Quan Vận

Chương 170 : Hướng đi đã định

Bởi do đứng lên, chén trà bị ống tay áo chạm vào, chén trà tinh xảo đẹp đẽ sản xuất từ trấn Cảnh Đức rơi trên mặt đất, vỡ nát. Nước trà văng ra vẩy vào chân, Tưởng Tuyết Tùng suýt chút nữa thì kinh sợ kêu ra tiếng. Cũng may, ông ta khống chế được cảm xúc, chỉ hơi khẽ cau mày, không để ý tới chén trà rơi trên mặt đất, lại ngồi trở lại chỗ ngồi: - Cậu không nhìn lầm? Tuy Tưởng Tuyết Tùng đối với sự biểu hiện về các phương diện của Sư Phi Long đều không hài lòng, đến tiếng gõ cửa của Sư Long Phi cũng khiến ông ta cảm thấy chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng trước khi không chọn được một thư ký vừa lòng, Sư Long Phi vẫn phải ở bên cạnh, hơn nữa Sư Long Phi đối xử với ông ta cũng coi là tận tâm, chỉ là năng lực có hạn, ngoài làm hết trách nhiệm ra thì trong mắt ông ta không còn ưu điểm nào khác. Có lẽ, Sư Long Phi đảm nhiệm một thư ký chăm lo cuộc sống thích hợp nhất. - Không nhìn lầm, mấy số xe chuyện dụng của Tỉnh ủy ai ngồi số nào, tôi có thể nhớ rõ ràng. Tưởng Tuyết Tùng vô lực mà khoát khoát tay: - Cậu đi trước đi. - Bí thư Tưởng, có cần thu dọn chén trà trước không? Sư Long Phi vô cùng cẩn thận mà xin chỉ thị. Tưởng Tuyết Tùng hơi lộ ra vẻ phiền chán, khoát tay, đến nói cũng lười nói thêm một câu, Sư Long Phi hiểu ý, lặng yên lui xuống. Ông ta chính là không thích điểm này của Sư Long Phi, rõ ràng là có ánh mắt, kỳ thực vẫn không đủ tỉnh táo, lúc lãnh đạo tâm phiền ý loạn, thu dọn chén trà cái gì, không phải muốn thêm loạn sao? Tưởng Tuyết Tùng đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, trong lòng lập tức lạnh lẽo, xe chuyên dụng đỗ dưới lầu không phải là xe số 3 Tỉnh ủy … Nhưng số ba Tỉnh ủy sao có thể im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở Thành ủy Hoàng Lương? Thân là Bí thư Thành ủy, trưởng bộ máy Thành ủy, quyền uy lớn nhất không phải là nhất ngôn cửu đỉnh. Cũng không phải là chặt chẽ nắm giữ thế cục Thành ủy, mà thân là quan lớn Tỉnh ủy phái tới chủ trì toàn diện công tác Hoàng Lương, mỗi lời nói cử động của ông ta thực ra là đại diện cho Tỉnh ủy quản lý ở Hoàng Lương, cũng chính là nói, quan hệ của ông ta với Tỉnh ủy so với bất cứ người nào trong bộ máy đều thân thiết hơn. Tỉnh ủy có bất cứ động tĩnh gì, có bất cứ điều chỉnh gì liên quan đến phương diện nhân sự của Hoàng Lương, có bất cứ lãnh đạo Tỉnh ủy nào muốn đến Hoàng Lương thị sát công tác hoặc là đi lại cá nhân, ông ta đều biết trước người khác một bước! Nhưng xe chuyên dụng số 3 của Tỉnh ủy xuất hiện ở Thành ủy Hoàng Lương, ông ta không những không biết trước, mà còn đến tận bây giờ không có ai thông báo cho ông ta một tiếng, không ngờ là… Không ngờ là Sư Long Phi nhìn thấy xe chuyên dụng mới biết nhân vật số ba Tỉnh ủy đến Hoàng Lương, đây là chuyện lớn kinh người! Lãnh đạo Tỉnh ủy ở Thành ủy. Không những trước đó không có thông báo cho Bí thư Thành ủy, sau khi tới, cũng không cùng Bí thư Thành ủy gặp mặt đầu tiên, sự bất an bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng Tưởng Tuyết Tùng. Người trong quan trường sợ nhất chính là không hiểu rõ tình hình, hiểu rõ tình hình có ý nghĩa gì? Ý nghĩa địa vị chính trị! Người mất đi hiểu rõ tình hình, chính là sự bắt đầu mất đi địa vị chính trị. Mùa đông năm nay của Hoàng Lương, đúng là lạnh lẽo tập kích người. Một người đứng đầu, không thể trước tiên biết được hướng đi của Tỉnh ủy, không thể khiến cho cấp phó đi theo bước chân mình, không thể khiến cho tất cả bộ máy phục tùng chỉ huy. Chính là hai tầng thất bại. Lần đầu tiên Tưởng Tuyết Tùng mất đi sự tự tin, không khỏi hoảng hốt. Chẳng lẽ nói một huyện Khổng nhỏ bé cũng sẽ trở thành Waterloo của ông ta? Lại nghĩ tới sự cố chấp của Lãnh Phong và tài hoa của Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng nói cho chính mình. Là lúc nên quyết định, mặc kệ như thế nào, ông ta cũng phải tìm lại sự cân bằng từ Lãnh Phong, cho dù không ngăn được Lãnh Phong ngay tại chỗ phù chính, cũng phải từ bên cạnh cậu ta cướp đi Quan Doãn, khiến Quan Doãn phục vụ cho ông ta, nếu không, Lãnh Phong chủ trì công tác toàn diện huyện Khổng, lại có sự giúp đỡ của Quan Doãn, còn không để kinh doanh của huyện Khổng kín không còn kẽ hở? Còn có, trong bầu cử chủ tịch huyện, ông ta phải sắp xếp vào người của mình, không thể để Lãnh Phong độc quyền… Đợi đã, Tưởng Tuyết Tùng vẫn nghĩ không ra một điểm, Hồ Diên Ngạo Bác tận hết sức lực bảo vệ Lãnh Phong cũng cho qua, không nghe nói Thôi Đồng có quan hệ gì với Lãnh Phong, Thôi Đồng sao lại ra sức ủng hộ Lãnh Phong? Chẳng lẽ là vì nguyên nhân Quan Doãn? Nhớ đến Quan Doãn mới tới Hoàng Lương liền kinh động tới Thôi Đồng đích thân gọi điện thoại sắp xếp phòng bệnh cán bộ cao cấp, Tưởng Tuyết Tùng càng kiên định cách điều Quan Doãn đến bên cạnh, ông ta quả nhiên không nhìn nhầm Quan Doãn, người thanh niên này là một nhân tài, có lẽ không lâu sau còn có thể trở thành một nhân vật, hắn còn chưa chân chính bước vào Thành ủy Hoàng Lương, liền đã thu hút sự chú ý của Thôi Đồng, hắn mới bao nhiêu tuổi? Nếu thực sự cho hắn sân khấu một phương, có thể trở thành kỳ tích Hoàng Lương thứ hai hay không? Quan Doãn gặp mây liền hóa rồng, để hắn ở huyện Khổng, thực sự là nhân tài không được trọng dụng. Mặc kệ Hạ Đức Trường phản đối ông ta phân công Quan Doãn đảm nhiệm chức vụ thư kí, ông ta mặc kệ, nếu Quan Doãn đến có thể trở thành cây cầu mới giữa ba dòng họ lớn và ông ta, có thể tranh thủ sự ủng hộ của Thôi Đồng, kế hoạch lớn trong hai năm cuối nhiệm kì của ông ta, có lẽ còn có thể thuận lợi thực thi. Thôi Đồng… Tưởng Tuyết Tùng híp mắt, nghĩ không rõ, Thôi Đồng sao lại đặc biệt chú ý tới Quan Doãn? - Bí thư Tưởng… Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Lãnh Nhạc. Tưởng Tuyết Tùng lên tiếng trả lời: - Vào đi. Lãnh Nhạc tiến vào, cân nhắc một chút nói: - Bí thư Tưởng, người ở tỉnh đến rồi. Một câu nói làm cho trong lòng Bí thư Tưởng chợt shock, người của Tỉnh ủy tới, không phải ông ta biết đầu tiên, cũng không phải Hô Diên Ngạo Bác tiếp đãi đầu tiên, lại là Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc ra mặt, liên tưởng đến một thân phận khác của Lãnh Nhạc ngoài chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy, trong chốc lát ông ta biết rõ rất nhiều chuyện, liền hỏi: - Vị lãnh đạo nào đại giá quang lâm, tại sao trước đó không thông báo cho Thành ủy một tiếng? - Nói là việc cá nhân, không muốn kinh động Thành ủy. Lãnh Nhạc cung cung kính kính trả lời. - Lãnh đạo có dặn dò gì? - Muốn mời Bí thư Tưởng qua gặp mặt. - Được. Tưởng Tuyết Tùng không chút hoang mang đứng lên. - Lãnh đạo ở phòng làm việc của cậu? - Vâng. Vẻ mặt Lãnh Nhạc vẫn kính cẩn như cũ. - Lãnh đạo vừa hay ủy thác tôi chút việc cá nhân, liền trực tiếp đến phòng làm việc của tôi. - Ờ… Tưởng Tuyết Tùng từ chối cho ý kiến mà nói một tiếng, đứng dậy ra ngoài, đi về hướng phòng làm việc của Lãnh Nhạc. Số ba Tỉnh ủy là Phó bí thư Tỉnh ủy Tề Toàn, quan hệ của Tưởng Tuyết Tùng và Tề Toàn cũng không nói là tốt, cũng không thể nói là xấu. Nếu là xe số ba, trên xe nhất định là phó Bí thư Tề rồi, Tưởng Tuyết Tùng liền không nghĩ nhiều, đi tới trước cửa phòng làm việc của Lãnh Nhạc, cố ý đi chậm lại, Lãnh Nhạc liền bước nhanh qua Tưởng Tuyết Tùng, nhẹ nhàng gõ cửa. - Vào đi. Bên trong truyền tới giọng nói, bình tĩnh, bình thản, không vội vàng hấp tấp, lộ ra sự tự tin nắm vững trong tay. Tiếng nói không lớn, lại khiến Tưởng Tuyết Tùng chấn động, sao không phải là giọng nói của phó Bí thư Tề? Vừa rồi đối thoại với Lãnh Nhạc cũng không nhắc đến đại danh của lãnh đạo, là cảm thấy nếu là xe số ba, chắc chắn sẽ là nhân vật số ba Tề Toàn, sao lại không phải Tề Toàn? Ai dám vượt cấp ngồi xe chuyên dụng số ba? Đẩy cửa bước vào, lúc Tưởng Tuyết Tùng nhìn thấy người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn mươi bảy tuổi, gầy mà giỏi giang ngồi trên chỗ ngồi của Lãnh Nhạc, nhất thời sợ ngây người, sao có thể là ông ta? Ông ta sao có thể ngồi xe chuyên dụng số ba Tỉnh ủy lấy danh nghĩa cá nhân đến Tỉnh ủy, hơn nữa còn là trong lúc mấu chốt, thản nhiên ngồi trong văn phòng Lãnh Nhạc? Tuy nhiên… Tưởng Tuyết Tùng dù sao có kinh nghiệm quan trường, trong nháy mắt nghĩ thông suốt các mắt xích trong đó, người trước mắt chắc chắn là vì chuyện của Lãnh Phong mà đến, nếu không ông ta sẽ không ngồi trong phòng làm việc của Lãnh Nhạc, nhưng lại cố ý ngồi xe chuyện dụng số 3 Tỉnh ủy, mà số ba Tỉnh ủy nghe nói là người dẫn đường quan trường của Lý Dật Phong, ngụ ý thấy rõ ràng, ông ta hiện thân, tương đương mang hai trọng trách lớn, một là vì tiền đồ của Lãnh Phong, hai là vì bước tiếp theo của Lý Dật Phong. Trong lòng Tưởng Tuyết Tùng than thở một tiếng, cuối cùng vẫn kinh động đến Tỉnh ủy cấp cao, cuối cùng chuyện của huyện Khổng vẫn bị khuếch đại, không đem chuyện của huyện Khổng khống chế giải quyết trong phạm vi của Hoàng Lương, chính là sự không có khả năng của ông ta. - Bí thư Tưởng, tôi không mời mà tới, anh chắc chắn sẽ không hoan nghênh tôi đây khách không mời mà đến chứ? Người tới đứng lên, mặt lộ ra nụ cười, chủ động bắt tay với Tưởng Tuyết Tùng. - Tôi tới không phải lúc, chính là vì huyện Khổng xảy ra chuyện, nghe nói trong thành phố đang nghiên cứu điều chỉnh bộ máy huyện Khổng? Hy vọng tôi không ảnh hưởng đến công việc bình thường của mọi người… Lãnh Nhạc lặng lẽ lui ra ngoài, còn đóng cửa phòng, ông ta vừa ra cửa liền lấy điện thoại, thấp giọng nói: - Người tới rồi. Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Lãnh Phong: - Nắm chắc mấy phần? - Mười phần! - Có phải quá lạc quan rồi không? Tưởng Tuyết Tùng sẽ nhượng bộ? - Còn không nhượng bộ, chính là không rõ tình thế rồi. - Được, anh đợi kết quả cuối cùng. - … Lãnh Nhạc chần chừ một lúc, không nhịn được nghi vấn trong lòng. - Lúc nào anh về Bắc Kinh một chuyến? Có lẽ nhận sai, làm dáng một chút thì đường sống sẽ hòa hoãn, tình cảnh của anh cũng không không bị động như vậy, anh xem bây giờ, điều động cấp Cục ở huyện phiền phức như vậy, làm sao bước vào Phó giám đốc sở? - Chuyện về Bắc Kinh… Sau này hãy nói, bây giờ không tiện nói cái này. Lãnh Phong im lặng một lát. - Cho dù như thế nào, cảm ơn cậu Lãnh Nhạc. - Không cần khách khí với tôi, nhưng anh cần chuẩn bị tâm lý, thời gian tôi ở Hoàng Lương có thể không nhiều nữa, bước tiếp theo đã định rồi, không phải về Tỉnh thì là về Bắc Kinh, đại khái nửa năm sau. Cuộc nói chuyện của Lãnh Phong và Lãnh Nhạc, cùng với biến số mới gia tăng rung chuyển bên trong Thành ủy, Quan Doãn ngủ một giấc đến chiều, đương nhiên không thể biết, hắn ở Hoàng Lương có làm giấc mộng Hoàng Lương hay không chỉ có hắn biết, lúc hắn tỉnh dậy, đã là lúc hoàng hôn, mở mắt nhìn, Lãnh Thư không thấy đâu, Ngõa Nhi cũng không thấy, chỉ có Kim Nhất Giai ngồi bên cạnh. - Anh tỉnh rồi. Kim Nhất Giai đưa nước ấm. - Anh ngủ đúng là sâu, bên ngoài cho dù đánh nhau phỏng chừng cũng không tỉnh nổi, thực sự khâm phục anh, lúc căng thẳng như này, anh còn có thể nằm ngáy o o. - Không ngủ thì có thể thế nào? Hiện tại anh không quyền không thế, đến tư cách bàng quan cũng không có, còn không bằng làm một giấc mộng thanh thu. Quan Doãn uống nước xong, trạng thái tinh thần rất tốt. - Ngõa Nhi với Lãnh Thư đâu? - Lãnh Thư đi cùng bố mẹ anh rồi, cô ấy muốn cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, Ngõa Nhi cùng Lý Dật Phong về tỉnh thành rồi. - Ngõa Nhi đi rồi? Quan Doãn cả kinh, Ngõa Nhi sao nói đến là đến đi là đi, lại nghĩ, lập tức nghĩ thông gì đó: - Hướng đi của bí thư Lý đã định rồi? - Coi như anh thông minh, cuối cùng nghĩ tới vấn đề chính rồi, không phải chỉ quan tâm em Ngõa Nhi của anh tại sao không từ mà biệt… - Nói chuyện chính, đừng đánh trống lảng. Quan Doãn khẩn cấp muốn biết bước tiếp theo của Lý Dật Phong. - Trưởng Phòng số hai ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.