Quan Vận
Chương 193 : Nối gót
- Ai là Quan Doãn?
Sau khi mặt chữ điền đưa tay không lưu tình chút nào giết chết một dúm lông, tàn binh bại tướng còn dư lại không ai dám chống cự, toàn bộ bó tay chịu trói. Thủ hạ của mặt chữ điền cũng không khách khí, còng tay toàn bộ đám đông, áp lên xe.
Hai chiếc xe hơi theo sau giằng co với Lưu Bảo Gia cũng bị bắt, năm người trên xe cũng bị còng đi, trong lúc tiến hành thu thập tàn cục và giải quyết tốt hậu quả đâu vào đấy, người mặt chữ điền mới bỏ ra thời gian rỗi rãi, liền hỏi tới Quan Doãn.
Quan Doãn đã gần như chống đỡ không nổi rồi, việc làm đầu tiên sau khi hắn giải trừ nguy cơ chính là đến trước mặt Hạ Lai, xem xét toàn thân Hạ Lai không có một chút thương tổn, mới yên tâm, một trận mỏi mệt từ sâu trong đáy lòng đánh úp lại, chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt biến thành màu đen, vết thương cũ lúc truyền máu cho Lãnh Phong và hành trình đầy gió tuyết, hiện tại một mạch tràn ra, vừa vì lo lắng cho Hạ Lai mà đau lòng, lại mệt mỏi cao độ về thể xác và tinh thần, nếu không phải một hơi gượng chống, hắn hiện tại đã hôn mê bất tỉnh giống Hạ Lai rồi.
Nhưng hắn không thể ngã, hắn là trụ cột của mấy cô gái Kim Nhất Giai và ba anh em Lưu Bảo Gia.
- Tôi.
Quan Doãn thấy Hạ Lai bình an vô sự, vẫn ngủ say như cũ, dây cung buộc chặt trong lòng buông lỏng, đi đến trước mặt người mặt chữ điền
- Cảm ơn ông đúng lúc xuất hiện, chậm thêm một bước, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm...
- Tôi là Trương Triết Thành, đội trưởng một chi đội đặc công sở Công an tỉnh.
Mặt chữ điền tự giới thiệu, giơ tay bắt tay Quan Doãn.
- Tống Giám đốc sở Phụng ra lệnh đến bảo vệ Hạ Lai, lúc tới Trưởng ban Hạ đặc biệt căn dạn, để tôi quan tâm đến cậu.
- Cảm ơn Trưởng ban Hạ quan tâm.
Quan Doãn cũng đại khái đoán được là Hạ Đức Trường ra mặt mời đặc công sở Công an tỉnh. Về phần Tống Giám đốc sở theo như lời Trương Triết Thành nói là ai, hắn tạm thời không có ấn tượng, quan lớn của tỉnh dù sao cách hắn rất xa.
Hắn cũng không quan tâm Hạ Đức Trường hư tình giả ý hỏi thăm hắn, hắn quan tâm nhất chính là, đám người bị bắt xử lý như thế nào.
Định tính chuyện ngày hôm nay như thế nào, chuyện liên quan đến lâu dài sau này của họ Trịnh ở Hoàng Lương, cũng liên quan đến thế cục Hoàng Lương, càng liên quan thù hận không đội trời chung giữa Hạ Đức Trường và Trịnh Thiên Tắc cắt đứt như thế nào.
Vừa rồi Trương Triết Thành không chút do dự một súng bắn chết Nhất Toát Mao (một nhúm lông), cũng hô lên khẩu hiệu nhóm tội phạm quan trọng bị truy nã, phàm là có người phản kháng chạy trốn, giết chết tại chỗ, ngay tại chỗ khiến mọi người kinh sợ. Hiển nhiên, Hạ Đức Trường đã quyết tâm phải ra tay độc ác rồi, trực tiếp đem một đám người định tính làm nhóm tội phạm quan trọng, nói cách khác, ông ta với Trịnh Thiên Tắc không chết không ngừng rồi!
- Lời nói thừa thải tôi không phải nói nữa, chủ nhiệm Quan...
Trương Triết Thành đưa qua một giấy chứng nhận
- Sở tỉnh gần đây đang xét xử một nhóm tội phạm quan trọng trộm cướp, cướp bóc, giết người các nơi trong tỉnh đang chạy trốn, bước đầu phán định, đám người các cậu gặp phải chính là nhóm tôi phạm quan trọng này.
Quan Doãn đương nhiên biết đám người luôn đuổi thật sự cũng là nhóm tội phạm quan trọng. Nhưng khẳng định không phải theo như lời Trương Triết Thành nói là nhóm tội phạm quan trọng cướp bóc, trộm cướp, giết người các nơi trong tỉnh đang chạy trốn, nhưng có phải hay không đã không do Trịnh Thiên Tắc định đoạt, hiện tại đã đến ranh giới Ngưu Thành, phải do sở tỉnh và cảnh sát Ngưu Thành định đoạt.
Tiếp nhận giấy chứng nhận Trương Triết Thành đưa tới. Chỉ liếc mắt nhìn, Quan Doãn lập tức ngừng thở. Người xác nhận trên giấy chứng nhận là không thể nghi ngờ chính là Nhất Toát Mao lúc nãy, trên giấy chứng nhận ghi chú rõ Nhất Toát Mao tên thực là Đạt Giang Hữu. Trên cột chức vụ rõ ràng điền là... Cảnh sát hình sự!
Cảnh sát hình sự phân cục Lâm Giai cục Công an thành phố Hoàng Lương!
Hay cho một người hai mặt ban ngày chấp pháp buổi tối phạm tội, Quan Doãn trong nháy mắt hiểu ra cái gì, không nói gì đem giấy chứng nhận trả lại cho Trương Triết Thành:
- Có chỗ cần tôi ra mặt làm chứng, mời đội trưởng Trương căn dặn, tùy kêu tùy đến.
Nếu Trương Triết Thành dám một phát bắn chết một gã cảnh sát hình sự cục Công an thành phố Hoàng Lương, liền chứng minh tình thế đã nâng lên đến mức độ đấu tranh chính trị, không nói trước sở tỉnh nắm giữ bao nhiêu bằng chứng hỗn loạn của hệ thống công an Hoàng Lương, ít nhất sự kiện Hạ Lai đột phát dẫn đến vấn đề học viện Tiến Thủ bị đưa ra ánh sáng, lại thêm sự tham gia của Hạ Đức Trường, vì sở tỉnh công khai điều tra hệ thống công an Hoàng Lương cung cấp một cơ hội ngàn năm có một.
Nếu công khai điều tra, tất nhiên phải có một chứng cứ vững chắc thúc đẩy, Quan Doãn tự mình đã trải qua sự đuổi giết của Nhất Toát Mao, khẩu cung của hắn chính là bằng chứng! Huống chi lấy thân phận nhân viên chính phủ làm chứng, phân lượng đầy đủ.
Trương Triết Thành nhìn một chút liền nhìn thấu Quan Doãn, gật đầu nói:
- Vụ án có thể sẽ chuyển giao cảnh sát Ngưu Thành thẩm tra xử lí, sở công an tỉnh chỉ phụ trách đốc thúc.
Ông ta đầy vẻ thâm ý liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, nói tiếp
- Lúc tới tôi còn lo lắng, nếu không ra khỏi địa phận Hoàng Lương, sự việc sẽ khá rắc rối. Không nghĩ tới, vừa lúc ở chỗ ranh giới Hoàng Lương và Ngưu Thành, vừa xác lập tội danh phạm tội bỏ trốn, lại vừa lúc phù hợp điều kiện xét xử tại chỗ, chủ nhiệm Quan, cậu mới hơn 20 tuổi, có loại thủ đoạn này, tôi rất bội phục cậu.
- Đội trưởng Trương quá khen, tôi cũng chỉ lo chạy trối chết, làm sao nghĩ được nhiều như vậy?
Quan Doãn khiêm tốn một câu, vội nói
- Khẩn trương xuất phát, bệnh tình Hạ Lai không thể chậm trễ.
Trương Triết Thành thấy Quan Doãn không thừa nhận hắn là cố ý dẫn đối phương ra ranh giới Hoàng Lương hành động, trong lòng ngược lại đối với Quan Doãn càng kính trọng vài phần, nghĩ thầm về sau Quan Doãn nếu đến thành phố Yến, nhất định phải kết bạn với hắn, người thanh niên này, có bốc đồng, có trách nhiệm, lại khiêm tốn, có tiền đồ.
Lưu Bảo Gia đẩy đám người ra, chen chúc đi qua, thấy Quan Doãn bình yên vô sự, liền yên tâm, chỉ nói một câu:
- Anh Quan, anh không có việc gì là tốt rồi...
Sau đó chân mềm nhũn, liền té xỉu trên đất.
Quan Doãn giơ tay đỡ, vừa đỡ lấy Lưu Bảo Gia, cũng cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cũng nhịn không được nữa, cùng Lưu Bảo Gia ngã xuống —— tình nghĩa anh em nặng, sống chết hai tướng nhẹ!
Khi Quan Doãn và Lưu Bảo Gia cùng một chỗ song song ngã xuống, Kim Nhất Giai quá sợ hãi, kinh sợ kêu một tiếng:
- Quan Doãn!
Lãnh Thư chạy mau một bước về phía trước, giơ tay đỡ Quan Doãn, nhưng không có đỡ được. Lôi Tấn Lực và Lý Lý cũng không nghĩ đến Quan Doãn và Lưu Bảo Gia sẽ đồng thời té xỉu, hai người cách khá xa, muốn đi đỡ cũng không đủ gần. Hai người đồng thời hô to một tiếng:
- Anh Quan, Bảo Gia!
Vẫn là Trương Triết Thành đứng gần, lúc ông ta thấy Quan Doãn và Lưu Bảo Gia sắp té ngã trên đất, bước về phía trước, dùng đủ sức lực toàn thân đồng thời đỡ hai người lên, thấy hai người lúc hôn mê còn nắm chặt hai tay, không khỏi kính nể hẳn lên, một đời người, hai anh em, Quan Doãn có thể có mấy người phụ nữ đẹp không rời nửa bước, có thể có mấy người anh em sống chết gắn bó, chính là của cải quý giá nhất cả đời.
Người thanh niên này, hữu dũng hữu mưu, lại có người đẹp làm bạn, cũng có anh em thề chết đi theo, hơn nữa hắn một đường đấu trí so dũng khí, chỉ bằng một chiếc xe khách bình thường, lại bị vài cô gái trên xe liên lụy, vẫn cứ đem một bang phần tử phạm tội kéo dài hắc bạch lưỡng đạo của Hoàng Lương dẫn đến ranh giới Hoàng Lương, mới khiến cho y ung dung đắc thủ, thực không đơn giản... những điều trên, đều khiến Trương Triết Thành kính nể từ đáy lòng!
Ai cũng không có chú ý tới chính là, Hạ Lai nằm trong xe tuy rằng miệng không thể nói tay không thể động, đã có một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cùng lúc Quan Doãn và Lưu Bảo Gia té xỉu, Trịnh Thiên Tắc tại thành phố Hoàng Lương phía xa cũng suýt nữa té xỉu!
Trịnh Thiên Tắc tung hoành Hoàng Lương mười mấy năm cho tới bây giờ chưa từng có một lần bại trận, cho nên khi ông ta phái ra tinh binh mãnh tướng, nghĩ đến có thể đem mạng nhỏ Hạ Lai ở lại lãnh thổ Hoàng Lương, ông ta tự tin chắc chắn sẽ thắng, mặc dù chỉ là phái ra Đạt Giang Hữu gã cuối cùng trong ngũ hổ tướng dưới tay ông ta, nhưng tin tưởng với bản lĩnh vài người Quan Doãn, Đạt Giang Hữu ra mặt là dư dả.
Trịnh Thiên Tắc coi như mặc kệ Hạ Lai khi từ bệnh viện ra ngoài là chết thật hay chết giả, dù sao Đạt Giang Hữu ra mặt, khẳng định phải chết, chính là vì tràn đầy tin tưởng, ông ta ở đây tham gia hội nghị công việc bí thư Thành ủy, khi Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác bởi vì ý kiến xử lý trường học Tiến Thủ không nhất trí, suýt nữa giáp mặt vỗ bàn, ông ta vừa trong lòng mừng thầm, vừa càng thêm chắc chắn, Hạ Lai vừa chết, trong tay Tưởng Tuyết Tùng không có bài có thể đánh, đến lúc đó ông ta và Hô Diên Ngạo Bác tiếp tục liên kết, ngoài củng cố địa vị học viện Tiến Thủ, tiếp tục gia tăng thế tấn công, một lần ra tay đem Tưởng Tuyết Tùng đuổi ra khỏi Hoàng Lương là xong.
Về phần kết luận điều tra cái chết của Hạ Lai, rất đơn giản, dù sao cô là tự mình nhảy lầu, chân tướng của sự việc có thể tùy ý bịa đặt, cùng lắm thì tìm người chịu tội thay là xong. Quan trọng nhất chính là, Hạ Lai mà chết, nội tình của học viện Tiến Thủ còn ai có thể biết?
Trịnh Thiên Tắc vừa nghĩ xong cách giải quyết hậu quả, và tưởng tượng mọi khả năng Tưởng Tuyết Tùng muốn mượn chuyện Hạ Lai khởi binh hỏi tội, lại duy nhất không nghĩ đến một điểm —— nếu quả thật Hạ Lai không chết hơn nữa không chết được thì ông ta nên làm sao?
Hội nghị công việc bí thư mở ra trong hai giờ, bởi vì Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác phân tranh nghiêm trọng, mà Thôi Đồng giữ vững trung lập trong đa số các vấn đề, cuối cùng rất nhiều vấn đề mấu chốt không thể nhất trí, chỉ là trên phương hướng tổng thể thực hiện một điều, một là do Trần Tư Thanh làm đội trưởng, do Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thôi Hướng phụ trách cụ thể, điều tra chặt chẽ sự thật Hạ Lai nhảy lầu, cho Trưởng ban Hạ một câu trả lời thỏa đáng.
Tuy nói Trần Tư Thanh làm đội trưởng, Thôi Hướng phụ trách cụ thể nhóm điều tra sự cố, vẫn là Tưởng Tuyết Tùng chiếm thượng phong, Trần Tư Thanh và Thôi Hướng đều lui tới thân thiết với Tưởng Tuyết Tùng, Trịnh Thiên Tắc hiểu rõ trong lòng, Tưởng Tuyết Tùng là có ý bài xích ông ta bên ngoài, tuy nhiên chớ quên, hệ thống chính trị pháp luật thành phố Hoàng Lương, đều dưới sự bao phủ chói lọi của họ Trịnh, mà ngay cả Thôi Đồng mấy lần âm thầm muốn nhúng tay công việc chính trị pháp luật cũng không có cửa, Tưởng Tuyết Tùng là một cao thủ không giả, nhưng lực ảnh hưởng của ông ta trong tầng giữa ở Hoàng Lương còn không bằng Thôi Đồng.
Việc Thôi Đồng ở Hoàng Lương còn làm không được, Tưởng Tuyết Tùng cũng làm không được!
Đang lúc Trịnh Thiên Tắc dương dương đắc ý, cho rằng hết thảy vẩn chưa lệch khỏi quỹ đạo, không ngờ hai tin tức liên tiếp nối gót tới, thiếu chút đả kích ông ta đến đầu óc choáng váng, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.
Một là sau khi chấm dứt hội nghị công việc bí thư, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã nghiên cứu thông qua việc bổ nhiệm Quan Doãn đến công sảnh phòng Thư ký văn phòng Thành ủy—— khi đại bộ phận thành phố cấp 3 vẫn có cách gọi chính thức là văn phòng Thành ủy, tỉnh Yến xếp hạng Top 3 thành phố cấp 3, đều tự lên cấp, đem văn phòng Thành ủy nâng cao thành công sảnh văn phòng Thành ủy, coi như là hiện tượng kỳ lạ thường xảy ra ở trong nước, Tỉnh ủy đối với việc này cũng là làm bộ không thấy —— chẳng khác gì nói, tin đồn Quan Doãn điều đến Thành ủy đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, sắp trở thành sự thật!
Trịnh Thiên Tắc chấn động, ông ta vẫn cho là tin đồn chỉ là tin đồn, nhất là trong lúc mấu chốt này, Tưởng Tuyết Tùng tất nhiên sẽ một lần nữa suy xét việc bổ nhiệm Quan Doãn, không nghĩ tới, Tưởng Tuyết Tùng thật sự quyết tâm trọng dụng Quan Doãn rồi?
Nhân lúc Quan Doãn và họ Trịnh kết thù, Tưởng Tuyết Tùng yêu cầu ban Tổ chức cán bộ suốt đêm nghiên cứu việc bổ nhiệm Quan Doãn, Trịnh Thiên Tắc chỉ biết, Tưởng Tuyết Tùng là muốn đánh đập tàn nhẫn họ Trịnh rồi.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương