Quan Vận
Chương 134 : Trận một khẩu chiến, trận hai đấu trí
Biết thiên mệnh là chỉ người đến năm mươi tuổi là nên thuận trời, biết mệnh. Sáu mươi tuổi mà thuận tai lai chỉ người đến một tuổi nhất định nào đó nên để mọi chuyện phải lọt tai, đừng có khăng khăng cho mình là đúng, đừng có hồ đồ thì sẽ không linh nghiệm, biết thiên mà thuận mệnh, nghe gió mà biện bão đó mới là cảnh giới của một người lớn tuổi trí tuệ. Mà như Đạt Thiệu vi lão bất tôn, còn đem kinh nghiệm một đời ra mắng chửi người động tay đẩy người, được, nếu ông ta thích nói đạo lý, Quan Doãn cũng lấy lời lẽ thánh nhân dạy để lão tự chuốc lấy nhục.
Quan Doãn chẳng những lên án mạnh mẽ việc vi lão bất tôn hơn nữa còn hàm súc ám chỉ Đạt Thiệu sống vô ích đến từng tuổi này, bốn mươi tuổi không có sự chững chạc, năm mươi tuổi không biết mệnh trời, sáu mươi tuổi còn khăng khăng mình đúng, dùng một câu khó nghe để hình dung thì đó là “từng này tuổi sống kiếp chó rồi”! Đương nhiên với văn minh của Quan Doãn, lúc hắn đối mặt với Đạt Thiệu, tuyệt đối sẽ không nói ra một chữ thô tục nào.
Nhưng mà đối với Đạt Thiệu mà nói, tự nhận cả đời giáo dục, tự xưng là vị thầy giáo đầu tiên của huyện Khổng, bình thường không nói tục, thích tỉa tót câu chữ để phê bình người khác, tiếc là ông ta đã gặp một người học đại học bốn năm ở Bắc Kinh giỏi biện luận, tuy rất đường hoàng nhưng cũng có lúc mắng người mà không mang dấu tích của những từ bậy bạ.
Mà đối với Đạt Thiệu, chửi kiểu không thô tục có tính sát thương hơn là chửi kiểu thô tục hết bài này đến bài khác, khiến lão ta không thể chịu được. Để lão không thể không thừa nhận chính là chuyện Quan Doãn nói toàn là sự thật. Lão ta không có lấy một chữ phản bác. Luôn tự xưng là tài trí hơn người, luôn tự xưng người thầy đầu tiên huyện Khổng, Đạt Thiệu - người có văn hóa nhất huyện Khổng, bị Quan Doãn công kích điểm yếu, sắc mặt chuyển đỏ, lại từ đỏ sang xanh, cuối cùng là giận tím mặt.
- Quan Doãn, cậu có trình độ, Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương đã dạy dỗ rất tốt!
Đạt Thiệu thực sự không còn lời nào để nói, chỉ còn cách công kích cha mẹ của Quan Doãn.
- Huyện Khổng là huyện Khổng của nhân dân, cũng là huyện Khổng của thành phố Hoàng Lương, bí thư Lý và Chủ tịch huyện Lãnh là lãnh đạo cầm quyền đảng chính. Để mà nói ai thay mặt huyện Khổng thì vẫn là bí thư Lý và Chủ tịch huyện Lãnh. Thầy Đạt dạy chính trị một đời, cái đạo lý này chả nhẽ lại không hiểu?
Sắc mặt Quan Doãn lạnh đi vài phần, nói chuyện khách khí nhưng vẫn đủ độ công kích.
- Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Lãnh thay mặt cho huyện Khổng, là cha mẹ của huyện Khổng, ai mà không tôn trọng cha mẹ chứ? Thầy Đạt, đầu tiên là chỉ trích quan phụ mẫu, tranh cãi với tôi mà lại động đến cha mẹ tôi thì còn gì gọi là nhân nghĩa lễ trí tín nữa.
- Tôi…
Đạt Thiệu nghẹn lời, tới mức mặt đỏ tưng bừng, nửa ngày không thốt nên lời.
Quan Doãn thấy đến thời khắc mấu chốt rồi, rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ:
- Thầy giáo Đạt, nếu vẫn còn muốn tranh cãi với tôi, có cần đem một cái ghế đến cho ông không vì ông cũng lớn tuổi rồi.
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được).
Đạt Thiệu tức giận nói một câu, cãi không nổi Quan Doãn, không còn mặt mũi nào mà nói lý với Lý Dật Phong nữa, giũ áo bỏ đi.
Đạt Thiệu vừa bước đi, mấy chục người cũng cùng hệ thống giáo dục như ông ta như rắn mất đầu, cũng giải tán theo sau. Ngoài đội lần đầu xông vào tòa nhà huyện ủy, gần tới cửa trong huyện ủy, sau khi bị Quan Doãn khẩu chiến, có người ở lại có người đi. Thoáng chốc đã đi hết rồi, thậm chí còn chả quay về chỗ tập hợp đám người đó, chán nản mà đi.
Mối nguy đầu tiên đã được giải trừ.
Nét mặt của Liễu Tinh Nhã vừa kinh ngạc vừa khâm phục, lúc nhìn lại ánh mắt của Quan Doãn, liền có ý tán thưởng. Vốn dĩ y tưởng Đạt Thiệu mắng Thôi Ngọc Cường dăm ba câu đến nỗi á khẩu không nói được gì, Đạt Thiệu ắt là nhân vật đức cao vọng trọng của huyện Khổng, sợ liên quan đến Quan Doãn thì cũng sẽ nhượng bộ. Không ngờ Quan Doãn với vài câu nhẹ nhàng mang sự phản bác đanh thép lại ép Đạt Thiệu xấu hổ mà quay về, làm cho anh ta không khỏi kinh ngạc.
Kỳ thực trong lúc quyết định đưa Quan Doãn ra mặt giải quyết vấn đề của Lý Dật Phong thì Liễu Tinh Nhã không tán thành, luôn cảm thấy Quan Doãn dù sao thì cũng còn quá trẻ, đàn áp không nổi đám đó. Mà chức của Quan Doãn cũng thấp, dù hắn là một trong số người huyện Khổng mà Lý Dật Phong và Lãnh Phong tin tưởng. Nhưng rốt cuộc chưa từng trải qua mấy chuyện lớn này, hơn nữa râu còn chưa mọc, tục ngữ nói, mồm không râu thì làm việc không chắc chắn, Quan Doãn… có được không vậy?
Liễu Tinh Nhã không ngừng nghi ngờ năng lực của Quan Doãn, Quách Vĩ Toàn đối với việc Quan Doãn ra mặt hóa giải nguy cơ vốn rất hoài nghi, anh ta cũng biết rõ việc này làm lớn ra như vậy, đến toàn bộ cảnh sát cục công an cũng chả chặn nổi, cũng là nói huyện Khổng sắp long trời lở đất rồi. Chắc chắn là thủ đoạn sau lưng của Lý Vĩnh Xương, là muốn mượn cơ hội sinh sự, muốn gây sức ép to lớn đến huyện Khổng. Làm không tốt thì đến Lý Dật Phong cũng bị đánh một trận tơi bời, một Quan Doãn bé nhỏ ra mặt, không phải là bọ ngựa đấu xe sao? Anh ta còn đắc ý nghĩ, nói không chừng Quan Doãn sẽ bị đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Quách Vĩ Toàn vẫn luôn không vừa mắt Quan Doãn, luôn cảm thấy hắn hơi khoa trương, lúc nào cũng thể hiện ra kiểu tài trí hơn người, hơn nữa ở trước mặt anh ta cũng không thể hiện thái độ cung kính, tưởng là tâm phúc của Lãnh Phong thì không coi Phó chủ tịch thường trực như anh ta ra gì sao. Cũng không biết là dây tinh thần nào của Lý Dật Phong bắt sai, huyện Khổng lớn như vậy chả nhẽ chả có ai nữa sao? Cứ phải để Quan Doãn ra mặt dàn xếp, hắn có thể làm nên việc gì chứ?
Ngoài việc có thể viết mấy câu thơ làm vui lòng Tưởng Tuyết Tùng ra thì cũng chả có bản lĩnh gì cả! Quách Vĩ toàn là đứng một bên khoanh tay đứng nhìn, chuẩn bị xem Quan Doãn bị xấu mặt, vừa chuẩn bị để rút bất cứ lúc nào, dù sao thì anh ta vẫn nghĩ hảo hán không sợ thiệt trước mắt, ai thích làm chim đầu đàn thì làm, anh ta sẽ không để cho bất cứ ngón tay nào của quần chúng động vào người anh ta.
Ai dè đợi đến lúc Thôi Ngọc Cường bại lui Quan Doãn xuất hiện, khẩu chiến dăm ba câu với Đạt Thiệu, sau khi làm cho Đạt Thiệu chán nản mà bỏ đi, anh ta mới kinh ngạc, không dám tin là Quan Doãn lại có khả năng như này? Thâm tâm Quách Vĩ Toàn đều có cả đủ năm mùi vị chua ngọt mặn đắng cay, không biết là ghen tị với tài năng của Quan Doãn hay là đang phân vân có nên xếp thành hàng hay không. Ngộ nhỡ Quan Doãn thành công, giải quyết được mối nguy này, Lý Vĩnh Xương sẽ đảo ngược thế. nến lúc đó, Lãnh Phong và Lý Dật Phong liên kết, nắm trong tay đại cục, thì anh ta, một Phó chủ tịch thường trực huyện, không có phó thư ký để liên thủ, thì làm gì còn chỗ mà sống yên ổn?
Nhưng mà lại nghĩ, bí thư Thành ủy Tưởng chắc chắn sẽ không để mặc Lý Dật Phong và Lãnh Phong liên kết nắm quyền huyện Khổng. Đảm nhiệm Phó thư ký tất nhiên phải là người thân tín của bí thứ Tưởng, đến lúc đó, huyện Khổng lật đổ Lý Vĩnh Xương, thế cục vẫn như cũ, còn có thể bị bí thư Tíởng nắm chặt trong tay. Thậm chí có thể chuyện của hôm nay sẽ đẩy Lý Dật Phong xuống nước, cũng có thể sau khi chuyện đó qua đi, Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ có một người bị điều đi… Nghĩ thông điều này, Quách Vĩ Toàn giật mình, cơ hội, cơ hội lại đến rồi.
Lại ngẩng đầu lên nhìn Quan Doãn, Quách Vĩ Toàn trù cho Quan Doãn bị đám người đợt hai đá ngã ra đất. Vì tuy là Quan Doãn chửi lui đội quân của Đạt Thiệu nhưng tới đợt sóng thứ hai đấu đá lung tung, trực tiếp xông lên. Tuy là không nhiều người, chỉ có bảy tám người nhưng người nào cũng vạm vỡ, không phải là loại người tri thức như Đạt Thiệu, mà là đám lưu manh đầu phố của huyện Khổng.
Quách Vĩ Toàn cũng biết người cầm đầu, là Trần Đại Đầu, xưng là đánh khắp thị trấn không địch thủ. Đại Đầu năm nay ba mươi lăm tuổi, tức là cũng đã qua tuổi hoàng kim của tên lưu manh, nhưng gã ta vẫn cao lo lực lưỡng như vậy, dáng người thô kệch làm hiện ra một đặc điểm sinh lý là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Quách Vĩ Toàn không phải là người huyện Khổng, cái mà anh ta biết về Đại Đầu là vì anh ta đã sớm được nghe uy danh của y ở huyện Khổng, nguyên nhân căn bản là y từng đảm nhiệm chức lái xe cho Lý Vĩnh Xương.
Danh tiếng của Đại Đầu lớn, Lưu Bảo Gia cũng không thể so sánh, tính ra thì Bảo Gia chỉ có thể là tên lưu manh đời thứ ba của huyện Khổng, Đại Đầu là đời thứ hai, lúc mà Đại Đầu đánh nhau không có đối thủ thì Lưu Bảo Gia vẫn còn đang bên sông Lưu Sa nghịch bùn cơ.
Đạt Thiệu có sự bảo thủ của phần tử tri thức, Quan Doãn có thể nói thắng dựa vào lời nói ngon ngọt. Đại Đầu chỉ thích nắm đấm, không nói lý lẽ. Thân phận nhỏ bé của Quan Doãn chả nhẽ có thể nói chuyện được với Đại Đầu? Tú tài gặp phải binh lính, có lý cũng không nói được, Quách Vĩ Toàn muốn xem xem quả đấm thép của Đại Đầu làm thế nào một đấm hạ gục Quan Doãn.
Đúng thế, không sai, sau khi Quan Doãn chửi lui đám người Đạt Thiệu cầm đầu, mới tiến về phía trước chưa được vài bước, lại có mấy người xông lên phá vỡ vòng vây người của cảnh sát, xông lên như mãnh hổ xuống núi. Mà Quan Doãn lại tiến lên phía trước, không quá mười mấy mét, lại gặp đám người Đại Đầu cầm đầu.
Thấy bộ dạng dữ tợn của Đại Đầu, ánh mắt hung ác, Liễu Tinh Nhã rùng mình, lại nhìn đội công an bảo vệ cửa chính, nhân lực không nhiều, không cần đến việc gọi thêm người bảo vệ nữa, nghĩ thầm thế này thì xong rồi, sợ bị gộp cả y ở trong, kể cả Quan Doãn, Quách Vĩ Toàn đều cùng bị đánh.
Không khỏi thở dài trong lòng một cách bất đắc dĩ, cuối cùng thì huyện Khổng vẫn là của Lý Vĩnh Xương. Hôm qua Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương vừa nói chuyện với nhau một hồi dài, nói chuyện rất ngọt ngào, thái độ rất thành khẩn, mà còn hàm ý để cho Vĩnh Xương lên nắm chức Phó chủ nhiện hội đồng nhân dân, năm sau giải quyết cấp chính huyện. Lý Vĩnh Xương lúc ấy đáp ứng rất tốt, nói ông ta đã vất vả vì huyện Khổng một đời rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi, còn nói sẽ nghe theo mọi quyết định của Thành ủy, lại còn giả vờ giả vịt cảm ơn sự cống hiến của Lý Dật Phong và Lãnh Phong cho huyện Khổng, ông ta sẽ tiếp tục phát huy ở Hội đồng nhân dân, suốt đời dâng hiến tâm huyết vì ngày mai của huyện Khổng.
Không ngờ Lý Vĩnh Xương lại trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, đúng là giống như Lãnh Nhạc hình dung - gian thần mặt trắng, hơn nữa còn âm hiểm vô cùng. Nếu nói lần dẫn đến đình công dự án đập lớn là chuyện nhỏ thì sự kiện quần chúng công kích huyện ủy là ý đồ của Lý Vĩnh Xương, làm lộ ra lòng lang dạ sói.
Nhất thời, Liễu Tinh Nhã nghĩ lung tung, khi nhìn lại, thì thấy Trần Đại Đầu hiên ngang đứng trước mặt Quan Doãn, khoanh tay trước ngực, hừ một câu:
- Quan Doãn, cậu có hai con đường, một là tránh ra, không thì tôi sẽ hạ gục cậu, cậu tự chọn đi.
Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn nhìn nhau, liền biết ải này Quan Doãn không dễ dàng qua, cũng rất rõ dựa vào ba người bọn họ ai cũng chả ngăn nổi Trần Đại Đầu, làm thế nào đây? Vì trách nhiệm, cũng không thể cứ thế mà bỏ chạy, nhưng người nhỏ bé như Quan Doãn cũng không thể đánh lại Trần Đại Đầu.
Đối mặt với sự uy hiếp của Trần Đại Đầu, Quan Doãn còn có thể cười được:
- Haha, anh Đại Đầu, em có chuyện muốn nói với anh, chuyện riêng, anh có muốn nghe không?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương