Quan Vận

Chương 228 : Tiếng súng vang lên

Nếu như nói Ti Hữu Lập xuất hiện còn không khiến Quan Doãn tức giận, như vậy người này vừa xuất hiện, Quan Doãn lập tức hai mắt nhíu lại, lửa giận ngút trời, ngay tức thì vỗ bàn! Ở bên trong sự kiện học viện Tiến Thủ, có ba người khiến Quan Doãn nhớ kỹ trong lòng, thù sâu như biển. Một là Trịnh Thiên Tắc. Trịnh Thiên Tắc có lẽ không phải người chịu trách nhiệm đầu tiên, nhưng ông ta tuyệt đối là ô dù lớn nhất của sự kiện, ông ta là kẻ cầm đầu. Một người là Trịnh Lệnh Đông. Trịnh Lệnh Đông là người chịu trách nhiệm thứ nhất, là đầu sỏ buộc Hạ Lai nhảy lầu, cũng là đầu xỏ Quan Doãn nhất định phải loại bỏ cho nhanh chóng. Người cuối cùng là Trịnh Hàn. Trịnh Hàn mặc dù chỉ là đội trưởng chi đội hình sự phân cục Lâm Giai, nhưng ông ta nhất định là một trong những người có tài trong tay Trịnh Thiên Tắc, lần trước sau sự kiện học viện Tiến Thủ, Trịnh Hàn cưỡng ép đem Quan Doãn và Lãnh Thư dẫn tới phân cục Lâm Giai ý đồ giam cầm phi pháp, nếu không phải điện thoại của Lãnh Nhạc và Thôi Đồng đúng lúc gọi tới, Quan Doãn nhất định sẽ bị vây ở phân cục Lâm Giai ít nhất một buổi tối! Nếu quả thật bị nhốt ở phân cục Lâm Giai một đêm, không có hắn ra mặt hộ tống Hạ Lai về tỉnh thành, Hạ Lai khẳng định dữ nhiều lành ít, có thể nói đầu đảng tội ác ghê tởm nhất, đầu phạm đáng hận nhất, mà chó săn giống như Trịnh Hàn, mới là tiểu quỷ khó khăn nhất quấn nhất làm nhiều việc ác. Quan Doãn trước kia căm hận Vương Xa Quân, lại còn không có nghĩ qua muốn đẩy Vương Xa Quân vào chỗ chết, nhưng đối với Trịnh Hàn, hắn lại động sát tâm. Giống như lúc trước Trương Triết Thành bắn chết Đạt Giang Hữu, chặt gãy một tay Trịnh Thiên Tắc khiến Trịnh Thiên Tắc gần như phát cuồng, nếu trừng trị Trịnh Hàn, chẳng khác gì là chặt đứt ngón tay Trịnh Thiên Tắc. Tuy rằng chặt ngón tay không bằng chặt một tay càng làm người ta đau đớn khó nhịn, nhưng tay đứt ruột xót, Trịnh Thiên Tắc tại Hoàng Lương vây cánh nhiều, càn quét một người là một người, hơn nữa lúc này đây Quan Doãn lại có thế có thể mượn thế, so sánh với con gái của Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, con trai của nhân vật thứ 3 Tỉnh ủy - Tề Toàn - Phó bí thư tỉnh ủy nếu ở Hoàng Lương hơi có sơ xuất, đừng nói Trịnh Thiên Tắc không dám xem thường chính là Hô Diên Ngạo Bác cũng sẽ chịu không nổi. Quan Doãn vỗ bàn đứng dậy, Trịnh Hàn lại không có gì, còn không nhận ra Quan Doãn là ai, ngược lại làm cho Tư Hữu Lập một chút đứng không vững cho rằng Quan Doãn muốn động thủ đánh ông ta, sợ tới mức đột nhiên nhảy dựng, muốn trốn qua một bên, Quan Doãn trong góc nhỏ tâm linh Tư Hữu iập để lại ấn tượng không thể xóa nhòa, thế cho nên ông ta sợ Quan Doãn như hổ, hơn nữa bây giờ Quan Doãn xưa đâu bằng nay, đường đường thư ký sô một Thành ủy giận dữ, cũng có oai phong không ngờ, bị ghế dựa vấp phải, ôi một tiếng đặt mông té ngã trên đất. Tại chỗ ngã cái ngửa mặt hướng lên trời! Quan Doãn oai phong, uy lực như vậy! Ti Hữu Lập ngã sấp xuống, Trịnh Hàn hoảng sợ làm sao vậy đây là sao, kích động đến nỗi như vậy..., không đúng hình như là bị dọa sợ, ai khí thế ngút trời như vậy, vỗ bàn một cái liền có thể dọa được Tư Đại công tử té thành như vậy? Ông ta lập tức trong cơn giận dữ, sải bước đi tới trước mặt Quan Doãn, chỉ vào mũi Quan Doãn: - Mày là thứ gì? Đi vào Hoàng Lương còn dám kiêu ngạo, ông cho mày nếm thử chút lợi hại của nhân dân chuyên chính Hoàng Lương... Cũng không thể trách Trịnh Hàn không có nhận ra Quan Doãn, một là lần trước ông ta và Quan Doãn tuy rằng chào hỏi qua một lần, nhưng là buổi tối, không nhớ diện mạo Quan Doãn, cũng là thói quen hoành hành ngang ngược bình thường của ông ta, ức hiếp xong liền quên, làm sao còn có thể nhớ kỹ bộ dáng Quan Doãn? Hai là vừa vặn uống vào một cân rượu trắng, bây giờ nhìn cái gì đều là bóng chồng, đừng nói là Quan Doãn, là Trịnh Thiên Tắc đứng ở trước mặt ông ta, ông ta cũng không chắc liếc mắt một cái có thể nhận ra. Nếu Trịnh Hàn hơi tỉnh táo, ông ta cũng sẽ không hối hận cả đời, chẳng qua một người bình thường đã quen uy phong, thì rất khó cúi đầu nhìn đường đi đường, ông ta chẳng những chỉ vào mũi Quan Doãn ăn nói ngông cuồng, còn động thủ, giơ tay liền muốn nắm áo Quan Doãn không nói, đùi phải vừa nhấc, đã nghĩ dùng đầu gối tới đỡ bụng Quan Doãn. Cũng là kinh nghiệm ông ta đã làm nhiều năm cảnh sát hình sự tổng kết ra, vừa nắm áo vừa nhấc đầu gối, có thể nhanh nhất chế phục phạm nhân, đáng tiếc, Quan Doãn không phải phạm nhân, càng đáng tiếc, bên cạnh Quan Doãn còn một Tề Ngang Dương đang đứng. Tề Ngang Dương tuy rằng thân là đệ nhất công tử tỉnh Yến, nhưng nguồn gốc danh tiếng đệ nhất công tử của anh ta nếu như nói ra, sẽ dọa người nhảy dựng, bao gồm Quan Doãn bởi vì anh ta vốn xếp hạng ba, xếp sau hai vị công tử số 1 và số 2 Tỉnh ủy, nhưng ở một lần tụ hội, anh ta giận dữ ngút trời, cùng công tử số 1 số 2 đã xảy ra xung đột, liền đề ra một mình đấu với hai người. Kết quả hai người toàn bộ không dám ứng chiến, cuối cùng Tề Ngang Dương dưới cơn thịnh nộ đập phá bánh ngọt trên bữa tiệc, kiêu ngạo phóng đãng nghênh ngang rời đi, từ đó về sau, tên tuổi của anh ta áp đảo số 1 số 2, được người ta xưng là đệ nhất công tử tỉnh Yến. Tề Ngang Dương kiêu ngạo và phóng đãng, không kiêu ngạo ngông cuồng giống người bình thường, người bình thường là tự cao tự đại, cho thường mọi thứ, là không có nguyên do ngạo mạn không chịu nổi, anh ta cũng là kiêu ngạo không buông tha người, nói đúng là, anh ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định chiếm lý, trước đứng ở điểm tối cao của đạo đức và đạo nghĩa, đánh người, cũng muốn đánh đối phương tâm phục khẩu phục, hơn nữa cho dù lên tòa án, anh ta cũng sẽ tất thắng. Tề Ngang Dương tuy rằng xuất thân ở nhà quyền quý, nhưng anh ta dù sao vẫn không phải người trong quan trường, cũng không có kinh nghiệm một năm chìm nổi giống Quan Doãn, càng không bằng Quan Doãn làm việc chú ý từng bước đẩy mạnh, anh ta phải đúng là kiểu nhanh ý nói đạo lý... Lúc Trịnh Hàn giơ tay chỉ vào mũi Quan Doãn, anh ta liền không thể nhịn được nữa, cái thứ gì cũng dám giáp mặt giương oai với thư ký số một Thành ủy? Và khi Trịnh Hàn giơ tay nắm áo Quan Doãn, anh ta không thể nhịn được nữa cũng sẽ không nhịn nữa, không đợi Quan Doãn có động tác gì, anh ta liền ngang nhiên ra tay. Tề Ngang Dương mới mặc kệ Trịnh Hàn là người ra sao. Cũng không kịp để ý Trịnh Hàn một thân trang phục cảnh sát, trong mắt anh ta, Trịnh Hàn mũ đội nghiêng, miệng đầy mùi rượu lại một thân trang phục cảnh sát, không phải cảnh sát nhân dân, là chó đội lốt heo, không, là thứ không bằng heo chó, anh ta vừa ra tay liền bắt được tay Trịnh Hàn, dùng sức vừa chuyển, Trịnh Hàn chỉ đau đến kêu thảm một tiếng, thân mình hơi cong, tại chỗ vòng một vòng tròn. Tề Ngang Dương lúc đại học thì đam mê võ thuật, anh ta tinh lực dồi dào, đối với sự tình gì đều cảm thấy hứng thú, từng luyện tập qua võ thiếu lâm một thời gian tương đối dài, thậm chí còn có ý niệm đi trường võ Thiếu Lâm học võ, sau lại thời gian không đủ mới từ bỏ, nhưng ngay cả như vậy, anh ta cũng có thân thể khoẻ mạnh có thể so với vận động viên. Vừa hành động đạt được, Tề Ngang Dương mới không khách khí, nhấc chân một cước liền đá vào mông Trịnh Hàn, Trịnh Hàn đột nhiên bổ nhào về phía trước, một đầu liền đụng vào cửa, một tiếng trống vang lên, chỉ nghe thanh âm liền biết chắc rất đau. Không chỉ rất đau, hơn nữa lực đạo to lớn, lại bắn ngược trở về, Trịnh Hàn lại lui về phía sau vài bước, bùm một tiếng đặt mông ngồi trên mặt đất. May mắn thế nào, lại ngồi ở trên người Tư Hữu Lập. Ti Hữu Lập "Áaaa" kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa bị Trịnh Hàn ngồi đến muốn sặc khí. Trịnh Hàn nổi trận lôi đình, từ trên mặt đất nhảy lên cao nửa thước, xoay người cầm lên một cái ghế, đổ ập xuống liền ném tới Tề Ngang Dương, lần này nếu đập thật rồi, Tề Ngang Dương tuyệt đối sẽ khắp mặt nở hoa. Quan Doãn ra tay rồi. Quan Doãn ra tay không giống đại khai đại hợp của Tề Ngang Dương, nếu như nói Tề Ngang Dương là khí phách cứng đối cứng, như vậy Quan Doãn chính là thủ pháp Thái Cực thêm công kích nhẹ nhàng, lấy trả giá nhỏ nhất đổi lấy ích lợi lớn nhất, hắn khẽ cong eo, chợt lách người, vươn chân phải đảo qua, liền quét chân trái Trịnh Hàn. Quan Doãn dùng kĩ xảo, chỉ đảo qua, Trịnh Hàn liền bổ nhào về phía trước, lực đạo hoàn toàn biến mất, như một đoạn gỗ mục, ầm ầm té trên mặt đất. Ông ta không giống Ti Hữu Lập ngửa mặt hướng lên trời ngã sấp xuống, là ngay mặt hướng xuống, lần này thì thảm rồi, chẳng những máu chảy đầy mặt, hơn nữa còn rớt mấy cái răng cửa. Trịnh Hàn thịnh nộ rồi, cho tới bây giờ chỉ có ông ta đánh người khác, làm gì có lúc người khác đụng vào một ngón tay của ông ta? Huống chi ông ta không biết đánh gẫy bao nhiêu cái răng cửa của người khác, trong đời đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta đánh rớt răng nanh, ông ta cũng không phải có tính cách đánh gẫy răng nanh và lưỡi, sau khi từ trên mặt đất nhảy lên, hung tợn mắng: - Đồ chó, muốn chết! Rút súng lục ra liền chỉ vào Quan Doãn! Họng súng đen thui, cả độ dày ngón cái đều không có, lại tản mát ra âm trầm, sắc bén khiếp người, bất cứ lúc nào có thể phun ra ngọn lửa đoạt tính mạng người, làm người ta không rét mà run. Vừa rồi mọi thứ phát sinh quá nhanh, thế cho nên Tư Hữu Lập té trên mặt đất còn không có kịp phản ứng, sự tình đã đến bước rút súng hỗ trợ, ông ta chỉ sợ tới mức hồn bay lên trời. Dùng súng chỉ vào đường đường thư ký số một Thành ủy, cùng với dùng súng chỉ vào Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng có cái gì khác nhau? Không có! Chuyện đùa thật sự là làm lớn, Ti Hữu Lập kinh sợ kêu một tiếng, đang muốn mở miệng ngăn Trịnh Hàn, bỗng nhiên lại nuốt trở vào, trong đầu lóe ra một ý niệm không thể ức chế trong đầu, nếu Trịnh Hàn thực sự nổ súng, một phát giết chết Quan Doãn, cố nhiên Trịnh Hàn sẽ bị phán xử tử hình, nhưng Quan Doãn cũng vì vậy mà xong đời, lúc đó chẳng phải vừa lúc như ông ta muốn? Đúng, Quan Doãn tốt nhất nhanh chóng xong đời, đỡ phải hắn ở Hoàng Lương vướng chân vướng tay, làm cho người ta mắt thấy phiền lòng. Nghĩ như vậy, Ti Hữu Lập chẳng những câm miệng không nói gì nữa, thậm chí còn muốn vụng trộm ở sau lưng đẩy một phen, làm cho Trịnh Hàn dưới sự kinh hãi, lỡ tay một phát bắn chết Quan Doãn là xong việc. Trịnh Hàn vừa lấy súng ra, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, đều kinh hãi rồi. Quan Doãn bình sinh lần đầu tiên bị họng súng đen ngòm chỉ vào, nói không sợ hãi đó là gạt người, nhưng hắn hiện tại cũng biết không thể kích động, càng kích động càng dễ dàng gặp chuyện không may, liền hít sâu một hơi nói: - Đội trưởng Trịnh, buông súng! Ông đùa quá rồi. Trịnh Hàn lúc này cũng tỉnh táo vài phần, tập trung nhìn vào, nhận ra người trước mắt đúng là Quan Doãn, ông ta lập tức nâng cao tinh thần, tại sao là Quan Doãn, không ngờ là Quan Doãn, thật sự là thư ký số một Thành ủy Quan Doãn? Không xong, gây phiền toái lớn rồi, chọc vào thành viên Thành ủy, cái này không có cách nào khác kết thúc rồi, làm sao bây giờ? Tay Trịnh Hàn giơ súng lục run nhè nhẹ, nổ súng, một mạng đổi một mạng, cũng coi như thay Trịnh lão đại dẹp sạch chướng ngại vật. Không nổ súng, giáp mặt nhận sai, sau đó bị xử lý theo luật, tuy rằng khả năng mũ quan khó giữ được, cũng coi như có thể giữ cái mạng. Nhưng nhất định sẽ mất đi giá trị lợi dụng trong mắt Trịnh lão đại, đời này coi như xong rồi? Đầu nào nặng đầu nào nhẹ? Trịnh Hàn nhất thời giơ cao súng lục, trong lòng sông cuộn biển gầm, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có người lặng lẽ tới gần, dưới sự kinh hãi nhìn lại, là Tư Hữu Lập muốn dùng tay chọc phía sau lưng của ông ta, còn không đợi ông ta hiểu là chuyện gì xảy ra, cửa vang lên, lại có người đẩy cửa tiến vào. - Trịnh Hàn, cậu ăn tim gấu gan báo, dám giơ súng vào thư ký Quan?! Cậu phản rồi! Vừa nhìn thấy mặt người đến, đột nhiên Trịnh Hàn đáy lòng phát lạnh, mí mắt nhảy giựt, tay căng thẳng, không tự chủ được liền bóp cò, “bằng”, một tiếng súng nặng nề vang lên, làm vỡ mộng đẹp của vô số người Hoàng Lương, cũng đã mang đến ác mộng cho rất nhiều người Hoàng Lương.