Quan Vận
Chương 220 : Bước thứ hai
Văn phòng Hô Diên Ngạo Bác không có hoa cỏ, lại có một giá sách cực to, trong giá sách bày đầy muôn hình muôn vẻ tác phẩm bộ sách vĩ đại, có lịch sử, có kinh tế, có nhân văn, có khoa học xã hội, thể hiện sự nghiện cứu tri thức uyên bác và rộng khắp của Hô Diên Ngạo Bác, khiến người khác ngạc nhiên chính là, còn có một vài quyển tiểu thuyết quan trường thật dày.
Trong đó có một quyển "Mưu đồ đoạt quyền" Quan Doãn cũng xem qua, không nghĩ tới có thể ở trong giá sách của Hô Diên Ngạo Bác nhìn thấy, thực cũng đã khiến hắn cảm thấy không ngờ, chẳng lẽ Hô Diên Ngạo Bác cũng thích "Mưu đồ đoạt quyền"? Nghĩ cũng có khả năng, " Mưu đồ đoạt quyền" mặc dù là một bộ tiểu thuyết, nhưng trong đó miêu tả về đấu tranh quan trường vô cùng phấn khích, Quan Doãn liên tiếp xem ba lần, yêu thích không buông tay, từ đó cũng lĩnh ngộ rất nhiều trí tuệ quan trường.
Tuy nhiên... đợi khi Quan Doãn cẩn thận nhìn rõ một tầng tro bụi phía dưới "Mưu đồ đoạt quyền", không khỏi âm thầm mỉm cười, rất nhiều người học đòi văn vẻ thích bày một tủ sách, nhưng chưa bao giờ xem, chỉ là vì biểu hiện đọc nhiều sách vở, cũng là vì mình nâng cao khẩu vị.
May mắn, Quan Doãn âm thầm vui mừng, may mắn Hô Diên Ngạo Bác chỉ là mua " Mưu đồ đoạt quyền" cũng không có lật xem, nếu không nếu để cho ông ta hiểu rõ trí tuệ quan trường trong "mưu đồ đoạt quyền", thật đúng là khó đối phó rồi.
Lúc Quan Doãn tiến vào, Hô Diên Ngạo Bác tay đang nắm một quyển sách đứng hướng lưng về phía hắn, hắn vừa tiến đến, Hô Diên Ngạo Bác vừa lúc xoay người, lộ ra nửa bên mặt —— hình tượng giống ảnh chụp riêng phỏng vấn lãnh đạo trên báo chí cực thịnh một thời.
Quan Doãn vốn bám lấy ý tưởng Hô Diên Ngạo Bác sẽ mặt lạnh đối mặt với hắn, không nghĩ tới vừa tới liền xếp đặt một tạo hình như vậy, hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng, còn may thời khắc mấu chốt nhịn được, nếu không thế nào cũng phải khiến Hô Diên Ngạo Bác tại chỗ tức giận.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, bí thư Tưởng để cho tôi thông báo ngài một tiếng, lập tức phải mở hội nghị thường vụ.
Quan Doãn cung kính truyền đạt chỉ thị.
- Là thông báo hay là báo cho biết?
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt hơi đổi, đem sách để trên bàn, ngồi xuống
- Tiểu Quan. Đảm nhiệm thư ký bí thư Tưởng, phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, lúc nói chuyện, nhất định phải chú ý tìm từ, từng chữ cũng không thể dùng sai. Cậu cũng là sinh viên đứng đầu của đại học Bác Kinh, tại sao truyền đạt tinh thần chỉ thị của bí thư Tưởng, cũng truyền đạt không rõ chứ?
Cách nói thông báo có hai tầng nghĩa. Bình thường chỉ dùng để cho cấp trên truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới, cũng có ý nghĩa là thông tin chung, đương nhiên nếu nghiêm khắc mà nói, ở cơ quan đảng chính, thông báo chính là cấp trên truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới. Cách nói báo cho biết hơn phân nửa dùng cho cùng cấp với nhau.
Hô Diên Ngạo Bác nghiền ngẫm từng chữ một. Cũng không phải là khoe khoang học vấn, lấy trình độ tốt nghiệp trường Đảng của ông ta, làm gì có cơ sở vững chắc dùng thực lực đậu đại học Bắc Kinh như Quan Doãn, ông ta là đang để ý, là cố ý cho Quan Doãn một uy thế phủ đầu. Đồng thời cũng là vì lộ rõ quyền uy Chủ tịch thành phố của ông ta, ngụ ý chính là, Bí thư Thành ủy đối với Chủ tịch thành phố, có thể sử dụng thông báo sao? Đều là cấp giám đốc sở, phải dùng báo cho biết mới có thể thể hiện ra thân phận nhân vật số 2 của ông ta ở Thành ủy.
Quan Doãn bị Hô Diên Ngạo Bác không nhẹ không nặng đập đánh một cái, sắc mặt không thay đổi, thong dong nói:
- Bí thư Tưởng rõ ràng yêu cầu để cho tôi thông báo Chủ tịch thành phố Hô Diên và Phó bí thư Thôi một chút, tôi không có nghe sai, chính là thông báo.
Nếu Quan Doãn đủ thông minh, hắn nên đúng lúc sửa miệng nói là báo cho biết, sau đó chủ động thừa nhận sai lầm. Là hắn mới đến, rất nhiều chỗ còn không hiểu. Hy vọng Chủ tịch thành phố Hô Diên phê bình chỉ ra chỗ sai, nhưng Quan Doãn chẳng những không có sửa miệng, còn cường điệu là chính mồm Tưởng Tuyết Tùng nói là thông báo, chẳng khác gì là mang Tưởng Tuyết Tùng ra dọa Hô Diên Ngạo Bác một đầu.
Quan Doãn không phải không đủ thông minh, mà là cố ý, hắn chính là muốn giáp mặt cảnh cáo Hô Diên Ngạo Bác, đừng tưởng rằng Chủ tịch thành phố và bí thư là cùng cấp liền tự cho là đúng, theo cấp bậc mà nói, Chủ tịch thành phố và bí thư đều là Giám đốc sở, nhưng chớ quên, xưng hô chính thức bên ngoài của Chủ tịch thành phố là Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, ý nghĩa chính là, xếp hạng ở bên trong đảng, vẫn là xếp hạng sau bí thư, Chủ tịch thành phố cũng là Phó bí thư!
Càng chớ quên, trong lớp, Chủ tịch thành phố là lớp phó, bí thư mới là trưởng lớp, trưởng lớp có quyền lấy giọng điệu mệnh lệnh thông báo lớp phó họp.
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt biến đổi, một tia tức giận theo trong mắt chợt lóe lên, nhưng vẫn là giọng điệu bình tĩnh nói:
- Bí thư Tưởng luôn luôn bình dị gần gũi, tiểu Quan, chỗ cậu cần hướng bí thư Tưởng học tập còn có rất nhiều, tỷ như xử sự làm người, tỷ như ôn hòa với người khác, thí dụ như giọng điệu và phương thức nói chuyện, Thành ủy dù sao không giống Huyện ủy...
Hay cho một Hô Diên Ngạo Bác, phải bày ra tư thế cố ý thao thao bất tuyệt lên lớp hắn, Quan Doãn không phải không tôn trọng Hô Diên Ngạo Bác, cũng không phải xem thường quyền uy Chủ tịch thành phố, mà là hắn không muốn nghe Hô Diên Ngạo Bác lấy danh nghĩa lên lớp minh đập ngầm đánh hắn, huống chi hắn cũng không có thời gian.
- Chủ tịch thành phố Hô Diên phê bình chỉ ra chỗ sai, tôi sẽ ghi nhớ, có thời gian nhất định sẽ giáp mặt nghe Chủ tịch thành phố Hô Diên dạy bảo, hiện tại tôi phải khẩn trương đi thông báo ủy viên thường vụ khác.
Quan Doãn vừa nói xong, không đợi Hô Diên Ngạo Bác có biểu thị gì, hơi xoay người, lại cung kính gật đầu một cái, xoay người lui ra ngoài.
Hô Diên Ngạo Bác ngây ngẩn cả người tại chỗ, cho đến khi Quan Doãn đi một lúc lâu, tay phải ông ta nâng ở giữa không trung đang chuẩn bị vung tay lên mới rơi xuống, cảm giác trên mặt phát sốt từng đợt, đã bao nhiêu năm, ông ta đều không có bị người chọc qua, hôm nay bỗng chốc bị Quan Doãn lóe lên một cái, thiếu chút nữa đau sái cái eo già, không khỏi quê quá hóa giận.
Tưởng Tuyết Tùng có bản lĩnh, tìm thư ký nhanh mồm nhanh miệng, vừa xảo quyệt lại vô lại, cả quyền uy của Chủ tịch thành phố dám không xem ra cái gì, không muốn lăn lộn nữa phải hay không? Hô Diên Ngạo Bác trong lòng nổi giận, ông ta đến Hoàng Lương ba năm, còn không có người nào dám trước mặt làm ông ta mất mặt, Quan Doãn chẳng những mang Tưởng Tuyết Tùng ra đè ông ta một đầu, còn ngắt lời ông ta đang nói phân nửa xoay người rời đi, người trẻ tuổi, thật sự là không biết trời cao đất rộng!
Rầm... Hô Diên Ngạo Bác hung hăng ném " Vấn Đỉnh " trong tay, thanh niên, mới bước ra bước đầu tiên đã muốn bay lên, cẩn thận cánh chưa cứng cáp thì gảy chân rồi!
Lúc Quan Doãn rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, Lưu Dương nhìn chằm chằm phía sau lưng Quan Doãn thật lâu, vẫn không có dời ánh mắt, nghĩ đến Quan Doãn nhỏ hơn anh ta sáu bảy tuổi, nhưng so với anh ta cao hơn một tầng, hội nghị thường vụ sau đó, Quan Doãn sẽ dự thính hội nghị đảm đương người ghi chép, thư ký sô một và thư ký số hai vẻn vẹn chỉ khác một chữ, đãi ngộ chính trị cũng là chênh lệch quá xa.
Quan Doãn, hay là nhất định chính là ngọn núi cao che con đường phía trước của anh ta?
Quan Doãn tuy rằng cũng có thể nghĩ đến Hô Diên Ngạo Bác sau lưng khẳng định tức giận đến không được —— hắn muốn chính là hiệu quả như vậy —— lại không nghĩ rằng đường đường Chủ tịch thành phố sẽ nguyền rủa hắn gãy chân, đương nhiên, cho dù hắn đã biết cũng chỉ là cười bỏ qua, người càng nói lời độc ác, càng chứng minh ngoài mạnh trong yếu.
Trở lại văn phòng bí thư, Quan Doãn ngồi xuống, theo thứ tự gọi điện thoại cho các ủy viên thường vụ thông báo mời dự họp hội nghị thường vụ. Làm một trong những chức trách của thư ký số một Thành ủy, chẳng những có quyền hạn thông báo các ủy viên thường vụ họp, còn có đãi ngộ dự thính hội nghị thường vụ, cũng là nguyên nhân vì sao thư ký số một Thành ủy chỉ cần tận lực hoàn thành trách nhiệm đã có triển vọng thật tốt.
Tên, điện thoại, địa chỉ cùng với văn phòng ủy viên thường vụ Thành ủy, đều có một danh sách, Quan Doãn làm thư ký số một, khẳng định phải có một phần. Sau khi gọi điện thoại xong, đã qua nửa giờ rồi, hội nghị cũng chuẩn bị sẵn sàng, hắn thu thập xong đồ này nọ cùng bút và tập dùng để ghi chép, chờ Tưởng Tuyết Tùng xuất phát.
Bình thường họp, người có cấp bậc cao nhất luôn là người cuối cùng bước vào hội trường, Quan Doãn tính toán thời gian, đợi thêm mười phút xuất phát là tốt nhất, lại đột phát ý tưởng, một ý niệm không thể ngăn chặn chợt lóe ra, vội vàng đứng dậy đẩy cửa Tưởng Tuyết Tùng.
- Bí thư Tưởng, tôi có một ý tưởng.
Quan Doãn biết rằng hội nghị thường vụ lần này nhất định phải nắm giữ chủ động, nếu không, thực có khả năng sắp thành lại hỏng.
Tưởng Tuyết Tùng đang ổn thỏa trên chỗ ngồi, vừa uống trà vừa xem báo, trước khi họp, uống trà xem báo là một loại thả lỏng, cũng là một loại chuẩn bị cảm xúc, ông ta hiển nhiên không dự đoán được Quan Doãn lại đột nhiên đẩy cửa tiến vào, ngẩng đầu hỏi:
- Ý tưởng gì?
- Ngay bây giờ đi họp, đến nơi trước mười phút.
Quan Doãn thân là thư ký, chỉ có thể đề nghị, chủ ý đương nhiên do lãnh đạo nắm.
- Hả?
Tưởng Tuyết Tùng sửng sốt, đặt chén trà xuống, nghĩ một chút, lập tức hiểu đề nghị của Quan Doãn ẩn chứa hàm ý lấy kiếm ra khỏi vỏ, chỉ suy nghĩ một lúc, lập tức đặt chén trà xuống
- Đi.
Quan Doãn mừng rỡ trong lòng, lãnh đạo quyết định tiền đồ của thư ký, nhưng trái lại, thư ký cũng có thể gián tiếp ảnh hưởng con đường làm quan của lãnh đạo, một thư ký giỏi có thể khiến lãnh đạo làm ít công to.
Khi Tưởng Tuyết Tùng và Quan Doãn một trước một sau xuất hiện tại phòng hội nghị thường ủy lầu 6, phòng họp còn chưa có một bóng người, lần đầu tiên đi vào phòng họp trước tiên, ngồi ở chủ vị phía trên, nhìn quanh phòng họp trống rỗng, tự phát một niềm tự hào loại bỏ tôi lấy người.
Hoá ra... đi vào phòng họp đầu tiên cũng sẽ có cảm nhận trước nay chưa có, Tưởng Tuyết Tùng vui mừng mà cười, Quan Doãn phá vỡ quy tắc để ông ta đi vào phòng họp trước tiên, muốn chính là phá vỡ thói quen nhiều năm hình thành không đổi, cho toàn thể ủy viên thường vụ bao gồm Hô Diên Ngạo Bác một nhận thức hoàn toàn mới.
Quan Doãn ngồi ở chỗ hắn nên ngồi, không nói một lời chờ ủy viên thường vụ đầu tiên đến.
Năm phút đồng hồ sau, ủy viên thường vụ đầu tiên xuất hiện tại cửa, bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, dáng người bậc trung, không mập không gầy, nện bước kiên định mà có lực, là Trương Thiên Hào - Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Trương Thiên Hào một mình tiến đến, không cùng người khác làm bạn, vừa vào cửa liền phát hiện Tưởng Tuyết Tùng không ngờ ngồi ở vị trí đầu phía trên, hơi sửng sốt, lập tức yên lặng cười, cũng không nói chuyện, ngồi xuống trên chỗ ngồi số sáu.
Từ ánh mắt giao lưu giữa Trương Thiên Hào và Tưởng Tuyết Tùng mà xem, Quan Doãn cho ra kết luận, Trương Thiên Hào và Tưởng Tuyết Tùng có hẹn ngầm.
Ủy viên thường vụ thứ hai xuất hiện ở cửa có ba người, một người trước mặt là Lãnh Nhạc - Trưởng ban thư ký Thành ủy, một người phía sau là Tăng Vĩ Hiến - Phó Chủ tịch thường trực thành phố, người cuối cùng Quan Doãn tuy rằng không biết, lại một lần đoán được là ai, với tư cách ủy viên thường vụ nữ duy nhất trong Thành ủy, sự xuất hiện của Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Thái Diễm Lệ, vẫn là hết sức bắt mắt.
Thái Diễm Lệ bốn mươi lăm bốn mươi sáu, tuy rằng tuổi không nhỏ lại mặc một thân áo xám, nhưng vẫn như cũ khó nén mơ hồ nở rộ dung nhan trên mặt cô ta, chỉ từ khuôn mặt là có thể phán đoán, lúc cô còn trẻ, nhất định là một vị mỹ nữ.
Ba người đang vừa nói vừa cười, ngẩng đầu phát hiện Tưởng Tuyết Tùng ngồi nghiêm chỉnh trong phòng họp, lập tức không nói gì nữa, đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Quả nhiên, Tưởng Tuyết Tùng lần đầu đến họp trước tiên, khiến không ít người trong lòng thầm nhũ, không biết xảy ra điều gì dị thường.
- Nói như thế nào đây, hôm nay hội nghị thường vụ mở rất đột ngột, sự việc khác thường ắt có kẻ giở trò, muốn tôi nói, nhất định là bí thư Tưởng muốn chiếm đoạt cơ hội trước tiên, tuy nhiên lại nói, luôn tập kích đột ngột cũng không nên, làm cho người ta không hiểu ra sao cả, công tác liền khó triển khai...
Bạch Sa Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố lớn giọng tiến vào, bên cạnh ông ta là Hô Diên Ngạo Bác, vừa vào cửa mới phát hiện Tưởng Tuyết Tùng không ngờ ngồi ở ở giữa, Bạch Sa ngạc nhiên biến sắc, câu nói kế tiếp, liền nuốt trở vào!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương