Quan Vận
Chương 261 : Trả lại một chiêu
Sắp đến Tết âm lịch rồi. Trong nháy mắt, Quan Doãn đến Thành ủy cũng đã trên một tháng. Trên cơ bản hắn cũng đã quen thuộc vối toàn bộ quy trình công tác của Thành ủy, cũng hoàn toàn dung nhập được vào vai thư ký thứ nhất Thành ủy. Sau khi trải qua những bỡ ngỡ bước đầu, hắn đã nhanh chóng trưởng thành, trong một tháng có thể bước đi bằng những người khác đi nửa năm, thậm chí một năm.
Quan Doãn đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người trong Thành ủy, từ Tưởng Tuyết Tùng đến Thôi Đồng, và đến Lãnh Nhạc. Vương Hướng Đông, Quách Hiểu Húc, càng không nói đến Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã. Không hề khoa trương, có thể nói Quan Doãn mới vào Thành ủy có hai tháng đã bước đầu thiết lập được mạng lưới quan hệ với một trình tự nhất định. Chẳng những trình tự cao, mà quy mô cũng lớn. Lúc này hắn đã có khuynh hướng bay cao không ngừng được.
Mà thái độ tấn công trước kia của Hô Diên Ngạo Bác cũng đã biến thành phòng thủ, Tưởng Tuyết Tùng mạnh hẳn lên, ép Hô Diên Ngạo Bác đến không ngóc đầu lên được. Hô Diên Ngạo Bác đã thu hết móng vuốt lại, Trịnh Thiên Tắc lại không dám kiêu ngạo nữa, hoàn toàn cụp đuôi làm người rồi.
Không cụp đuôi cũng không được. Ở Cục Công an thành phố có Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng bắn tỉa, Trịnh Thiên Tắc cảm nhận được cảm giác bó tay bó chân rất thống khổ. Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn khiến Trịnh Thiên Tắc như vác nặng trên lưng, không còn dám manh động.
Có ai ngờ, đối thủ luôn đứng sau lưng tính kế tỉ mỉ, gã uy hiếp Trịnh Lệnh Đông không được, muốn uy hiếp lại bị đối thủ lợi dụng, gây cháy để Trịnh lệnh Đông chạy trốn. Giờ thì đáng cười rồi, tung tích Trịnh Lệnh Đông còn chưa rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa gã vào chỗ chết, khiến cuộc sống mỗi ngày của Trịnh Thiên Tắc khó được bình an.
Trịnh Thiên Tắc rốt cuộc cũng đã nếm được cảm giác khổ sở khi bị người đâm sau lưng một nhát. Nếu Trịnh Lệnh Đông chết thì quá tốt, trong nhà giam cũng được, nhưng giờ lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đúng là một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Có tin đồn rằng Trịnh Thiên Tắc ở nhà khách Cục Công an thành phố một đêm, đầu đã bạc trắng.
Đương nhiên, Trịnh Thiên Tắc không hề có việc một đêm mà đầu bạc, dù một đêm có rụng bao nhiêu tóc cũng sẽ không nói cho người ngoài biết. Còn có một chuyện cười về Trịnh Thiên Tắc nữa, đó là Cư Tiểu Dịch gọi điện thoại cho gã, nói cho gã biết ả đã nhận được sự thỏa mãn chưa từng có với một người đàn ông khác. Ả còn nói, người so với người đã giận điên người, đàn ông so với đàn ông, đàn bà giận điên người.
Vẻ mặt Trịnh Thiên Tắc lúc ấy như thế nào cũng không rõ lắm, chỉ có điều sáng hôm sau, khi lái xe của Trịnh Thiên Tắc đến rước gã đi làm thì hoảng hốt khi thấy hai mắt Trịnh Thiên Tắc sưng đỏ. Tơ máu đầy mắt, chỉ chút nữa thì vẻ mặt đã trở nên rất dữ tợn, khiến lái xe sợ đến suýt chút nữa đã gây tai nạn trên đường đi. Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ anh ta thấy Trịnh Thiên Tắc chật vật như thế, khổ sở như thế.
Trịnh Lệnh Đông lẩn trốn bên ngoài, vụ án Học viện Tiến Thủ tạm thời bế tắc, dường như cũng không ai chủ động đề cập đến chuyện này. Gần sang năm mới rồi, cho dù có bao nhiêu thù, bao nhiêu hận cũng muốn để đến sau Tết rồi hãy nói. Người trong nước ai cũng chú ý đến cát tường đoàn viên, không ai muốn vào lúc Tết tới mà khiến cho người ta ngột ngạt.
Nhưng có người lại cố tình không chịu yên. Đến 23 tháng Chạp, Quan Doãn đã hẹn với người trong nhà sẽ về nhà mấy ngày. Ôn Lâm cũng đang vui vẻ chờ Quan Doãn về huyện Khổng. Thế cục Hoàng Lương yên tĩnh hơn một tháng, giờ lại nổi sóng.
Phó Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trần Quả dẫn đầu, cùng với hơn mười cán bộ lão thành của Mặt trận Tổ quốc ký một lá thư gởi tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, yêu cầu điều tra rõ ràng vụ án thành viên Mặt trận Tổ quốc Phong Huống bị giết. Sự thật không rõ, chứng cứ không đủ, không đủ khiến người ta tin phục.
Vụ án Phong Huống bị giết ở Bát Lý Đồn, thật ra chưa từng kết án thật sự.
Nhưng dưới sự thay đổi đột biến của khí hậu chính trị, dưới sự thúc đẩy của những người có ý đồ đứng sau màn, Trịnh Thiên Tắc không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc rốt cuộc Phong Huống bị ai giết chết. Sau chuyện đó, gã đã đột ngột thẩm vấn cảnh sát đã nổ súng về phía Trịnh Hàn, cùng y tá bệnh viện và cảnh sát đã hộ tống Trịnh Hàn đến bệnh viện, nhưng cũng không thu hoạch được điều gì. Tất cả đều như lời Hoàng Hán đã nói, khẩu cung của những người này rất cẩn thận, không có sơ hở. Theo kinh nghiệm nhiều năm phá án của gã, lời của những người này hẳn là nói thật.
Nhưng Trịnh Thiên Tắc vẫn nghi ngờ lòng dạ của Hoàng Hán, rất khó để tin tưởng Hoàng Hán 100%. Nhưng hiện giờ gã không có chứng cớ, cũng đành nhường cho Lâm Cửu Thiên toàn quyền điều tra xử lý vụ án của Phong Huống.
Cũng không biết do Lâm Cửu Thiên bất tài, hay anh ta không nhúng tay được vào toàn bộ vụ án đã được Hoàng Hán chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng kết luận của Lâm Cửu Thiên và Hoàng Hán hoàn toàn giống nhau, rằng Phong Huống bị Trịnh Hàn đến gần bắn một phát mất mạng.
Nhưng Trịnh Hàn bị ai đánh chết, tạm thời còn chưa có kết luận.
Trịnh Hàn giết người vì động cơ gì, chỉ có thể kết luận bằng cách đoán mà thôi. Cũng may, dù là Trịnh Thiên Tắc hay Lâm Cửu Thiên đều rất rõ ràng, Trịnh Hàn và Phong Huống đã từng vì đàn bà mà tranh chấp, sau nhờ Hoàng Hán đứng giữa hòa giải mới lắng xuống. Nhưng Trịnh Hàn vẫn luôn thù hận Phong Huống, mà Phong Huống cũng luôn khinh thường Trịnh Hàn. Mâu thuẫn giữ hai người tới nay vẫn chưa thật sự cởi bỏ.
Nếu nói Trịnh Hàn vì mâu thuẫn mà giết người thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nói thế nào thì Trịnh Thiên Tắc cũng không dám tin Trịnh Hàn có thể to gan lớn mật đến mức dám đến gần để bắn chết Phong Huống. Cho dù là đứng sau lưng Phong Huống y cũng không có gan như thế. Đây chính là điểm khác lạ và bất hợp lý của vụ án này, nhưng chứng cứ lại vô cùng đầy đủ, mọi chuyện hoàn hảo, mới khiến Trịnh Thiên Tắc luôn nghi ngờ sau lưng có người thao túng mọi việc.
Nếu không xảy ra chuyện Trịnh Lệnh Đông bất ngờ chạy trốn, gì thì gì, Trịnh Thiên Tắc nhất định sẽ điều tra đến cùng, cẩn thận tìm hiểu, chắc chắn sẽ có được chân tướng rõ ràng. Nhưng Trịnh Lệnh Đông lại bỏ trốn khiến Trịnh Thiên Tắc trở tay không kịp, cũng khiến cho gã không còn tâm tư quan tâm đến vụ án của Phong Huống. Huống chi giờ gã đang hoài nghi Hoàng Hán, cũng không dám làm gì để hạn chế quyền hạn của Hoàng Hán. Thực lực của Hoàng Hán bây giờ cũng khiến gã phải kiêng kỵ vài phần rồi.
Huống chi lại còn một chuyện khiến gã rất đau đầu là bất hòa giữa Hồng Nhan Hinh và Triệu Bưu đã phát triển lên thành sự căm thù lẫn nhau. Triệu Hưu mê đắm sắc đẹp của Hồng Nhan Hinh, Trịnh Thiên Tắc cũng biết đó là sự thật. Gã cũng đã nói với Triệu Bưu, đàn ông không thể vì việc nhỏ mà để lỡ việc lớn, không phải người đàn bà nào cũng để dùng trên giường. Có vài người phụ nữ, không lên giường càng có hương vị hơn so với lên giường, càng khiến cho người đàn ông tưởng nhớ, lại càng trọng dụng hơn.
Triệu Bưu lần nào cũng đồng ý, quay người đi đã quên ngay, vẫn trăm phương nghìn kế muốn lừa Hồng Nhan Hinh lên giường. Nhưng một chủ thầu lại có thể so được chỉ số thông minh với Hồng Nhan Hinh sao? Lần nào Triệu Bưu cũng tự làm mất mặt. Triệu Bưu đúng là người xấu, y cho rằng phụ nữ đẹp sợ quấn lấy đàn ông, cho rằng chỉ cần y giằng co không ngừng, sẽ có ngày Hồng Nhan Hinh cho y thỏa mãn tâm tư xấu xa của y.
Lần trước, khi ngồi chung một xe ra khỏi khách sạn Triệu Vương, Triệu Bưu rốt cuộc đã động tay động chân với Hồng Nhan Hinh, khiến cho Hồng Nhan Hinh vô cùng bất mãn, sau đó Hồng Nhan Hinh tố cáo Triệu Bưu với Trịnh Thiên Tắc. Dưới cơn thịnh nộ, Trịnh Thiên Tắc tát Triệu Bưu một cái. Triệu Bưu ghi hận trong lòng. Lần tụ hội sau, y khuyến khích mọi người rót rượu cho Hồng Nhan Hinh, kết quả là Hồng Nhan Hinh uống đến say mèm. Triệu Bưu bèn đưa Hồng Nhan Hinh đến khách sạn, muốn nhân cơ hội này cưỡng bức, chiếm đoạt Hồng Nhan Hinh, nhưng lại bị vệ sĩ của Hồng Nhan Hinh phá vỡ chuyện tốt. Triệu Bưu thẹn quá hóa giận, bất ngờ đánh nhau với vệ sĩ Hồng Nhan Hinh một trận.
Sau đó, Hồng Nhan Hinh đề xuất với Trịnh Thiên Tắc ba yêu cầu: hoặc cô ta đi, hoặc Triệu Bưu đi, hoặc Trịnh Thiên Tắc phải nghĩ cách cho Triệu Bưu tránh xa cô. Cô ta đã muốn phát bệnh vì Triệu Bưu, vừa thấy y đã cảm thấy ghê tởm.
Trịnh Thiên Tắc vốn đã sứt đầu mẻ trán rồi. Trong Ngũ hổ tướng, Phong Huống và Giang Đạt Hữu đã chết, Hoàng Hán không được gã tín nhiệm 100%, để cho gã lo thêm, Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh vì chuyện nam nữ chẳng ra gì mà lại đánh nhau túi bụi, cho đến lúc Trịnh Thiên Tắc nổi giận lôi đình, tức giận đến suýt chút nữa thì rút súng nã vào đũng quần của Triệu Bưu một phát.
Trịnh Thiên Tắc hung tợn mắng cho Triệu Bưu một câu:
- Làm đàn ông, đừng làm một tên chỉ sống vì tình dục.
Chính vì một loạt sự cố xảy ra khiến Trịnh Thiên Tắc gần như sụp đổ nên khiến cho gã chẳng quan tâm đến việc Phong Huống và Trịnh Hàn bị giết nữa. Người sống còn không chưa xong, sao còn có sức đi tìm hiểu sự thật. Dù sao người cũng đã chết rồi, rốt cuộc là ai giết thì có quan trọng gì?
Cũng không phải Trịnh Thiên Tắc tuyệt tình, mà gã thật sự bị chuyện của Trịnh Lệnh Đông khiến cho hết đường xoay xở, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, e sợ Trịnh Lệnh Đông tung ra chứng cứ bất lợi cho gã. Dù gã cũng biết tạm thời Trịnh Lệnh Đông cũng chưa dám vạch mặt gã. Vì sự an toàn của người nhà, tin rằng Trịnh Lệnh Đông cũng không dám được ăn cả, ngã về không, không muốn cả hai cùng chết, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Hơn nữa, gã cũng rất mực hoài nghi Trịnh Lệnh Đông chắc chắn đang âm thầm giữ liên lạc với một người trung gian ở Hoàng Lương.
Là ai? Quan Doãn hay Hoàng Hán?
Dưới tình hình không còn sự can thiệp của Trịnh Thiên Tắc, vụ án Phong Huống bị giết đã được Lâm Cửu Thiên kết luận rằng Trịnh Hàn báo thù Phong Huống, nhưng cũng không công bố chính thức ra ngoài, cũng muốn để sang năm mới tính, không ngờ không biết bằng cách nào mà tin tức đã lọt ra ngoài, lại khiến cho các cán bộ lão thành của Mặt trận Tổ quốc gây rối.
Đúng vậy, đúng là gây rối.
Mười mấy cán bộ lão thành do Trần Quả cầm đầu cùng gởi thư đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thì cũng thôi, nhưng lại cố ý phô trương thanh thế, bày ra đội ngũ hùng hậu mười mấy người từ Mặt trận Tổ quốc đi thẳng đến Thành ủy, như là yêu sách, dọc đường còn có nhiều người dân không rõ tình hình cũng đi theo, suýt chút nữa nghẽn cả giao thông.
Tưởng Tuyết Tùng giận tím mặt. Trò này thật hay, chắc chắn là có người đứng phía sau thúc đẩy, bày kế tỉ mỉ để họ diễn thật tốt, chẳng phải vì muốn giành lại chính nghĩa cho Phong Huống, mà muốn mang đám già ở Mặt trận Tổ quốc ra, cho họ cậy già lên mặt, đến chặn ở cửa chính Thành ủy, khiến cho Bí thư Thành ủy như ông phải ngột ngạt.
Chủ tịch mặt trận tổ quốc Thành ủy là Thôi Mộc Văn, tên cũng như người, nếp nhăn trên mặt cũng như vân tuổi trên thân cây, tầng tầng lớp lớp. Cách đây không lâu, ông ta mắc bệnh, phải lên tỉnh dưỡng bệnh, Mặt trận Tổ quốc thành phố tạm thời do Trần Quả chủ quản. Nếu Thôi Mộc Văn ở đây, thân là một thành viên họ Thôi, Thôi Đồng nhấc tay là có thể mời Thôi Mộc Văn ra mặt. Nếu Thôi Mộc Văn ra mặt thì mọi chuyện sẽ được dọn dẹp nhanh thôi.
Vấn đề là hiện tại Thôi Mộc Văn không có ở đây, còn Trần Quả trước kia đã từng đảm nhiệm chức Phó Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy tiền nhiệm, căn bản ông ta cũng không hề nể mặt Tưởng Tuyết Tùng. Một cán bộ lão thành của Mặt trận Tổ quốc chắn ngang cửa Thành ủy, yêu cầu Tưởng Tuyết Tùng đích thân ra mặt.
Tưởng Tuyết Tùng không thể lộ diện, ông mà lộ mặt thì sẽ bị động, hơn nữa cũng không biết Trần Quả sẽ đưa ra điều kiện gì khiến cho không người nào có thể chấp nhận được. Tưởng Tuyết Tùng chỉ biết, nếu không có gì xảy ra, mượn vụ án Phong Huống để tạo áp lực với ông để đám già ở Mặt trận Tổ quốc tiến đến hỏi tội là Hô Diên Ngạo Bác đang yên lặng cả tháng nay đã dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
- Tôi đi.
Vào lúc mấu chốt, Quan Doãn đã đứng ra.
Lần đầu tiên, Quan Doãn dùng thân phận của thư ký số một Thành ủy chính diện nghênh tiếp các cán bộ lão thành.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương