Quan Vận

Chương 279 : Trọng trách

Ánh mặt trời giữa trưa khiến ban công nhà họ Tề sáng ngời một cách đặc biệt. Quan Doãn nhớ đến một câu nói: giữa trưa là lúc sáng rỡ nhất. Đúng vậy, khi mặt trời lên cao nhất, chính là giữa trưa. Giữa trưa là thời khắc sáng sủa nhất trong một ngày. Ngồi nói chuyện dưới ánh mặt trời giữa trưa cũng có ý thẳng thắn chân thành. Quan Doãn chỉ suy nghĩ chưa đến vài giây đã trấn tĩnh lại, nói: - Bí thư Tề, lúc ấy có kẻ bắt trói Tô Mặc Ngu, uy hiếp rằng nếu báo cảnh sát thì sẽ xuống tay với Tô Mặc Ngu. Vì để đảm bảo sự an toàn của Tô Mặc Ngu, Ngang Dương có thương lượng với cháu, nói phải gặp đối phương. Cháu cũng hiểu được, gặp đối phương trước là thượng sách, nên đồng ý ngay. Sắc mặt Tề Toàn không hề thay đổi, chỉ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bảo: - Nói tiếp đi. Đột nhiên trong đầu Quan Doãn lại hiện lên một ý niệm thật mãnh liệt, nếu hắn giành được tín nhiệm của Tề Toàn, có lẽ hắn có thể trở thành cầu nối giữa Tưởng Tuyết Tùng và Tề Toàn. Lại nghĩ tiếp, cũng thế, chẳng trách Tưởng Tuyết Tùng rất vui vì mối quan hệ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại của hắn và Tề Ngang Dương. Có lẽ Tưởng Tuyết Tùng cố ý muốn cho hắn tiếp cận với Tề Toàn, sau đó thúc đẩy Tề Toàn nghiêng về phía ông ta trong cuộc quyết chiến cuối cùng với Hô Diên Ngạo Bác. Mặc cho cuộc quyết chiến giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đẫm máu thế nào, vẫn có thể khẳng định, nếu không có Tỉnh ủy ủng hộ, ông ta muốn đánh bại Hô Diên Ngạo Bác, ngoài nhân tố quyết định là thủ đoạn chính trị của ông ta, còn phải xem lãnh đạo cấp cao Tỉnh ủy muốn có kết quả cuối cùng thế nào. Nói cách khác, Quan Doãn hiện tại chẳng những chỉ gánh vác việc giành được tín nhiệm cho chính bản thân hắn, mà còn gánh vác trọng trách mở đường cho Tưởng Tuyết Tùng. Dù sao, ngoài quan hệ cá nhân là bạn bè với Tề Ngang Dương, hắn còn là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, mặt khác, có lẽ sẽ trở thành điểm tựa cho Tề Toàn nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương. Là nhân vật số ba trong Tỉnh ủy, là Phó Bí thư Tỉnh ủy được phân công quản lý nhân sự, Hoàng Lương lại là thành phố có nền kinh tế lớn mạnh thứ ba trong tỉnh Yến, gió thổi cỏ lay ở Hoàng Lương vẫn không qua nổi tuệ nhãn. Cho dù Tề Toàn không có lòng tư lợi ở Hoàng Lương, nhưng thân là Phó Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên cũng sẽ hết sức tránh cho thế cục Hoàng Lương mất ổn định. Có thể nói, Tề Toàn muốn thấy được sự hiện hữu của ông trong cơn rung chuyển ở Hoàng Lương, mới có thể lộ rõ được quyền uy của Phó Bí thư Tỉnh ủy. Quan Doãn sau khi đã nghĩ thông suốt, bèn không chút hoang mang, tiếp tục nói: - Sau khi cháu và Ngang Dương đuổi tới rồi, trước khi đánh đã mai phục cẩn thận, lại để anh ấy thay đổi quần áo, sau đó cháu xung phong, anh ấy cản phía sau. Chúng cháu đối mặt với đối phương, lấy cương chọi cương. - Cương chọi cương sao? Tề Toàn nhíu mày, tựa hồi không hài lòng lắm với cách nói của Quan Doãn. - Quá hấp tấp rồi. Đối phương là kẻ liều mạng, nếu chẳng may xuất hiện điều gì bất ngờ, cháu và Ngang Dương đều là người có thân phận… Tiểu Quan, bác muốn phê bình cháu. - Dạ, cháu xin nhận phê bình của bí thư Tề. Quan Doãn thành khẩn nói. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tuy Tề Toàn nói phê bình hắn, nhưng thực ra là thức tỉnh, hoặc là làm rối loạn suy nghĩ của hắn, nhằm làm cho hắn lập tức nói ra chân tướng mọi việc lúc ấy. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc: - Lúc ấy cũng là nóng lòng cứu người. Ngang Dương muốn bảo vệ Tô Mặc Ngu, cháu thấy Tô Mặc Ngu bị bắt vì ngộ nhận cháu có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy chính là bị tai bay vạ gió, nên cháu phải cứu cô ấy, cho nên mới… Tề Toàn khoát tay, ý là Quan Doãn không cần giải thích nữa, cứ nói tiếp đi. - Sau đó là tấn công. Chúng cháu tổng cộng có sáu người. Cháu và Ngang Dương ở ngoài sáng, bốn người kia thì nấp gần đó. Nhưng Ngang Dương mặc quần áo cũ, lại đội nón, không ai thấy rõ là anh ấy cả. - Cháu lộ diện sao? Tề Toàn lại cắt ngang hỏi một câu. Dựa vào tôn nghiêm của một vị đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy, án mạng hàng năm trong tỉnh là vô số, đáng để ông đích thân hỏi đến, e là chỉ có một. - Lúc ấy trời tối đen, không ai thấy rõ, hơn nữa lúc ấy thật hỗn loạn, thêm nữa là đối phương chỉ đích danh cháu phải lộ diện, nếu cháu không lộ diện, Tô Mặc Ngu liền bị nguy hiểm đến tính mạng. Quan Doãn dõng dạc nói. - Đàn ông con trai, nên có dũng khí giận dữ vì hồng nhan, chẳng sợ phải phạm một tí sai lầm, cũng có những điều phải làm. Tề Toàn chớp mắt, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, không biết là tán thành lời nói của Quan Doãn hay là từ chối cho ý kiến mà chẳng ừ hử gì cả. - Mọi chuyện sau đó không còn khống chế nổi. Đối phương muốn xé hết quần áo của Tô Mặc Ngu, dưới tình thế cấp bách, Ngang Dương phải xông vào cứu người. Vừa lúc đó, người cầm đầu của đối phương, sau này mới biết được gã tên Phong Huống, vọt ra. Cháu cùng Ngang Dương phối hợp, bất ngờ đánh tới, bắt được Phong Huống. Rơi vào đường cùng, Phong Huống phải thả Tô Mặc Ngu. Sau khi chúng cháu hộ tống Tô Mặc Ngu tới nơi an toàn rồi thì bỏ Phong Huống lại đó. Cuối cùng vì sao gã bị người khác bắn chết thì cháu cũng không biết. Quan Doãn nói xong, một bàn tay đặt lên tách trà, nhẹ nhàng vuốt ve đường viền tách trà, vừa lặng lẽ chẳng nói tiếng nào đợi Tề Toàn nói phán quyết cuối cùng hắn mới lên tiếng. Dù có hứa với Tề Ngang Dương sẽ nói chuyện cân nhắc, nhưng cũng không cụ thể lắm. Hắn hiểu rõ, nếu lời nói của Tề Ngang Dương và hắn hoàn toàn trùng khớp, thậm chí giống nhau đến từng chi tiết, thì chắc chắn Tề Toàn sẽ không tin. Nhưng nếu sai biệt không quá lớn, thì sẽ làm Tề Toàn hết hoài nghi, tốt nhất là nói sao cho tổng thể giống nhau, nhưng chi tiết hơi khác một chút. - Nói như vậy, cuối cùng Phong Huống có phải bị Trịnh Hàn giết chết hay không, cháu và Ngang Dương cũng không tận mắt nhìn thấy sao? Tề Toàn nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà. - Sao bác lại nghe được tin đồn, có người nói là Ngang Dương sai Trần Bách đánh chết Phong Huống? Trong lòng Quan Doãn giật thót. Tề Toàn quả là lợi hại, một câu đã nói toạc ra chân tướng. Thật ra tình hình lúc ấy là Tề Ngang Dương đang sôi máu, liền muốn đích thân nổ súng giết chết Phong Huống, nhưng dù khẩn cấp, Quan Doãn phải khuyên anh. Chuyện dù bí mật đến mấy, cuối cùng lại có người gánh tội thay anh, nhưng dù sao súng cũng là của Tề Ngang Dương, nếu như bại lộ thì Tề Ngang Dương nhất định phải lấy mạng đền mạng. Quan Doãn không cho phép chuyện như thế xảy ra. Quan Doãn đang cùng Tề Ngang Dương tranh cãi có nên ân đền oán trả, xử tử Phong Huống tại chỗ hay không, thì Trần Bách đã nhảy vào, giằng lấy súng, bắn vào tim Phong Huống. Đáng thương cho Phong Huống oanh liệt cả đời, xuất sư chưa giành được chiến thắng đã phải chết trước. Ở Hoàng Lương mấy mươi năm, chỉ vì chợt muốn giáp mặt Quan Doãn, không ngờ lại mới đối mặt đã chết rồi. Nếu Phong Huống trong lòng đất có biết, gã nhất định sẽ hối hận vì cử chỉ nghĩa khí của gã. Nếu biết rằng sẽ phải chết sớm dưới tay Quan Doãn, chi bằng trốn sau lưng xem kịch. Chẳng qua đời người không có lối quay về, trên đời không có thuốc hối hận để uống Nhưng Quan Doãn cũng biết, dù là Tề Ngang Dương nổ súng, hay Trần Bách nổ súng, chuyện Phong Huống chết vẫn phải tính cho Tề Ngang Dương. Nếu thật sự phải truy cứu, thì Tề Ngang Dương khó mà chối được tội này. Dù sao Trần Bách cũng là người của Tề Ngang Dương, hơn nữa, súng của Trịnh Hàn cũng là Tề Ngang Dương lừng lừng lẫy lẫy mang ra ngoài. Cho nên việc này nhất định phải giữ bí mật. Sau đó, Trần Bách ném súng lục vào hiện trường, mọi người nhanh chóng rời khỏi đó. Nếu nói một cách nghiêm túc, cũng không thể nói là Tề Ngang Dương sai Trần Bách bắn chết Phong Huống, chỉ có thể nói là Trần Bách lãnh hội đầy đủ ý định của Tề Ngang Dương. Nhưng nói mọi chuyện truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ ảnh hưởng một cách tồi tệ đến thanh danh của Tề Ngang Dương. Nếu suy xét đến chuyện lâu dài, chuyện tụ tập ở Bát lý Đồn nhất định phải chôn sâu. - Đây nhất định là lời đồn đại rồi, sau đó cháu cũng có đọc được tài liệu của Cục Công an, trên đó nói rất rõ, không lưu lại được vân tay. Nếu không có vân tay lưu lại, cũng không có nhân chứng chứng minh Trần Bách nổ súng. Bất kể là ai ngấm ngầm nói Ngang Dương sai Trần Bách nổ súng giết chết Phong Huống, nhất định là có mục đích chính trị không muốn cho người khác biết. Quan Doãn trả lời câu hỏi đầy tính sát thương của Tề Toàn một cách tự nhiên. Tề Toàn trầm mặc một lúc, đưa tay chỉ tách trà: - Sao không uống trà đi, trà nguội cả rồi. Quan Doãn vui mừng cười. Tay hắn vuốt ve chén trà đã nửa ngày vẫn không bưng lên. Không phải hắn không muốn uống, mà là không dám uống. Nếu Tề Toàn thủy chung vẫn không nhắc đến chuyện uống trà của hắn, thì chứng tỏ là cuộc nói chuyện của hắn và Tề Toàn sẽ kết thúc bằng thất bại. Nhưng giờ rốt cuộc tề Toàn cũng mời hắn uống trà rồi. Cho dù là Bí thư Tề tin lời hắn, tin rằng chắc chắn hắn sẽ không để lộ ra nửa phần chân tướng ra ngoài, dù sao Bí thư Tề cũng đã bước đầu tiếp nhận hắn. Tin rằng những người được Bí thư Tề đích thân mời dùng trà ở ban công có thể chỉ được đếm trên đầu ngón tay. - Đến giờ cơm rồi, nào, ăn cơm thôi. Tề Toàn đứng dậy, đi tới phòng ăn. Trong phòng ăn đã bày cả bàn đồ ăn thịnh soạn. Ngoại trừ Điền Viện và Tề Ngang Dương thì không còn ai khác, chính là bữa cơm gia đình. Trong lòng Quan Doãn đầy vui sướng và cảm động. Tề gia đãi hắn bữa cơm gia đình, cố nhiên vì nguyên nhân hắn và Tề Ngang Dương là sinh tử chi giao, cũng vì Tề Toàn là người bình dị gần gũi. Đương nhiên hắn hiểu rõ, cho dù những lời vừa rồi không khiến Tề Toàn hoàn toàn hài lòng, nhưng Tề Toàn mời hắn ăn cơm lần này, chắc chẳng có lần sau. Tuy không thể nói Tề Ngang Dương luôn vâng lời trước mặt Tề Toàn, nhưng cũng giả vờ giả vịt khiêm tốn, như anh là một đứa bé ngoan. Nhưng khi Quan Doãn ngồi cạnh anh, anh lặng lẽ kéo tay áo Quan Doãn, chớp mắt với Quan Doãn vài cái, rõ ràng là anh hết sức hài lòng những gì Quan Doãn đã nói với Tề Toàn. Thức ăn nhà Tề gia thanh đạm, hơn nữa lại có nếp không nói chuyện khi ăn. Lúc ăn cơm, gần như không ai nói chuyện với ai, Quan Doãn cũng có thói quen im lặng ăn cơm, đã được ăn một bữa cơm nhạt cả đời khó quên. Tuy là bữa cơm nhạt nhưng hắn cũng có hạng lắm rồi. Đó là dấu hiệu được Tề gia dung nhập. Hắn không biết rằng, những người trong tỉnh Yến được nếm cơm nhạt nhà họ Tề chỉ mới có vài ba người thôi. Mà Quan Doãn là kẻ có cấp bậc thấp nhất trong đó. Sau khi ăn xong, Quan Doãn liền lập tức lấy ra lễ vật mà hắn đã chuẩn bị cẩn thận. - Bí thư Tề, cháu đã chuẩn bị một bức tranh chữ tặng bác, không biết có vừa mắt bác hay không. - Hả? Tề Toàn càng hứng thú hơn, cười nói: - Nếu như là chữ của danh gia thì coi như xong rồi. Chữ của danh gia bác cũng có xem, không phải là bác muốn làm cụt hứng, bác không quan tâm tới phong cách gì đâu. Câu nói đó tương đương với việc phá hủy toàn bộ lễ vật nếu Quan Doãn muốn tặng chữ viết của danh gia. Tranh chữ của danh gia rất quý, rất nhiều người bình thường muốn tỏ vẻ có học đều lấy làm quà tặng. - Không phải danh gia ạ. Quan Doãn khẽ mỉm cười: - Chỉ là thư pháp của người vô danh, tuy nhiên cũng có vài công lực. Cháu cố ý muốn nghe lời bình của Bí thư Tề. Tề Toàn cười đầy thâm ý: - Được, đến thư phòng nói chuyện.