Quan Vận

Chương 198 : Mai phục, phân kỳ

Vẫn là Hạ Đức Trường nói, Quan Doãn nghe. Trong lúc đó, Quan Doãn vẫn không hề nói gì. Từ khi hắn biết Hạ Đức Trường tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đối thoại với Hạ Đức Trường. Nhưng chờ sau khi Hạ Đức Trường nói xong về sự tồn tại của ba dòng họ lớn và thế cục Hoàng Lương, ý chí chiến đấu trong lòng Quan Doãn lại tăng vọt. Không chỉ ngọn lửa báo thù cho Hạ Lai đang hừng hực thiêu đốt, còn có một cảm giác cấp bách muốn đẩy mình vào dòng nước lũ chảy xiết. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, hắn vẫn đã bị sự lạnh khốc vô tình của Lãnh Phong ảnh hưởng. Hắn chỉ muốn vừa vào Hoàng Lương liền đại khai đại hợp, quyền đánh Hô Diên Ngạo Bác, chân đá họ Trịnh ở Hoàng Lương, đòi lại công đạo cho Hạ Lai, vừa muốn trợ giúp Tưởng Tuyết Tùng mở ra cục diện Hoàng Lương, khiến Tưởng Tuyết Tùng có thể thuận lợi thực hiện được đại kế ở Hoàng Lương. Quan Doãn đã khẩn cấp muốn từng bước một bước vào Thành ủy Hoàng Lương! Tuy nhiên... Hắn vẫn muốn tìm hiểu sâu thêm một chút xem Hạ Đức Trường sẽ áp dụng cách thức gì để tham gia thế cục Hoàng Lương, sau đó hắn mới quyết định ra tay cũng không muộn. Dù sao so với Hạ Đức Trường, bất kỳ thực lực hay sức ảnh hưởng của hắn cũng còn thua xa. Còn nữa hắn cũng không có được bố cục lâu dài như của Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường tạo áp lực từ trên xuống dưới, mượn lực lượng của sở Công an tỉnh, sẽ tạo ra áp lực gấp bội đối với Trịnh Thiên. Đối với việc thái độ của Hạ Đức Trường đột nhiên thay đổi lớn như vậy, chẳng những đồng ý cho tình yêu của hắn và Hạ Lai, còn phóng khoáng hơn có ý ép hôn, hắn liền hiểu, phía sau sự thay đổi lớn về thái độ của Hạ Đức Trường, hẳn phải có nguyên nhân thứ hai. Thứ nhất, Hạ Đức Trường nhằm vào bố cục Hoàng Lương, có nhu cầu cấp bách cần một nhân vật làm điểm tựa đến thúc đẩy. Tưởng Tuyết Tùng thân là Bí thư Thành ủy, chỉ có thể trấn giữ, rất nhiều chuyện không có khả năng tự thân xuất mã, cần một nhân vật phát ngôn. Ai có thể thực hiện được ý đồ của Bí thư? Thư ký! Thư ký là thể diện và tâm phúc của lãnh đạo. Dưới tình huống bình thường, mọi chuyện do thư ký ra mặt, đại biểu cho sự đồng ý ngầm của lãnh đạo phía sau lưng thư ký. Quan Doãn chính là nhân vật điểm tựa tốt nhất, cũng là duy nhất mà Hạ Đức Trường quyết định tuyển chọn. Vì để cho nhân vật điểm tựa của ông ta có lập trường kiên định, thủ đoạn hữu hiệu nhất chính là dùng hôn nhân làm thù lao đưa cho hắn. Thứ hai, Hạ Lai là thiên kim của nhà họ Hạ, lấy sự coi trọng phẩm hạnh xuất thân của Hạ Đức Trường, cho dù hắn cứu Hạ Lai một mạng, Hạ Đức Trường cũng không chắc chắn đồng ý gả Hạ Lai cho hắn. Nhưng đột nhiên muốn hắn chính miệng nói ra lời hứa hẹn với Hạ Lai, cũng là vì Hạ Đức Trường suy nghĩ mưu tính sâu xa. Hạ Đức Trường lo lắng cho dù Hạ Lai tỉnh lại cũng sẽ có di chứng gì đó, nếu chẳng may thân thể cơ năng Hạ Lai bị hao tổn, cho dù cô là thiên kim của nhà họ Hạ thì có thể làm được gì? Sợ là đã không thể có cách nào nắm giữ được một trong những con cháu thế gia nữa. Tuy rằng sau khi Hạ Lai nhảy xuống, toàn thân giống như kỳ tích vẫn hoàn hảo như ngọc, hơn nữa cơ thể vẫn không bị thương nặng, nhưng