Quan Vận

Chương 239 : Nghi điểm chồng chất

- Thư ký Quan, xin dừng bước! Trịnh Thiên Tắc vẻ mặt tức giận, để tay ở bên hông, dường như là muốn chuẩn bị rút súng bất cứ lúc nào. Quan Doãn đứng lại ở cửa vào tòa nhà Thành ủy, vẻ mặt bình tĩnh, xoay người ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước mặt Trịnh Thiên Tắc nói: - Cục trưởng Trịnh, sáng sớm tinh mơ kiêu ngạo như vậy, cẩn thận cả ngày đều phát hỏa. Lãnh Nhạc sắc mặt biến đổi: - Đồng chí Thiên Tắc, tòa nhà Thành ủy là nơi tùy tiện xông, anh phải chú ý ảnh hưởng. - Trưởng ban thư ký, tôi làm việc là có nguyên nhân... Trịnh Thiên Tắc ngoài mặt bất mãn đáp lại Lãnh Nhạc một câu, kỳ thật chỉ là có lệ, ông ta lạnh lùng cao thấp quan sát Quan Doãn vài lần - Đêm qua, Tổng giám đốc Phong Huống công ty thương mại xuất nhập khẩu Hoành Vĩ Hoàng Lương bị người bắn chết ở đồn Bát Lý, trải qua bước đầu điều tra, có người làm chứng thư ký Quan xuất hiện tại hiện trường, có thể mời thư ký Quan đi với tôi tới cục một chuyến, nói cho rõ ràng hay không. Lãnh Nhạc vốn đối với hành động của Trịnh Thiên Tắc hết sức bất mãn, vừa nghe Phong Huống bị người bắn chết, lập tức chấn động, Phong Huống là người giàu nhất Hoàng Lương, là uỷ viên Mặt trận Tổ quốc thành phố, ở Hoàng Lương lớn nhỏ cũng coi như là một nhân vật, sao có thể bị người bắn chết, Quan Doãn như thế nào lại ở hiện trường, không khỏi kinh sợ hỏi: - Cục trưởng Trịnh, lời không thể tùy tiện nói lung tung, Quan Doãn là thư ký của bí thư Tưởng! Trực tiếp mang ra Tưởng Tuyết Tùng, muốn chính là gián tiếp cảnh cáo Trịnh Thiên Tắc, đừng có không có chứng cớ liền lung tung nói chuyện, hễ là dính đến chuyện của Quan Doãn, tất nhiên sẽ dính đến quyền uy bí thư Tưởng, huống chi là chỉ trích giết người. So với sự khiếp sợ về cái chết của Phong Huống, Lãnh Nhạc càng quan tâm danh dự Quan Doãn, không thể để cho Trịnh Thiên Tắc lung tung chụp mũ lên đầu Quan Doãn. - Tôi xuất hiện ở hiện trường? Vẻ mặt Quan Doãn có vẻ còn khiếp sợ hơn so với Lãnh Nhạc - Đồn Bát Lý ở đâu? Ai là Phong Huống? Trịnh Thiên Tắc lửa giận ngút trời, Quan Doãn giả vờ ngây ngốc, khiến cho ông ta vô cùng xem thường Quan Doãn vô sỉ, rõ ràng ở đồn Bát Lý tụ tập ra tay tàn nhẫn, còn giả vờ không biết đồn Bát Lý ở nơi nào? Rõ ràng trực tiếp phá vỡ ngụy trang của Phong Huống, còn nói không biết Phong Huống là ai? Đã gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy! Đương nhiên, Trịnh Thiên Tắc sẽ không có lối suy nghĩ nghịch hướng mà nghĩ nếu không phải Phong Huống trói Tô Mặc Ngu, lấy phụ nữ làm sự uy hiếp không nắm chắc đường tuyến uy hiếp Quan Doãn, Quan Doãn sao lại xuất hiện ở đồn Bát Lý, Phong Huống sao lại thông minh quá bị thông minh hại, cuối cùng hại tính mạng mình? Đúng vậy, phát súng cuối cùng tối hôm qua, phát súng ở giữa trái tim Phong Huống! Phong Huống một đời kiêu hùng, tính kế Quan Doãn không thành, khi lần đầu tiên cùng Quan Doãn đối mặt so chiêu, liền đi đời nhà ma rồi, nếu thật sự lưu truyền ra ngoài, toàn bộ thế lực ngầm Hoàng Lương đều lâm vào chấn động! Đương nhiên, sự thật cái chết của Phong Huống, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có chân tướng rồi, dưới lớp bụi của lịch sử, che dấu quá nhiều chuyện người ta không biết, âm u hoặc quang minh, xuất phát từ nhiều nguyên nhân, đều bị vô tình cố ý phủ đầy bụi rồi. - Thư ký Quan, tôi có nhân chứng chứng minh cậu đang ở hiện trường! Đối với thái độ không sao cả của Quan Doãn, Trịnh Thiên Tắc gần như phẫn nộ rồi. Trịnh Thiên Tắc tức giận không chỉ là cái chết của Phong Huống, còn có Trịnh Hàn mất tích, lúc này Trịnh Hàn sống hay chết còn chưa có kết luận, Hoàng Hán hồi báo tình huống với ông ta là, Trịnh Hàn ở nửa đường đột nhiên nhảy xe chạy trốn, tung tích không rõ. Quan Doãn... thật sự là khắc tinh của ông ta? Sau khi Trịnh Thiên Tắc trong đêm khuya khoắt nghe được tin Phong Huống bị chết, lúc này từ trên giường nhảy dựng lên, vừa mới ở trên người phụ nữ đạt được cảm nhận sung sướng nháy mắt biến thành lạnh như băng lạnh lẻo thấu xương, thẳng khiến ông ta từ đầu đến chân, ước chừng có mấy phút đầu của ông ta đều vang lên ong ong, không thể tin được lỗ tai của mình. Người phụ nữ bên cạnh còn muốn làm nũng: - Em còn muốn! - Muốn cái rốn của cô. Trịnh Thiên Tắc giận tím mặt, giơ tay đánh người phụ nữ một bạt tai, mặc xong quần áo nghênh ngang rời đi, trong lòng của ông ta lửa giận ứa ra, hàm răng đều đau, đầu tiên là Đạt Giang Hữu vừa thấy mặt đã bị một phát mất mạng, sau là Trịnh Hàn mất tích, hiện tại lại là Phong Huống bị người bắn chết, Quan Doãn đến Hoàng Lương, ông ta liền liên tiếp mất lợi, số Đại tướng bị tổn thất, khiến ông ta thịt đau đến chết. Trịnh Thiên Tắc đi suốt đêm đến cục thành phố, Hoàng Hán đợi đã rất lâu, đang ở văn phòng, Hoàng Hán kể lại tỉ mỉ sự tình từ đầu đến cuối cho Trịnh Thiên Tắc. - Sự tình là ngoài ý muốn dẫn tới, Tống Binh, Tống Chung muốn lừa người, kết quả đụng phải họng súng của Quan Doãn. Trịnh Hàn uống nhiều quá, không thấy rõ là ai liền móc súng rồi, kết quả Quách Vĩ Toàn đuổi tới, khiến Trịnh Hàn dưới sự kinh hãi cướp cò, không bắn trúng Quan Doãn, đạn bắn trúng vào Tư Hữu Lập, Tư Hữu Lập bỏ mình tại chỗ. Hoàng Hán khi báo cáo quá trình sự việc cho Trịnh Thiên Tắc, thái độ vô cùng cung kính, chỉ có điều Trịnh Thiên Tắc không có chú ý tới chính là, ánh mắt của ông ta toát ra, dường như có một tia đen tối không dễ dàng phát giác - Sau đó Trịnh Hàn muốn đem chuyện làm đến cùng, đúng lúc nảy sinh ý tưởng phải đâm chết Quách Vĩ Toàn, kết quả bị một cảnh sát có mặt một phát bắn trúng tay, sau đó tôi liền chạy tới, dọn dẹp tàn cục một chút, sự tình giấu không được rồi, liền theo trình tự bình thường xử lý, chờ lúc đến phân cục, Trưởng ban thư ký Lãnh, Phó cục trưởng Quách và Phó cục trưởng Thôi cũng tới, sự thật đã rất rõ ràng, hơn nữa thân phận Quan Doãn đặc biệt, đại khái làm một chút ghi chép, liền thả Quan Doãn đi... Không biết là cố ý sơ sẩy hay là cố ý giấu diếm, Hoàng Hán trong quá trình tự thuật, trực tiếp loại bỏ vài điểm chính, một là Tề Ngang Dương trong toàn bộ chuyện này, lại không tồn tại, hai là Tề Ngang Dương bắn ra một phát trúng Trịnh Hàn, trở thành cảnh sát nổ súng, trong hiện trường trả lại như cũ của ông ta, Tề Ngang Dương là nhân vật trọng yếu, bị trực tiếp xóa đi rồi. Là thủ hạ Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm nhất nể trọng nhất, Hoàng Hán trước tiên báo cáo quá trình sự việc cho Trịnh Thiên Tắc, ông ta lại là người phụ trách thứ nhất xử lý sự cố, Trịnh Thiên Tắc đối với lời của ông ta tín nhiệm trăm phần trăm, không đánh bất cứ chiết khấu gì. - Lúc ấy vì sao không trước tiên báo cho tôi biết? Trịnh Thiên Tắc tuy rằng tín nhiệm Hoàng Hán, lại vẫn là hết sức tức giận - Có phải nếu không phải Phong Huống chết, cậu phải chờ tới ngày mai mới cho tôi biết? Hoàng Hán hơi lộ ra vẻ xấu hổ: - Cục trưởng Trịnh ông trước kia nói qua, chỉ cần ông đi tìm Cư Tiểu Dịch, không ai được quấy nhiễu ông… - Lại nói chuyện này cũng không lớn, chính là chuyện hư hỏng của anh em Tống Binh, Tống Chung, làm sao đáng để kinh động ông? Tuy rằng dính đến Quan Doãn, nhưng dù sao có Lãnh Nhạc, Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng ra mặt, ông giả vờ không biết là tốt nhất. Lại dừng lại một lát, nói - Chuyện Phong Huống tôi cũng không biết rõ tình hình, tôi nào biết đâu rằng ông ta âm thầm phái người theo dõi Quan Doãn, lần trước tôi cùng ông ta chạm trán, ông ta chỉ nói là để cho ông ta sắp xếp một chút, sắp xếp xong sẽ cùng tôi chào hỏi trước, ai biết ông ta tự mình động thủ. Kết quả sự tình làm lớn đến không thể kết thúc, còn mất trắng cả tính mạng... Đúng vậy, người phụ nữ ham muốn không bao giờ đủ là Cư Tiểu Dịch, là một trong những tình nhân Trịnh Thiên Tắc yêu mến nhất, đương nhiên, nói là yêu mến là đề cao Trịnh Thiên Tắc rồi, nói thành yêu thân thì đúng hơn, đối với phụ nữ, Trịnh Thiên Tắc cho tới bây giờ là chỉ đầu tư thể lực không đầu tư tình cảm. Trịnh Thiên Tắc càng nghe càng giận, không phải giận Hoàng Hán, mà là giận Phong Huống: - Phong Huống dầu gì cũng là người từng trải rồi, chuyện nhỏ này làm sao cũng làm hỏng? Thực con mẹ nó ngu xuẩn, đánh ưng cả đời, cuối cùng bị ưng mổ vào mắt, đã chết cũng khiến cho người khác cười đến rụng răng. Ông ta vỗ bàn một cái, rung đến mực nước trên bàn rơi xuống đất “ Phanh “ một tiếng vẩy ra bốn phía, chảy đỏ đầy mặt đất - Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Phong Huống làm sao có thể bị Quan Doãn một phát bắn chết, Quan Doãn lại từ đâu mà có súng lục? - Cụ thể là không phải Quan Doãn nổ súng bắn chết Phong Huống, còn đợi xác định, tôi không có ở hiện trường, cũng không rõ ràng lắm hiện trường rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc tôi đến đó, Phong Huống đã lạnh rồi, chân trái, cánh tay phải và trái tim mỗi chỗ trúng một phát đạn, phát súng ở trái tim là vết thương trí mạng, hơn nữa là nổ súng ở cự ly gần, viên đạn bắn xuyên trái tim, một phát bị mất mạng. Ánh mắt Hoàng Hán nhìn bóng đêm thâm trầm phía ngoài cửa sổ, có vẻ đăm chiêu nói - Hiện trường còn có mười mấy người bị trói thành một chuỗi, nhưng đều nói không rõ đối phương rốt cuộc là ai, có người nói, tổng cộng có bốn năm người đến, trong đó có một người tự xưng là Quan Doãn, nhưng bọn họ cũng không nhận ra Quan Doãn, không dám khẳng định hắn chính là Quan Doãn. Còn có người nói, lúc ấy tình cảnh vô cùng hỗn loạn, hình như nói là Trịnh Hàn cũng ở đó… - Cái gì? Trịnh Hàn? Làm sao có thể? Trịnh Hàn làm sao có thể đối nghịch với Phong Huống? Trịnh Thiên Tắc khiếp sợ vô cùng - Không có khả năng, tuyệt đối không thể. Hoàng Hán vẻ mặt bất đắc dĩ: - Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng súng lục lưu lại ở hiện trường đã trải qua giám định, đúng là súng lục của Trịnh Hàn, hơn nữa Trịnh Hàn lại hoàn toàn mất tích... - Không thể, không thể là Trịnh Hàn hại Phong Huống, cậu ta và Phong Huống mặc dù có mâu thuẫn nhỏ, nhưng không đến mức giết người. Trịnh Thiên Tắc nói cái gì cũng không tin, lại hỏi Hoàng Hán - Nếu mang Quan Doãn đến cục, làm cho người ta chỉ điểm hắn, có thể nhận ra không? Chỉ cần có người chỉ điểm Quan Doãn có mặt ở hiện trường khi sự việc xảy ra, hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. - Có thể! Hoàng Hán nói như đinh đóng cột - Tôi cũng khẳng định Quan Doãn lúc ấy có tại hiện trường, nhưng hiện tại chính là thiếu chứng cớ đầy đủ, nếu hắn đồng ý phối hợp đến cục thành phố một chuyến, tôi sắp xếp người có mặt ở hiện trường đến chỉ điểm hắn. Tuy nhiên có một vấn đề là, cứ như vậy, nhất định sẽ chọc giận bí thư Tưởng. - Được, quyết định như vậy đi, sáng mai, đến Thành ủy tìm Quan Doãn khởi binh hỏi tội, không thể tha hắn dễ dàng! Trịnh Thiên Tắc lại vỗ bàn một cái - Không ngờ giết Phong Huống, quá độc ác, không diệt trừ Quan Doãn, Hoàng Lương không yên. Về phần bí thư Tưởng…, trước mặc kệ. - Cục trưởng Trịnh, vấn đề Trịnh Hàn, giải quyết như thế nào? Trong mắt Hoàng Hán hiện lên một tia sầu lo, giống như rất lo lắng cho Trịnh Hàn. - Để sau hãy nói, Trịnh Hàn không phải người không quy tắc, cậu ta sẽ lộ diện đấy, trừ phi cậu ta... Trịnh Thiên Tắc không khỏi trong lòng rùng cả mình, lời nói trừ phi Trịnh Hàn cũng đã chết không dám nói ra miệng, gần đây người của ông ta bị chết nhiều lắm, cả ông ta cũng kiêng kị nói từ chết rồi. Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán trong văn phòng lập mưu đồ bí mật đến hừng đông, ông ta lại tự mình thẩm vấn vài tên thuộc hạ của Phong Huống, trong lòng càng thêm xác định lúc ấy Quan Doãn nhất định ở hiện trường. Trời vừa sáng, Trịnh Thiên Tắc liền dẫn theo ba chiếc xe cảnh sát, cùng Hoàng Hán đi đến Thành ủy muốn tìm Quan Doãn giáp mặt hỏi tội, không ngờ vừa vào cửa liền phát hiện Quan Doãn đang muốn lên lầu, đúng là thời cơ tốt, Trịnh Thiên Tắc liền trực tiếp xông lên phía trước, không cho Quan Doãn lên lầu, dưới lầu mời Quan Doãn tới cục thành phố, thì so với việc đến văn phòng Bí thư Thành ủy mời dễ dàng hơn. Trịnh Thiên Tắc và Quan Doãn ở cửa tòa nhà Thành ủy trước mặt mọi người giằng co, lại đúng giờ làm việc, lập tức kinh động đến tất cả các cán bộ lớn nhỏ Thành ủy, rất nhiều người đều nghe tin tối hôm qua Phong Huống bị người ta một phát bắn mất mạng, không nghĩ tới, cái chết Phong Huống làm sao có thể liên lụy tới thư ký số 1 Thành ủy? Tòa nhà Thành ủy đột nhiên giữa đất bằng phẳng bắt đầu nổi gió, Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc đối lập, rốt cục tăng lên đến đỉnh điểm, chính diện giương nỏ va chạm!