Quan Vận

Chương 176 : Gió rét thổi lạnh buốt đến tận xương

Trần Tư Thanh do dự, anh ta là phó Chủ tịch thành phố, nhưng tình thế hiện giờ rõ ràng là đang làm khó anh ta, Hạ Đức Trường đã giận đến tím mặt, nếu anh ta mà không nghe theo mệnh lệnh của Phó trưởng ban thì nhất định sẽ đắc tội với ông ấy, nghe đồn rằng Phó trưởng ban Hạ điều xuống tỉnh ủy là để tiếp nhận chức Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, rồi đến chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hơn nữa việc lên chức sau này của anh ta nhất định phải qua cửa Hạ Đức Trường. Ngay cả Hạ Đức Trường bây giờ chỉ là Phó trưởng ban thường trực, nhưng nếu nhìn những vấn đề quan trọng quyết định tiền đồ sau này như thăng chức hay sát hạch, tuy rằng không chắc chắn Hạ Đức Trường một lời mà định nhưng cũng có thể làm khó dễ, khiến anh ta khó mà đạt được tâm nguyện. Vì một Quan Doãn mà đắc tội với Hạ Đức Trường thật chẳng đáng, nhưng cũng không được quên là đằng sau Quan Doãn còn có hậu thuẫn là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban bí thư thành ủy Lãnh Nhạc, và cả Lãnh Phong, hơn nữa điều rõ ràng mà bây giờ mọi người đều nhận thấy là, Quan Doãn được Bí thư Tưởng coi trọng, có khả năng sẽ lên chức Thư ký số một trong thành ủy, nếu bây giờ anh ta mà ra lệnh cho Cục công an thành phố bắt thư ký số một tương lai của thành ủy, ân oán này sẽ lớn thêm, không chỉ đắc tội với Quan Doãn mà cũng sẽ khiến Bí thư Tưởng bất mãn, còn gây nên một mối họa ngấm ngầm trong quan hệ giữa anh ta với Lãnh Phong, Lãnh Nhạc sau này. Cái làm anh ta thấy khó hiểu hơn nữa là, nghe đồn Thôi Đồng cũng rất chú ý đến Quan Doãn, còn ưu ái gọi điện nhờ sắp xếp cho Quan Doãn phòng bệnh của cán bộ cao cấp, cũng có nghĩa là, chỉ cần anh ta mở miệng nhận lời Hạ Đức Trường, chỉ một câu thôi cũng có thể không biết chừng sẽ tạo nên vô số kẻ địch mạnh về sau. Vừa nghĩ thông suốt những quan hệ lợi hại này từ nay về sau khiến Trần Tư Thanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, một Phó phòng nhỏ nhoi, một kẻ thấp cổ bé họng không ô không dù như Quan Doãn, lại có tầm quan trọng đến mức rút dây động rừng, mười mấy năm trong giới quan trường, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ như vậy. Quan Doãn, rốt cuộc là người như thế nào? Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, Trần Tư Thanh đưa ra quyết định: - Phó Trưởng ban Hạ, sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, không thể động thủ bắt người, việc này để cấp dưới xử lý là được rồi, chúng ta cứ uống trà trước đã. Đòn gió kỳ thực là cách làm qua loa đại khái cho xong. Hạ Đức Trường trong lòng căm tức, uy quyền của ông ta ngay đến Trần Tư Thanh cũng dám coi thường, ông ta liền hất thẳng Trần Tư Thanh, lên tiếng gọi Vương Hướng Đông: - Hướng Đông, chuyện này cậu xử lý thế nào? Vương Hướng Đông là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, trách nhiệm công việc có liên quan đến quyền hạn của Cục công an thành phố, quan hệ giữa người này và Cục trưởng cục công an thành phố Trịnh Thiên Tắc cũng rất tốt, nhưng Vương Hướng Đông vốn là người rất khéo léo trong đối nhân xử thế, đã sớm thấy rõ tình hình, Hạ Đức Trường vừa hỏi thì anh ta đã lập tức trả lời: - Xin làm theo chỉ thị của phó Trưởng ban Hạ và phó chủ tịch thành phố Trần. Đồ xảo quyệt... Hạ Đức Trường thầm mắng. Ngọn lửa giận dữ trong lòng càng bốc lên ngùn ngụt, không ngờ ông ta đường đường là một Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà ngay đến một tên Quan Doãn nhỏ bé cũng không thu phục được, mất tinh thần và giận dữ là lẽ đương nhiên. Nếu như Hạ Đức Trường đủ thông minh thì bây giờ chỉ cần đi theo lối thoát mà Vương Hướng Đông đã mở sẵn ra cho mình, chỉ cần nói một câu: “Các cậu lo mà giải quyết.” Rồi quay người đi lên tầng trên là đã có thể hóa giải được khó khăn ngay trước mắt, nhưng ông ta lại không cam tâm, thua ai chứ không thua Quan Doãn, sự việc lần này không chỉ liên quan đến uy quyền của cái chức Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà ông ta đang nắm giữ mà nó còn làm mất đi uy nghiêm trong vai trò người cha đối với Hạ Lai. Đã vì sự đối lập cá nhân mà trở thành cuộc đọ sức trên trường chính trị rồi. - Tư Không, ban nãy là ông gọi cảnh sát phải không? Hạ Đức Trường hỏi thẳng Tư Không, Vương Hướng Đông là kẻ xảo quyệt, mà Vương Tiến Thái và Vương Hướng Đông thì đều là người nhà họ Vương, không cần nói cũng biết thái độ thế nào, ông ta cũng không thèm hỏi thái độ của Vương Tiến Thái nữa mà đá luôn quả bóng sang chân Tư Không, tin rằng Tư Không đang tức giận vì con trai bị đá cho bất tỉnh nhất định sẽ không tha cho Quan Doãn. Hạ Đức Trường đã bị Quan Doãn ép cho đến điên lên. Ngay cả sự thật Tư Hữu Lập trêu chọc Kim Nhất Giai trước mới bị cô đá cho ngất đi ông ta đều không để ý đến nữa, bây giờ ông ta chỉ còn có một cách: hung hăng tấn công vào dáng vẻ kiêu ngạo của Quan Doãn! Quan Doãn cũng có chút khoa trương, dám phạm thượng, nhưng đó cũng là vì có nguyên nhân, nếu không phải vì Hạ Đức Trường hết lần này đến lần khác bức bách thì hắn cũng không hạ gục ông ta ngay tại chỗ như thế, dù sao thì ông ấy cũng là cha của Hạ Lai. Tư Không lúc này đã gần đến mức điên cuồng, ông ta nghiến răng nghiến lợi ken két nói: - Là tôi báo cảnh sát đấy, phó Trưởng ban Hạ nói đúng, mấy người này tập trung gây rối, đều là mấy tên lưu manh phạm pháp, nhất định phải nghiêm trị. Khi ông ta đang nói thì đã có mười mấy viên cảnh sát bao vây hiện trường, một người trung niên tầm khoảng 40 tuổi, dáng người lực lưỡng rẽ đám đông bước vào, người này không cao, vai rộng bụng phệ, khí chất đặc biệt, mỗi bước đi đều vang lên tiếng lộp cộp, từ cách đi có thể thấy đây là một người có tính cách trầm tĩnh. Người vừa xuất hiện là một nhân vật không nổi danh nhưng lại nắm thực quyền ở thành phố Hoàng Lương, Cục trưởng cục công an thành phố, là một nhân vật tiêu biểu của họ Trịnh – một trong ba dòng họ tiếng tăm: Trịnh Thiên Tắc! Trịnh Thiên Tắc vừa mới xuất hiện thì Tư Không lập tức chào đón: - Thiên Tắc, anh xem cháu trai anh bị đánh đến nông nỗi nào rồi kìa. Mau bắt người đi, chính ả, còn có tên kia, cả 3 tên kia nữa, chúng đều không phải loại tốt đẹp gì, mau bắt chúng lại! Tư Không chỉ tay vào Kim Nhất Giai, Quan Doãn và 3 người Lưu Bảo Gia, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Trịnh Thiên Tắc đã công tác trong hệ thống công an thành phố nhiều năm, không dám nói đã luyện được mắt lửa ngươi vàng nhưng ít nhất mắt đánh giá người nhạy bén hơn rất nhiều so với người bình thường, ông đưa mắt nhìn hết một lượt cục diện ở hiện trường, đầu tiên là nhìn Hạ Đức Trường, trong lòng liền kinh ngạc, rồi lại nhìn đến mấy nhân vật chủ chốt trong thành ủy phía sau Hạ Đức Trường, ông càng ngạc nhiên hơn, ông còn tưởng chỉ có Tư Không một mình ở hiện trường, không ngờ một vụ đánh nhau vặt vãnh mà lại làm kinh động đến bao nhiêu nhân vật quan trọng. Ông lại đưa mắt nhìn sang Quan Doãn và Kim Nhất Giai, không có ấn tượng gì, liền sau đó lại nhìn thấy Lãnh Nhạc, trong lòng ngay lập tức cực kỳ ngạc nhiên, lại nhìn thấy cả Lãnh Phong bên cạnh Lãnh Nhạc, ông không khỏi thấy hốt hoảng, thật sao, lần này vừa mới chỉ gõ trống khua chiêng mà tất cả bao nhiêu nhân vật quan trọng lại tụ hội hết ở đây, rốt cuộc đang có vở kịch gì điễn ra thế này? - Trưởng ban thư ký, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa đến, không nắm rõ được tình hình lắm. Trịnh Thiên Tắc vừa mở miệng đã hỏi luôn Lãnh Nhạc, trong số những người có mặt, tuy Hạ Đức Trường là người có quyền lực cao nhất, nhưng nếu dựa vào quyền hành ở thành phố Hoàng Lương thì Lãnh Nhạc là người có quyền uy nhất. - Cục trưởng Trịnh, tiến trình sự việc thì cứ để cho Cục trưởng Tư trình bày cặn lẽ với anh đi! Lãnh Nhạc nhẹ nhàng nhường lại nhiệm vụ, lôi mình ra ngoài sự việc, không tiếp chiêu. Trịnh Thiên Tắc trong lòng càng thêm hoài nghi, ông ta vốn định nhờ Lãnh Nhạc làm chủ, mượn danh Lãnh Nhạc, không ngờ Lãnh Nhạc còn đang thủ thế, là cố ý thiết lập tình thế khiến ông ta ngạc nhiên hay còn có mục đích gì khác? Trịnh Thiên Tắc sững người một chút rồi khẽ gật đầu với Lãnh Nhạc, ông ta quay người nói với Hạ Đức Trường: - Phó Trưởng ban Hạ, mời ngài chỉ thị! Nhìn thấy thái độ cung kính của Trịnh Thiên Tắc, lòng tự tin của Hạ Đức Trường lấy lại được một chút, ông ta lạnh lùng oai phong nói: - Ban nãy mấy người do Quan Doãn cầm đầu tụ tập gây sự, làm hai người Tư Hữu Lập và... Vương Xa Quân bị thương... - Quan Doãn còn ăn nói lỗ mãng với Phó Trưởng ban Hạ, chửi rủa Phó Trưởng ban, Thiên Tắc, những hành vi bại hoại như thế nhất định phải được nghiêm trị! Tư Không lập tức bổ sung thêm một câu, thêm mắm thêm muối: - Sự việc vừa rồi, Phó chủ tịch Trần, Trưởng ban thư ký Hướng Đông và trưởng ban thư ký Tiến Thái đều chứng kiến rõ ràng. Quan Doãn? Trịnh Thiên Tắc lập tức ngạc nhiên, lại quay lại nhìn Quan Doãn đứng dưới ngọn đèn, thản nhiên lạnh lùng, không chút khiếp sợ, hơn nữa nét mặt lại biểu hiện nụ cười nửa như đang vẻ châm biếm, ông nhớ lại những lời đồn về Quan Doãn, lập tức đưa ra quyết định, ông lại quay người nói với Hạ Đức Trường: - Phó Trưởng ban Hạ nói thế nào thì làm theo như thế... Miệng của Hạ Đức Trường lộ ra một tia cười đắc ý, cuối cũng thì uy quyền của ông ta cũng được thể hiện với Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc lại là một nhân vật đại diện cho dòng họ Trịnh – một trong ba dòng họ tiếng tăm ở thành phố Hoàng Lương, nếu như đồng thời có thể khống chế được Quan Doãn, lại có thể khiến Trịnh Thiên Tắc theo phe mình, có thể có được mối giao tình tốt với họ Trịnh – một trong ba dòng họ tiếng tăm thì cũng coi như có được thu hoạch được lợi ích trên cả mong đợi, có thể coi như một mũi tên trúng hai đích, vậy thì nỗi nhục nhã mà ban nãy khi bị Quan Doãn miệt thị giờ cuối cùng cũng được trả giá rồi. - Hành động theo pháp luật, nghiêm trị kẻ ác. Hạ Đức Trường không do dự hạ lệnh. - Lập tức làm theo chỉ thị của Phó Trưởng ban Hạ. Trịnh Thiên Tắc vừa nói xong liền lập tức quay người, vung tay lên: - Trước hết đưa về cục công an! Nếu thực sự Quan Doãn bị bắt đưa về cục công an thành phố Hoàng Lương thì danh tiếng của hắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù Tưởng Tuyết Tùng có trọng dụng nhân tài đến mấy cũng sẽ không để cho hắn giữ chức thư ký. Hành động lần này của Hạ Đức Trường rõ ràng là muốn dập tắt khả năng được vào thành ủy của Quan Doãn. - Cục trưởng Trịnh... Trong lòng Lãnh Nhạc rất ngạc ngiên, bình thường quan hệ giữa anh ta và Trịnh Thiên Tắc khá tốt, nhưng vừa nói trở mặt là đã trở mặt rồi, nhất định là muốn làm rung chuyển thế cục ở thành ủy để lợi dụng việc bắt Quan Doãn để làm tăng lợi ích của nhà họ Trịnh. Bất chấp xuất phát điểm của Trịnh Thiên Tắc là gì, Lãnh Nhạc không thể để Trịnh Thiên Tắc bắt Quan Doãn, khi số phận của Quan Doãn đã sắp đi đến một bước ngoặt quan trọng thì nếu như bước lệch một bước thì chắc chắn có thể cả đời Quan Doãn bị phá hủy. Lãnh Nhạc cho rằng bản thân có thể khuất phục được Trịnh Thiên Tắc, không ngờ Trịnh Thiên Tắc lập tức lấy thân mình chắn trước mặt anh: - Xin lỗi Trưởng ban bí thư, tôi chỉ làm theo việc công, làm việc không nhằm vào bất kỳ một cá nhân nào! Lời nói rất uyển chuyển, vị trí mà ông ta đang đứng là đang ngăn cản Lãnh Nhạc, không để Lãnh Nhạc nhúng tay vào việc này. Hơn nữa tất cả hành động của ông ta cũng có Tư Không hỗ trợ, Tư Không đứng chắn trước mặt Lãnh Phong. Hai người phối hợp rất ăn ý, không nói nhưng tỏ rõ lập trường, trừ phi Lãnh Nhạc và Lãnh Phong muốn động thủ, kiểu này thì hôm nay Quan Doãn bị bắt là việc chắc chắn. Mấy viên cảnh sát nhận được mệnh lệnh, hùng hổ tiến tới trước mặt Quan Doãn. Kim Nhất Giai vội vàng lên tiếng: - Dượng, nếu dượng muốn bắt Quan Doãn thì con sẽ không bao giờ tha thứ cho dượng đâu! Một tiếng gọi “dượng” thôi mà khiến cho cả đám người sợ hãi, nhưng hiện giờ Hạ Đức Trường quyết tâm bắt Quan Doãn, giả bộ không nghe thấy gì, quay người định bước lên lầu trà. Nhìn thấy mấy người Quan Doãn và Lưu Bảo Ngọc sắp bị bắt đi, đột ngột như bình địa nổi sóng, gió bắc thổi tới lạnh buốt đủ khiến cho mấy lá cờ đỏ trước cửa tiệm trà bay phần phật, khiến cho lòng người hốt hoảng ngạc nhiên... - Hạ Đức Trường... Một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên, từ trong bóng tối một người xuất hiện, người đó mặc áo màu xám, quần đen, dáng người quắc thước, chừng 47 tuổi, đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Đức Trường, nói rành rọt từng từ từng chữ: - Tôi đang muốn hỏi anh, anh đến thành phố Hoàng Lương là dựa vào thân phận gì? Anh để Trịnh Thiên Tắc bắt người là dựa vào thân phận gì? Giọng nói không lớn, lạnh lùng mà nghiêm khắc, vừa nghe đã biết đó chắc chắn là oai phong của đấng bề trên! Hạ Đức Trường đơ người như bị hóa đá, từ từ quay lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên... Người mà ông ta luôn nghĩ sẽ không bao giờ gặp được, là người lớn nhất có thể khống chế quyền lực của ông ta, người đó giờ đây chỉ đứng cách ông ta có mười mấy mét, uy nghiêm toát ra từ người đó khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt, khí chất của người đó toát ra như đang hoàn toàn lấn át Hạ Đức Trường.