đầu cô đã bị tổn thương. Cuối cùng có thể tỉnh lại hay không, hoặc là sau khi tỉnh lại có ý thức tỉnh táo hay không, cũng chưa thể biết được. Không tìm được con cháu thế gia Bắc Kinh, nếu lại tìm một người xuất thân không bằng cô, lại không chắc sẽ thật tình đối xử tốt với Hạ Lai. Cho nên dưới tình trạng Hạ Lai đau buồn nhảy lầu, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh, gả cho hắn chính là lựa chọn tốt nhất. Cũng chỉ có hắn và Hạ Lai từng có một mối tình đầu chân thật, hồn nhiên nhất, cũng từng yêu đến chết đi sống lại, mới có thể mặc kệ thân thể Hạ Lai có vấn đề gì cũng nuối tiếc ở lại, cũng sẽ không vứt bỏ cô, không rời cô nửa bước. Tuy rằng Quan Doãn hiểu rõ ràng lý do vì sao giờ phút này, Hạ Đức Trường lại ép hôn hắn, điểm xuất phát vẫn có phần ích kỷ, nhưng cũng là lòng thương của các bậc cha mẹ trong thiên hạ, người làm cha suy nghĩ cho con gái thì có gì sai lầm? Hơn nữa hắn cũng không phải là người vong tình. Cho dù Hạ Đức Trường không buộc hắn tỏ thái độ, hắn cũng sẽ chờ đợi Hạ Lai cả đời. Coi như đời này hắn thiếu nợ Hạ Lai đi. Nghĩ như vậy, trong đầu hắn bỗng nhiên thoáng xuất hiện cảnh tượng hắn và Kim Nhất Giai một đường cùng nhau vượt qua phong ba bão tuyết. Còn có dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu, khi thì ngạo mạn, làm nũng, tính tình đầy trẻ con của Kim Nhất Giai, cùng với con đường trên tỉnh khắp bầu trời đầy gió tuyết, cảnh tượng trên đường đầy tuyết, cô té lăn trên đất khi gặp hắn... Cảnh tượng vừa xuất hiện trong đầu hắn, thật sự vô cùng rõ ràng động lòng người khiến kiếp này hắn vĩnh viễn không thể quên được. Có thể nào quên được sự yêu thương và nỗ lực của Kim Nhất Giai đối với hắn? Sao có thể nào quên được tình yêu bất chấp tất cả của Kim Nhất Giai đối với hắn? Đời này kiếp này, tuy rằng hắn và Hạ Lai yêu nhau bốn năm, nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mãnh liệt, và nhiệt tình từ Hạ Lai. Mà Kim Nhất Giai lại khiến hắn thực sự cảm nhận được hắn chính là người cô yêu nhất, hắn chính là toàn bộ sinh mạng của cô! Đàn ông kiên cường, nhưng người đàn ông cũng cần sự ấm áp và trân trọng, Quan Doãn không thể không thừa nhận, hắn quả thật thích Kim Nhất Giai. Nếu không phải Hạ Lai bất ngờ nhảy lầu, có thể người cuối cùng hắn lựa chọn chính là Kim Nhất Giai. Đúng vậy, Kim Nhất Giai khiến hắn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt dâng trào chưa bao giờ từng có. Chỉ là tình thế ép người, nếu lúc này, sau khi Hạ Lai nhảy lầu hắn vứt bỏ cô rời đi, vậy lời thề mãi không chia lìa của hắn còn có thể tính là gì? Người đàn ông khi cắt đứt thì cắt đứt. Trong lòng Quan Doãn thầm cảm thấy chua sót không nói được tiếng nào. Nếu như có kiếp sau, hắn nhất định phải cưới Kim Nhất Giai làm vợ. Mà kiếp này, có chút mỹ lệ đã định trước chỉ có thể bỏ qua. - Trưởng ban Hạ, đại kế Hoàng Lương của bác... cần cháu phối hợp thế nào? Quan Doãn dùng sức đem gạt bỏ hình ảnh xinh đẹp của Kim Nhất Giai trong đầu, cố gắng tập trung ý nghĩ trở lại đại kế Hoàng Lương. Tuy nói không có khả năng bởi vì một lần nói chuyện khiến quan hệ của hắn và Hạ Đức Trường trở nên cởi mở hơn, nhưng ít ra đối với phương diện cùng đối phó với nhà họ Trịnh, hắn và Hạ Đức Trường có mục tiêu nhất trí chưa từng có. Hạ Đức Trường hơi trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm hơn rất nhiều, rồi lại lộ ra vẻ kiên định không gì sánh được : - Trịnh Thiên có năm thủ hạ, được mọi người gọi là năm hổ tướng. Trong đó một người kêu Đạt Giang Hữu, ở ngưu thành địa giới đã một phát súng bắn chết Trương Triết Thành. Trong năm người này, có người là cảnh sát hình sự, có người là Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, còn có người là Phó chủ tịch quận. Tóm lại, mấy người ở Hoàng Lương đều là nhân vật có quyền thế. ? Ngoài mặt đều là hình tượng tích cực, trên thực tế đều là nam trộm nữ kỹ... - Sở Công an tỉnh đã nắm giữ hàng loạt những chứng cớ về Trịnh Thiên, nhưng không đủ tỉ mỉ kỹ càng, cũng tạm thời không động được tới Trịnh Thiên. Hiện tại đánh gục Đạt Giang Hữu, chẳng khác gì chặt đứt một ngón tay của Trịnh Thiên. Sở Công an còn có thể tiếp tục trực tiếp tăng áp lực. Bí thư Tưởng cũng sẽ âm thầm phối hợp điều tra sở Công an. Hiện tại cháu được điều vào Hoàng Lương, chính là thời cơ... Quan Doãn hiểu được ám chỉ của Hạ Đức Trường, nói: - Cháucó thể thừa dịp Trịnh Thiên thì mệt mỏi ứng phó với áp lực điều tra trên, thời điểm đầu đuôi khó chú ý hết, áp dụng thủ đoạn tiêu diệt từng bộ phận, lại chặt đứt bốn ngón tay còn lại của ông ta. Hạ Đức Trường khẽ lắc đầu: - Chặt đứt bốn ngón tay còn lại của ông ta, không bằng sử dụng kế sách của bác. Lấy thân phận của cháu là là thư ký của Bí thư Thành ủy và con rể của Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ra mặt lôi kéo bốn thủ hạ chủ yếu của Trịnh Thiên. Cho dù không thể lôi kéo toàn bộ, lôi kéo được một hai người cũng không tính là chuyện gì quá khó khăn. Cuối cùng để Trịnh Thiên thì bị thủ hạ bán đứng, chờ sau khi ông ta thất bại thảm hại, cậu lại thu thập tàn cục do ông ta lưu lại, vừa đánh ngã một đối thủ, lại khiến thực lực của mình lớn mạnh thêm, nhất cử lưỡng tiện... Trong lòng Quan Doãn cảm thấy bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng giữa hắn và Hạ Đức Trường đã kéo gần mối quan hệ, về sau mới có thể dắt tay cùng tiến. Hiện tại hắn mới biết được, rốt cuộc là hắn trẻ tuổi, vẫn hơi háo hức một chút. Hắn chợt nhớ tới lời ông cụ Dung từng nói trước đây: - Trừ phi có một ngày thái độ của Hạ Đức Trường đối với cháu có sự thay đổi lớn,cháu sẽ thành phụ tá đắc lực của ông ta. Nhưng theo bác thấy, ngay cả khi Hạ Đức Trường có lòng tiếp nhận cháu, giữa cháu và ông ta, vẫn rất khó có thể ngồi cùng một chỗ ngồi mà nói chuyện phiếm... Cháu và ông ta có xuất thân khác nhau, chính kiến khác nhau, quan niệm không giống nhau, xung đột về sau, ha ha, rất nhiều. Vẫn là ông cụ Dung tinh mắt biết nhìn người, đã sớm nhìn thấu con người Hạ Đức Trường, cũng như nhìn thấu tính cách của ông ta. Hạ Đức Trường chỉ vì lợi ích chính trị mà không để ý thủ đoạn quan niệm. Hắn không tiếp nhận được. Hắn thà rằng càn quét khiến Trịnh Thiên không còn thế lực nào, một người cũng không để lại. Cho dù đối phương chủ động quy hàng, hắn cũng sẽ không thông đồng làm bậy với bọn họ! Nguyên tắc của Quan Doãn chính là, tuyệt đối không hợp tác với một vài kẻ rác rưởi. Chẳng những sẽ hạ thấp tư cách người của hắn, cũng không phù hợp với cách xử thế của hắn. Tuy nhiên hắn cũng không trực tiếp phản bác lại Hạ Đức Trường, chỉ là lập lờ nói: - Chờ khi cháu rảo bước tiến vào Thành ủy Hoàng Lương, sẽ tìm hiểu tình hình trước, rồi lập ra một kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng sau. - Vậy cũng được. Hạ Đức Trường thấy thời gian không còn sớm, đứng lên. - Bác lại qua xem tình hình Hạ Lai... - Cháu đi cùng với bác. Quan Doãn nhảy xuống giường, không để ý tới toàn thân vẫn còn đang đau nhức. - Không tận mắt nhìn thấy cô ấy, cháu cũng cảm thấy lo lắng. Nhắc tới đến Hạ Lai, vẻ mặt Hạ Đức Trường lại trở nên buồn bã thêm vài phần. Ông ta thò tay vỗ vào vai Quan Doãn nói: - Đã làm khó cho cháu rồi. Quan Doãn, cháu là một người trẻ tuổi có tài. Trước kia, bác đã có nhiều hiểu lầm về cháu. Cháu cũng đừng để trong bụng. Một câu nói này thật ra có phần chân tình, xuất phát ra từ trong tim phổi. Nhất thời, Quan Doãn không biết nên nói cái gì. Xuất phát từ góc độ tôn kính trưởng bối, hắn vốn nên có lòng gần gũi với Hạ Đức Trường. Hơn nữa nếu Hạ Đức Trường đồng ý một lòng giúp hắn, con đường làm quan của hắn khẳng định sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều. Nhưng từ quan niệm chính trị đi lên mà nói, đây mới là lần đầu tiên hắn và Hạ Đức Trường đối thoại với nhau về thế cục Hoàng Lương. Kần đầu tiên cũng đã chôn xuống tai hoạ ngầm phân kỳ. Nếu sau này, hắn cưới Hạ Lai làm vợ, xác lập mối quan hệ cha vợ con rể với Hạ Đức Trường, nếu trong mọi chuyện Hạ Đức Trường đều muốn hắn nghe theo sự an bài của ông ta, vậy hắn sẽ đi theo con đường nào? Thôi đi, không nghĩ nhiều như vậy, vẫn chờ Hạ Lai tỉnh lại rồi mới nói sau. Ra khỏi phòng, hắn đi theo Hạ Đức Trường tới phòng theo dõi. Qua lớp kính hắn thấy Hạ Lai vẫn yên lặng đẹp như ngọc, nằm ở trên giường. Khuôn mặt hoàn mỹ giờ đã tái nhợt như tờ giấy. Chẳng qua, nếu so với tối hôm qua, trông cô đã có sức sống hơn một chút. Tuy rằng mỏng manh, nhưng Quan Doãn đã quá quen thuộc với Hạ Lai, vẫn cảm nhận được cơ năng trên thân thể của Hạ Lai thật sự có chuyển biến tốt. Hạ Lai chính là một cô gái đơn thuần khờ dại tốt đẹp như vậy, vì sao bộ dáng lại thành như bây giờ? Nhớ tới vẻ đẹp thanh xuân đầy sức sống của Hạ Lai trước kia, nhớ tới vẻ hoạt bát, đáng yêu trước kia, thoáng nhìn cô bây giờ, bỗng nhiên Quan Doãn cảm thấy vô cùng đau lòng. Nước mắt mãnh liệt tuôn ra. Người con gái hắn từng yêu nhất, từng yêu đến mức quên mất cả chính mình, đồng thời yêu đến mức chết đi sống lại, hiện tại không lại vô tri vô giác. Điều đó có thể nào không làm hắn thương tâm rơi lệ? Nam nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm. Mà hiện tại, chính là lúc hắn cảm thấy thương tâm nhất. Hai hàng nước mắt của Quan Doãn, rốt cục đã chảy vì Hạ Lai! Bình sinh chỉ có hai hàng nước mắt, vì ai rơi lệ đều tan nát cõi lòng. - Hạ Lai... Quan Doãn áp đầu vào sát lớp kính, gần như thương tâm muốn chết. Hắn chỉ cảm thấy lòng đau như dao cắt, đau tới mức không có cách nào đứng thẳng được. Ngay cả Hạ Đức Trường cũng lộ vẻ xúc động, cũng giống với Quan Doãn, nước mắt tuôn rơi, còn giơ tay nâng Quan Doãn dậy... - Tích...tích... Trong phòng theo dõi bệnh nhân đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp..