Quan Vận
Chương 211 : Mây di chuyển khắp nơi
Quan Doãn mới đến Hoàng Lương nửa ngày, thế cục Hoàng Lương đã bắt đầu âm thầm rung chuyển một đợt mới, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác lại một lần nữa giương cung bạt kiếm!
Mà đồng thời trong cuộc đối thoại của Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc, trong một phòng làm việc trên tầng ba của toàn nhà Thành ủy có phong cách nhã nhặn mà trang trọng, một người ngồi trên ghế sô pha, tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, trong thái độ cung kính không mất đi kính nể, nói:
- Quan Doãn cuối cùng đến rồi.
- Đúng rồi, đến là tốt.
Một người khác ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, đầu hơi dựa vào lưng ghế, hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Chuyện gần đây quá nhiều, quả thực bận thành một đống, Tinh Nhã, cậu đến rồi cũng là chuyện tốt, muốn tìm trọng trách.
- Xin phó Bí thư Thôi yên tâm, tôi nhất định tận tâm tận lực.
Liễu Tinh Nhã ở trước mặt Thôi Đồng, câu nệ mà cẩn thận, ông ta không phải làm bộ mà là từ sâu thẳm trong lòng kính nể cách làm người của Thôi Đồng. Thôi Đồng không hơn ông ta bao nhiều tuổi, lý lịch lại chói mắt hơn ông ta nhiều. Tuy ông ta mới được thăng chức lên Cục trưởng, dường như chỉ kém chức Phó giám đốc sở của Thôi Đồng một bước, nhưng ông ta biết, khoảnh cách thật sự giữa ông ta và Thôi Đồng, kém xa ngàn dặm.
Rất ít người biết sợi dây liên kết giữa Liễu Tinh Nhã và Thôi Đồng là vợ của Liễu Tinh Nhã Thôi – Thôi Nhược Vũ, Thôi Nhược Vũ là họ hàng xa của Thôi Đồng, đến tột cùng xa bao nhiêu, ai cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng nếu có thể nhờ vả quan hệ thì chứng minh Thôi Đồng đã nhìn nhận Liễu Tinh Nhã.
Tầm mắt Thôi Đồng rất cao, không dễ dàng nhìn nhận một người.
- Bí thư Tưởng dẫn Quan Doãn đi gặp vài người, nếu Quan Doãn có thể nắm bắt cơ hội kết giao mấy người này, bước đầu tiên của cậu ta ở Hoàng Lương mới được coi là thực sự mở ra.
Thôi Đồng phần lớn thời gian đều duy trì bộ mặt bình tĩnh, sự bình tĩnh của ông ta và sự lạnh lùng của Lãnh Phong khác nhau rất lớn, sự lạnh lùng của Lãnh Phong là khó gần mà nghiêm nghị, mà sự bình tĩnh của ông ta là bình tĩnh hòa nhã, thâm trầm như núi cao, rộng lớn như biển.
- Bí thư Thôi, có lẽ tôi không nên hỏi, ngài… Sao lại coi trọng Quan Doãn?
Liễu Tinh Nhã buồn bực nghi vấn trong lòng rất lâu, thấy Thôi Đồng vui vẻ liền hỏi ra miệng.
- Ha hả…
Thôi Đồng nhẹ nhàng mỉm cười.
- Sau này cậu sẽ biết, tôi và Quan Doãn có lẽ còn có rất nhiều chuyện cũ.
Rất nhiều chuyện xưa? Liễu Tinh Nhã thực sự nghĩ không thông phó Bí thư Thôi cao cao tại thượng thì có chuyện gì với Quan Doãn, nhưng phó Bí thư Thôi cũng không giống như thuận miệng nói, hơn nữa nghe khẩu khí của ông, còn lộ ra sự thích thú của của trưởng bối đối với vãn bối. Ông ta không khỏi hối hận đã nhiều lời. Không hỏi còn tốt, vừa hỏi ngược lại càng cho ông ta nghi hoặc nhiều hơn.
Về Quan Doãn, nhất thời trở thành đề tài sốt dẻo nhất của Thành ủy, không những Thành ủy dường như người người bàn luận thư ký số một của Thành ủy nhậm chức, đến cả bộ máy chính phủ, danh tiếng của Quan Doãn cũng to lớn nổi bật, cũng là nhất thời không có người thứ hai.
Phòng làm việc lầu bốn của Phó chủ tịch thành phố, Quách Vĩ Toàn và Trần Tư Thanh ngồi đối diện nhau.
Cùng phòng làm việc của Tưởng Tuyết Tùng mang hơi thở văn nhân, phòng làm việc của Hô Diên Ngạo Bác xa hoa thoải mái, cộng với phòng làm việc nho nhã cách điệu của Thôi Đồng, điểm không giống với ba văn phòng trên đó là văn phòng của Trần Tư Thanh đơn giản thực dụng, trang trí không xa hoa, nhưng tài liệu dùng nghiên cứu, đồ dùng trong phòng làm việc cũng thực dụng như chủ nhân, đủ dùng là được rồi, bố cục của căn phòng nhẹ nhàng khoan khoái, tuyệt đối không cồng kềnh, cho thấy chủ nhân có sự thưởng thức không giống ai.
Phòng làm việc của Trần Tư Thanh cũng có hoa cỏ, nhưng không phải bồn cảnh mà là lan quân tử.
- Phó chủ tịch Trần, Quan Doãn vừa đến liền đi cùng Bí thư Tưởng rồi ạ, Bí thư Tưởng thực sự là coi trọng Quan Doãn mà.
Quách Vĩ Toàn nhẹ tay nhẹ chân rót cho Trần Tư Thanh một ly trà.
- Thế cục của Thành ủy, có phải sắp phá vỡ rồi không?
- Phá vỡ?
Trần Tư Thanh khẽ cười, thân thể ông ta thon dài, khuôn mặt rất gầy.
- Phải xem cậu lý giải hàm ý phá vỡ như thế nào, nếu đơn giản chỉ phá vỡ học viện Tiến Thủ, có khả năng trong thời gian ngắn sẽ có kết quả, nhưng nếu cậu lí giải phá vỡ thế cục là nói đến thế cục Hoàng Lương, tôi nói, một năm rưỡi nữa cũng không chắc có một cục diện sáng sủa.
- Phải lâu như vậy?
Quách Vĩ Toàn hơi thất vọng.
Vẻ mặt của Quách Vĩ Toàn rơi vào trong mắt của Trần Tư Thanh, trong lòng ông ta bật cười, đoán được Quách Vĩ Toàn đang nghĩ đến Thành ủy càng thêm bức thiết hơn, cũng đúng, Liễu Tinh Nhã đến Thành ủy một bước thăng cấp lên Cục trưởng, Quách Vĩ Toàn lại vẫn là Phó cục trưởng, cậu ta chắc chắn có cách, đương nhiên, Bí thư Tưởng sắp xếp Quách Vĩ Toàn đến bộ máy chính phủ, cũng không chỉ vì để Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm một chức Phó ban bí thư chính phủ, mà là đi một nước cờ lâu dài.
Quách Vĩ Toàn tưởng rằng cậu ta đến Thành ủy rất nhanh liền có thể giải quyết chức Cục trưởng, lòng cầu tiến của cậu ta có thể hiểu được, nhưng còn cần trầm tĩnh, con đường Bí thư Tưởng sắp xếp cho Quách Vĩ Toàn, trong lòng Trần Tư Thanh rõ nhất, nhưng rõ ràng cũng không thể làm rõ, có một số chuyện vẫn phải để tự mình lĩnh ngộ mới được, ông ta hàm súc nói:
- Vĩ Toàn, phàm làm việc thì không thể nóng vội, chuyện chậm thì vẹn toàn, lý lịch của cậu và Liễu Tinh Nhã tương đương, biết tại sao ông ta một bước liền giải quyết chức Cục trưởng mà cậu lại chậm một bước không?
Quách Vĩ Toàn lập tức ngồi thẳng người, Trần Tư Thanh tuy chỉ là một phó chủ tịch thành phố, đến bộ máy ủy viên thường vụ cũng chưa vào, nhưng uy danh của Trần Tư Thanh trong bộ máy chính phủ rất cao, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tăng Vĩ Hiến vì có sự phối hợp của ông ta, mới hơi khống chế Hô Diên Ngạo Bác ba phần, lúc trước khi Trần Tư Thanh chưa chuyển hướng tới Tưởng Tuyết Tùng, Tăng Vĩ Hiến cũng đã tới rất gần Tưởng Tuyết Tùng, nhưng mặc cho Tăng Vĩ Hiến cố gắng như thế nào, nhưng vẫn ở bộ máy chính phủ rất khó đánh đổ Hô Diên Ngạo Bác một tay che trời.
Nhưng sau khi Trần Tư Thanh hướng về phía Tưởng Tuyết Tùng, tình thế đột nhiên biến đổi, bộ máy chính phủ kinh doanh cẩn thận của Hô Diên Ngạo Bác, mới rốt cục có khe hở, bởi vậy có thể thấy cách làm người và thủ đoạn của Trần Tư Thanh, quả thật có chỗ cao minh.
Quách Vĩ Toàn cũng luôn luôn kính trọng Trần Tư Thanh.
- Ưu điểm của cậu là chuyện gì cũng suy xét chu toàn, nhưng có lúc vì quá mức cẩn thận mà không nới lỏng ra, vì thế Bí thư Tưởng có ý cho cậu thành thạo ở Thành ủy mấy tháng, rốt cuộc là hai ba tháng hay là nửa năm, tôi nói không được, Bí thư Tưởng cũng nói không, bản thân cậu nói mới được.
Quách Vĩ Toàn hiểu ám chỉ của Trần Tư Thanh, cậu ta khi nào từ Phó cục trưởng chuyển thành Cục trưởng, toàn bộ nằm ở chỗ cậu ta khi nào thì mở ra cục diện trong bộ máy chính phủ. Bí thư Tưởng ở Hoàng Lương lại bị người ta gọi là Bí thư yếu thế, ông ấy cũng đường đường là một nhân vật số một, đại quyền nhân sự nắm trong tay, đề bạt một Cục trưởng đối với Bí thư Thành ủy mà nói không phải là chuyện lớn lao gì.
- Nói như vậy, đợi đến khi Quan Doãn mở ra cục diện, Quan Doãn cũng liền giải quyết chức trưởng phòng sao?
Hiện tại Quách Vĩ Toàn đối với nhất cử nhất động của Quan Doãn đều chú ý chặt chẽ, không chỉ là vì cậu ta và Quan Doãn đều đến từ huyện Khổng, còn vì cậu ta và Quan Doãn ở huyện Khổng tuy không cùng trận doanh, nhưng sau khi đến Thành ủy, tình thế thay đổi, cậu ta và Quan Doãn cùng một phe phái, nhớ tới những gì Quan Doãn đã làm ở huyện Khổng, cậu ta không khỏi nóng lòng muốn thử, muốn cùng Quan Doãn liên thủ ở Thành ủy làm nên một mảnh đất trời.
- Chức trưởng phòng của Quan Doãn…
Trần Tư Thanh cười cười, xua tay nói.
- Không phải vấn đề chúng ta lo lắng, tin rằng Bí thư Tưởng sẽ có sắp xếp, Quan Doãn muốn mở ra cục diện, bây giờ liền có một cơ hội tốt.
- Cơ hội gì?
Quách Vĩ Toàn tò mò hỏi.
- Bí thư Tưởng để Quan Doãn cùng đi gặp vài người, đối với Quan Doãn mà nói đây là một khảo nghiệm to lớn.
- Điều này đối với Quan Doãn không công bằng, mới đến nửa ngày liền có khảo nghiệm quan trọng, phải có một thời gian hòa hoãn mới được.
Quách Vĩ Toàn kêu oan giúp Quan Doãn.
Trần Tư Thanh mỉm cười.
- Thời gian không đợi chờ, Quan Doãn chỉ sợ cũng gấp gáp muốn nghênh đón khảo nghiệm. Khảo nghiệm quan trọng cũng chính là thời cơ quan trọng.
Nếu như lời của Trần Tư Thanh truyền đến tai Quan Doãn, Quan Doãn chắc chắn cũng sẽ tán thành, nhưng lúc hắn theo Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhac đi tới khách sạn Sơn Hải Thiên, tiến vào phòng, phát hiện trong phòng không có người, trong lòng không khỏi khó hiểu, người Bí thư Tưởng muốn gặp là nhân vật quan trọng nào, lên mặt như vậy, còn đến muộn hơn Bí thư Tưởng, lẽ nào cấp bậc còn cao hơn Bí thư Tưởng?
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hoàng Lương, không có ai đáng để Tưởng Tuyết Tùng đích thân chờ đợi, nhưng Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc cũng không giải thích, hắn ta là thư ký đương nhiên không thể lắm mồm, sau khi đợi Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc ngồi xuống, cũng liền ngồi theo
Khách sạn Sơn Hải Thiên là xa hoa nhất Hoàng Lương, cũng là khách sạn Thành ủy đặt, cùng nhà khách Hoàng Lương ở phía xa. Nhà khách Hoàng Lương vốn là khách sạn đã định của chính phủ Thành ủy, sau khi Tưởng Tuyết Tùng nhậm chức không lâu, có một lần tới nhà khách Hoàng Lương ăn cơm, trong bữa tiệc nói mấy câu, ngày hôm sau liền truyền ra từ Thành ủy, Tưởng Tuyết Tùng giận tím mặt, lập tức gọi Vương Tiến Thái phê bình một trận, Vương Tiến Thái là Phó trưởng ban thư kí phụ trách tiếp đãi của Thành ủy, nơi nào tiếp đãi có chỗ sơ suất đều là trách nhiệm của cậu ta.
Sau đó không lâu, Vương Tiến Thái liền quyết định đặt khách sạn Sơn Hải Thiên cho Thành ủy, chỉ cần là cuộc tiếp đãi Thành ủy gánh vác, toàn bộ sắp xếp ở khách sạn Sơn Hải Thiên, hành động này làm cho nhà khách Hoàng Lương tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Cũng may Vương Hướng Đông lúc nhậm chức phó trưởng ban thư kí Ủy ban quyết định địa điểm Ủy ban nhân dân thành phố đặt khách sạn không thay đổi, vẫn là nhà khách Hoàng Lương, khiến cho nhà khách Hoàng Lương không vì vậy mà đóng cửa.
Sau lưng rốt cuộc dính đến tầng đấu tranh nào, là ai đang âm thầm tính kế Tưởng Tuyết Tùng, không thể biết được, chuyện cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Chính là có sự việc xen giữa lần này, Tưởng Tuyết Tùng ăn cơm ở Hoàng Lương, từ trước đến nay không đi khách sạn nào khác, chỉ đến Sơn Hải Thiên. Nhưng thật ra Vương Tiến Thái và Vương Hướng Đông vì sự sắp xếp khách sạn Sơn Hải Thiên và nhà khách Hoàng Lương phân thuộc Thành ủy và ủy ban nhân dân đặt địa điểm khách sạn, trở thành người được lợi lớn nhất.
Ngồi xuống mới đợi được giây lát, Quan Doãn mới rót trà cho Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc, nghe thấy tiếng bước chân ồn mà không loạn bên ngoài truyền đến, vừa nghe liền biết là có vài người, nhưng tiếng bước chân của mỗi người lại không như nhau, chỉ vừa nghe, Quan Doãn liền rõ ràng, mấy người đến đều rất có cá tính.
Vừa nhìn lại, Tưởng Tuyết Tùng cũng lại đứng lên, nhân vật lợi hại gì đáng để Tưởng Tuyết Tùng kiên nhẫn chờ đợi không nói, còn phải đứng dậy đón chào, chẳng lẽ là quan lớn Tỉnh ủy?
Cửa vừa vang lên, trước mặt tiến vào một người, tuổi khoảng hai ba hai tư, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, tuấn tú lịch sự, mặt trong, mắt to, mày rậm, mặc đồ vest, chỉ đứng trước mặt đã biết lai lịch không tầm thường.
Phía sau người đến còn có một cô gái, xấp xỉ tuổi cậu ta, đứng thản nhiên, mặt trái xoan, cằm nhọn, đặc biệt là đôi mắt sáng trong, trong vắt, rực rỡ như sao sớm, chỉ là vẻ mặt của cô hờ hững xa cách, toàn thân tỏa ra một sự lạnh lùng khó tiếp cận.
Phía sau cô gái còn có người, tuổi chừng 34-35, mặc trang phục cảnh sát, mặt chữ điền, ánh mắt kiên nghị.
Ba người tuổi cũng không lớn, hiển nhiên không phải là quan lớn Tỉnh ủy gì, lúc trong lòng Quan Doãn khó hiểu, Lãnh Nhạc cười ha ha ra tiếp đón:
- Ngang Dương đến rồi, đến đây, đến đây ngồi.
Tề Ngang Dương? Trong lòng Quan Doãn kinh hãi, không ngờ là Tề Ngang Dương!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
45 chương
156 chương
170 chương
28 chương
43 chương