Quan Vận

Chương 224 : Gặp lại Tề Ngang Dương

Từ Thành ủy đến khách sạn Sơn Hải Thiên, không mất đến mười phút đi bộ, vốn định đi ngang qua quán bánh nướng của ông cụ Dung, Quan Doãn định đi qua đó gặp ông cụ Dung một tẹo, nhưng lại vướng cái đuôi ở đằng sau, nên hắn đành đi đường vòng. Mới chạng vạng tối nhưng đèn đường đã bật, ánh đèn rực rỡ, không ai thèm để ý đến gã thanh niên trẻ tuôi trông rất bình thường đang đứng ở bên đường, nguời mà vừa mới khấy động cái bí mật lớn nhất của cục trưởng Thành ủy Hoàng Lương. Càng không ai thèm để ý đến mấy người thanh niên trẻ tuổi khác cách đó không xa, có hai người giả dạng là người đi đường, theo sát gã thanh niên trẻ tuổi với khoảng cách chừng mười mét, ánh mắt hung ác, bước chân trầm ổn, hai người đều mặc áo khoác lớn, kín mít, bộ dạng khả nghi, chắc chắn là không có gì tốt đẹp cả. Quan Doãn không chút hoang mang, thỉnh thoảng liếc ánh mắt về phía sau quan sát động tĩnh của hai kẻ đó, lại nói, nếu như hắn bị hai kẻ này dồn đến góc khuất, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng bây giờ nơi hắn muốn đến là khách sạn Sơn Hải Thiên, không tin rằng hai kẻ này dám ra tay ở chốn đông người. Chẳng mấy chốc đã tới Sơn Hải Thiên, sau khi gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương vẫn chưa xuất hiện, nhưng lại có Tô Mặc Ngu ra đón. Nhớ lúc trưa mới gặp Tô Mặc Ngu thì cô ta vẫn còn mặc âu phục, bây giờ thay vào đó là một chiếc quần jean và một chiếc áo lông, màu xanh của quần jean kết hợp với màu trắng của áo lông, giống như trời xanh với mây trắng vậy, tươi mát tự nhiên, mái tóc dài được buộc túm lên một cách đơn giản, đôi lông mày dài nhỏ nhưng rậm cùng với đôi mắt sắc, khiến cho cô toát lên vẻ đẹp trong trẻo đến lạ lùng. - Thư ký Quan, hoan nghênh, Tô Mặc Ngu không giơ tay ra bắt tay Quan Doãn, chỉ khẽ gật đầu, - Tổng giám đốc Tề đang nhận điện thoại, không ra nghênh tiếp được. - Tổng giám đốc Tô khách sáo rồi, có mấy bước chân thôi mà, đâu cần phải ra nghênh tiếp chứ? Ấn tượng của Quan Doãn về Tô Mặc Ngu không tốt cũng không xấu, hắn không ghét cô gái tính tình lạnh như băng này, đôi khi lại ngạo nghễ như đó là cái khí chất bẩm sinh của cô vậy, giống như cái ngạo nghễ đó đã ngấm tận vào xương vào tủy của cô rồi, chỉ là trước mặt hắn không dám bộc lộ thái độ coi thường ra mà thôi. Theo Tô Mặc Ngu đi vào trong, Quan Doãn dùng ánh mắt quét khắp lượt, phát hiện ra cái đuôi của mình cũng đã bước vào quán, nhìn thấy bóng của Tề Ngang Dương thấp thoáng, hình như cũng vừa mới bước vào cửa quán, hắn cũng không để ý nữa. Nếu như Kim Nhất Giai là một đóa hồng mai nở trong băng tuyết lạnh giá. Hồng mai mặc dù có mùi hương thơm ngát, nhưng lại nở trong tuyết còn có thể nhảy múa cùng tuyết, còn Tô Mặc Ngu này thì là một bông tuyết liên thoát tục, vô cùng thanh khiết nhưng lạnh lùng, chỉ có thể một mình hưởng thụ hương thơm của mình. Kỳ thật sự so sánh của Quan Doãn có chút khậm khiễng, nếu như hắn có thể ngửi thấy mùi hoa anh đào phảng phất trên người của Tô Mặc Ngu, thì hắn có thể hiểu sâu sắc hơn về tính cách của Tô Mặc Ngu, chỉ có điều Quan Doãn không nghiên cứu nhiều về hoa, thế nên cho dù lần này có ngửi thấy mùi hoa anh đào thoang thoảng trên người Tô Mặc Ngu, thì vẫn chưa nghĩ ra đây là mùi hoa gì. Tô Mặc Ngu và Ôn Lâm cao gần bằng nhau, dáng người gần giống như Kim Nhất Giai, không béo không gầy, rất chuẩn, lúc đi đường, hai chân bước đi thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, hai bả vai không hề lắc lư chút nào, cơ thể rất vững chắc, khiến cho Quan Doãn chắc rằng trước đây cô đã từng học nhảy. Đi đến phòng, đẩy cửa bước vào, Tề Ngang Dương vẫn còn đang gọi điện thoại, anh ta nhìn thấy Quan Doãn bước vào, liền vẫy tay tỏ ý xin lỗi với Quan Doãn, rồi lại nói chuyện điện thoại một lúc nữa, rồi mới quay sang nói xin lỗi: - Ngại quá thư ký Quan, lúc định đi đón anh, thì lại nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, nên không thể rời đi được. Quan Doãn cười cười: - Tổng giám đốc Tề không cần khách sáo, để cho tổng giám đốc Tô đi đón tôi đã là quý hóa lắm rồi. Tô Mặc Ngu không tiếp lời Quan Doãn, chỉ lạnh lùng nói: - Thư ký Quan, Hạ Lai là bạn gái của anh à? Câu hỏi rất thẳng thừng, Quan Doãn ngây người, lại nghĩ, thế giới nói to thì to, nói nhỏ thì quả thật là nhỏ, Tề Ngang Dương biết được quan hệ của hắn với Hạ Lai thì cũng không có gì là lạ, mà một khi Tề Ngang Dương biết thì đương nhiên Tô Mặc Ngu cũng phải biết rồi. - Vâng, Quan Doãn cũng không phủ định, mặc dù Hạ Lai nói muốn chia tay với hắn, nhưng trong lòng hắn Hạ Lai mãi mãi là bạn gái hắn. - Kim Nhất Giai là gì của anh? Tô Mặc Ngu vẫn hỏi rất thẳng thừng, ánh mắt lãnh đạm, nhìn thẳng vào đôi mắt của Quan Doãn. - Mặc Ngu! Tề Ngang Dương bất mãn quát lên một tiếng, rồi quay sang Quan Doãn cười, - Quan lão đệ, đừng để ý, tính Mặc Ngu là như vậy, cô ấy nói chuyện rất thẳng thừng, nhưng là ngoài lạnh trong nóng. - Tề Ngang Dương, không cho phép anh nói tôi, Dường như Tô Mặc Ngu rất không hài lòng với Tề Ngang Dương. - Tôi đang thay anh làm việc! Tề Ngang Dương khoát tay cười, nói: - Cảm ơn ý tốt của cô, tôi tự làm được rồi. Anh ta đi đến trước mặt Quan Doãn, bắt tay với hắn, - Vừa rồi là điện thoại của bí thư thành ủy thành phố Yến, không tiện gác máy. Câu nói này dường như có ý chuyện không đi đón hắn lúc nãy là có lý do, nhưng kỳ thực, Quan Doãn đã nghe ra, lời của Tề Ngang Dương nói chứa đầy ẩn ý. Bí thư thành ủy thành phố Yến - Vu Phồn Nhiên là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, mới nhận chứ bí thư thành ủy khoảng nửa năm nay, khoảng thời gian nửa năm, vẫn là khoảng thời gian ông ta sắp xếp lại cục diện. Bí thư thành ủy thành phố Yến làm trong ban ủy viên thường vụ tỉnh ủy, mặc dù không thật sự quan trọng, cũng không nắm thực quyền, nhưng bởi là bí thư thành ủy và các quan chức trong tỉnh có quan hệ khá phức tạp, thế nên cũng xảy ra tranh chấp xung đột quyền lực giữa thành ủy và tỉnh ủy. Tề Ngang Dương cố ý nhắc đến chuyện anh ta nói chuyện với Vu Phồn Nhiên trước mặt hắn, Quan Doãn đã hiểu ngay ra rằng Tề Ngang Dương cố ý nhắc khéo hắn rằng quan hệ giữa hắn và Vu Phồn Nhiên cũng không tệ. Phó bí thư tỉnh ủy và bí thư thành ủy quan hệ tâm đầu ý hợp với nhau, cũng chẳng phải là bí mật to tát gì, đương nhiên, với chức vụ bây giờ của Quan Doãn thì vẫn chưa thể hiểu hết được tình hình ở tỉnh ủy, nhưng có thể đoán ra được một hai phần từ ý của Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương cố ý để lộ việc anh ta có quan hệ với Vu Phồn Nhiên, chẳng phải muốn nói anh ta có liên quan đến vụ đầu tư ở Hoàng Lương sao? Tề Ngang Lương đưa mắt nhìn đồng hồ: - Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi? Quan Doãn cũng không từ chối: - Khách tùy chủ. Rồi cười, - Mới đến Hoàng Lương nên cũng chưa quen lắm, tôi nên làm chủ nhà mới đúng. - Ha ha, như nhau, như nhau cả thôi, chúng ta tuy hai mà là một, Tề Ngang Dương cười ha hả, xiết chặt lấy bả vai của Quan Doãn, - Quan lão đệ nói là được, cậu muốn ăn ở đây luôn hay đi ra ngoài ăn? Quan Doãn vừa nghe thấy vậy, nhớ đến hai gã theo đuôi mình, liền nói: - Hoàng Lương không ít món ăn vặt ngon, chắc anh Tề cũng đã chán ngấy thịt cá rồi, chi bằng ta đi nếm thử chút đặc sản địa phương. - Ý kiến hay, đi thôi. Tề Ngang Dương có hơi bất ngờ, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn đi trước cả Quan Doãn. Tô Mặc Ngu lại không muốn đi: - Hai người đi đi, tôi không muốn đi. - Cùng đi đi, một mình cô ở lại đây cũng không hay hò gì đâu. Tề Ngang Dương khuyên bảo Tô Mặc Ngu - Huống hồ, chuyện ngày hôm nay, còn dính dáng đến cô đấy. Tô Mặc Ngu dù không muốn, nhưng cũng vẫn phải nhúc nhích, tuy nhiên ánh mắt lạnh lẽo của cô ta khiến cho tim Quan Doãn nhảy dựng lên, hình như Tô Mặc Ngu vẫn còn thành kiến với hắn. Rồi lại nghĩ, cô ta có thành kiến với mình cũng không sao. Không cần để ý đến cô ta là được rồi, chủ yếu là sau khi Tề Ngang Dương và hắn thân thiết nhiệt tình với nhau như vậy, chắc chắn là sẽ có chuyện nhờ vả, với thân phận của Tề Ngang Dương như vậy, thì không cần phải đối xử với hắn một cách thân mật và nhiệt tình như vậy. Hắn quả thực là thư ký số một thành ủy, nhưng Tề Ngang Dương đường đường là cậu cả tỉnh Yến, cho dù cái tên này chỉ là hư danh, nhưng anh ta với thân phận là con của Phó bí thư tỉnh ủy, so với bất cứ thư ký số một thành ủy nào thì cũng vẻ vang hơn nhiều. Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu rời khỏi Sơn Hải Thiên, hai cái đuôi phía sau cũng lập tức xuất hiện, nghĩ với thân phận của Tề Ngang Dương, trong lòng hắn cũng có chút hổ thẹn, xin lỗi Tề công tử, không phải tôi tính lợi dụng anh, mà là do anh, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng vào lúc này, nên chỉ có thể lấy anh ra làm bia đỡ đạn. Tôi tin với thân phận của anh, chắc chắn bên cạnh phải có người bảo vệ, chắc chắn anh cũng tán thành ý kiến của tôi, chúng ta coi như hòa nhá. Nghĩ như vậy, Quan Doãn liền cảm thấy bình tâm hơn nhiều, cũng không để ý đến việc Tô Mặc Ngu có thành kiến với hắn như thế nào, hay tại sao lại quan tâm đến mối quan hệ giằng co phức tạm giữa hắn Hạ Lai và Kim Nhất Giai, phụ nữ không nói chuyện đạo lý thì nhiều lắm, kệ cô ta. Đi được mấy con đường rồi, cũng không tìm thấy món ăn nào đặc sắc. Tề Ngang Dương lại gọi điện thoại, cũng không biết là đã hỏi ai, sau khi cúp máy, anh ta liền nói tên một chỗ: - Đi, đến Đỉnh Đỉnh Hương. Đỉnh Đỉnh Hương là một quán ăn đặc biệt, nhưng Quan Doãn cũng không biết đến quán ăn này, hắn thật sự vẫn chưa biết hết về Hoàng Lương, nên đành đi theo Tề Ngang Dương, đúng thật là khách tùy chủ rồi. Tề Ngang Dương cũng không ngồi xe, đi bộ, còn đi rất nhanh nữa. Quan Doãn đi bên cạnh vừa nói chuyện với anh ta, vừa để ý đến cái đuôi đằng sau, nhìn thấy hai tên đó vẫn bám riết không rời, không khỏi cười thầm, bọn chúng chắc chắn không biết Tề Ngang Dương là ai! Nếu không, mời bọn chúng cũng không dám đi theo như vậy. Đi một lát đã đến Đỉnh Đỉnh Hương, đến chỗ này rồi Quan Doãn mới phát hiện ra, hóa ra đây là một quán ăn vặt mười món đặc sắc nổi tiếng của Hoàng Lương, bước vào bên trong, Tề Ngang Dương không cần xem thực đơn đã nói luôn - Mười món ăn vặt, mỗi món mang lên một phần. Cái gọi là mười món ăn vặt theo thứ tự thì là, cánh gà quay, cá xốp giòn, thỏ lột Lâm Anh, dạ dày lừa, bánh nướng lão Hòe, quách bát nướng lửa, bánh hoa cúc, sủi cảo luộc, mì sợi, mười món, món nào cũng có nét đặc sắc riêng, có món chính, món phụ, Tề Ngang Dương lại không thèm nhìn thực đơn gọi tất cả liền một lúc, rõ ràng trong đầu anh ta bây giờ không hề nghĩ đến chuyện ăn uống. - Quan lão đệ, hôm nay rất vui vì gặp được cậu, nào, mời cậu một chén. Tề Ngang Dương nâng chén ra hiệu, mặc dù Đỉnh Đỉnh Hương không phải là nhà hàng cao cấp gì, nhưng anh ta cũng không hề có ý bắt bẻ, còn có bộ dạng rất vui mừng, - Trưa nay không có hứng, tối nay uống nhiều một chút, uống say cũng không sao, ngủ một giấc là trời lại sáng ý mà. Quan Doãn rất thích cái tính hào sảng của Tề Ngang Dương, chạm cốc cùng với anh ta: - Tôi cũng rất vinh hạnh được làm quen với Tề lão huynh và... Hắn không muốn nhắc đến Tô Mặc Ngu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh nhạt kia. Tô Mặc Ngu cũng không thèm nâng cốc, nên đành phải thôi. Tề Ngang Dương rất nhiệt tình, chủ động mời Quan Doãn mấy chén, có vài ly rượu trong bụng, đã đuổi hết cái không khí lạnh lẽo từ ngoài đường theo vào, không khí trở nên ấm cúng hơn, trong lòng Quan Doãn có chuyện, chủ yếu là hắn muốn gặp Ông cụ Dung, cũng không muốn vòng vo nữa, liền hỏi thẳng Tề Ngang Dương: - Tề huynh tìm tôi có gì chỉ bảo, vừa mở miệng nói chuyện, tôi với anh đã như người thân, không cần phải coi nhau như người ngoài. Tề Ngang Dương đặt chén rượu xuống, đầu tiên là liếc nhìn Tô Mặc Ngu với ánh mắt dò hỏi, không ngờ Tô Mặc Ngu lại làm bộ như không thấy, quay đầu sang một bên, anh ta đành cười ha hả, mở miệng nói: - Nói thật, quan hệ giữa tôi và cậu, quả thật không phải là người ngoài, tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng giữa chúng ta có một điểm kết nối, nếu như xử lý không tốt, thì có khả năng sẽ trở thành kẻ thù của nhau suốt đời!