Quan Vận
Chương 180 : Hai hàng nước mắt
- Ý nghĩa của mùa hè là mặt hướng về phía nam. Nam là sống, bắc là chết. Nam là dương, bắc là âm. Mùa hè vạn vật sinh trưởng, cái họ cũng bừng bừng sức sống. Nhưng họ tốt mà tên đặt lại không tốt.
Trên mặt ông cụ Dung lộ vẻ tiếc nuối.
- Diện mạo không đẹp ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên trong cả cuộc đời, tên đặt không hay cũng sẽ ảnh hưởng đến vận khí cả đời. Ví dụ như tên họ tôi, có “Dung” chính là lớn. Dung là một cái họ thật tốt, nhưng cũng không chứa được cả non xanh nước biếc mà chỉ được dung chứa nửa ngọn núi mà thôi.
Giờ Quan Doãn không còn tâm trạng nghe ông cụ Dung giảng giải tên họ của mình, vội hỏi:
- Tên Hạ Lai, có vấn đề gì không tốt không?
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu:
- Chữ Lai vốn chỉ đất vườn hoang phế, diễn ra có nghĩa là đất vườn hoang phế sinh cỏ dại. Thử nghĩ đi, trong mùa hè sức sống bừng bừng, vạn vật phồn vinh, lại có một mảnh đất vườn hoang phế mọc đầy cỏ dại, cậu có cảm giác gì?
Đây không phải lần đầu tiên ông cụ Dung nói Hạ Lai không xong. Lần trước chỉ hình dung đến việc không thọ, thì Quan Doãn còn hồn nhiên không thèm để ý đến. Nhưng ông cụ Dung lại so sánh Hạ Lai với mảnh đất vườn hoang phế thì trong lòng hắn lại hoang mang khó hiểu. Suốt một tuần rồi Hạ Lai không có tin tức gì cả.
Nếu ông cụ Dung thật sự không biết Hạ Lai đã bặt vô âm tín suốt một tuần, thì quả thật ông ấy giống như thần tiên, thần cơ diệu toán. Quan Doãn và Kim Nhất Giai đưa mắt nhìn nhau, đều kinh hãi cả.
- Đã một tuần không thấy bóng dáng Hạ Lai rồi.
Vẻ mặt Kim Nhất Giai hoang mang sợ hãi:
- Bác Dung, Hạ Lai rốt cuộc có gặp chuyện không may không?
- Tôi không biết.
Ông cụ Dung cũng ngưng cười, nét mặt nghiêm trang nói:
- Tôi cũng chỉ là người, không phải thần tiên. Hơn nữa, con người có số, đoán chữ chỉ là đoán thêm được một khả năng thôi, không chắc chắn là chính xác.
Tuy rằng nói thế, nhưng Quan Doãn biết ông cụ Dung chưa bao giờ bắn tên không đích, nên lòng hắn như lửa đốt, vội vàng nói với Kim Nhất Giai:
- Nhất Giai, em mau liên lạc với Hạ Đức Trường đi, hỏi Hạ Lai có liên lạc với ông ta không?
Ông cụ Dung phất tay:
- Hai người về trước đi, tôi còn phải mở quán bán bánh nướng. Quan Doãn, trước khi cậu rời Hoàng Lương, đến chỗ tôi một chuyến được rồi.
Quan Doãn cùng Kim Nhất Giai vội vã cáo biệt ông cụ Dung, bước ra ngoài. Kim Nhất Giai vội vã gọi điện thoại cho Hạ Đức Trường. Nhưng không ngờ lại khiến Kim Nhất Giai phải chịu tức giận, Hạ Đức Trường bất ngờ không nghe máy.
Kim Nhất Giai tức giận đến suýt nữa thì quẳng điện thoại đi:
- Còn đủ sức làm Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ sao? Em nhổ vào ông ta!
- Nhổ vào ông ta không đúng, dù sao ông ta cũng là trưởng bối của em.
Quan Doãn cũng rất giận dữ:
- Anh thay em nhổ là được rồi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới bệnh viện. Kim Nhất Giai vào pha nước nóng, Quan Doãn thì ngồi trên ghế suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sợ. Trong thoáng chốc nghĩ tới mùa hè, vạn vật tưng bừng sức sống, bỗng nhiên có một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc thành bụi, không thích hợp với khung cảnh tươi đẹp xung quanh, thê lương đến mức độ nào, khiến người ta hoảng hốt đến mức độ nào.
Nếu chẳng may Hạ Lai gặp đều chẳng lành gì, hắn phải đối mặt thế nào? Trong lúc đang nghĩ đến thẫn thờ thì Kim Nhất Giai mang nước ấm tới, lắc lắc điện thoại di động trong tay nói:
- Vừa nãy có liên lạc với đồng nghiệp của Hạ Lai, nói Hạ Lai mới nhắn tin cho cô ấy, nói là sắp chấm dứt phỏng vấn. Trễ nhất là ngày mai có thể rời khỏi thành phố Hoàng Lương rồi.
- Hơ…
Quan Doãn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hạ Lai không có việc gì thì tốt rồi. Hắn lo lắng muốn chết, suy nghĩ một chút, vội nói:
- Nhất Giai, em cũng nhắn cho Hạ Lai một tin nói anh bị thương đang nằm viện.
Kim Nhất Giai lộ vẻ bối rối:
- Em nói anh có thể đừng tức giận không?
- Có chuyện gì, có chuyện gì em nói mau đi.
Quan Doãn dưới tình thế cấp bách không còn suy nghĩ được gì nữa.
- Lúc anh vừa mới nằm viện, em đã nhắn tin cho Hạ Lai, cô ấy còn trả lời một tin…
- Hả? Sao không nói cho anh biết sớm?
Quan Doãn cả kinh.
- Cô ấy nói gì?
- Cô ấy nói…
Kim Nhất Giai ấp úng không nói ra được.
- Hay là đừng nói nữa.
- Không được, nhất định phải nói.
Hai tay Quan Doãn đặt trên vai Kim Nhất Giai, ánh mắt kiên định.
- Được rồi, anh nghe xong đừng nghĩ ngợi nhiều.
Kim Nhất Giai nghiêng người tránh hai tay Quan Doãn, né sang một bên:
- Cô ấy nói cô ấy tạm thời không thể ra mặt được, để em thay cô ấy chăm sóc cho anh. Còn nói là để em chăm sóc anh nhưng không thể vì ở lâu ngày cùng anh mà phát sinh tình cảm. Cô ấy còn nói nếu em thích anh thì cô ấy sẽ hận em cả đời…
- Đương nhiên, cô ấy là một cô gái hay nói đùa.
Kim Nhất Giai tự an ủi chính mình.
- Em cũng muốn nói thật với anh. Thật ra em chỉ có hảo cảm với anh chứ chưa phải là thích, đừng nói tới yêu. Hóa ra em cũng tốt bụng, thấy anh bị thương, cảm thấy anh đáng thương như một chú chó nhỏ, liền xung phong nhận việc chăm sóc anh vài ngày. Anh ngàn vạn lần đừng cho rằng em thích anh. Em giúp anh vì anh đã giúp em diễn một vở tuồng lừa cha mẹ. Chờ anh giúp em đến thủ đô một chuyến nữa thì chuyện này xong xuôi.
Kim Nhất Giai nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra là giấu đầu lòi đuôi. Ánh mắt cô tránh né, vẻ mặt cô đơn. Vẻ mặt hưng phấn mấy ngày qua nháy mắt đã biến thành ủ rủ, khiến Quan Doãn hiểu được, cuối cùng, Hạ Lai cũng là ngọn núi cao mà hắn và cô khó vượt qua nổi.
Hắn và Hạ Lai có cảm tình bốn năm. Kim Nhất Giai và Hạ Lai có tình cảm chị em. Nếu quả thật hắn và Kim Nhất Giai tiêu sái đến bên nhau, tất nhiên sẽ tổn thương Hạ Lai vô cùng sâu sắc. Sau này không ai còn có thể nhìn mặt Hạ Lai nữa.
Nhưng, ông cụ Dung vừa nói sao Hồng Loan của Kim Nhất Giai đang chuyển động, có việc mừng sắp đến. Chẳng lẽ Kim Nhất Giai đính hôn với con cháu nhà quý tộc nào? Nhưng lại nói tên Hạ Lai không được tốt, là mảnh đất hoang mùa hè, là có ý gì?
Thôi đi, không suy nghĩ lung tung nữa. Nếu tạm thời Hạ Lai không có việc gì thì là chuyện tốt rồi. Hắn bỗng nhiên hơi bủn rủn, phát hiện ra tuy thân thể đã bình phục, nhưng khí huyết vẫn còn chưa đủ.
- Giai Giai, anh muốn nghỉ ngơi một lúc, em cũng phải nghỉ đi. Chỉ còn hai ngày tiêu dao thôi, trở lại huyện Khổng thì bận rộn rồi.
Phòng bệnh của cán bộ cao cấp là phòng ở. Quan Doãn một gian, Kim Nhất Gia một gian. Kim Nhất Giai có lẽ cũng hơi mệt, tâm trạng nặng nề, đáp một tiếng thì cũng đi nghỉ ngơi.
Quan Doãn ngã xuống là ngủ ngay. Hắn tuy còn trẻ, nhưng còn thiếu máu lại bôn ba cả đoạn đường. Hơn nữa, mấy ngày qua cố sức lo lắng, giờ mọi chuyện đã rõ, không cần phải lo lắng cho Hạ Lai nữa. Ngoài ra ông cụ Dung đã ở Hoàng Lương, lòng yên rồi, giấc ngủ vô cùng êm ái.
Vừa ngủ một giấc đã tới chiều rồi.
Sau khi thức dậy mới phát hiện ra bụng đói đang kêu réo ầm ĩ, nhìn đồng hồ thấy đã hơn 3 giờ chiều. Trong phòng không có ai. Kim Nhất Giai đi đâu? Lòng đầy thắc mắc, Quan Doãn đẩy cửa phòng kế bên.
Kim Nhất Giai đang co người ngủ trên giường. Cô mặc đồ mùa thu bó sát người, nửa cánh tay thanh mảnh lộ ra ngoài, đẹp như ngọc. Vì quần áo màu đen, hai màu đen trắng tôn nhau lên nên cánh tay lộ ra càng thêm chói mắt. Trong nháy mắt, trong đầu Quan Doãn xuất hiện một ý niệm, thật ra Kim Nhất Giai còn đẹp hơn cả Hạ Lai. Hạ Lai trắng yếu ớt, còn cô trắng hồng khỏe mạnh, nhìn lâu không thấy chán.
Trên gương mặt tinh xảo mà tao nhã, nước mắt vẫn chưa khô, rõ ràng là mới khóc không lâu. Ngay cả gối kê đầu cũng ướt đầm, khiến lòng người thấy xót xa. Mỗi cô gái đều có lúc yếu đuối. Cho dù Kim Nhất Giai bình thường là một cô gái cứng cỏi, nhưng sau khi động lòng rồi thì không còn biết được đường về nữa.
Quan Doãn đau lòng, quay về phòng vệ sinh giặt khăn mặt, bước đến trước mặt Kim Nhất Giai, ngồi xổm xuống, dùng khăn ấm lau nhẹ vết nước mắt trên mặt cô. Hắn cẩn thận lau theo vệt nước mắt, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, không làm cô tỉnh dậy.
Không ngờ cứ lau vệt nước mắt cũ thì lại có thêm dòng nước mắt mới, nước mắt Kim Nhất Giai tràn ra. Hóa ra, cô căn bản chưa từng ngủ.
- Đừng khóc, cô bé ngốc, có nếp nhăn bây giờ, khó coi lắm đó.
Lòng Quan Doãn cũng bị nước mắt của cô làm cho nhức nhối. Cuộc đời một người đàn ông chỉ có hai hàng nước mắt. Hai hàng nước mắt này, hắn rốt cuộc nên chảy xuống vì ai?
- Không cần anh lo, em chỉ muốn khóc thôi.
Kim Nhất Giai không mở mắt, nước mắt tuôn trào.
- Lần đầu tiên em rơi lệ vì một người đàn ông. Hắn đứng trước mặt em mà lại có cảm giác cách xa trăm sông nghìn núi. Từ nhỏ đến lớn, em muốn cái gì thì có cái đó, muốn giành ai thì cứ đoạt lấy. Nhưng sao bây giờ, em nghĩ hẳn là yêu rồi, lại cứ bất lực như vậy…
Quan Doãn hiểu được nỗi đau của Kim Nhất Giai. Cô vốn là một cô gái kiên cường, trước kia chuyện gì cũng hi hi ha ha. Nhưng trên đường gió tuyết, tình cảm âm thầm nảy sinh, giữa cô và hắn không thể trở về như lúc trước, anh là anh mà em là em. Mây trôi nước chảy, cuộc sống là đường một chiều, một khi đã từng đồng hành, thì vĩnh viễn vẫn có một phần sinh mệnh giao hòa.
Có lẽ lời nói của ông cụ Dung đã kích thích tâm sự của Kim Nhất Giai. Nếu thật sự là hỉ sự sắp đến, nhưng người bạn đời của cô lại là người cô không thích, sao cô lại không đau lòng đến chết được? Quan Doãn liền khuyên nhủ:
- Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Ông cụ Dung thích khoe khoang học vấn thôi. Ông ấy nói tên Hạ Lai không tốt, nhưng chẳng phải Hạ Lai bình yên vô sự rồi sao? Ông ấy nói em sắp có hỉ sự, cũng không chắc chắn là đính hôn đâu.
- Em chỉ khổ sở trong lòng, chỉ muốn khóc thôi, chỉ muốn anh ôm…
Kim Nhất Giai đột nhiên vòng tay qua cổ Quan Doãn:
- Anh chưa từng ôm em.
Quan Doãn bị Kim Nhất Giai kéo xuống, thân mình nghiêng về phía trước, ngồi không vững nữa, miệng đặt lên đôi môi đỏ mọng của Kim Nhất Giai. Môi cô hơi nóng mà ấm áp, mềm mại ngọt ngào, đốt lên tình cảm và khát vọng mãnh liệt trong lòng hắn. Nhớ đến Kim Nhất Giai tốt đẹp biết bao, nhớ đến tương lai khó khăn thế nào, liền dùng hai tay bế xốc Kim Nhất Giai lên, ôm cô vào lòng.
Chỉ cần ôm một cái, lệ nóng Quan Doãn đã tuôn rơi. Cô gái trong lòng gầy yếu như không xương. Chỉ mới mấy ngày, cô đã vì hắn mà gầy yếu như vậy.
Hai hàng nước mắt của Quan Doãn có một hàng đã chảy vì Kim Nhất Giai.
- Chủ nhiệm Quan, chị Kim!
Đang lúc hai người rất mực tình mê ý loạn, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
- Em là Lãnh Thư đây. Chủ nhiệm Quan, huyện Khổng xảy ra chuyện rồi.
Quan Doãn nhất thời bừng tỉnh, vội vàng đứng lên. Nhìn thấy mặt Kim Nhất Giai ửng đỏ vội nói:
- Nhanh đứng lên, đi rửa mặt đi. Đừng để Lãnh Thư nhìn thấy gì cả. Nhưng dáng vẻ của em bây giờ, hồng nhuận động lòng người, thật là xinh đẹp.
Kim Nhất Giai xấu hổ lườm Quan Doãn:
- Đừng ngọt miệng quá, mau đi mở cửa đi.
Quan Doãn bay nhanh đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi vội ra mở cửa, thấy Lãnh Thư đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng.
- Huyện Khổng xảy ra chuyện gì?
Tính thời gian, giờ huyện Khổng mới xong đại hội tuyên bố bổ nhiệm, còn có chuyện lớn gì nữa?
- Vương Xa Quân…
Lãnh Thư chạy vội tới, còn thở hồng hộc, nói không nên lời:
- Vương Xa Quân chết rồi.
- Chết rồi?
Quan Doãn sửng sốt.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương