Quan Vận
Chương 209 : Giao phong chính diện, trận chiến đầu tiên
Quan Doãn tuy rằng có thù sâu như biển với Trịnh Thiên Tắc, nhưng hắn dù sao chỉ có vài lần gặp mặt với Trịnh Thiên Tắc, đối với thanh âm của Trịnh Thiên Tắc không quen thuộc, nhưng hắn không nghe được thanh âm không lo lắng của Trịnh Thiên Tắc, chỉ nghe tiếng đập cửa hắn liền kết luận, người này làm việc kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, không dùng ngón tay khẽ gõ cửa Bí thư Thành ủy, lại dùng bàn tay đập, không phải không hiểu lễ tiết, chính là quá lên mặt.
Với kinh nghiệm mấy chục năm trà trộn quan trường của Trịnh Thiên Tắc, ông ta không hiểu lễ tiết gõ cửa? Quan Doãn không tin, hắn tình nguyện tin rằng Trịnh Thiên Tắc lấy tay đập cửa là vì cố ý, muốn chính là biểu hiện khí thế không giống người thường của ông ta.
Trong Thành ủy, khi mọi người đi đường đều bước chân nhẹ nhàng, lúc nói chuyện cũng cố gắng nhỏ giọng, nhất là khi đi qua cửa nhân vật số 1 Thành ủy, ai cũng sợ bất ngờ gây ra tiếng vang kinh động đến bí thư Tưởng, cho dù ai cũng biết văn phòng bí thư Tưởng cách âm hiệu quả tốt lắm chỉ có Trịnh Thiên Tắc không giống người thường, ông ta muốn chính là uy phong hơn người.
Kỳ thật không cần Lãnh Nhạc mở miệng, Quan Doãn từ động tác nhíu mày của Tưởng Tuyết Tùng liền cho ra kết luận, Tưởng Tuyết Tùng không muốn gặp Trịnh Thiên Tắc.
Lãnh Nhạc nói vừa xong, cùng với Tưởng Tuyết Tùng một trước một sau vào phòng trong.
Quan Doãn cũng không nói chuyện, khẽ gật đầu, hắn ổn định tâm thần một chút, đến trước cửa, cũng không lập tức mở cửa, mà đợi một chút, nghe thấy Trịnh Thiên Tắc bên ngoài gõ cửa lần thứ hai, khi vừa mới đập cái thứ hai, đột nhiên mở cửa phòng ra.
Tay Trịnh Thiên Tắc để hụt một cái, ông ta không để ý cửa sẽ bỗng chốc mở ra, thiếu chút nữa thu thế không được bổ nhào về phía trước. Bị người lóe lên một cái cảm giác rất không thoải mái, khiến trong lòng ông ta tức giận, chờ khi tập trung nhìn vào người đứng trước mặt chính là Quan Doãn, lại không khỏi nổi giận, mỉa mai cười một tiếng nói:
- Thư ký Quan đến nhận chức rồi hả? Rốt cuộc tuổi trẻ, như thế nào cả cái cửa cũng không biết mở?
Quan Doãn sớm đã lĩnh giáo khí thế khinh người của Trịnh Thiên Tắc rồi, cả đập cửa Bí thư Thành ủy cũng dám dùng bàn tay đập, đối với hắn khách khí mới là lạ, hắn cười ha hả:
- Tôi mới từ huyện đến, không hiểu lễ tiết lắm, xin cục trưởng Trịnh tha thứ.
Trịnh Thiên Tắc vốn bởi vì sự kiện mực nước tạt xe ngộ thương Vương TiếnThái mà trong lòng bất an, vừa rồi ông ta muốn tìm Vương Tiến Thái trò chuyện vài câu, mặc dù không thể nói rõ, ít nhất cũng phải kín đáo nói rõ lập trường, không ngờ Vương Tiến Thái rõ ràng có mặt, lại trốn tránh không gặp, khiến trong lòng ông ta đoán lung tung nửa ngày, càng thêm buồn bực cực kỳ. Vừa lúc việc điều tra chứng cứ của học viện Tiến Thủ có tiến triển nhất định, ông ta muốn báo cáo với Tưởng Tuyết Tùng một chút, ai ngờ Quan Doãn mới đến Thành ủy, cũng không nghỉ ngơi nửa ngày, liền nhậm chức rồi.
Câu nói đầu tiên bị nghẹn đến nỗi Quan Doãn cúi đầu nhận sai, tâm tình Trịnh Thiên Tắc không khỏi lại thật tốt, còn tưởng rằng Quan Doãn có bao nhiêu cân lượng, lại hoá ra cũng là một quả hồng nhũn, như vậy cũng tốt, về sau ra sức nắn.
- Đâu có, đâu có.
Trịnh Thiên Tắc bật cười ha hả, lấy một giọng điệu trên cao nhìn xuống nói
- Mới đến, ngượng tay một chút có thể hiểu, về sau chú ý hơn là được... đúng rồi, bí thư Tưởng có ở đây không?
Thái độ Quan Doãn tuy rằng cung kính, nhưng chỉ mở ra một kẽ hở, hắn đang đứng ở cửa, trừ phi Trịnh Thiên Tắc đẩy hắn ra, nếu không không có khả năng vào cửa. Uy lực chặn đường của Thư ký là ở đây, hắn không cho, ai cũng không dám đẩy hắn ra, cho dù có việc gấp, cũng phải thư ký cho mới được.
Trịnh Thiên Tắc vừa nói xong, cũng không đợi Quan Doãn trả lời, cất bước muốn vào trong, hống hách, mạnh mẽ, cứng rắn, tác phong nói là làm, bộc lộ ra hết, bước đi hổ sói, quyền thế phúc thiên, trong nháy mắt khiến cho Quan Doãn nghĩ tới Miết Bái - một nhân vật lịch sử.
Đương nhiên, đem Trịnh Thiên Tắc so sánh thành Miết Bái là quá đề cao ông ta, tuy nhiên tác phong hoành hành ngang ngược của Trịnh Thiên Tắc, thật đúng là giống quyền thần một đời Miết Bái. Ông ta trực tiếp xông vào, Quan Doãn lại cố tình không cho, đứng bất động tại chỗ, Trịnh Thiên Tắc chỉ đi tới một bước, cùng với thân mình Quan Doãn dán cùng một chỗ.
Kẻ thù gặp nhau, không đỏ mắt, lại có âm thầm phân cao thấp. Trịnh Thiên Tắc bị Quan Doãn cản đường, dưới chân không ngừng, âm thầm dùng sức, muốn một tay đẩy tay Quan Doãn, không ngờ sau khi chờ ông ta dùng đến sức lực, lại đột nhiên chụp một cái Quan Doãn lui về phía sau, nhường đường.
Đi cầu thang sợ nhất một bước giẫm lên khoảng không, đánh người sợ nhất đánh vào không khí, Trịnh Thiên Tắc đụng về phía trước, nhưng không có gặp lực cản trong tưởng tượng, thân mình nghiêng về phía trước, rốt cuộc thu thế không được.
Nếu chỉ là thân trên mất thằng bằng còn tốt, Quan Doãn còn vô tình hay cố ý chỉ bỏ cánh tay ra không bỏ chân ra, chân của hắn lại vừa vặn vướng trên đùi Trịnh Thiên Tắc, thân mình Trịnh Thiên Tắc vồ hụt, dưới chân lại bị vấp, thảm rồi, thân mình liền thẳng tắp lao về phía trước, mắt thấy sẽ té như chó gặm phân.
Cũng may, bản lĩnh rèn luyện khi tham gia quân ngũ năm đó của Trịnh Thiên Tắc đã cứu ông ta, ông ta tại chỗ đánh vòng, hóa đi lực đạo đánh ra lúc trước, lại đưa tay kéo, vừa lúc bắt được tay cầm cửa, mới khó khăn lắm đứng lại, không có ngã sấp xuống tại chỗ ở trước mặt Quan Doãn!
Củ chuối thật! Trong lòng Trịnh Thiên ông? Hay cho mày, không nhìn ra, bộ dạng khá sáng sủa, trong lòng khá đen tối, ngoài mặt cười theo, giáp mặt liền chơi xấu, hóa ra là nham hiểm. Nghĩ như vậy, trong lòng liền giật mình, khó đề phòng nhất không là tiểu nhân, mà là loại người thủ đoạn hay thay đổi vừa có dương mưu lại có âm mưu, Quan Doãn mới bây lớn, liền có tâm cơ như vậy rồi?
Hay là ông ta thật sự đã coi thường Quan Doãn?
Quan Doãn kinh sợ vội vươn tay đỡ Trịnh Thiên Tắc:
- Cục trưởng Trịnh, ông không sao chứ? Sao lại kích động như vậy? Cẩn thận đừng ngã đến đầu rơi máu chảy.
Trịnh Thiên Tắc thiếu chút nữa không tức giận đến sôi máu, rõ ràng là Quan Doãn vấp ông ta một cái, hắn lại giả vờ làm không có chuyện gì, còn cảnh cáo ông ta đừng té đầu rơi máu chảy, có ý gì? Ở địa bàn Hoàng Lương, còn có người dám khiến ông ta đầu rơi máu chảy? Ông ta liền hừ lạnh một tiếng:
- Tôi không sao, đi đường mấy chục năm rồi, chưa từng vấp ngã qua, cũng không ai có thể vướng chân tôi. Chướng ngại vật tôi đều đã một cước đá văng ra.
- Quên nói, bí thư Tưởng không ở đây.
Quan Doãn không thèm để ý tới uy hiếp của Trịnh Thiên Tắc, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách
- Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi báo cáo với bí thư Tưởng. Nếu không tiện chuyển lời... thì chờ lần sau lại đến.
Nói vừa xong, Quan Doãn liền nhìn về phía cửa, ý là... tới như thế nào, về như thế ấy.
Trịnh Thiên Tắc giận một ổ trong bụng, vừa rồi ông ta ở ngoài cửa rõ ràng nghe được bên trong có tiếng Tưởng Tuyết Tùng, hiện tại Quan Doãn trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, che giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng, thật đúng là xem mình là cây hành rồi? Mới đến Thành ủy không nửa ngày, liền dám đem Cục trưởng Công an cự tuyệt ngoài cửa, lá gan khá lớn.
- Tôi vừa mới mới nghe được tiếng nói bí thư Tưởng, chẳng lẽ là tôi nghe lầm?
Nhìn thấu không nói ra là thái độ bình thường trong quan trường, nhưng Trịnh Thiên Tắc chính là thái độ khác thường nói thẳng ra, muốn chính là khiến Quan Doãn trước mặt xuống đài không được.
Lần đầu tiên đối mặt trực diện, lần đầu tiên giao phong chính diện, không có cảnh tàn sát khốc liệt, không có mùi súng đạn, lại có lời nói sắc bén, lại có từng bước cạm bẫy.
- Có thể là cục trưởng Trịnh gần đây quá mệt mỏi, có khi tới tuổi nhất định rồi, quá bận, sẽ xuất hiện nghe nhầm. Xuất hiện nghe nhầm là dấu hiệu thân thể suy yếu, cục trưởng Trịnh, nhất định phải bảo trọng thân thể nha.
Quan Doãn vừa nói, vừa nghiêng thân mình, vị trí đứng rất khéo léo, vừa chắn lối đi vào phòng, lại nhường ra lối đi ra ngoài.
Ám chỉ mà ngôn ngữ cơ thể để lộ ra không thể rõ ràng hơn, nói tao nhã một chút chính là, mời đi ra ngoài. Thông tục một chút mà nói lại là một chữ, cút!
Trước mắt Trịnh Thiên Tắc gần như một màu đen bị Quan Doãn chọc tức đến muốn sặc khí, Quan Doãn lại còn nói ông ta lớn tuổi xuất hiện nghe nhầm, quá kiêu ngạo, ông ta rốt cục toát ra một tia tức giận:
- Thư ký Quan, tôi có chuyện quan trọng báo cáo với bí thư Tưởng, nếu làm trễ nãi đại sự, cậu gánh không nổi trách nhiệm.
Quan Doãn mới không bị Trịnh Thiên Tắc đe dọa hù ngã, thản nhiên nói:
- Mời cục trưởng Trịnh sau này lúc gõ cửa âm thanh nhẹ một chút, kinh động đến bí thư Tưởng làm việc thì không tốt, ầm ĩ tới cuộc trò chuyện của bí thư Tưởng và lãnh đạo Tỉnh ủy thì càng không xong. Tôi mới từ huyện đến, Trưởng phòng Công an huyện gõ cửa, cũng nhẹ hơn so với âm thanh vừa rồi.
Hay thật, hoá ra nhân tài Quan Doãn tự xưng từ huyện đến không phải khiêm tốn, là chôn phục bút, chính là vì cuối cùng bày ông ta một bẫy, châm chọc ông ta đường đường một Cục trưởng Công an thành phố còn có tố chất như Trưởng phòng Công an huyện, Trịnh Thiên Tắc tung hoành nhiều năm ở Hoàng Lương, trước kia ở trước mặt Sư Long Phi cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, danh tiếng cuả thư ký số một Thành ủy không đáng nhắc tới ở trước mặt ông ta, không nghĩ tới Quan Doãn mới một bước bước vào Thành ủy, liền kẹt cổ ông ta, chẳng những không cho ông ta gặp Tưởng Tuyết Tùng, còn châm chọc khiêu khích ông ta.
Giỏi, giỏi cho một Quan Doãn, có gan, chờ xem, Trịnh Thiên Tắc cười ha hả:
- Thư ký Quan, tuổi trẻ, rốt cuộc tuổi trẻ. . . Ha ha.
Đoạn sau ông ta để trong lòng không có nói ra tuổi trẻ, không đập vài lần, không biết nặng nhẹ!
Cười xong, gác tay, ngẩng đầu mà bước ra khỏi văn phòng Tưởng Tuyết Tùng!
Quan Doãn lạnh lùng nhìn bóng lưng Trịnh Thiên Tắc, nếu như nói lưng Lãnh Phong là tướng đế vương, như vậy bóng lưng Trịnh Thiên Tắc là kiêu ngạo nói không nên lời, căn bản chính là đắc ý vênh váo kiêu ngạo, ngông cuồng, lấy bối cảnh Trịnh Thiên Tắc có thể ở Hoàng Lương kinh doanh nhiều năm mà không ngã để phân tích, ông ta nhất định không phải người lỗ mãng trí tuệ thiểu năng, ông ta là cố ý ở trước mặt hắn toát ra mặt cả vú lấp miệng em, muốn chính là trên khí thế đè hắn một đầu.
Hai quân giao chiến, người có trí tuệ thắng, gặp nhau nơi ngõ hẹp, người dũng cảm thắng, trận chiến đầu tiên rất quan trọng, đặt cơ sở về sau ai so với ai càng có sức mạnh, chỉ có thể thắng không cho phép bại, trận chiến giao phong chính diện đầu tiên hôm nay với Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn kết luận là, thắng nhỏ.
Vị trí thư ký số một Thành ủy rất quan trọng, nếu hoạt động thích đáng, trọn vẹn đem quyền lực Bí thư Thành ủy của Tưởng Tuyết Tùng thông qua thay đổi lớn nhất của hắn, vô hình trung hắn cũng nước lên thì thuyền lên, lực ảnh hưởng trực tiếp bức một gã Phó trưởng ban thư ký Thành ủy!
Tuy nhiên... Quan Doãn lại mơ hồ đoán được, Trịnh Thiên Tắc thân là Cục trưởng Công an, cũng không có cao bằng ủy viên thường vụ, luận cấp bậc, kỳ thật mới là Cục trưởng, nhưng y có thể ở Hoàng Lương quyền thế ngập trời, nơi dựa dẫm không chỉ là sức ảnh hưởng lớn của họ Trịnh ở Hoàng Lương, ở tỉnh nhất định còn có kẻ đứng sau.
Đợi Trịnh Thiên Tắc đi xa, Quan Doãn đóng cửa, vừa quay đầu lại, cửa phòng trong đã mở ra, Lãnh Nhạc đứng ở cửa đang mỉm cười với hắn, hắn liền biết, hắn vừa rồi đối chiến với Trịnh Thiên Tắc nếu xem như đề khó thứ hai, thì hắn vượt qua kiểm tra rồi.
Đề thi khó thứ nhất là đặt tên cho hòn non bộ, nghĩ một chút, Quan Doãn thoáng cái nghĩ ra một cái tên, trong lòng quyết định, đi vào phòng trong:
- Bí thư Tưởng, tên bồn cây cảnh chi bằng kêu là giang sơn...
Tưởng Tuyết Tùng đang buông điện thoại trong tay, vừa nghe lời nói của Quan Doãn, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Giang sơn mỹ nhân, Quan Doãn, giang sơn là một tên rất hay, ha ha. Đi, trưa nay cậu và Trưởng ban thư ký Lãnh cùng tôi đi gặp một người bạn ở tỉnh tới.
Trong lòng Quan Doãn vui vẻ, hai câu hỏi khó đều ung dung qua ải, bắt đầu của hắn ở thành phố Hoàng Lương không tệ, như vậy lát nữa người phải gặp, có lẽ là mở màn?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương