Quan Vận
Chương 153 : Tai hoạ ngầm được tăng thêm
Cuối cùng, chuyện Quan Doãn điều tới Thành ủy có thành hay không, còn phải xem thái độ của một người rất quan trọng - Lãnh Phong.
Thành ủy đòi người, Huyện ủy không thả người, Thành ủy không thể cưỡng ép Huyện ủy thả người. Tuy rằng quan hệ giữa Lý Dật Phong và Quan Doãn đã dịu đi, nhưng chưa thể nói là chặt chẽ. Lý Dật Phong sẽ không vì Quan Doãn mà đắc tội với Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Lãnh Phong lại khác.
Không đề cập tới mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa Lãnh Phong và Tưởng Tuyết Tùng. Chính Tưởng Tuyết Tùng vẫn muốn chuyển Lãnh Phong ra khỏi tầm mắt mà không thể. Lại thêm sự kiện Lý Vĩnh Xương, hiện tại giữa Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Phong không thể nói là giương cung bạt kiếm, mà có thể gọi là đối chọi gay gắt. Tuy nhiên, dù sao Tưởng Tuyết Tùng cũng là Bí thư Thành ủy, lại tự cho mình là người có học, từ đầu đến cuối ông ta không hạ độc thủ với Lãnh Phong. Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa bên trong chỉ sợ vẫn là ông ta không động được tới Lãnh Phong.
Hiện nay, Tưởng Tuyết Tùng lại muốn điều Lãnh Phong đi khỏi huyện Khổng, vừa muốn cướp đi Quan Doãn từ trong tay Lãnh Phong, chẳng khác gì là muốn dồn ép Lãnh Phong đến góc tường. Lãnh Phong sẽ bằng lòng để mặc Tưởng Tuyết Tùng sắp đặt mà không trả đòn sao?
Lãnh Phong không phải kẻ yếu không có lực đánh trả!
Cho tới tận lúc này, khi lời đồn Lãnh Phong sắp bị điều nhiệm đến cục Y tế đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng, anh ta cũng không làm ra bất kỳ hành động trực tiếp đáp trả nào. Ngay cả khi có lời đồn đại xôn xao về việc Quan Doãn bị điều nhiệm tới Thành ủy để đảm nhiệm chức thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng, anh ta cũng bỏ mặc. Thậm chí cũng không lén phát biểu thái độ gì đối với Quan Doãn về hai chuyện này. Anh ta giống như tất cả đều trời cao vân nhạt, đến lúc đó sẽ giải quyết dễ dàng.
Nếu Lãnh Phong kiên quyết không đồng ý để Quan Doãn điều tới Thành ủy đảm nhiệm chức thư ký cho Tưởng Tuyết Tùng, tin chắc Tưởng Tuyết Tùng cũng sẽ không thể dùng sức mạnh. Vậy Hạ Đức Trường nhúng tay vào, cũng muốn vươn xúc tu tới bước tiếp theo của Quan Doãn, Lãnh Phong sẽ vui vẻ tiếp nhận sao?
Chắc chắn sẽ không!
Trực giác nói cho Quan Doãn biết, quan hệ căng thẳng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Phong, có lẽ còn có thể dịu đi, nhưng quan hệ giữa Lãnh Phong và Hạ Đức Trường thì ngược lại. Là nguyên tắc phân kỳ, là phe phái đối lập, Lãnh Phong chắc sẽ không nhường Hạ Đức Trường nửa phần!
- Trưởng ban Hạ nói thế nào?
Quan Doãn đứng trước cửa nhà cũ, một tay chống vào cánh cửa màu đen loang lổ, một tay chống nạnh.
- Dượng nói, nếu Bí thư Tưởng thật sự muốn trọng dụng anh, điều anh đến Thành ủy đảm nhiệm Thư ký Thành ủy, khẳng định Lãnh Phong sẽ phản đối cũng sẽ cản trở. Như vậy chuyện đầu tiên phải làm chính là điều Lãnh Phong đi. Mặc kệ là thuyên chuyển Lãnh Phong đến thành phố Hoàng Lương hay thuyên chuyển đến Tỉnh ủy, tóm lại một câu, làm mọi cách để Lãnh Phong không còn ở huyện Khổng...
Kim Nhất Giai không lại thừa nước đục thả câu, nói thẳng mọi điều cô biết được.
- Dượng còn nói, nếu Thành ủy Hoàng Lương đồng ý dượng còn có thể vận động trên tỉnh, cũng có thể điều Lãnh Phong quay về Tỉnh ủy. Đúng lúc, Văn phòng Tỉnh ủy có một Phó chủ nhiệm phải lui. Dượng có thể đề danh Lãnh Phong...
Quan Doãn yên lặng thật lâu không nói gì, trong đầu đang quay cuồng, không nói được là phẫn nộ hay bi thương. Hành động này của Hạ Đức Trường, ngoài mặt xem như suy nghĩ để Tưởng Tuyết Tùng điều hắn tới đảm nhiệm thư ký, trên thực tế là kế rút củi dưới đáy nồi tạo đường lui cho ông ta. Điều Lãnh Phong đến Tỉnh ủy, lại là một Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, tuy rằng giống như Hạ Đức Trường phóng khoáng muốn nâng Lãnh Phong lên cấp Phó giám đốc sở, trên thực tế là muốn bóp chết thế phát triển không ngừng của Lãnh Phong ở huyện Khổng.
Hơn nữa Hạ Đức Trường muốn điều Lãnh Phong quay lại Tỉnh ủy, cũng không chắc chắn là thật lòng suy nghĩ cho Tưởng Tuyết Tùng, có khả năng vô cùng lớn là quan hệ tới tình cảnh khốn khó của ông ta ở Tỉnh ủy, nghĩ điều động Lãnh Phong làm điều kiện trao đổi, để trợ giúp ông ta mở ra cục diện ở Tỉnh ủy.
Quan Doãn thầm lạnh lùng cười. Hắn rất hiểu Hạ Đức Trường. Từ trước tới nay, điểm xuất phát của Hạ Đức Trường khi cân nhắc vấn đề đều là ưu tiên lợi ích của chính mình. Nếu Tưởng Tuyết Tùng nghe theo đề nghị của ông ta bắt tay vào an bài điều Lãnh Phong quay về Tỉnh ủy, không cần nghi ngờ, một khi Lãnh Phong bị thuyên chuyển tới Tỉnh ủy, Hạ Đức Trường sẽ trăm phương nghìn kế khuyên Tưởng Tuyết Tùng bỏ qua ý tưởng phân công hắn đảm nhiệm thư ký. Kể từ đó, hắn mất đi chỗ dựa vững chắc là Lãnh Phong, trên cơ bản khốn đốn chết ở huyện Khổng.
Nếu Lãnh Phong điều tới thành phố Hoàng Lương thì may hơn một chút. Anh ta vẫn có lực ảnh hưởng nhất định đối với huyện Khổng. Nếu quay về Tỉnh ủy, trên cơ bản thế cục huyện Khổng nằm ngoài tầm tay, không có bất kỳ quyền lên tiếng nào.
Mà Lãnh Phong trở lại Tỉnh ủy, ngay dưới mắt Hạ Đức Trường, chắc Hạ Đức Trường lại có lợi thế trong tay, có lẽ có thể mượn Lãnh Phong trở thành lợi thế mở ra cục diện cho ông ta ở Tỉnh ủy. Chỉ tiếc... Quan Doãn không thể không trào phúng nghĩ, Hạ Đức Trường đã tính toán sai lầm, ông ta nghĩ dựa vào thực lực của ông ta có thể thao túng được Lãnh Phong? Không có cửa đâu!
Đừng nói ý tưởng của ông ta không có khả năng thực hiện, cho dù ông ta thật sự thuyên chuyển được Lãnh Phong tới Tỉnh ủy, chỉ sợ cuối cùng ông ta cũng sẽ hối hận. Lãnh Phong cũng không phải là nhân vật tùy ý cho người khác đùa nghịch. Hẳn là Hạ Đức Trường còn chưa tự mình lĩnh hội sự lợi hại của Lãnh Phong. Nếu không, ông ta cũng sẽ không dám đánh chủ ý vào Lãnh Phong.
Tuy nhiên... Quan Doãn cũng phỏng đoán, sợ là Tưởng Tuyết Tùng sẽ không tiếp thu đề nghị của Hạ Đức Trường. Làm Bí thư Thành ủy chấp chưởng một thành phố, Tưởng Tuyết Tùng sẽ không dễ dàng lộ ra con bài chưa lật, cho dù đối phương là cùng trường với ông ta.
Quả nhiên, Kim Nhất Giai còn nói:
- Tuy nhiên, Tưởng Tuyết Tùng trả lời rất có ý tứ. Ông ta nói chuyện điều anh đảm nhiệm thư ký chỉ là do có người ở đồn bậy, ông ta còn chưa có quyết định.
Quan Doãn im lặng, mỉm cười. Tưởng Tuyết Tùng cũng là một người rất giỏi, với thủ đoạn một tay dùng bốn lạng đẩy ngàn cân hóa giải xúc tu của Hạ Đức Trường. Bởi vậy có thể thấy được, Tưởng Tuyết Tùng cũng không muốn để ông ta quấy nhiễu bố cục ở thành phố Hoàng Lương. Cho dù là Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không được. Nhân vật có thể làm đến Bí thư Thành ủy, có ai không phải là cao thủ đứng đầu? Hơn nữa lấy tuổi tác và cấp bậc của Tưởng Tuyết Tùng, bước vào cấp Phó bộ chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
- Nói như vậy, sau khi Trưởng ban Hạ nghe Bí thư Tưởng nói xong, khẳng định rất vui vẻ ?
Quan Doãn trêu chọc hỏi.
- Anh cũng thật xấu. Dượng có thể lái được tâm tư mới là lạ. Lúc ấy, sắc mặt dượng liền trầm xuống. Tuy nhiên ngay sau đó lại dường như không có việc gì mỉm cười, nói đến việc khác.
Kim Nhất Giai thổi vào trong lòng bàn tay, rồi lại đưa tay lên che tai.
- Thế nào, tôi đối với anh không tệ chứ? Đi cả chặng đường xa tới đây để đặc biệt nói cho anh biết tin tức ngàn vàng khó mua được, anh tính cảm ơn tôi thế nào đây?
Kim Nhất Giai nói đúng, tin tức cô tiết lộ nhìn có vẻ như tầm thường, thật ra lại bao hàm rất nhiều tin tức phong phú, nói là ngàn vàng khó cũng không khoa trương. Nếu không phải Kim Nhất Giai ở bên trong, sao Quan Doãn có khả năng biết được giao tình giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường sâu đậm đến mức nào, cùng với lực ảnh hưởng của Hạ Đức Trường đối với Tưởng Tuyết Tùng lớn tới mức nào.
- Tôi phải cám ơn cô thật nhiều.
Quan Doãn cười ha hả, ôm lấy hai bàn tay Kim Nhất Giai vào trong lòng bàn tay.
- Nào, để tôi ủ ấm tay cho cô.
Quan Doãn không nghĩ nhiều, thật sự chỉ nghĩ muốn làm ấm tay cho cô. Nhưng Kim Nhất Giai lại suy nghĩ quá nhiều, lập tức đỏ mặt, dùng sức rút hai tay về:
- Muốn tôi ấm? Anh cũng không phải bạn trai tôi.
Ôn Lâm cười tươi, nhét hai tay vào trong hai tay Quan Doãn:
- Làm ấm giúp tôi. Tôi chẳng quan tâm anh có phải bạn trai tôi hay không, làm ấm trước còn lại nói sau.
Cánh cửa vang lên một tiếng "Cách", ông cụ Dung mở cánh cửa ra, vui tươi hớn hở nói:
- Ở ngoài cửa ầm ĩ một hồi lâu cũng không vào, có phải chờ bác ra mời hay không? Bếp lò đã nóng, thịt cũng hầm xong, còn thiếu một chai rượu trắng thôi.
- Để cháu đi mua rượu.
Quan Doãn xoay người muốn đi.
- Không cần, Tiểu Muội đã đi mua sẽ về bây giờ.
Ông cụ Dung cười ha hả, vẻ mặt đắc ý.
- Không ngờ phải không?
Đúng là không ngờ, Quan Doãn cười khà khà. Hắn cũng nghe nói gần đây Tiểu Muội thường qua lại với Ông cụ Dung, ngẫm lại để Tiểu Muội thay hắn ở bên cạnh tỏ lòng hiếu thuận với Ông cụ Dung, cũng là chuyện tốt. Không ngờ hôm nay tính tụ hội, ngược lại Tiểu Muội đã nhanh chân đến trước.
Trong sân được quét tước vô cùng sạch sẽ, không có một chiếc lá rụng. Tuy rằng nhỏ, nhưng được thật sự có sức sống. Hiện tại, cây lựu đã chỉ còn lại có cành, chờ tới mùa xuân năm sau, thời tiết ấm áp mới lại nở hoa. Phía đông sân có một cái nồi đang bốc hơi nghi ngút, bên dưới chính là bếp lò đang cháy rừng rực. Quan Doãn đã cố ý cải tạo hệ thống lò sưởi hơi cho Ông cụ Dung.
Vào lúc này, trong thị trấn, phần lớn người ta vẫn chỉ dùng bếp than tổ ong để sưởi ấm, Quan Doãn lại không tiếc một số tiền lớn làm cho ông cụ Dung một hệ thống sưởi hơi bằng đất. Việc khai thác và phát triển du lịch ở núi Bình Khâu khiến hầu bao của Quan Doãn phồng lên. Tuy rằng tiền mặt không có bao nhiêu, nhưng rõ ràng trong tay đã dư dả hơn rất nhiều. Nếu xét về lâu dài, hắn đã xứng đáng với tên gọi phú ông. Hắn cũng thương Ông cụ Dung đã lớn tuổi, không muốn để ông cụ chịu một mùa đông lạnh giá.
Ông cụ Dung cũng bỏ hết tiền tiết kiệm, cải tạo hệ thống sưởi bằng hơi, vừa sưởi ấm, còn thành bếp để ông nấu cơm. Hiện tại phòng bếp ngược lại đã bị ông vứt bỏ không dùng tới. Lúc này, bếp lò đã cháy rừng rực. Trong phòng ấm áp như mùa xuân, mà hơi nóng còn lại đã đun sôi hai nồi. Những tiếng cô cô vang lên, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Trong mùa đông rét lạnh, âm thanh tuyệt vời nhất chính là tiếng nước đang sôi đập vào nấp ấm nước. Quan Doãn lập tức cảm thấy thèm ăn. Hắn tiến vào phòng, đã phát hiện trên bàn bát tiên ở giữa nhà đã dọn xong mấy món ăn và bát đũa. Hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Bác Dung, bác đúng là thần cơ diệu toán, biết hôm nay có khách muốn tới sao?
- Cháu thật sự nghĩ bác là thần tiên sao? Cháu gặp qua thần tiên nào ăn thịt uống rượu chưa?
Hôm nay, tâm tình Ông cụ Dung không tệ, cười ha hả, cầm lấy chiếc đũa đánh vào đầu Quan Doãn một cái.
- Tiểu Muội nói cho bác biết huyện Khổng có khách quý đến. Bác đã nghĩ, nếu cháu biết bác vừa mới bắt được một con thỏ hoang, câu mấy con cá, khẳng định sẽ đến ăn chực..
Lần trước khi Kim Nhất Giai nhìn thấy Ông cụ Dung, ông cụ Dung lại xem như không thấy. Lúc này thái độ lại khác nhau, cũng không biết cô liên tưởng đến điều gì, lặng lẽ quan sát ông cụ Dung một lúc, bỗng nhiên khom người cung kính chào:
- Chào bác Dung.
- Chào cô bé Kim.
Ông cụ Dung cười tủm tỉm, cũng quan sát Kim Nhất Giai một lúc, cười nói.
- Tướng mạo Nhất Giai rất tốt, tài vận vượng, cũng rất đào hoa, lại còn vượng phu. Nhất Giai, trong ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh, cháu là người nhà nào?
Quan Doãn lại giật mình. Hắn biết ông cụ Dung đã hơn một năm, chưa từng có nghe ông cụ Dung chủ động nói về lai lịch của ông. Tuy rằng trong giọng nói của ông cụ Dung có tiếng phổ thông, nhưng ông cũng không thừa nhận mình đến từ Bắc Kinh, cũng không nói ông là người ở thành phố nào.
Lần trước, khi gặp Kim Nhất Giai, ông cụ Dung nhận xét mệnh cô là phạm đào hoa, trừ phi gặp được một người đàn ông tốt mới thay đổi được. Hiện tại lại nói cô có mệnh vượng phu, chẳng lẽ ngụ ý nói cô đã gặp được người đàn ông tốt ? Hơn nữa ông hỏi cô là người nhà họ Kim nào ở Bắc Kinh, rõ ràng Ông cụ Dung muốn tiết lộ một vài tin tức gì đó.
Vẻ mặt Kim Nhất Giai đầy kinh ngạc:
- Bác Dung, bác biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh sao? Bác cũng là người Bắc Kinh à? Cháu mạo muội hỏi một câu, Bác Dung là người nhà Dung Nhất Thủy không?
... Không ngờ Kim Nhất Giai dùng kính ngữ với ông cụ Dung!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương