Quan Vận

Chương 232 : Ba phát súng kỳ lạ

Trong một đêm ở Hoàng Lương, cũng là đêm đầu tiên sau khi Quan Doãn đến Hoàng Lương, ba tiếng súng đã vang lên ở Hoàng Lương. Phát súng đầu tiên, viên đạn gào thét tới bên cạnh Quan Doãn và Tề Ngang Dương, thành đạn lạc, cuối cùng lại chôn vùi tính mạng của Ti Hữu Lập. Coi như là bất ngờ bên trong bất ngờ. Nhưng mặc kệ là bất ngờ như thế nào, Trịnh Hàn đã phát ra tiếng súng đầu tiên ở Hoàng Lương, cũng phá vỡ mộng đẹp của rất nhiều người, cũng khiến cuộc sống hàng ngày của nhiều người càng khó an hơn. Có thể nói là, Trịnh Hàn gây ra phát súng đầu tiên, là phát súng đầu tiên phá vỡ cục diện, là phát súng đầu tiên tuyệt đối khiến người ta khó lòng phòng bị. Phát súng thứ hai là phát súng của Tề Ngang Dương. Tề Ngang Dương nổ súng, phá vỡ cục diện của Trịnh Hàn, khiến âm mưu của Trịnh Hàn bị phá sản. Đồng thời, cũng khiến Tề Ngang Dương chính thức tham gia vào tranh chấp ở Hoàng Lương. Từ nay về sau, Tề Ngang Dương muốn rút khỏi thế cục Hoàng Lương, cũng không thể. Bản thân anh ta đã nhốt ở trong đó, hơn nữa lại kết sinh tử chi giao với Quan Doãn, cũng bắt đầu quen biết với Quách Vĩ Toàn. Đương nhiên, ảnh hưởng càng sâu xa. Giờ phút này ai cũng không thể tưởng tượng được, Tề Ngang Dương tự tay bấm cò phát súng thứ hai, rốt cuộc đã ảnh hưởng tới vận mệnh của bao nhiêu người, lại mang tới bao nhiêu tác dụng thúc đẩy thế cục Hoàng Lương. Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tất cả. Bất kỳ ai cũng không thể tiên đoán được chuẩn xác. Phát súng thứ ba chính là phát súng đã khiến Trịnh Hàn bị mất mạng. Đến tột cùng phát súng thứ ba là do ai bấm cò, đã không thể nào khảo chứng. Bốn gã cảnh sát trên xe, bất kỳ ai cũng có thể nổ súng. Vấn đề quan trọng không phải là ai đã nổ súng, mà là ai đã ra lệnh giết chết Trịnh Hàn. Trịnh Hàn chết rồi, sẽ đả kích trọng đại đối với Trịnh Thiên Tắc đến mức nào? Phát súng đầu tiên do Trịnh Hàn bắn. Phát súng thứ ba kết liễu Trịnh Hàn, vẽ một dấu chấm tròn hoàn mỹ. Cũng vì điểm cong thế cục của Hoàng Lương tối nay, Trịnh Hàn đã chết. Ngoại trừ khiến Trịnh Thiên Tắc lại tổn hao thêm một Đại tướng ra, cũng đổ thêm dầu vào ngọn lửa thù hận của Trịnh Thiên Tắc đối với Quan Doãn. Trịnh Hàn đã chết, Trịnh Thiên Tắc lại tính thêm một khoản trên đầu Quan Doãn. Đương nhiên, Trịnh Hàn đã chết, vẫn là một điều bí ẩn trong một thời gian tương đối dài. Bất kỳ ai cũng không rõ vì sao Trịnh Hàn lại chạy trốn, lại vì sao bị một phát súng giết chết, xác rơi xuống sông Phủ Dương. Sau này, mặc dù Trịnh Thiên Tắc đã phái người âm thầm điều tra một hồi, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì. Trịnh Hàn đã chết được cảnh sát công bố ra ngoài kết luận là, trên đường Trịnh Hàn đi bệnh viện mượn cớ đi tiểu đã có ý đồ cướp súng chạy trốn. Dưới tình huống khuyên bảo không có hiệu quả, cảnh sát đã buộc phải bắn trả, gây ra cái chết ngay tại chỗ... Đương nhiên, trong đó có sương mù trùng điệp. Bị cáo lại không thể tự bào chữa. Chuyện này để sau hãy nói, tạm thời không đề cập tới. Trước tiên là nói về nhóm người Quan Doãn bị đưa phân cục Công An Đan Thủy. Tới phân cục, Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng đã tới. Ngoại trừ hai người ra, còn nữa một người cũng đúng lúc xuất hiện. Đó chính là Lãnh Nhạc. Thư ký số một của Thành ủy gặp chuyện không may, nếu Trưởng ban thư ký Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Lãnh Nhạc xuất hiện chậm trễ, sẽ không hợp tình lý. Hơn nữa ngoại trừ Quan Doãn ra, còn có cả Tề Ngang Dương. Vừa thấy Quan Doãn và Tề Ngang Dương bình yên vô sự, Lãnh Nhạc đã cảm thấy yên tâm hơn, tiến lên hỏi sơ qua vài câu, sau đó anh ta cùng Quách Hiểu Húc, Thôi Hướng đi về phía Hoàng Hán tìm hiểu tình hình. Quan Doãn hiểu rõ, Lãnh Nhạc và Quách Hiểu Húc, Thôi Hướng ra mặt, phương hướng phát triển của câu chuyện sẽ không để mặc cho Hoàng Hán hoặc Trịnh Thiên Tắc bài bố. Tuy nhiên điều khiến hắn kỳ lạ chính là, lẽ ra Trịnh Thiên Tắc cũng ra mặt mới đúng. Vì sao kinh động tới nhiều người như vậy, ngược lại Trịnh Thiên Tắc lại trốn được ở phía sau màn? Lại suy nghĩ, hai người vốn vẫn đi theo đề phòng theo dõi hắn, không ngờ cũng xuất hiện rất nhiều việc chen ngang. Vậy hai người theo dõi hắn, đã đi đâu? Chẳng lẽ thu tay lại? Tuy rằng đội Ti Hữu Lập không có quan hệ trực tiếp với Trịnh Thiên Tắc, hoặc là nói, không trực tiếp thuộc thế lực của Trịnh Thiên Tắc, nhưng đã có Trịnh Hàn ra mặt, đã chứng minh ít nhất Trịnh Hàn là chiếc ô bảo vệ. Nếu từ tuyến của Trịnh Hàn sờ xuống, không lo không dính líu tới Trịnh Thiên Tắc. Quan Doãn suy nghĩ như vậy, nên càng hạ quyết tâm muốn làm lớn chuyện này. ... Nếu để cho Quan Doãn biết lúc này Trịnh Hàn đã xác chết trôi sông Phủ Dương, hắn sẽ càng khâm phục sự đi trước một bước đồng thời thủ đoạn độc ác của người nào đó. Tới văn phòng Phó cục trưởng Hoàng Hán, sau khi mấy người ngồi xuống, Quan Doãn tự mình kể tỉ mỉ một chút về sự việc đã diễn qua. Dưới sự miêu tả của Quan Doãn, bắt đầu từ chuyện va chạm, đồng thời dần dần bay lên tới chuyện gây án tập thể, đồng thời liên quan tới con trai của Cục trưởng cục Du lịch Ti Không và Chi đội trưởng phân cục hình sự là Trịnh Hàn. Tính chất câu chuyện càng lúc càng nghiêm trọng. Tuy nhiên điều khiến Quan Doãn kinh ngạc chính là, hắn định tội Tống Binh dẫn đầu băng nhóm phạm tội tập thể, Hoàng Hán cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, dường như chấp nhận với cách nói của hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu. Biểu hiện của Hoàng Hán ở trong toàn bộ sự kiện là bình tĩnh và công chính khác thường. Dường như không có chút ý tứ thiên vị Trịnh Hàn. Điều đó không khỏi khiến Quan Doãn suy nghĩ sâu hơn. Rốt cuộc là Hoàng Hán có thể ngụy trang, hay là gã có mưu tính khác? - Trên cơ bản, những điều thư ký Quan nói là phù hợp với sự thật. Theo như sự tìm hiểu của tôi về tình hình vừa rồi. Chuyện này quả thật là do Tống Chung cố ý xông vào, ý đồ lừa bịp tống tiền ba mươi nghìn dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Hoàng Hán chẳng những chấp nhận cách nói của Quan Doãn, còn có ý tứ đào sâu hơn. - Tống Binh, Tống Chung là người đã gây ra rất nhiều vụ lừa bịp tống tiền ở thành phố Hoàng Lương. Phân cục đã sớm có ý một lưới bắt hết bọn họ. Chỉ có điều vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc này cũng coi như bọn họ không may, đụng phải thư ký Quan. Chẳng những khiến người của bắt được toàn bộ, còn tra ra Tống Binh dẫn đầu một băng nhóm tội phạm... Văn phòng Phó cục trưởng Hoàng Hán cũng không rộng lắm, trang trí trong phòng cũng rất đơn giản, cũng không tương xứng với thân phận đứng đầu ngũ hổ tướng của gã. Ngay cả Quan Doãn cũng cảm thấy khó hiểu. Hoàng Hán nổi danh như vậy, cũng có tính cách khiêm tốn trầm ổn, cũng hoàn toàn khác với sự liều lĩnh của Trịnh Thiên Tắc. Sao gã lại cam tâm thông đồng làm bậy với Trịnh Thiên Tắc? Thậm chí dưới bề ngoài phóng đãng của gã, bất chợt lộ ra thái độ chính nghĩa, có một loại bình tĩnh khiến người ta tin phục. Người béo đen đụng vào người hắn tên là Tống Chung, quả thật rất có trình độ. Đụng phải Quan Doãn, chẳng khác gì rung lên tiếng chuông báo tử cho mấy người chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung. - Phân cục vẫn theo dõi Tống Binh, Tống Chung nhưng không áp dụng biện pháp xử lý, chính là muốn điều tra rõ ràng về ô dù phía sau lưng anh ta. Nhưng điều tra hơn nửa năm, vẫn không có kết quả rõ ràng. Tại đây, tôi cũng muốn cám ơn thư ký Quan đã giải quyết các vấn đề hộ phân cục, khiến phân cục một lần hành động phá án và bắt giam được án kiện phức tạp. Hoàng Hán tiếp tục nói. Gã cố ý ở trước mặt Lãnh Nhạc, Quách Vĩ Toàn và Quách Hiểu Húc, Thôi Hướng, làm rõ lập trường. - Không ngờ ô dù phía sau đám người Tống Chung, Tống Binh là Ti Hữu Lập và Trịnh Hàn, Ti Hữu Lập còn chưa tính. Trịnh Hàn cũng người trong hệ thống Công an, còn là Chi đội trưởng đội hình sự. Tôi rất đau lòng, cũng cảm giác sâu sắc là bản thân mình đã không làm tròn bổn phận. Tại đây, tôi cũng tự kiểm điểm sâu sắc trước vài vị lãnh đạo, cũng gửi lời xin lỗi đến thư ký Quan và Tổng giám đốc Tề. Hoàng Hán cúi đầu thật sâu với mấy người đang ngồi, thái độ thành khẩn, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Quả nhiên là một nhân vật lớn. Quan Doãn càng thêm xem trọng Hoàng Hán. Co được dãn được cũng không có gì. Hoàng Hán công khai thân phận của là Phó cục trưởng phân cục, lớn nhỏ cũng là một nhân vật lớn, đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm. Trong trường hợp trên, mọi chuyện đã rõ. Nhưng Hoàng Hán vẫn làm được thuần thục như thế, đồng thời không động thanh sắc, ít nhất nhìn qua quả thật là người thật tâm nhận sai. Những người như vậy cũng không nhiều. Quan trọng nhất là, Hoàng Hán không hề có chút ý tứ che dấu hộ Ti Hữu Lập và Trịnh Hàn, còn trực tiếp định tội cho Trịnh Hàn là ô dù của băng nhóm tội phạm. Thủ đoạn dứt khoát nhanh chóng cắt đứt quan hệ, thí xe giữ tướng, quả thật cao minh. Cũng lúc đó, trong lòng Quan Doãn chợt hiện lên một ý tưởng không tốt. Trịnh Hàn hẳn là một trong những tướng tài đắc lực của Trịnh Thiên Tắc. Hoàng Hán trực tiếp định tội Trịnh Hàn là ô dù cùa nhóm phạm tội, chẳng phải nói, Trịnh Hàn vô tình bị từ bỏ? Bị một tập thể quyền lợi vứt bỏ, không thể so đôi trai gái khi tình cảm vỡ tan thì vứt bỏ. Đôi trai gái tình cảm rạn nứt, trải qua thời gian chữa thương, vết thương còn có thể khép lại, Nhưng một người bị nhóm quyền lợi vứt bỏ, không thể nghi ngờ khẳng định người này sẽ phải chết... Trịnh Hàn cũng bị Hoàng Hán đưa vào chỗ chết? Trong lòng Quan Doãn cảm thấy kinh hãi. Hắn kinh hãi không phải vì Hoàng Hán quá tàn nhẫn, cũng không phải Hoàng Hán quyết định thật nhanh, mà là thủ đoạn Hoàng Hán xử trí Trịnh Hàn hẳn là chưa được sự cho phép của Trịnh Thiên Tắc. Sao lại như vậy. Tuy rằng bản thân Hoàng Hán là một trong ngũ hổ tướng. Làm sao gã có được quyền lực lớn như vậy ? - Chuyện này phân cục nhất định sẽ điều tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng. Mặc kệ liên quan đến bất kỳ ai, đều truy cứu trách nhiệm pháp luật. Nhất định sẽ cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Cục công an thành phố một đáp án hài lòng. Cuối cùng Hoàng Hán kiên định bày tỏ thái độ. Lãnh Nhạc và Quách Vĩ Toàn thoáng trao đổi ánh mắt một chút, lại kéo Quan Doãn và Tề Ngang Dương đến bên cạnh, muốn tìm hiểu một chút. Dù sao người bị kinh hãi chính là Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Quan Doãn còn dễ nói. Nếu làm mất lòng Tề Ngang Dương, chẳng những việc đầu tư có thể ngâm nước nóng, còn có thể trêu chọc khiến Tề Toàn nổi cơn giận dữ lôi đình. Chuyện sẽ không có kết cục tốt. - Tôi không sao. Tề Ngang Dương dường như cũng không để ý, đáp lại sự quan tâm của Lãnh Nhạc. - Tôi cũng không có việc gì. Chuyện cần xử lý trước thì cứ xử lý. Quan Doãn hạ thấp giọng nói. - Tôi nghi ngờ, đám phạm tội này và đám người đã truy đuổi Hạ Lai lúc đó là cùng một nhóm... Một câu này có lực sát thương rất lớn, lập tức khiến Lãnh Nhạc nhất thời sửng sốt. Sau khi Lãnh Nhạc nghe Quan Doãn và Tề Ngang Dương gặp chuyện không may, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy tới. Sau mới phát hiện, chẳng những Quan Doãn và Tề Ngang Dương không có vấn đề gì đáng lo ngại, hơn nữa Quách Vĩ Toàn cũng ở đây. Chờ khi anh ta biết được Hoàng Hán tự mình ra mặt xử lý, ngược lại càng an tâm. Với hiểu biết của anh ta về Hoàng Hán, anh ta biết trong những chuyện đại sự, Hoàng Hán tuyệt đối sẽ không hồ đồ, cũng sẽ không dính vào. Cho nên anh ta mới nhận định Quan Doãn ở hiện trường không có việc gì, sau khi Hoàng Hán ra mặt, càng không có việc gì. Đối với việc Quan Doãn và Tề Ngang Dương kề vai chiến đấu, Lãnh Nhạc thầm cảm thấy an lòng, thái độ cũng là vui mừng thấy kết quả như vậy. Anh liếc mắt một cái đã nhận ra được, sau khi trải qua chuyện này, giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương đã hình thành một sự hữu nghị thâm sâu không gì phá nổi. Đây coi như là một chuyện tốt đáng mừng. Mà chỉ một câu Quan Doãn thình lình nói ra, lại khiến anh ta vô cùng khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng vui mừng không gì sánh được. Quan Doãn càng lúc càng chín chắn hơn. - Tốt, tôi sẽ báo cáo tình hình trên với Hiểu Húc một tiếng. Vậy, cậu và Ngang Dương về trước đi. Sáng mai lại đến báo cáo tỉ mỉ hơn với Bí thư Tưởng. Hiện giờ đã quá muộn, không nên quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi. Quan Doãn và Tề Ngang Dương rời khỏi phân cục Đan Thủy. Dưới sự hộ tống của xe cảnh sát đi tới khách sạn Sơn Hải Thiên. Dọc đường đi, Tề Ngang Dương hưng phấn không thôi. Vẫn nói đến chuyện vừa xảy ra, giống như vừa rồi không phải cùng Quan Doãn trải qua một kiếp nạn, mà giống như trải qua một trận chè chén say sưa. Nãy giờ Quan Doãn lại không nói gì, chỉ nhíu mày. Hắn luôn suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay. Chung quy hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Khi xuống xe, hắn cùng Tề Ngang Dương đi vào phía trong. Qua khóe mắt, trong bóng đêm dường như chợt lóe lên hai bóng người, hắn lập tức giật mình bừng tỉnh. Rốt cục, hắn đã nghĩ thông suốt được không đúng ở chỗ nào. Hóa ra hắn vẫn bỏ qua một thế lực đang âm thầm tồn tại!