Quan Vận
Chương 207 : Thư ký số một Thành ủy
Vương Tiến Thái lập tức giận đến đổi sắc, mặt tím cả lại.
Quan Doãn vốn cho rằng, dù Vương Tiến Thái có tức giận đến mấy, nhiều lắm cũng chỉ căn dặn cấp dưới bắt giữ phần tử quấy rối, không ngờ lai khiến hắn mở rộng tầm mắt, Vương Tiến Thái chẳng thèm nói hai lời, đẩy cửa bước xuống xe, điên cuồng hét lên một tiếng với tên cướp đường mặc áo khoát đang chạy như điên:
- Mày có gan thì đứng lại, có tin tao đá một cái cho mày tàn phế không?
Nếu như vừa rồi chỉ là một lọ mực đỏ như máu để cảnh cáo, có ý tạo uy thế phủ đầu cực lớn cho Quan Doãn, thì Vương Tiến Thái gầm lên giận dữ như vậy như đất bằng dậy sóng khiến Quan Doãn chấn động trong lòng. Vương Tiến Thái này giấu tài không lộ ra, cũng biết ân đền oán trả.
Vương Tiến Thái gầm lên giận dữ, tên mặc áo khoác lại càng chạy trốn nhanh hơn. Đợi đến khi cảnh sát vũ trang có phản ứng thì gã đã sớm chạy mất tăm rồi.
Vương Tiến Thái tràn đầy giận dữ, quay về xe, đưa tay sờ vào chất lỏng màu đỏ trên kính xe, đưa lên mũi ngửi, hừ lạnh một tiếng:
- Dùng mực nước dọa người, vô lại.
Quan Doãn cũng xuống xe nhưng không nói lời nào. Trong lòng hắn hiểu rõ, việc tập kích bằng mực đỏ này là nhằm vào hắn. Kẻ chủ mưu sau màn thì không cần nói cũng biết. Chúng không chỉ muốn lấy uy phủ đầu với hắn mà còn là một màu đỏ như máu để cảnh cáo.
Quan Doãn kìm nén phẫn nộ trong lòng. Trịnh Thiên Tắc, đúng là đủ kiêu ngạo, hung hăng càn quấy, suýt chút nữa gã đã bức tử Hạ Lai còn chưa nói, giờ lại muốn ra tay với hắn. Gã thật sự nghĩ rằng gã có thể một tay che trời ở Hoàng Lương này sao?
Thật ra Quan Doãn đã sớm nhận ra chất lỏng đó là mực nước. Trước đây hắn không ít lần dùng mực nước hù dọa người khác, nhưng không ngờ chiêu thức hắn đã không còn sử dụng từ sau khi mười tuổi giờ lại bị Trịnh Thiên Tắc áp dụng cho hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng khinh miệt sự ấu trĩ của Trịnh Thiên Tắc.
Nhưng trong đầu Quan Doãn lại xuất hiện một ý tưởng mãnh liệt, nếu Trịnh Thiên Tắc biết trong xe còn có Vương Tiến Thái, gã có dám lớn lối thế không? Chắc chắn sẽ không! Trịnh Thiên Tắc muốn cảnh cáo ngay mặt hắn, cũng không dám mạo hiểm đắc tội với Vương Tiến Thái, rất mạo hiểm. Vương Tiến Thái là lực lượng trung gian mà bên nào cũng muốn lôi kéo. Trịnh Thiên Tắc không ngốc đến nỗi chỉ muốn ngấm ngầm dọa cho hắn giật mình mà dính líu đến Vương Tiến Thái.
Nói như vậy, Trịnh Thiên Tắc cũng không biết Vương Tiến Thái ngồi trong xe. Nghĩ kỹ một chút, hóa ra Vương Tiến Thái đích thân đến đón hắn ở huyện Khổng, Trịnh Thiên Tắc cũng không nắm rõ tình hình, có nghĩa là Trịnh Thiên Tắc có thể bị lừa.
Nghĩ thông điều này, vừa lúc Vương Tiến Thái xoay người đi trở lại, muốn bước lên xe, Quan Doãn bèn nhân cơ hội nói chuyện:
- Trưởng ban thư ký Vương, ấn tượng đầu tiên của tôi với Hoàng Lương là dường như trị an không được tốt lắm.
Chữ trị an này tất nhiên là ám chỉ việc vừa rồi, sao Vương Tiến Thái không thể nghe ra Quan Doãn ném đá giấu tay được chứ. Trị an Hoàng Lương đều nằm trong tay Trịnh Thiên Tắc, nếu nói trị an không tốt, nhất định là nói Trịnh Thiên Tắc không ổn. Vốn Vương Tiến Thái vẫn còn giận dữ, chưa nghĩ tới được Trịnh Thiến Tắc thì Quan Doãn đã thức tỉnh ông. Lại nghĩ đến lúc Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc chạm trán, lập tức hiểu rõ, không khỏi phẫn nộ trong lòng. Trịnh Thiên Tắc, muốn ức hiếp người khác thì cũng phải mở to hai mắt chứ, ngay cả ông cũng dám trêu vào, rốt cuộc có ý gì?
Quay về nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Trịnh Thiên Tắc. Ông ở Hoàng Lương này đã nhiều năm, chưa có người nào dám leo lên đầu của ông cả.
- Quay về điều tra cho rõ ràng, có thể là người kêu oan.
Vương Tiến Thái dặn dò một câu, rồi mở cửa xe.
- Lên xe trước đã.
Quan Doãn lại không lên xe, khẽ mỉm cười:
- Chỉ vài bước thôi, tôi nghĩ cứ đi vào tòa nhà Thành ủy thế này chắc chắn sẽ thú vị hơn đi xe.
Vừa nói dứt lời, Vương Tiến Thái hơi sững sờ, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý thật sự của Quan Doãn, không khỏi quan sát Quan Doãn vài lần. Rất thú vị, người thanh niên này cũng có tay nghề. Bị người ta giội cho lon mực đỏ để cảnh cáo, chẳng những không sợ, ngược lại còn hiên ngang bước vào cửa chính Thành ủy, chính là muốn nói thẳng vào mặt, cho người lén lút sau lưng kia nhìn, hắn chẳng những không sợ, mà còn hùng dũng ngang nhiên bước vào Thành ủy nữa.
Vương Tiến Thái khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Được, tôi đi cùng cậu.
Quan Doãn cũng cười, tiết mục nhỏ nhưng ảnh hưởng lớn. Cảnh tượng hắn và Vương Tiến Thái sánh vai rảo bước đi vào Thành ủy, nhất định sẽ làm đau mắt nhiều người.
Quan Doãn đã đoán đúng, trên tầng năm lầu chính tòa nhà Thành ủy, có một người đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống, khoảnh khắc nhìn thấy mực nước tạt vào phía ô tô của hắn đã đắc ý mỉm cười, nhưng còn chưa đến ba mươi giây, trong nháy mắt Vương Tiến Thái từ trên xe bước xuống, nụ cười trên mặt gã đã đông cứng.
Chẳng những nụ cười đông cứng, sắc mặt lại còn vô cùng khó coi. Làm sao có thể… Làm thế nào mà Vương Tiến Thái lại ngồi cùng xe với Quan Doãn? Trước đó không hề nghe được tin tức nào nói là Vương Tiến Thái đến huyện Khổng đón Quan Doãn.
Không xong, gã bị người ta gài bẫy rồi.
Tàn thuốc trên tay Trịnh Thiên Tắc sẩy tay rơi vào quần, làm cháy một lỗ lớn mà gã cũng không phát hiện. Sai lầm, sai lầm trầm trọng, lần đầu tiên không khống chế đúng lúc hướng đi của Thành ủy, không ngờ lại xảy ra sơ suất lớn như vậy, quậy không xong đắc tội đến cả Vương Tiến Thái rồi.
Càng nghĩ, trong lòng Trịnh Thiên Tắc càng cảm thấy kinh hoàng. Vương Tiến Thái đích thân đi đón Quan Doãn, có thể qua mặt được gã, có thể giấu được cả Hô Diên Ngạo Bác quả là rất khó khăn. Hô Diên Ngạo Bác không hề nhắc nhở gã, chứng tỏ ngay cả Hô Diên Ngạo Bác cũng không hay biết gì. Sự tình như thế, chứng minh ít nhất Vương Tiến cũng không muốn lộ ra cho Hô Diên Ngạo Bác biết.
Nghĩ kỹ thêm nữa lại càng khiến Trịnh Thiên Tắc kinh hoàng lo lắng. Tưởng Tuyết Tùng lần đầu tiên nắm Thành ủy trong tay đã đạt đến trình độ chặt chẽ, chắc chắn sau lưng có Thôi Đồng hỗ trợ.
Quan Doãn ơi Quan Doãn, đúng là một nhân vật, lần đầu tiên đến Hoàng Lương đã có được quan hệ nhất định với ba họ lớn của Hoàng Lương. Quan Doãn chưa diệt thì Hoàng Lương chưa yên. Trịnh Thiên Tắc đang nghĩ xem sau lưng đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Quan Doãn ở phía đối diện mà ngứa cả răng, lại thấy một cảnh tượng kinh người xuất hiện, khiến gã lại chấn động.
Quan Doãn và Vương Tiến Thái không ngồi xe nữa, mà cùng nhau đi bộ vào cửa chính của Thành ủy. Quan Doãn đi sau Vương Tiến Thái một bước, sải bước hiên ngang, thỏa lòng đắc chí, thản nhiên dùng thái độ của Thư ký Bí thư Thành ủy, bước từng bước vào trung tâm quyền lực cao nhất Hoàng Lương.
Tựa như đang hò hét trong im lặng, lại tựa như đang lớn giọng tuyên bố: Quan Doãn đã đến.
Một người trẻ tuổi ôm một giấc mộng sẽ có một ngày được bước vào Thành ủy Hoàng Lương. Không ai biết, người thanh niên còn rất trẻ bước sau Vương Tiến Thái ấy lại chính là Thư ký Bí thư Thành ủy sắp nổi tiếng khắp Hoàng Lương.
Cũng là Thư ký Bí thư Thành ủy trẻ nhất Hoàng Lương.
Vương Tiến Thái dẫn Quan Doãn lên lầu chính Thành ủy, trước hết đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy để làm thủ tục. Mới vừa lên lầu đã gặp phải Diệp Lâm.
Diệp Lâm trang điểm rất nhạt, nhưng Quan Doãn vừa nhìn đã thấy cô khác hẳn ngày thường. Trước kia hắn có gặp cô vài lần, hoặc là vô tình giải quyết công việc, hoặc lạnh lùng không vui, nhưng hôm nay sắc mặt tươi tắn, dường như rất vui vẻ.
Quả nhiên, Diệp Lâm vừa thấy Quan Doãn, trước hết ngẩn ra, sau đó liền mỉm cười:
- Trưởng ban thư ký Vương vất vả rồi, Quan Doãn cứ giao cho tôi là được.
- Vậy thì tốt quá.
Vương Tiến Thái dường như có chút cố kỵ với Diệp Lâm, vừa cười vừa lặng lẽ tránh qua bên trái một chút, cho cách xa Diệp Lâm hơn. Tuy khoảng cách xê dịch rất nhỏ, nhưng trong mắt Quan Doãn, thì lại đầy ý nghĩa.
Diệp Lâm là dì của Ôn Lâm, cũng là Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, là một trong số những cán bộ nữ hiếm hoi của Thành ủy. Quan Doãn cũng khá thân cận với Diệp Lâm, không kể đến quan hệ của bà và Ôn Lâm, vì mấy lần bà đến huyện Khổng tuyên bố bổ nhiệm của Thành ủy, khiến bà trở thành một trong số các lãnh đạo Thành ủy ít ỏi mà hắn biết.
- Cảm ơn phó Trưởng ban Diệp.
Quan Doãn lập tức cám ơn, lại quay sang cảm ơn Vương Tiến Thái. Vương Tiến Thái khoát tay rồi xoay người bước đi.
- Đừng khách sáo, đi theo tôi.
Diệp Lâm gật đầu khẽ cười, đi trước dẫn đường lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Ôn Lâm khỏe không? Nó vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi chiếu cố cậu.
- Ôn Lâm… vẫn khỏe.
Quan Doãn chột dạ, nhớ đến giấc mơ đêm qua, tỉnh mộng không dấu vết. Sự dịu dàng của Ôn Lâm khiến hắn không thể quên được.
- Cũng cảm ơn hảo ý của cô ấy.
Diệp Lâm quay lại cười nói tự nhiên:
- Khai thác du lịch ở núi Bình Khâu cơ bản xem như thành công, sau này cũng không còn nhiều việc nữa. Năm sau tranh thủ cho Ôn Lâm đến thành phố phát triển, không gian cũng lớn hơn. Tôi đã nghĩ giúp cho nó nhiều cách, đến lúc nó đến đây, cậu cũng có thể giúp nó một phen.
Diệp Lâm nói rõ là Ôn Lâm phát triển đã thầm có ý ghép đôi. Quan Doãn ho khan một tiếng, đáp:
- Ôn Lâm cũng có nghĩ tới sẽ lên thành phố phát triển. Nếu cô ấy tới, cháu nhất định sẽ hết sức giúp cô ấy.
- Quan Doãn, năm sau cậu mới 24 tuổi sao?
Diệp Lâm mặc chiếc áo lông mùa thu, từ phía sau nhìn tới, thùy mị thướt tha, nhất là dáng người của bà, thật sự có vài phần tương tự như Ôn Lâm.
- Dạ.
Trong lòng Quan Doãn càng thêm bất an. Chẳng lẽ Diệp Lâm thật sự muốn tác hợp hắn và Ôn Lâm sao?
- Đúng là tuổi trẻ. Tuổi trẻ thật là tốt.
Diệp Lâm than khẽ một câu, còn định nói thêm gì nữa thì đã đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy rồi.
Được Diệp Lâm ra mặt, thủ tục bàn giao của Quan Doãn cũng nhanh hơn. Hơn nữa, Quan Doãn là Thư ký Bí thư Thành ủy được điều động nội bộ, ai dám chậm trễ? Một cán bộ cấp trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ đích thân làm thủ tục cho Quan Doãn, đồng thời, những nữ cán bộ trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cứ lấy đủ loại lý do để tranh nhau nhìn được hình dáng của vị thư ký Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thành ủy trong truyền thuyết.
Vừa thấy Quan Doãn, các cô gái đã sợ ngây người. Dùng từ “dại trai” để hình dung các cô thì hơi bất công, nhưng các cô vô cùng khiếp sợ trước một Quan Doãn trẻ tuổi đẹp trai lại vô cùng phong độ. Đương nhiên, chỉ là trẻ tuổi đẹp trai phong độ thì cũng chẳng là gì. Những anh chàng đẹp trai cùng tuổi với Quan Doãn trên đường phố Hoàng Lương cũng không ít. Vấn đề là, Quan Doãn ngoại trừ trẻ tuổi đẹp trai phong độ hắn lại còn là Thư ký Bí thư Thành ủy.
Thư ký Bí thư Thành ủy là khái niệm gì? Là người cao nhất mà tất cả các thư ký ở Hoàng Lương đều ngưỡng mộ, là địa vị cao nhất trong giấc mộng của tất cả các thư ký. Ở Thành ủy, có bao nhiêu thư ký cả đời chẳng có tiếng tăm gì, đừng nói là có thể trở thành thư ký Bí thư Thành ủy, ngay cả cơ hội trở thành một thư ký của một Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng không có nữa.
Ai cũng biết, càng gần gũi với cán bộ cấp cao thì cơ hội thăng tiến càng nhanh. Quan Doãn mới 23 tuổi đã bước vào trung tâm quyền lực Hoàng Lương, lấy không biết bao nhiêu ánh mắt ganh tị của người khác.
Cũng không biết đã khiến bao nhiêu người ghen tị đến phát cuồng.
- Quan Doãn đến rồi.
Quan Doãn vừa bước ra khỏi Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã gặp Lãnh Nhạc khoan thai đi tới, ông ta mỉm cười:
- Nào, tôi đưa cậu đến gặp Bí thư Tưởng.
Không ít người nhìn muốn rớt mắt. Đúng là thư ký của Bí thư Thành ủy được đãi ngộ thật cao. Được Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Tiến Thái nghênh đón, được Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Diệp Lâm đích thân cùng đi làm thủ tục, lại được Trưởng ban thư ký Thành ủy đưa đi gặp nhân vật số một của Thành ủy. Mọi người chợt nhớ đến lúc Sư Long Phi đến nhậm chức thư ký Bí thư Thành ủy rất yếu thế, bỗng nhiên kinh hãi.
Quan Doãn này mới nhậm chức thư ký Bí thư Thành ủy, vừa vào Thành ủy đã cứng rắn mạnh mẽ như vậy. Thành ủy có vì Quan Doãn đến mà tạo ra một vòng hỗn loạn mới?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
45 chương
156 chương
170 chương
28 chương
43 chương