Quan Vận
Chương 137 : Thiên tài quan trường
Quách Vĩ Toàn hít thở sâu một hơi, trong nháy mắt ra một quyết định ảnh hưởng đến cả đời anh ta, anh ta trịnh trọng hỏi Tưởng Tuyết Tùng:
- Bí thư Tưởng, tình hình hiện trường đã được khống chế, không phát sinh sự kiện xung đột quy mô lớn, thứ tự rành mạch, nguy cơ lập tức sẽ được giải trừ…
- Hả?
Giọng điệu của Tưởng Tuyết Tùng như là thoải mái lại gống như nghi vấn
- Ai ra mặt giải quyết xong nguy cơ?
- Quan Doãn.
Quách Vĩ Toàn từ phía sau liếc nhìn Quan Doãn một cái, lần đầu tiên trong ánh mắt toát ra ý khâm phục, anh ta bỗng nhiên hạ quyết tâm, từ nay về sau anh ta ở huyện Khổng phải kiên định làm tốt công việc trong tầm tay, vì sự phát triển của huyện Khổng ra một phần tâm ra một phần lực, cũng thể hiện giá trị chân chính của bản thân, không thể đần độn làm trong quan trường mười mấy năm, còn không bằng một Quan Doãn
- Dưới sự phối hợp của tôi và Liễu Tinh Nhã, Quan Doãn đánh trận đầu, liền đẩy lùi ba nhóm đội ngũ, với khí thế qua năm cửa ải chém sáu tướng, mắt thấy trong lúc vô hình đã đem một trận nguy cơ hóa giải…
- A, cậu nói thư ký Quan Doãn đâu?
Tưởng Tuyết Tùng cười hề hề, giọng điệu rất thoải mái
- Không ngờ tiểu Quan này không những thư pháp nhất tuyệt, có trình độ văn hóa nhất định, còn có một mặt bản lĩnh, hắn 23 tuổi đúng không? Năm sau 24 tuổi, không đơn giản, hậu sinh khả quý.
Quách Vĩ Toàn trong lòng mừng thầm, lời nói của bí thư Tưởng rõ ràng lộ ra sự yêu thích đối với Quan Doãn, một bước nâng cao Quan Doãn lúc nãy của anh ta xem như đi đúng rồi, sau này phải tạo quan hệ tốt với Quan Doãn rồi, sớm muộn Quan Doãn sẽ trở thành người tâm phúc bên cạnh bí thư Tưởng, thư ký số một trong tương lai của Thành ủy, nhưng không phải đắc tội không nổi, mà huyện Khổng sắp có biến đổi chính trị, là lúc anh ta nên kịp thời nhận rõ phương hướng đứng đúng đội ngũ rồi, không thể giống lúc trước dựa vào Lý Vĩnh Xương nữa. Quan Doãn còn trẻ vậy đã có chủ kiến, anh ta còn có thể luôn nhắm mắt theo sau theo người khác?
- Vâng, Quan Doãn gần đây vô cùng tiến bộ. Tôi đang chuẩn bị đề nghị với Huyện ủy cho hắn thêm gánh nặng, người trẻ tuổi mà, phải đảm nhận trách nhiệm nặng nề mới trưởng thành được.
Quách Vĩ Toàn lập tức phụ họa một câu.
Tưởng Tuyết Tùng không tiếp lời nói của Quách Vĩ Toàn, nói:
- Huyện ủy huyện Khổng và Ủy ban nhân dân huyện trong sự kiện này, phải chịu trách nhiệm lãnh đạo nhất định.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tim Quách Vĩ Toàn đập bang bang, lời nói của bí thư Tưởng là ám chỉ không thể rõ ràng hơn, là chỉ mặc kệ sự kiện kết thúc như thế nào, Lý Dật Phòng và Lãnh Phong tất có một người phải gánh vác trách nhiệm chính trị tương ứng, nếu chẳng may Lý Dật Phong bị điều khỏi huyện Khổng, Lãnh Phong tiếp nhận chức vị Bí thư Huyện ủy, ai sẽ thuận thế tiến dần lên Chủ tịch huyện? Nói chung, nếu Phó bí thư trẻ tuổi, Phó bí thư là người thứ nhất được chọn tiếp nhận, nhưng Phó bí thư là Lý Vĩnh Xuyên, Lý Vĩnh Xuyên nhất định phải ngã cái gần chết, như vậy chẳng phải là nói y thân là phó chủ tịch thường trực huyện sẽ là người thứ nhất được chọn tiếp nhận chức vụ?
Vừa nghĩ như vậy, Quách Vĩ Toàn thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên, anh ta không phải người huyện Khổng, đảm nhiệm Chủ tịch huyện không thành vấn đề. Nói cách khác, sự kiện huyện Khổng qua đi, toàn bộ huyện Khổng người được lợi nhất không phải anh ta thì còn ai.
Đúng. Còn có Quan Doãn, Quan Doãn lại lần nữa hiện ra một mặt quan trường thiên tài của hắn. Trên học tập có tài bẩm sinh, còn trong quan trường, cũng là người xuất sắc bẩm sinh, Quan Doãn chính là vậy!
Quan Doãn đương nhiên không biết cú điện thoại gọi đến của Tưởng Tuyết Tùng và tâm tình biến đổi của Quách Vĩ Toàn đối với hắn, hắn đứng trên mui xe, trong lòng thêm chắc chắn toàn bộ chuyện này sắp tuyên bố thắng lợi toàn diện, bởi vì… hắn nhìn thấy bóng dáng ông cụ Dung trong đám người
Ông cụ Dung chen chúc giữa đám người. Hai tay luồn trong tay áo, một bộ dạng thản nhiên trên đời chỉ một mình ta là tỉnh táo, bày ra chính là thái độ khoanh tay đứng nhìn, ông ta thấy ánh mắt hỏi ý của Quan Doãn nhìn vế phía ông ta, chỉ là gật đầu nhẹ, trong ánh mắt hơi có chút tán thưởng và khẳng định, nhưng cũng không đáp lại nghi vấn về chuyện hôm nay của Quan Doãn.
Tuy nhiên, sau đó Quan Doãn nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc — ông cụ Dung giơ tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông trung niên bên cạnh, nhỏ giọng nói với hắn vài câu gì, người đàn ông trung niên sau khi nghe vẻ mặt ngạc nhiên, lại hỏi ông cụ Dung một câu, ông cụ Dung gật gật đầu, ông ta bỗng nhiên biến sắc, kéo qua bên cạnh vài người, cúi đầu nói vài câu, theo sau đại khái năm sáu người tụ tại một chỗ, xoay người rời đi.
Ông cụ Dung lại tiếp tục, liên tiếp vỗ vai bảy tám người, nói bảy tám câu, kết quả bảy tám người mỗi người lại kéo theo năm sáu người, trong chớp mắt đã đi hết một mảng lớn.
Quan Doãn đẩy lùi ba nhóm, Ông cụ Dung lại giúp hắn lừa đi mấy chục người, hiện ở giữa sân chỉ còn lại không nhiều người lắm. Trong lòng Quan Doãn bình tĩnh, cao giọng nói:
- Mọi người ai có vấn đề gì đều có thể nói với tôi, tôi phụ trách ghi lại trong hồ sơ,
đưa lại cho lãnh đạo Huyện ủy, nhất định có khó khăn giải quyết khó khăn, có phiền toái hóa giải phiền toái, nhưng các vị phụ lão hương thân, mọi người hiện tại làm như vậy, không phải làm Huyên ủy thêm phiền phức, chính là tự làm mọi người thêm phiền phức. Mọi người trên có già dưới có trẻ, người già phải dưỡng lão, trẻ em phải đi học, không phải một người ăn no cả nhà không đói, có người nói pháp luật không trách dân chúng, tôi có thể rõ ràng nói với mọi người, có một câu gọi là tiêu diệt từng bộ phận…
Lời của Quan Doãn, vừa là khuyên bảo, vừa là đánh thức, nhắc nhở mọi người tại đây không cần nhất thời xúc động phẫn nộ liền đánh mất lý trí, bất cứ chuyện gì đều có hậu quả, đừng tưởng rằng pháp luật không trách dân chúng, sau khi sự việc xảy ra vẫn có thể tính sổ.
Liễu Tinh Nhã âm thầm khen ngợi, nếu như nói lời nói của Quan Doãn và Đạt Thiệu là tiếng người, và lời nói với Trần Đại Đầu là tiếng quỷ, và lời nói với Trần Mạt Lị là tiếng thần, như vậy lời nói hiện tại ở trước mặt mọi người là nói nhảm rồi, trong quan trường nếu đạt đến gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp thần nói tiếng thần, người quỷ thần đều tại cảnh giới nói nhảm, liền chứng minh đã bước đầu có một người thành thục có tố chất cơ bản của người trong quan trường, trong lòng anh ta than thở một tiếng, anh ta lúc 30 tuổi tu luyện đến cảnh giới nói nhảm, mà Quan Doãn 23 tuổi đã dày công tôi luyện rồi, dưới sự so sánh, anh ta so với Quan Doãn chậm mất bảy năm.
Bảy năm, đối với những người trong quan trường xem tuổi tác là quý báu mà nói, thậm chí là ải sinh tử của hai giới, Liễu Tinh Nhã lần nữa khẳng định phán đoán của anh ta với Quan Doãn, Quan Doãn này, nhất định thành người tài.
Quan Doãn vừa nói xong, đám người liền xao động một trận, có dấu hiệu mất khống chế, trong đám người có người hô một tiếng:
- Đừng nghe hắn nói chuyện ma quỷ, hắn chỉ là một thằng nhóc con thì biết đạo lý gì? Lời hắn nói xem như đánh rắm.
- Vệ Đặc, con cậu lên lớp 7 rồi phải không? Nghe nói thành tích học tập trong lớp đứng thứ hai từ dưới đếm lên?
Quan Doãn nhận ra kẻ gây sự là Đặc Vệ công nhân viên chức cục cung cấp điện, Vệ Đặc lúc còn trẻ là một tên lưu manh, không học vấn không nghề nghiệp, sau khi thành niên làm việc ở cục cung cấp điện, cả ngày ling tinh lang tang không có đàng hoàng, tuổi cũng không còn nhỏ, ngoại trừ ăn chơi thì chẳng làm nên trò trống gì.
- Có một lần khi đi học thầy giáo bảo cậu ta trả bài, cậu ta nói không có tâm tình, không trả, cậu ta nói lời của thầy giáo là đánh rắm.
Lời của Quan Doãn lập tức dẫn phát trận cười vang. Truyện cười về Vệ Đặc nói giáo viên đánh rắm rất nổi tiếng ở huyện Khổng, hầu như mọi người đều biết.
Vệ Đặc đỏ mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Quan Doãn, thật sự không còn mặt mũi phản bác Quan Doãn nữa, xoay chân rời đi.
Nhân vật đại biểu không mặt mũi Đặc Vệ vừa đi khỏi, đồng loại của ông ta thấy chiếm không được cái tốt, lại thấy người bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đi hơn phân nửa, cũng liền xoay người, lặng lẽ rời đi, chủ yếu cũng là Quan Doãn bước lên vạch trần tình hình gia đình Đặc Vệ, phá vỡ phòng tuyến tâm lý pháp luật không trách dân chúng, đều sợ bị Quan Doãn nhớ sau đó chờ xong việc tính sổ, liền lần lượt chuồn đi mất.
Lúc phía sau còn lại mười mấy người, hẳn đều là lực lượng trung thành của Lý Vĩnh Xương, cũng là người tổ chức sự kiện, Quan Doãn mặt liền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các vị, mọi người còn không đi, là muốn mời mọi người đến cục Công an ngồi một chút, hay muốn phát cho mỗi người một tấm giấy khen. Cho mọi người về nhà dán trên tường để tự kiểm hả? Nói cho mọi người biết, Lý vĩnh Xương vốn vẫn có thể hưởng phúc ở Hội đồng nhân dân, nhưng trải qua náo loạn của mọi người, ông ta lập tức sẽ phải lui tới cuối cùng, hậu đài của mọi người ngã rồi, bây giờ còn ở trong này, muốn làm cột điện hay muốn làm cái bia?
- Chạy, khẩn trương chạy, Lý Vĩnh Xương rơi đài rồi.
Trong đám người, một ông lão bỗng nhiên liền phối hợp hô lớn giống Quan Doãn, vừa hô xong, ông ta xoay người bỏ chạy, dường như chạy chậm một bước liền liền bị người ta bắt lại.
Mọi người có tâm lý theo đám đông, ông lão vừa chạy, lập tức có người chạy theo phía sau ông ta, kết quả người càng chạy càng nhiều, chỉ chốc lát sau đám người ở cửa bỏ chạy không còn một mống, không còn một bóng người.
Như thế này cũng được ư? Ai cũng không ngờ rằng sau sự việc sẽ là kết quả như thế này, Quan Doãn dùng ba chiêu địch lại ba nhóm đội ngũ, sau khi dùng trí thu phục đám người ngoài cửa, đem một trận nước lớn sinh sôi có khả năng lan đến gần sinh mệnh chính trị của Lý Dật Phong chắn bên ngoài cửa, chỉ dựa vào sức lực một mình hắn, ngăn cơn sóng dữ, chính là không để cho thủy triều xông vào trung tâm Huyện ủy, đây là sự phóng khoáng, bản lĩnh của đẳng cấp như thế nào!
Quan Doãn cười ha hả trên mui xe nhảy xuống, Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn một trái một phải, đều tiến lên một bước, như long trọng nghênh đón Lý Dật Phong mà đỡ lấy Quan Doãn, Quan Doãn bị hai đại ủy viên thường vụ đỡ hai bên, đã hưởng thụ đãi ngộ mà ngay cả Bí thư huyện ủy cũng chưa từng hưởng thụ, nhưng hắn không có làm như là công thần thản nhiên tiếp nhận, mà vội rút tay về, liền nói:
- Không dám, thật không dám để hai vị lãnh đạo đỡ tôi.
Không kể công không kiêu ngạo, cũng là một trong những tố chất cơ bản người trong quan trường nên có, Quách Vĩ Toàn một khi tương thông, thành kiến đối với Quan Doãn đến đây đảo ngược 180°, toàn bộ biến thành yêu thích nói:
- Quan Doãn, hôm nay cậu lập công lớn, tôi sẽ đề nghị Huyện ủy khen ngợi cậu.
Liễu Tinh Nhã vẻ mặt nghi ngờ liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, Quách Vĩ Toàn sao lại gió chiều nào theo chiều ấy, thay đổi lập trương rồi à? Đúng rồi, ông ta vừa tiếp một cú điện thoại, hẳn là Thành ủy gọi đến, như vậy có thể nói rõ thái độ thay đổi của Quách Vĩ Toàn, là nhận được ám thị gì hay không?
Quan Doãn đang muốn nói chuyện, gặp Chu Lập phó chánh văn phòng Huyện ủy từ cửa nội vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa vẫy tay với mấy người Quan Doãn:
- Chủ tịch Huyện Quách, chủ nhiệm Liễu, chủ nhiệm Quan, bí thư Lý mời mọi người đến văn phòng một chuyến, chuẩn bị một chút, nghênh đón lãnh đạo Thành ủy.
Tới thực ư, trong lòng Quan Doãn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu, lãnh đạo Thành ủy hiện tại chạy tới huyện Khổng, ngoại trừ tuyên bố quyết định xử Phạt Lý Vĩnh Xương, còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn?
Không đúng, khói thuốc sung của huyện Khổng vừa diệt, lãnh đạo Thành ủy liền lập tức đến đây, e rằng không chỉ là vì vấn đề xử phạt Lý Vĩnh Xương, nhất định còn có việc khác, nếu không cũng sẽ không khẩn cấp như vậy.
Lúc mấy người Quan Doãn chạy tới văn phòng của Lý Dật Phong, Lý Dật Phong còn phải nghe điện thoại, ông ta một tay cầm tài khoản, một tay cầm ống nghe, cung kính nói:
- Vâng, xin Chủ tịch thành phố Hồ Diên yên tâm, Huyện ủy nhất định phối hợp công tác điều tra lấy chứng cứ của Ủy ban nhân Kỷ luật thành phố, quyết không nhân nhượng, quyết không nương tay, chờ sau khi bí thư Bạch đến, tôi sẽ đích thân cùng bí thư Bạch tra rõ án tham ô đập nước sông Lưu Sa.
Quan Doãn hiểu, Lý Dật Phong vượt qua Tưởng Tuyết Tùng, đem vấn đề tài khoản đâm thọt với chủ tịch thành phố Hồ Diên, hiện tại không phải muốn đem Lý Vĩnh Xương chuyển đi, cũng không phải để Lý Vĩnh Xương xuống đài là xong, mà là muốn cho Lý Vĩnh Xương chết không có chỗ chôn!!!!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương