Quan Vận

Chương 203 : Quyết định của Ôn Lâm

- Ôn Lâm ở nhà chờ anh. Tôi và Tấn Lực đi cùng, sẽ trở thành cái bóng đèn thật to mất. Lưu Bảo Gia cười ha hả, xoay người bỏ chạy. - Anh Quan, chẳng thà dạy tôi phụ mỹ nữ trong thiên hạ, không nên dạy mỹ nữ trong thiên hạ phụ tôi. Nam tử hán đại trượng phu, khi đẩy thì đẩy. Vừa nói xong, Lưu Bảo Gia chạy trốn nhanh như một con thỏ, trong chớp mắt chạy hơn mấy chục mét, Quan Doãn muốn đánh anh ta cũng không đánh được, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười. Trời cũng dần tối dần. Quan Doãn ngồi trên xe riêng do Huyện ủy phái tới, không còn phải đạp xe đạp cảm nhận gió lạnh thấu xương như mọi khi, hưởng thụ tiện lợi do quyền lực mang đến. Quan Doãn vốn định tự lái xe về nhà mình, nhưng nói thế nào Huyện ủy cũng không đáp ứng. Chu Chí Không mới nhậm chức Chánh văn phòng Huyện ủy không nghe phân trần đã sắp xếp một chiếc xe riêng đưa Quan Doãn về nhà. Tình cảm như vậy không thể chối từ, hắn cũng không muốn chối từ, nếu quá khách khí chính là làm kiêu. Ngồi ở xe, suy nghĩ của Quan Doãn càng hỗn loạn. Tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều về việc mẹ tìm Ôn Lâm có chuyện gì, mà suy nghĩ tới khi rời khỏi Hoàng Lương. Bởi vì hộ tống Hạ Lai đi quá vội vàng, hắn đã quên không chào từ biệt ông cụ Dung. Mà sau khi hắn từ thành phố Yến khi trở về, lại không đi ngang qua Hoàng Lương, nên vẫn chưa gặp ông cụ Dung lần nào. Cũng không biết ông cụ Dung hết lần này tới lần khác bảo hắn khi rời khỏi Hoàng Lương dến gặp ông là có ý gì? Thôi đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Chờ sau khi quay lại Hoàng Lương, lại nói chuyện với ông cụ Dung về thế cục Hoàng Lương sau cũng được. Tuy rằng cũng đã nghe được cái nhìn của Hạ Đức Trường đối thế cục Hoàng Lương, nhưng chung quy Quan Doãn vẫn cảm thấy phân tích của Hạ Đức Trường đối thế cục Hoàng Lương có phần không công bằng. Không phải hắn không tin ánh mắt của Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Đức Trường, mà cho rằng nhân phẩm Hạ Đức Trường có khiếm khuyết, tất nhiên cái nhìn của ông ta đối vấn đề này không đủ khách quan. Nếu để cho người khác biết Quan Doãn thà rằng tin tưởng lời một ông lão bán bánh nướng nói, cũng không muốn hoàn toàn tin tưởng lời của một Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói, khẳng định sẽ khiến người khác vô cùng kinh hãi. Nhưng mặc kệ người khác kinh ngạc thế nào, Quan Doãn vẫn cố chấp cho rằng mặc kệ cái nhìn của Hạ Đức Trường đối với thế cục hay bố cục Hoàng Lương, cũng không đủ hoàn mỹ. Hắn không thể bị ý tưởng của Hạ Đức Trường chi phối. Đối với thế cục Hoàng Lương, hắn phải có suy nghĩ riêng của chính mình. Hắn có thể làm điểm tựa cho Tưởng Tuyết Tùng, Thôi Đồng thậm chí Hạ Đức Trường, nhưng hắn nhất định phải có suy nghĩ riêng của mình, không thể trở thành con rối gỗ bị người ta đùa nghịch. Nếu không trở thành điểm tựa, hắn sẽ nhanh chóng biến thành vật hi sinh, cảnh tượng rất bi thương. Về đến nhà, cảm ơn lái xe xong, Quan Doãn đẩy cửa ra. Cánh cửa vẫn rất nặng mà trầm mặc. Trong sân đắm chìm trong ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, im ắng không hề có một tiếng động. Bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới vẻ thong dong của mẹ khi đối mặt Lãnh Phong và Lãnh Nhạc ở Hoàng Lương. Bây giờ hắn mới biết được, hắn đã chưa từng nghiêm túc lưu ý tới ngôi nhà nhỏ hắn từng sống từ nhỏ đến lớn này. Hắn cũng chưa từng thực sự hiểu mẹ. Tiểu Muội bước nhẹ ra đón. Cẩn thận quan sát, Quan Doãn mới chú ý thấy nhất cử nhất động của Tiểu Muội thật sự giống mẹ tới bảy phần. Nhất là cách con bé bước chân thật êm ái. Hắn lại suy nghĩ đến việc Tiểu Muội từ nhỏ đến lớn đều ở huyện Khổng, nhưng ngôn ngữ chử chỉ của con bé so với mọi người xung quanh lại khác nhau rất lớn. Khí chất và tao nhã lại có thể so với Hạ Lai và Kim Nhất Giai luôn sống và lớn lên ở thế gia Bắc Kinh. Cũng chỉ có so sanh mới có phân biệt. Quan Doãn mới phát hiện trước kia hắn vẫn rất sơ sót. Hiện tại hắn lại nghĩ, khí chất và tao nhã của Tiểu Muội có nhân tố trời sinh, cũng có bồi dưỡng sau này. Sự bồi dưỡng sau này... Không hề nghi ngờ là chịu sự ảnh hưởng của mẹ. - Anh, anh đã về. Giọng điệu thản nhiên của Tiểu Muội vẫn để lộ ra vẻ vui mừng. Cô là một cô gái lớn lên đau buồn nhiều, vui mừng ít. Dáng vẻ của cô vẫn luôn thong thả như mây trôi nước chảy. - Ba, mẹ và Ôn Lâm đều chờ anh đã lâu. Quan Doãn xoa xoa lên đầu Tiểu Muội: - Em đã nghĩ sang năm sẽ thi vào trường đại học nào chưa? - Em tính thi vào đại học Bắc Kinh. Em cũng muốn giống anh thi đậu trường cao nhất. Vẻ mặt Tiểu Muội rất tự tin. - Tốt, anh ủng hộ em. Quan Doãn cười nắm lấy vai Tiểu Muội. Hắn cảm giác Tiểu Muội vừa gầy đi vài phần. Hắn không khỏi oán giận nói. - Sao em lại gầy nữa rồi? - Gầy chút cũng tốt mà. Không phải anh không thích cô bé mập sao? - Nhưng em quá gầy rồi. Phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn một chút. Sự quan tâm của Quan Doãn đối với Tiểu Muội là thật lòng. Trong lòng lại có một nỗi lo lắng khác. Nếu Tiểu Muội thật sự thi đậu đại học Bắc Kinh, nhà họ Dung gia biết Tiểu Muội học ở trường Đại học Bắc Kinh, liệu có thể tới trường tìm con bé hay không? Hắn vào phòng trong, ba mẹ đều ở đó. Ôn Lâm ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường gần lò sưởi. Vừa thấy Quan Doãn vào nhà, cô nhảy xuống đất: - Quan Doãn, anh đã về sao? Không có việc gì chứ? Ôn Lâm đi cùng ba mẹ từ Hoàng Lương trở về, đối với cô mà nói là chuyện tốt. Một cuộc hành trình từ Hoàng Lương đến thành phố Yến chấn động lòng người. Trên cơ bản không có mấy người biết. Người biết đến càng ít càng tốt, đỡ khiến hắn phải lo lắng không cần thiết. Thấy Ôn Lâm bị hệ thống sưởi ấm trong phòng ảnh hưởng, sắc mặt hồng nhuận như ngọc, trở nên dễ nhìn hơn vài phần. Hơn nữa, đèn điện trong nhà vì tiết kiệm điện nên không đủ sáng. Hiệu quả nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn khiến toàn thân cô như bao phủ trong một quầng sáng, như mộng như ảo. Quan Doãn thầm than. Nếu nói Tiểu Muội có khí chất cao nhã, vừa nhìn đã thấy không giống với người sinh trưởng ở địa phương huyện Khổng. Nhưng vẻ đẹp của con bé không thể đại biểu cho sự phong tình của huyện Khổng. Vậy thì vẻ đẹp của Ôn Lâm, lại chân chân chính chính là vẻ đẹp do khí hậu thiên nhiên của một phương nuôi dưỡng. Ôn Lâm chính là một bông hoa của huyện Khổng, toàn thân tụ tập tất cả những vẻ đẹp của huyện Khổng! - Đã về, không có việc gì đâu. Quan Doãn thuận tay nhận chén nước ấm do Tiểu Muội đưa tới, uống một ngụm. - Ôn Lâm, việc kết thúc công tác ở núi Bình Khâu, tiến hành thế nào rồi? - Tất cả đều thuận lợi. Hiển nhiên Ôn Lâm không muốn nói nhiều về chuyện công. Cô quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe và tiền đồ của Quan Doãn. - Thân thể anh có phải toàn bộ đều tốt rồi không? Còn nữa, chừng nào thì anh đi thành phố? Mẫu Bang Phương mỉm cười: - Ôn Lâm cháu đừng vội. Nó mới vào cửa, có chuyện gì muốn nói, cứ nói từng chuyện một thôi. Mặt Ôn Lâm đỏ lên. Cô quay lại ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi: - Hắn quen một người ăn no cả nhà không đói bụng, chưa bao giờ quan tâm tới sự lo lắng của người khác. - Ha hả... Quan Thành Nhân vui mừng cười ha hả. - Ôn Lâm quan tâm Quan Doãn cũng có thể hiểu được... Không đợi ông nói sâu hơn vào đề tài này, Mẫu Bang Phương liền đúng lúc chuyển hướng câu chuyện: - Quan Doãn, con phải đi thành phố công tác, công tác trong huyện cũng muốn bàn giao cho tốt. Không nên để người đi chuyện còn chưa rõ ràng, để lại cái danh xấu. Không phải con và Ôn Lâm đang làm chuyện du lịch gì đó ở núi Bình Khâu sao? Hôm nay mẹ biết con sẽ về, nên đã bảo con bé đến. Chuyện gì hai con cần làm rõ cũng nên làm rõ một chút. Trong nháy mắt Quan Doãn hiểu được dụng tâm lương khổ của mẹ. Ngay ngày mai hắn sẽ đến Thành ủy báo danh. Chuyện Ôn Lâm và hắn cùng nhau khai thác và phát triển núi Bình Khâu cũng không cần gấp gáp phải giải quyết trong đêm nay, hơn nữa lại còn là ở nhà. Mẹ là người thông minh, dụng ý của bà lại quá rõ ràng. Bà nhắc hắn và Ôn Lâm để ý chuyện núi Bình Khâu, kỳ thật là bảo hắn làm rõ ràng chuyện tình cảm giữa hắn và Ôn Lâm. Hắn phải rời khỏi huyện Khổng. Hắn và Ôn Lâm sắp trời nam đất bắc. Mặc dù Hoàng Lương cách huyện Khổng cũng không xa, nhưng dù sao không giống như bây giờ có thể thường xuyên gặp mặt. Hơn nữa rất rõ ràng, mẹ đã không đồng ý chuyện lấy Ôn Lâm vào nhà họ Quan. Nếu đã không cưới Ôn Lâm, vậy không nên làm chậm trễ tuổi thanh xuân của Ôn Lâm. Trong chớp mắt Ôn Lâm liền biến sắc. Thật may, cô đã kìm chế được tình cảm của mình. Có lẽ trong lòng cô đã sớm có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Chỉ có điều trong mắt cô không tránh khỏi có chút cô đơn và bất đắc dĩ. Nhưng ngay sau đó, cô lại khôi phục lại trạng thái như thường ngày, thậm chí còn cười: - Phải, cái gì nên làm rõ thì phải làm cho rõ ràng. Đêm đông, nước đóng thành băng. Hiện tại thật sự không phải là thời gian tốt nhất để đi tản bộ. Hơn nữa đây là khu vực dã ngoại của trường trung học, xung quanh không có công trình xây dựng nào, nên cảm thấy gió lớn càng lớn hơn. Quan Doãn và Ôn Lâm im lặng đi đến vườn trườn. Không hiểu sao tâm tình hắn lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Ôn Lâm lén lút sờ soạng qua. Hắn cũng không do dự, hai tay ôm lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. So với bàn tay nhỏ bé mềm mại giống như không xương của Hạ Lai, bàn tay nhỏ bé ấm nóng, trơn mượt của Kim Nhất Giai, bàn tay nhỏ bé của Ôn Lâm lại cho hắn cảm ấm áp đầy đặn nhắt. Nắm bàn tay cô trong tay, khiến người ta cảm giác vô cùng kiên định. Đây là một cảm giác sống chân thực và an tâm. Trong nhà có phụ nữ là an ổn. Ôn Lâm chính là một người trời sinh làm vợ hiền, mẹ tốt. Kỳ thật Quan Doãn rất muốn nắm tay Ôn Lâm, cùng nhau đi đến đầu bạc, đi cùng nhau mãi mãi. Hắn cúi đầu lại nhìn bàn tay dịu dàng.. Chỉ tiếc, trên lưng hắn cõng quá nhiều món nợ tình. Ánh mắt đau buồn của Kim Nhất Giai khi rời đi khiến hắn đau lòng. Ánh mắt tuyệt vọng của Hạ Lai khi rời đi càng khiến hắn tan nát cõi lòng! Nhưng Ôn Lâm yên lặng không nói gì, ánh mắt nhu tình như nước, cũng khiến hắn chìm đắm trong đó, thầm nghĩ ngủ một giấc không tỉnh lại nữa. Nếu vận mệnh cuối cùng của hắn vẫn là ở huyện Khổng, vậy cưới Ôn Lâm chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hiện tại, tình thế ép người, hắn đã không thể quay đầu lại. Không nhắc tới chuyện Kim Nhất Giai và hắn từng sống chết có nhau, ngay cả việc Hạ Lai tuyệt tình đưa ra quyết định chia tay, cũng khiến hắn nhất thời không thể chấp nhận nổi. Hắn cũng tin tưởng chắc chắn sẽ có một ngày Hạ Lai sẽ hồi tâm chuyển ý. Hạ Lai... Chung quy vẫn là mối tình đầu hắn ghi lòng tạc dạ. Hắn cũng biết Hạ Lai lựa chọn rời đi không phải là chủ ý của bản thân cô, mà là do bất đắc dĩ. Hắn không muốn sau khi Hạ Lai gặp phải vết thương nặng như vậy trong cuộc đời, còn mất đi tình yêu. Thân thể Ôn Lâm dần sát vào người hắn. Co ôm lấy cánh tay Quan Doãn. Đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, cô chủ động ôm lấy cánh tay Quan Doãn. Tuy rằng cô và Quan Doãn chưa từng một lần quan hệ thân xác, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau tản bộ như hai người đang yêu nhau. Thân thể cô áp sát người Quan Doãn, lặng lẽ đi về phía trước. Bỗng nhiên, mới đi được mấy bước, nước mắt cô lại chảy xuống. - Con người... Vẫn không đấu nổi vận mệnh, tôi hiểu. Mũi Ôn Lâm bị lạnh đến mức hồng hồng, Tuy rằng đôi mắt rơm rớm nước mắt, trên mặt vẫn nở ra một nụ cười. - Tuy nhiên tôi không thể so với mối tình đầu khiến anh ghi lòng tạc dạ như Hạ Lai, cũng không thể so sánh được với Kim Nhất Giai bất chấp tất cả toàn tâm toàn ý đối với anh. Ai bảo tôi biết anh chậm? Cho dù tôi và anh là thanh mai trúc mã, nhưng rốt cuộc chỉ cũng chỉ là trò chơi tập làm người lớn cua thời thơ ấu... - Em muốn nói cái gì? Quan Doãn bị Ôn Lâm nói vòng quanh mơ hồ như vậy, hắn thò tay sang vén tóc cho Ôn Lâm l, cẩn thận mà dịu dàng, lại dùng sức ôm Ôn Lâm vào trong lòng. - Trời rất lạnh, đừng để bị cảm lạnh. Hay chúng ta quay về đi. - Tôi không quay về. Chỉ muốn anh ôm tôi thêm một lát. Ôn Lâm từ phía bên cạnh Quan Doãn chuyển tới đứng trướng mặt hắn, hai tay ôm lấy lưng hắn. - Tôi muốn nói cho anh biết một quyết định của tôi. Anh muốn nghe hay không? - Quyết định gì vậy? Quan Doãn bị Ôn Lâm chọc cười. Thấy bộ dáng cô nghiêm trang giống như vừa quyết định một chuyện đại sự nào đó, hắn không khỏi cười hỏi. - Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau. - Trước khi tôi nói, anh phải đồng ý trước với tôi một việc. - Được rồi, anh đồng ý. - Anh không được cười tôi. Ôn Lâm thò tay ra ngoéo tay với Quan Doãn. Tay Quan Doãn móc vào ngón út của Ôn Lâm nói: - Chắc chắn sẽ không. - Tối hôm nay, anh đừng ở nhà. Có thể cùng tôi tới nhà cũ hay không? Ôn Lâm xấu hổ nói ra, bỗng nhiên mặt liền xấu hổ đỏ bừng lên.