãn nhìn thế thấy phiền phức, đẩy Quan Doãn một cái:
- Ánh mắt của anh dê lắm, chắc chắn là không nghĩ được gì tốt đẹp đâu mà.
- Oan uổng quá, quá là oan uổng cho tôi.
Quan Doãn kêu oan.
- Ôn Lâm, suy nghĩ của cô về sau có thể bình thường chút được không, đừng có mà phân tích quá đáng cái nhìn của con trai. Có những người nhìn con gái nhưng chỉ đơn thuần là ở góc độ thưởng thức cái đẹp thôi.
- Ấy, nói như kiểu là anh cao thượng lắm nhỉ. Quan Doãn, anh bây giờ đang ở tuổi huyết khí phương cương, đừng có tưởng tôi không biết bây giờ ở giai đoạn trưởng thành cứ năm phút thì khích động một lần.
Ôn Lâm buộc lại tóc, cô vẫn giống như thường ngày, buộc tóc đuôi ngựa, thế nhưng ở chán có vài sợi tóc không nghe lời, cứ chạy linh tinh. Lúc cô thả tóc là hấp dẫn người khác nhất, mỗi khi như thế điều khiến Quan Doãn bị mê hoặc.
Thế nhưng với việc Ôn Lâm vu tội cho hắn, Quan Doãn vẫn cố cãi lại:
- Cô là con gái, con trai trong lúc trưởng thành bị kích động như thế nào, sao cô biết được chứ? Thế kì trưởng thành của cô thì mấy phút một lần?
Ôn Lâm đỏ mặt, dương tay đánh Quan Doãn:
- Ai bảo anh nói bậy. Tôi là con gái, anh cũng phải nhường tôi một chút chứ. Không thể việc gì cũng so đo với tôi, biết chưa?
Quan Doãn cười hì hì:
- Nghe thấy rồi ạ, thưa chị Ôn Lâm.
- Ai là chị anh? Đừng có làm quen.
Ôn Lâm bĩu môi, lè lưỡi, cười ha hả, quay về phía trước chạy vài bước. Bóng của cô được ánh sáng mặt trời rọi xuống, eo nhỏ duyên dáng thu lại, chiếc mông đầy đặn như trăng rằm. Đúng là một thôn nữ xinh đẹp.
Đến quán ăn Mỹ Thực Lâm. Lưu Bảo Gia, ba ngừơi bọn họ đã ở đấy rồi. Quan Doãn và Ôn Lâm vừa đến, Lưu Bảo Gia lập tức đứng dậy, đến trước mặt Quan Doãn nói:
- Anh Quan, đổi chỗ khác đi, có chút tchuyện, Vương Xa Quân cũng ở trên lầu.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương