Quan Vận
Chương 59 : Sự việc phát triển
Không chỉ Tiền Ái Lâm nghe tiếng bước chân mà nhận ra là ai đến, mà ngay cả Quan Doãn cũng nghe thấy tiếng bước chân ấy không phải ai khác mà chính là Lý Vĩnh Xương.
Tiếng bước chân của Lý Vĩnh Xương rất đặc biệt. Không những thời gian cách nhau giữa các bước chân rất đều, mà tần suất nhấc chân và đặt chân cũng bằng nhau. Trước đây, khi không có việc gì Quan Doãn đã từng tính toán xem sai số thời gian cách nhau giữa các bước chân của Lý Vĩnh Xương là bao nhiêu. Kết quả hết sức bất ngờ, chênh lệch về thời gian cách nhau giữa các bước chân gần như bằng không.
Vì việc này mà ông cụ Dung còn kể một giai thoại. Kể rằng ngày xưa vó một vị danh nhân ngồi nói chuyện với khách, hai người nói chuyện rất ăn ý, nói suốt cả một đêm. Danh nhân đó có thói quen ăn hạt hướng dương. Đến khi trời sáng thì ăn hết một đống hướng dương. Một lớp dày vỏ hướng dương vứt trên đất, chỉ có hai chân là lộ ra.
Vị khách nhìn thấy rất bất ngờ. Chỉ một đêm nói chuyện mà không biết ông ta đổi bao nhiêu tư thế. Ngồi trên ghế mà mông chuyển qua chuyển lại không biết bao lần. Còn vị khách thì đến chân cũng không động đậy. Đây là nghị lực kinh người đến thế nào!
Từ chuyện xưa suy ra, đánh giá của Quan Doãn về Lý Vĩnh Xương là: Lý Vĩnh Xương tâm trí kiên định, làm việc điềm đạm, chắc chắn. Không dễ dàng bị rối loạn.
Cửa vừa vang, Lý Vĩnh Xương đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Quan Doãn đang ở đó, ông ta có chút sửng sốt. Thế nhưng sự thay đổi sắc mặt tức thời của ông ta không qua được mắt Quan Doãn. Lý Vĩnh Xương là có chuẩn bị mà tới, không cần nghĩ cũng biết là ông ta đến để giải vây cho Tiền Ái Lâm.
Một mình Quan Doãn ra mặt, chắc chắn không đáng để làm kinh động người đứng thứ ba trong Đảng ủy Huyện ủy. Nhưng lần này không phải là mình Quan Doãn chiến đấu. Hắn nhận trọng trách từ Lãnh Phong, tính chất hoàn toàn không giống nhau. Lý Vĩnh Xương tự nhiên xuất hiện ở đồn công an thị trấn đủ thấy rằng sự việc của Lưu Gia Bảo đã phát triển.
- Quan Doãn cũng ở đây à? Cậu tìm Tiền Ái Lâm có việc ư?
Giống như kiểu ông ta không phải đến để cản đường Quan Doãn vậy. Ông chỉ hỏi một câu, cũng không đợi Quan Doãn trả lời, liền quay sang nói với Tiền Ái Lâm:
- Ái Lâm, đồng chí Dật Phong bảo tôi đến đây tìm hiểu sự việc vụ án của Lưu Gia Bảo, Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
Lý Vĩnh Xương trực tiếp dùng từ vụ án để nói. Rõ ràng là muốn định tội vụ án.
Trực tiếp kinh động đến cả Lý Dật Phong? Quan Doãn trong lòng hơi bất ngờ. Nhanh thật. Sự việc của Lưu Bảo Gia càng ngày càng nóng, làm cả nhân vật số một, số hai ở huyện chú ý. Còn kinh động đến cả nhân vật số ba đích thân ra tay, hiệu ứng điểm tựa quá rõ ràng.
Cũng có thể hiểu, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý không phải là người bình thường. Hai người là cán bộ chính thức nhà nước ở thị trấn Phi Mã, một người là cán bộ xã Cổ Doanh. Hơn nữa tất cả đều là những sinh viên đại học đứng đắn. Huyện Khổng một năm không có mấy người học đại học về, thi đỗ đại học không có mấy ai trở về huyện Khổng. Do đó ba người Lưu Gia Bảo sao cũng là người nổi tiếng ở huyện Khổng này.
- Khéo quá, chủ tịch Lãnh cũng vừa bảo tôi đến đây để tìm hiếu sự tình.
Quan Doãn kịp thời xen vào, còn nhấn mạnh bổ sung một câu:
- Theo những gì bản thân tôi biết được thì kết luận ba người Lưu Bào Gia gây rối vẫn đang chờ thẩm tra.
- Ồ, Chủ tịch Lãnh cũng quan tâm đến việc này sao?
Lý Vĩnh Xương cố tình hỏi. Xe chuyên dụng của Lãnh Phong đỗ ở ngoài kia không phải là ông ta không nhìn thấy. Hơn nữa trước khi ông ta từ Huyện ủy đến đây, Huyện ủy đã mở cuộc họp về việc này rồi. Ông ta cố ý đùa cợt Quan Doãn, để Quan Doãn biết là khó mà rút lui.
- Cậu cứ về trước đi, gửi lời của ta đến Lãnh Phong rằng có ta ở đây, mấy việc của Lưu Gia Bảo sẽ được giải quyết ổn thỏa hết.
Quan Doãn không đi:
- Bí thư Lý, tôi không về được. Nhiệm vụ mà Chủ tịch Lãnh giao cho tôi tôi nhất định phải hoàn thành. Hơn nữa Lưu Gia Bảo, Lôi Tấn Lực, Lý Lý đều là bạn của tôi. Luận công hay tư thì tôi đều bắt buộc phải hiểu rõ chân tướng sự việc.
Nếu như chỉ vì một câu nói của Bí thư Lý mà hắn bị đuổi về thì hắn quá là không có tài cán gì.
Mặt Lý Vĩnh Xương có chút không vui:
- Cậu không tin tôi hay là không tin Bí thư Lý? Đích thân tôi đến hỏi Ái Lâm để tìm hiểu sự việc, chẳng nhẽ mức độ quan tâm của Huyện ủy còn chưa đủ? Quan Doãn, lời của tôi cậu không nghe đúng không?
Cấp dưới như thế nào là không được lãnh đạo thích nhất? Lãnh đạo như thế nào mà làm cho cấp dưới đau đầu nhất? Quá mạnh mẽ, cứ lòng vòng đi đi lại lại. Lý Vĩnh Xương trực tiếp lấy quyền thế để chèn ép Quan Doãn, chính là tỏ uy thế của một Phó bí thư huyện ủy, ép Quan Doãn rút lui. Quan Doãn có thể dựa vào việc đi xe chuyên dụng của Lãnh Phong đến mà dọa Tiền Ái Lâm không có cách nào trốn tránh. Ông ta có thể dựa vào bộ dạng thái thượng hoàng mà bắt Quan Doãn rút lui. Đồng thời rung cây dọa khỉ, cảnh cáo Lãnh Phong không được nhúng tay vào sự việc Lưu Bảo Gia
Nếu như Quan Doãn rút lui, không những là thất bại của hắn mà còn là thất bại của Lãnh Phong, cũng là thất bại của lần hợp tác đầu tiên giữa hắn và Lãnh Phong. Lỹ Vĩnh Xương thật độc ác, không chỉ dựa vào uy phong mười mấy năm của y ở huyện Khổng này mà uy hiếp Quan Doãn, còn làm cho lần hợp tác chính thức đầu tiên của Quan Doãn và Lãnh Phong bị thất bại mà phải chấm dứt.
Trận chiến đầu tiên, liên quan đến sĩ khí chiến đấu và những lần hợp tác về sau, chỉ có thể thắng, không thể bại. Hơn nữa hôm nay cũng là trận giao đấu đầu tiên của hắn và Lỹ Vĩnh Xương, càng quyết không thể lui nửa bước.
- Lời của Bí thư Lý tất nhiên là phải nghe rồi...
Quan Doãn như không còn kế nào nữa, đành bất đắc dĩ nói:
- Thế nhưng phiền Bí thư Lý cho tôi một tờ báo cáo tình hình, như vậy tôi dễ làm việc hơn.
- Sự việc vẫn còn chưa được làm rõ rốt cuộc là thế nào, làm gì có cái báo cáo gì chứ. Quan Doãn, cậu đừng có mà kiếm cớ gây sự.
Lỹ Vĩnh Xương thấy dựa vào uy phong của ôg mà một câu nói cũng không thể đuổi được Quan Doãn thì không khỏi tức giận.
- Tôi vẫn còn việc phải bàn với Ái Lâm, cậu đi trước đi.
Rất nhiều người không thích kiểu lãnh đạo sâu sắc không lường được, bởi vì không có cách nào đoán được tâm tư lãnh đạo, không bắt được mạch cho lãnh đạo. Thực tế thì lãnh đạo sâu sắc không lường được luôn có một mặt kín đáo, không bao giờ chèn ép người khác ngay trước mặt. So sánh với loại lãnh đạo trực tiếp thô bạo thì loại thứ hai mới làm người ta đau đầu hơn nhiều.
Lỹ Vĩnh Xương giờ đây đang thể hiện bộ mặt của một vị quan đè chết người một cách thô bạo. Trực tiếp ép Quan Doãn đi khỏi.
Quan Doãn vẫn gan lì không đi, thậm chí còn cười nói:
- Tôi chỉ hỏi đồn trưởng Tiền Ái Nhân một câu thôi, sau đó tôi sẽ đi.
Ông ta khi nãy vẫn còn tươi cười giờ lập tức chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng.
- Đồn trương Tiền, rốt cuộc là Lưu Gia Bảo gây chuyện hay là bọn họ phòng vệ. Nếu như anh không có báo cáo tình hình cho tôi thì tôi sẽ dựa theo những gì mà tôi biết để báo cáo với Chủ tịch Lãnh. Còn nữa, tôi cũng sẽ điều tra một chút về tình hình thực tế.
Quan Doãn nói không to, giọng điệu không nhanh, nhưng từng lời như một mũi tên, một đầu bắn vào lòng tự trọng của Lỹ Vĩnh Xương, một đầu bắn vào điểm yếu của Tiền Ái Lâm.
Nói mấy lần mà không đuổi được Quan Doãn, lại nghe giọng điệu uy hiếp sẽ làm rõ sáng tỏ trước mặt Lãnh Phong của Quan Doãn, Lý Dật Phong vô cùng tức giận “ầm” một tiếng đập xuống mặt bàn:
- Quan Doãn, ngươi lập tức ra khỏi đây ngay!
Lần đâu tiên Lý Vĩnh Xương lộ răng vuốt ra trước mặt Quan Doãn.
Quan Doãn vẫn đứng yên không động đậy, thản nhiên đứng đấy, không hề sợ hãi trước sự tức giận của Lý Vĩnh Xương. Cũng không bị những lời quát lớn của Lý Vĩnh Xương làm cho xấu hổ. Chỉ mơ hồ nhìn về phía Tiền Ái Lâm, chính là muốn ép Tiền Ái Lâm phải tỏ rõ thái độ.
Lỹ Vĩnh Xương ép Quan Doãn, Quan Doãn không tiếp chiêu, lại ép Tiền Ái Lâm. Tiền Ái Lâm bị thủ đoạn mềm dẻo của Quan Doãn đâm trúng, khắp người khó chịu. Ông ta cố ý trốn tránh nhưng không thể trốn được, thiếu chút nữa làm ông ta tức chạy mất dép.
Ai có thể ngờ một người có thể một cái dẫm chân là khiến toàn bộ huyện Khổng run rẩy như Lý Vĩnh Xương, một người mà những tên côn đồ trên phố cũ phố mới đều phải kính nể như Tiền Ái Lâm, hai người gộp lại mà lại tang thương khi đứng trước mặt một thanh niên ít tuổi không có khí lực như Quan Doãn. Vì như thế nên ai mà không tức giận cơ chứ.
Lý Vĩnh Xương nheo nheo mắt, ánh mắt như phóng ra lửa. Ông tích lũy trăm phương nghìn kế phòng bị Quan Doãn, sợ rằng có một ngày Quan Doãn sẽ thuận thế đứng lên. Khi bay lên trời, không thể ngờ, trăm phương vạn kế phòng bị vẫn không thể phòng được Quan Doãn bay lên. Ông ta lần đầu tiên cảm nhận được sau dáng đứng thản nhiên của Quan Doãn là sự tự tin và lo lắng. Trong lòng càng kiên quyết phải lợi dụng vụ án Lưu Bảo Gia mà bôi đen quyết tâm của Quan Doãn. Nếu không, một khi Quan Doãn bước ra khỏi huyện Khổng thì sẽ là đại họa .
Không được phải dùng sức mạnh, hôm nay dù có nói thế nào cũng không được thua vụ này. Cho dù có vì vậy mà đắc tội với Lãnh Phong thì cũng tốt. Lý Vĩnh Xương nhìn Tiền Ái Lâm một cái.Ý là bảo Tiền Ái Lâm trực tiếp đẩy Quan Doãn ra ngoài.
Tiền Ái Lâm quen thói uy phong ở cái huyện Khổng này rồi, hà cớ gì phải chịu bức xúc như thế này chứ. Có sự ủng hộ của Lỹ Vĩnh Xương, lòng ác trong ông ta nổi dậy. Vừa xắn tay áo liền xông vào trước mặt Quan Doãn. Chuẩn bị dùng thủ đoạn lưu manh mà ông ta vẫn đối phó với nông dân, cưỡng ép Quan Doãn ra ngoài…Đúng lúc này chuông điện thoại trên bàn ông ta reo lên.
Tiền Ái Lâm đứng ở khoảng cách không quá 1 m liền dừng bước, cay cú nhìn Quan Doãn một cái, quay người nghe điện thoại. Chỉ nghe một câu bèn kinh ngạc, đưa điện thoại cho Lỹ Vĩnh Xương:
- Bí thư Lý, điện của anh.
Lý Vĩnh Xương vẫn vẻ mặt buồn bực đi đến nhận điện thoại. Trong lòng không hiểu là ai lại gọi điện vào máy của Tiền Ái Lâm. Rất bực tức nói:
- Alô…Có chuyện gì thế.
- Bí thư Lý, xảy ra chuyện rồi.
Quách Vĩ Toàn hốt hoảng gọi đến:
- Xảy ra chuyện lớn rồi.
- Chuyện lớn gì hả? Huyện Khổng ngoài hạng mục đập nước sông Lưu Sa ra thì làm gì còn chuyện lớn gì.
Lý Vĩnh Xương rất không hài lòng về giọng điệu khoa trương của Quách Vĩ Toàn.. Ông ta luôn chê Quách Vĩ Toàn tính cách quá hấp tấp.
- Gặp chuyện gì cái là hốt hoảng ngay thế thì sao có thể làm việc lớn được?
Lấy thân phận Phó Bí thư huyện ủy ông ta quát lớn phê bình Quách Vĩ Toàn. Ông ta rất lên mặt. Nhưng Quách Vĩ Toàn không để ý đến giọng của Lý Vĩnh Xương, câu trước vấp câu sau nói:
- Tôi đang đi đến công trường, công trường phải ngừng làm việc, nghe nói vì gạt mất phần mộ của một gia đình nên dẫn đến tranh chấp, đánh nhau rồi.
Gạt mộ? Lý Vĩnh Xương ngây người sửng sốt, như hiểu ra điều gì, trong lòng có chút căng thẳng:
- Cậu đi trước đi, tôi đến ngay.
Nói xong ông ta vứt điện thoại, rồi liền đứng lên ra ngoài, cũng không còn để ý đến Quan Doãn nữa.
Quan Doãn hơi nghiêng người nhường Lý Vĩnh Xương, miệng khẽ nhếch lên một tia cười không dễ bị phát hiện. Lý Vĩnh Xương chỉ lạnh lùng nhìn Quan Doãn một cái. Mặc dù vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn bước những bước ngay ngắn như trước, thong dong rời đi.
- Bí thư Lý đi thong thả nhé.
Quan Doãn nhìn theo bóng của Lý Vĩnh Xương lịch sự nói. Những phức tạp bên ngoài của dự án đập nước sông Lưu Sa đủ để Lý Vĩnh Xương sứt đầu mẻ trán một trận. Hắn lại xoay người nhìn Tiền Ái Lâm, gằn lên từng tiếng:
- Đồn trưởng Tiền khi nãy đúng là rất uy phong. Nếu như chậm một bước chắc tôi đã bị ném ra ngoài như cái bao tải rồi. Việc khi nãy tôi nhớ kỹ rồi.
Vừa nói xong Quan Doãn lạnh lùng cười, nghênh ngang bước đi, vứt lại bộ mặt không biết làm sao của Tiền Ái Lâm. Ông ta không thể hiểu tại sao bây giờ đang là thời cơ thích hợp mà Quan Doãn lại không hỏi tiếp sự việc của Lưu Bảo Gia.
Tiền Ái Lâm không hề biết rằng ông ta rất vinh hạnh khi trở thành mồi lửa rối loạn cho lịch sử huyện Khổng.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương