Quan Vận
Chương 11 : Chuyện xưa của Quan Doãn.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong từ Thành ủy đã trở lại? Trong lòng Quan Doãn vừa kinh ngạc lẫn vui mừng. Hắn ngạc nhiên vì tuy huyện Khổng cách Thành ủy không xa, nhưng cũng không gần. Cả đi lẫn về phải mất ba tiếng. Mà từ lúc Lý Dật Phong và Lãnh Phong bất ngờ đi Thành ủy đến bây giờ, tổng cộng mới hơn bốn tiếng đồng hồ. Phải nói rằng, dù hai người đi suốt không nghỉ, đến Thành ủy cũng phải họp mất một tiếng.
Còn vui là bởi Lý Dật Phong và Lãnh Phong vội vàng quay về, đã chứng tỏ lời đồn đại Lãnh Phong phải dời đi là không đúng. Chỉ cần Lãnh Phong không đi. Ván cờ quyết định vận mệnh sau này của hắn, còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Tuy nhiên... Quan Doãn lại phát hiện một điều bất thường. Xe Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều không đỗ đúng chỗ. Tuy rằng bãi đỗ xe của Huyện ủy không đánh số, nhưng có quy ước thành quy củ. Vị trí số 1 là Bí thư. Vị trí số 2 là Chủ tịch huyện. Nhưng hiện tại, xe Lý Dật Phong và Lãnh Phong lần lượt đỗ ở số 2 và số 3, thừa ra vị trí đỗ xe số 1. Mà chỗ số 3 vốn là chỗ đỗ xe của Lý Vĩnh Xương. Nhưng hiện tại, xe của Lý Vĩnh Xương cũng không ở đó.
Trong quan trường mọi việc đều cần phải học. Rất nhiều lúc, việc nhỏ không đáng kể lại quyết định thành bại. Rất nhiều người cho rằng tất cả việc lớn trong quan trường đều là chuyện long trời lở đất. Thật ra lại không phải. Trong quan trường, việc lớn cũng là từ vô số việc nhỏ tích lũy mà thành. Không tích nửa bước chân, không đi được nghìn dặm. Không để ý mỗi chuyện nhỏ, mỗi chi tiết bên cạnh mình, chắc chắn sẽ không làm được việc lớn.
Sự tỉ mỉ chi tiết, có khi là để khảo nghiệm năng lực của một người.
Từ việc sắp xếp thứ tự chỗ để xe, Quan Doãn đưa ra hai kết luận. Một là Lý Vĩnh Xương không trở về. Hai là Lý Vĩnh Xương đang trên đường về, nhưng không phải về một mình, còn có lãnh đạo Thành ủy đi cùng. Nếu không vị trí đỗ xe của Lý Dật Phong không để trống như vậy được.
Suy nghĩ sâu xa thêm, hiện tại đã đến giờ cơm trưa, nhưng Bí thư và Chủ tịch lại không ra ngoài ăn cơm. Hẳn lãnh đạo Thành ủy sắp đến rồi.
Bí thư và Chủ tịch huyện về trước. Lãnh đạo Thành ủy và Phó bí thư huyện ủy Lý Vĩnh Xương đang đến huyện Khổng, nếu không phải điều động Lãnh Phong lại có nhiều người tham gia như thế, hơn nữa kinh động lãnh đạo Thành ủy suốt đêm đi tới đây, sợ rằng vẫn là có liên quan đến sự kiện sông Lưu Sa.
Quan Doãn có một cảm giác hưng phấn và chờ mong cơn mưa bão sắp tới, tính cách nội tâm của hắn là hiếu chiến khiến hắn vô cùng khát vọng cơn cuồng phong đang đến. Suốt một năm, hắn ở Huyện ủy chen lấn mà sinh tồn, đã sớm hy vọng có một ngày có thể đột phá khốn cảnh, dựa thế đứng lên.
Thực ra Quan Doãn đối với tình cảnh hắn không được Lý Dật Phong thích lại không được Lãnh Phong tín nhiệm trọng dụng, càng bị Lý Vĩnh Xương chèn ép, trong lòng cũng vài phần hiểu được, biết nguyên nhân sâu lắng sau lưng rốt cuộc là cái gì, nếu nói Lý Vĩnh Xương chèn ép hắn là vì không muốn để hắn có cơ hội quật khởi, cũng để hắn vì Vương Xa Quân mà nhường đường, như vậy Lý Dật Phong và Lãnh Phong là người từ ngoài đến, cơ bản đối xử hắn bình đẳng, lại đồng thời hơi hờ hững mà lạnh nhạt với hắn, chủ yếu còn liên quan đến người hắn gọi là nhạc phụ tương lai nên mới thế.
Bốn năm đại học ở Bắc Kinh, Quan Doãn có một yêu một cô gái, tên là Hạ Lai. Hạ Lai là người Bắc Kinh, là bạn cùng lớp với Quan Doãn, bắt đầu từ năm thứ hai, Quan Doãn tán đổ được Hạ Lai, hai người bắt đầu chuyện tình ba năm. Từ lúc bắt đầu yêu nhau, mối quan hệ của hai người đã bị bố của Hạ Lai là Hạ Đức Trường kiên quyết phản đối. Thái độ Hạ Đức Trường rất rõ ràng, Hạ Lai chỉ có thể tìm bạn trai môn đăng hộ đối.
Môn đăng hộ đối hàm nghĩa chính là, gia đình Quan Doãn xuất thân nông dân ở thị trấn nhỏ, dù cho hắn có thành tích nổi trội xuất sắc, cũng không thể bù lại xuất thân thấp hèn vốn sinh ra đã kém cỏi, mà Hạ Lai đường đường chính chính con gái nhà giàu ở Bắc Kinh – Hạ Đức Trường là một Phó vụ trưởng bộ Giáo dục quốc gia.
Tuy Hạ Đức Trường phản đối mãnh liệt, tình yêu mà Hạ Lại dành cho Quan Doãn lại càng thêm nhiệt ltình và kiên trì, xuất phát từ lòng thương con, Hạ Đức Trường áp dụng chính sách nhượng bộ dụ dỗ, ở mặt ngoài không phản đối Quan Doãn và Ha Lai nữa, âm thầm lại dùng thủ đoạn của chính khách lập kế lâu dài.
Sinh viên tốt ngiệp đại học năm 1995, tuy rằng chỉ tiêu ở Bắc Kinh vô cùng quý báu và rất ít, nhưng Quan Doãn dựa vào tài ăn nói xuất sắc và đầu óc thông minh, vì chính mình mà tranh thủ kiếm được một chỉ tiêu ở Bắc Kinh, hơn nữa còn là đến công tác ở các bộ và uỷ ban trung ương Bắc Kinh!
Quan Doãn vui không kể xiết, cho rằng từ nay về sau là có thể danh chính ngôn ở Bắc Kinh thuận lợi cùng Hạ Lai chung một chỗ, giấc mộng của hắn chính là từ các bộ và uỷ ban trung ương khởi bước, dùng mười năm thời gian làm được Phó cục trưởng, sau đó ra ngoài là có thể bắt đầu từ Bí thư huyện ủy tiến bước, không tin không thể cùng Hạ Đức Trường sánh vai, hắn không thể để Hạ Đức Trường coi thường.
Mà đúng như Quan Doãn dự kiến, sau khi biết được Quan Doãn dựa vào năng lực bản thân được ở Bắc Kinh, Hạ Đức Trường tự mình ra mặt mời Quan Doãn đến nhà làm khách. Quan Doãn mừng rỡ, cho rằng Hạ Đức Trường cuối cùng đã tiếp nhận hắn rồi, hắn ảo tưởng rằng Hạ Đức Trường hẹn hắn gặp mặt, là sẽ đồng ý chuyện hôn nhân của hắn và Hạ Lai.
Quan Doãn và Hạ Lai yêu nhau ba năm, lần đầu tiên bước đến của nhà họ Hạ. Ở đây, Hạ Đức Trường đầu tiên là tỏ vẻ tán thưởng việc Quan Doãn chính mình cố gắng lưu ở Bắc Kinh, cũng thể hiện rất hiểu chuyện tình yêu của hắn và Hạ Lai, từ đó là chuyển hướng đề tài khác, tuy rằng ông có thể công nhận tình yêu giữa Quan Doãn và Hạ Lai, nhưng cũng không có nghĩa là cho phép Quan Doãn và Hạ Lai kết hôn.
Nếu Quan Doãn có thể trước 30 tuổi mà lên đến cấp Cục, ông nhất định sẽ buông tất cả thành kiến trước kia, tự tay đem con gái giao vào tay Quan Doãn.
Suy cho cùng Quan Doãn tuổi vẫn trẻ, không nghe hiểu được thâm ý trong lời nói của Hạ Đức Trường, nghĩ đến Hạ Đức Trường đã thay đối cái nhìn với mình, lúc này tỏ vẻ nhất định làm việc thật tốt, cố gắng tiến bộ, sẽ không phụ lòng chú Hạ kỳ vọng.
Hạ Đức Trường nắm tay Quan Doãn, nói lời thân thiết:
- Tiểu Quan, cậu còn trẻ, đường đi còn rất dài, ở lại Bắc Kinh để phát triển, nhưng cá nhân chú cho rằng, đi tới chỗ khó khăn, khả năng phát triển sẽ cực lớn, cậu có thể suy nghĩ lại một chút, đến nơi càng cần tài năng của cậu để rèn luyện một thời gian, sau đó lại điều về Bắc Kinh, ở trong lý lịch, sẽ càng đẹp mắt một chút... Cậu là người huyện Khổng, nếu chủ động yêu cầu về Huyện ủy huyện Khổng công tác, giống như là sinh viên tốt nghiệp Bắc Kinh lại bỏ chỉ tiêu ở lại chỗ tốt, cam tâm tình nguyện đến nơi gian khổ nhất ủng hộ việc xây dựng phát triển ở quê hương, chẳng những là việc làm cao thượng, mà về sau khi được đề bạt, chính là điểm sáng trong lý lịch.
Quan Doãn đang đắm chìm trong việc Hạ Đức Trường đồng ý chuyện hắn và Hạ Lai, cũng không có suy nghĩ sâu xa lời của Hạ Đức Trường có dụng ý gì, liền đáp ứng nói:
- Cháu còn trẻ, rất nhiều việc còn không rõ, ý chú Hạ là, cháu không ở lại Bắc Kinh, chủ động yêu cầu về huyện Khổng công tác?
- Cậu ở huyện Khổng làm khoảng hai ba năm, cố gắng lên trưởng phòng, ở huyện được đánh giá tốt, lại có kinh nghiệm cơ sở, chú sẽ giúp cháu điều về Bắc Kinh, một thời gian là có thể đề bạt lên Phó cục trưởng, con đường lên chức, so với lý lịch kinh nghiệm ở Bắc Kinh còn nhanh hơn.
Hạ Đức Trường cười dài thật sự vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Quan Doãn.
- Thanh niên, không nên sợ khổ cũng đừng sợ mệt, phải có ánh mắt lâu dài.
Quan Doãn nghe vậy liền sôi trào nhiệt huyết mà nói:
- Vâng, cháu nghe lời chú Hạ, chú cứ sắp xếp cho cháu!
Hạ Đức Trường vui vẻ mà cười nói:
- Được, trẻ nhỏ dễ dạy, chú liền bắt tay vào an bài, vị trí ở Bắc Kinh của cháu, cứ để chú toàn quyền xử lý.
Quan Doãn không có chút hoài nghi dụng tâm của Hạ Đức Trường, cũng không ý thức được mình chỉ mới tốt nghiệp, so với Hạ Đức Trường chìm nổi trong quan trường mười mấy năm, còn non nớt nhỏ bé như một bụi cỏ.
Lúc rời khỏi nhà họ Hạ, Hạ Đức Trường tự mình đưa Quan Doãn xuống lầu, Hạ Lai kéo tay Hạ Đức Trường, cười vô cùng ngọt ngào, cô vô hạn chờ mong nhìn Quan Doãn, cố đứng dưới ánh nắng hè, giống như một đóa hoa hướng dương rạng rỡ rực rỡ. Hai mắt trong vắt, cái trán đẹp cùng với cái mũi xinh xắn, khiến cho Quan Doãn lâm vào mê muội và khó có thể dứt bỏ.
Tất cả vì Hạ Lai mà trả giá và chờ đợi, đều đáng giá! Quan Doãn yên lặng tự động viên chính mình, lại không nghĩ rằng, chỉ xoay người đi một cái, hắn và Hạ Lai liền trời nam đất bắc.
Sau khi trở lại huyện Khổng, ban đầu Quan Doãn còn mơ mộng sẽ có một ngày trở về Bắc Kinh, sau đó một bước lên mây, và cùng Hạ Lai có một cuộc sống hạnh phúc, lúc ban đầu, Hạ Lai điện thoại và gửi thư không ngừng, khiến hắn nghĩ về tương lai vô cùng thoải mái, nhưng sau đó không lâu, hắn liền phát hiện ở Huyện ủy tình cảnh của hắn vô cùng không ổn, chẳng những không có như kỳ vọng là sẽ được trọng dụng, hơn nữa còn bị cố ý xa lánh, cuối cùng cũng trở thành một người bên cạnh hóa nhất Huyện ủy.
Quan Doãn cũng không hiểu vì sao hắn một người tốt nghiệp đại học Bắc Kinh ở trong mắt bí thư và Chủ tịch huyện, Vương Xa Quân bằng cấp và năng lực đều rõ ràng không bằng hắn? Lúc ban đầu hắn còn cho rằng Vương Xa Quân được trọng dụng là bởi vì Lý Vĩnh Xương, tuy rằng đã có người nhắc nhở cho hắn, nói lúc trước hắn trở lại huyện Khổng thực ra là bị người ta bán, hắn còn trẻ, tâm tư rất đơn giản, hắn vẫn cố gắng, cho rằng Hạ Đức Trường sẽ không lừa hắn, nhưng sau vô số lần cố gắng lại không được Lý Dật Phong và Lãnh Phong tán thành, hắn rốt cục hiểu rõ một sự thật tàn khốc, có người không muốn hắn tiến thêm một bước, muốn để hắn ở huyện Khổng giẫm chận tại đây, chính là muốn vây chết hắn ở huyện Khổng!
Có thể là ai? Quan Doãn mới tốt nghiệp đại học một năm, vừa không có bối cảnh lại càng không có mạng lưới quan hệ phức tạp, ngoại trừ Hạ Đức Trường, không có ai lại dụng tâm với hắn như thế! Quan Doãn sau khi đã trải qua hơn một năm vấp phải trắc trở và bàng hoàng, hắn mới rốt cục rẽ mây nhìn thấy mặt trời, làm theo ý nghĩ, cũng biết được khốn cảnh trước mắt, chỉ có mạnh tay mà vật lộn, chỉ có đập nồi dìm thuyền, mới có khả năng phá vây.
Hắn cũng không biết Hạ Đức Trường có bao nhiêu lực ảnh hưởng, lại có thể đoán được Lý Dật Phong bài xích, Lãnh Phong lùng lùng với hắn, nguyên nhân khẳng định là phía trên có người đánh tiếng, nếu không Lý Dật Phong và Lãnh Phong cùng hắn không oán không thù, cho dù không dùng hắn, cũng không cần mọi chuyện đều nhằm vào hắn, hắn cũng không đủ tư cách bị nhân vật số một, số hai đề phòng mọi nơi!
Quan Doãn hít sâu một hơi, bởi vì vấn đề đập nước sông Lưu Sa, khiến Lý Dật Phong và Lãnh Phong tranh chấp, thậm chí còn kinh động lãnh đạo Thành ủy, có thể thấy được vấn đề giải quyết không thể nóng vội, sự kiện sông Lưu Sa, sẽ trở thành một điểm tựa cho hắn ở huyện Khổng, hắn sẽ dựa thế lemma nổi lên, nghĩ tới xu hướng suy tàn trước kia, chỉ cần Lãnh Phong cho hắn một cơ hội, hắn sẽ mượn cơ hội ở huyện Khổng đứng vững gót chân mở ra cục diện, sau đó sẽ có một ngày trở về Bắc Kinh đứng ở trước mặt Hạ Đức Trường, cho ông ta một nụ cười lạnh và niềm vui bất ngờ!
Về phần Ngõa Nhi... Cô chính là một cô bé vừa giảo hoạt lại thông minh, cô đến huyện Khổng chỉ là để du ngoạn, không có hứng thú với chính trị và quan trường, nhưng khi cô thật đúng lúc cũng vô cùng khéo léo, trong lúc vô ý thành trợ lực cho hắn, đối với việc bên trong huyện Khổng sắp nghênh đón hỗn loạn, cô còn hơn một điểm tựa.
Nhìn thoáng qua Ngõa Nhi bên cạnh, Quan Doãn thầm nghĩ, hắn lúc này đây có thể bắt lấy kỳ ngộ thừa cơ đứng lên hay không, cô bé tinh quái này, nói không chừng chính là một nhân tố mấu chốt.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
85 chương
64 chương
36 chương
47 chương
166 chương