Quan Vận
Chương 103 : Có trách nhiệm.
Tưởng Tuyết Tùng hy vọng Huyện ủy huyện Khổng đưa ra ý kiến xử lý phù hợp với ý của ông ta, để sau khi ông ta quay về Thành ủy, nắm giữ quyền chủ động trong vấn đề xử lý Lý Vĩnh Xương. Không ngờ ông ta đã ám chỉ, Lý Dật Phong và Lãnh Phong vẫn đi ngược với dự định ban đầu của ông ta. Điều đó không khỏi khiến ông ta cảm thấy rất tức giận.
Khi Tưởng Tuyết Tùng được Liễu Tinh Nhã đón đến văn phòng Lý Dật Phong, nghe ý kiến cuối cùng của Huyện ủy huyện Khổng về việc xử lý Lý Vĩnh Xương, cảm giác vui sướng khi đi dạo chơi trên núi Bình Khâu đã ngoài ý muốn thu hoạch được bảng chữ mẫu của ông ta biến mất gần hết. Thay vào đó chính là sự tức giận và bất mãn.
Nếu Lý Dật Phong và Lãnh Phong không phải nhân vật số một, số hai từ trên tỉnh nhảy dù xuống thì còn tốt. Ban đầu, khi Lý Dật Phong và Lãnh Phong vừa nhảy dù tới, cũng không để ý tới tâm ý của Tưởng Tuyết Tùng. Ông ta đối với Lý Dật Phong và Lãnh Phong vốn có thành kiến. Hiện tại, Lý Dật Phong và Lãnh Phong lại cưỡng ép áp chế ý kiến phản đối của người khác. Nhân vật số một, số hai liên hợp đã khống chế đại cục huyện Khổng, ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của Bí thư Thành ủy. Điề này khiến ông ta tức giận khó nguôi.
- Đây là ý kiến nhất trí của Huyện ủy, hay vẫn là ý kiến chủ yếu của cá nhân anh?
Tưởng Tuyết Tùng ý vị sâu xa hỏi Lý Dật Phong một câu.
Lúc này, trong văn phòng Bí thư, chỉ có mấy người Tưởng Tuyết Tùng, Lãnh Nhạc và Lý Dật Phong, Lãnh Phong. Ngay cả Liễu Tinh Nhã cũng thức thời đóng cửa đi ra ngoài. Tưởng Tuyết Tùng hỏi trắng ra như thế, chẳng khác gì là chất vấn Lý Dật Phong, có phải đem quyền uy cá nhân vượt lên trên bộ máy Huyện ủy.
Lý Dật Phong còn chưa trả lời, Lãnh Phong lạnh lùng đáp:
- Bí thư Tưởng, đề nghị đồng chí Lý Vĩnh Xương không thích hợp đảm nhiệm Phó bí thư Huyện ủy huyện Khổng, là do tôi đề xuất trước.
Lý Dật Phong sửng sốt. Lãnh Phong xung phong lên trước, không sợ trực tiếp đối mặt với sự tức giận của Tưởng Tuyết Tùng, là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Trong nháy mắt, thiện cảm của anh ta đối với Lãnh Phong lại nhiều mấy phần.
- Được, tốt lắm. Dám làm dám chịu, không hổ danh là người họ Lãnh.
Tưởng Tuyết Tùng giận dữ nói một câu, đột nhiên đứng dậy.
- Tôi sẽ tham khảo đầy đủ ý kiến của Huyện ủy huyện Khổng. Từ giờ trở đi, đồng chí Lý Vĩnh Xương tạm thời cách chức để tự kiểm điểm, chờ xử lý.
Vừa nói xong, nâng tay nhìn đồng hồ:
- Thời gian không còn sớm. Bí thư Lãnh, thu xếp một chút, tôi còn phải trở về.
- Bí thư Tưởng, ăn cơm xong hãy đi cũng không muộn. Huyện Khổng cũng không xa thành phố cho lắm.
Tuy rằng Lý Dật Phong sớm chuẩn bị tâm lý tiếp nhận sự tức giận của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng không ngờ Tưởng Tuyết Tùng nói đi là đi, liền khách khí giữ lại một chút.
- Không cần.
Tưởng Tuyết Tùng khoát tay, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường.
- Tôi còn muốn trở về nghiên cứu một chút về những vấn đề còn sót lại của chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác.
Khi lãnh đạo chủ chốt Huyện ủy huyện Khổng tiễn chân Tưởng Tuyết Tùng, chính là lúc ánh đèn rực rỡ vừa mới lên. Ánh đèn đoàn ô tô của Tưởng Tuyết Tùng dần biến mất trong ánh hoàng hôn mờ mịt. Một cơn gió mùa thu thổi qua. Sương mù tràn ngập, khiến đoàn xe của Tưởng Tuyết Tùng có vẻ lờ mờ mà xa xôi, giống như biểu thị thái độ không rõ ràng của Tưởng Tuyết Tùng. Điều đó cũng khiến tương lai huyện Khổng trở nên không rõ rõ ràng.
Tưởng Tuyết Tùng đi rồi, Lãnh Phong và Lý Dật Phong đóng cửa cùng bàn bạc. Nửa giờ sau, Quan Doãn nhận được thông báo, đi tới Văn phòng Lãnh Phong.
Đã là buổi tối, phần lớn mọi người trong Huyện ủy đã tan tầm, nhưng đèn đuốc trong văn phòng lãnh đạo chủ chốt vẫn sáng trưng. Điều ngoại lệ duy nhất chính là, văn phòng Lý Vĩnh Xương lại tối đen như mực. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua.
- Quan Doãn, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sắp tới có thể công tác của cậu sẽ cần phải điều chỉnh một chút.
Lãnh Phong lộ vẻ mỏi mệt. Quan Doãn vừa tiến đến, anh ta liền trực tiếp nêu ra chủ đề chính.
- Làm sao vậy?
Quan Doãn biết rõ không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được buột miệng hỏi. Hắn đã nghe được tin tức Tưởng Tuyết Tùng đã quay về. Cũng ít nhiều biết Huyện ủy đã nghiên cứu ý kiến xử lý Lý Vĩnh Xương, Ở thời khắc mấu chốt, Lãnh Phong đã bình tĩnh đánh một đòn.
Hay là Lãnh Phong không giữ được bình tĩnh mà ra tay. Nhưng vấn đề là, một đòn này có thể trúng mục tiêu hay không? Quan Doãn không đoán ra được vì sao Lãnh Phong thà trêu chọc Tưởng Tuyết Tùng đến mức khiến ông ta bất mãn, cũng không thúc đẩy để Lý Vĩnh Xương xuống đài. Với trí tuệ của anh ta, khẳng định nhìn ra được Tưởng Tuyết Tùng cố ý tạm hoãn xử lý đối với Lý Vĩnh Xương, vì sao còn muốn cam chịu mạo muội chọc giận Bí thư Thành ủy, buông một tay để đọ sức?
Lãnh Phong cũng không giải thích gì nhiều, vừa nói xong, nhẹ nhàng khoát tay áo:
- Không có việc gì, cậu đi về trước đi.
Quan Doãn thấy Lãnh Phong không vui lắm, đành phải lui ra, quay trở lại phòng Thư ký. Hạ Lai, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai đều đang chờ hắn ở đó.
- Đã mấy giờ rồi, đi ăn cơm thôi.
Ôn Lâm quen đùa giỡn với Quan Doãn, theo thói quen, thò tay đẩy Quan Doãn. Sau khi đẩy mới ý thức được làm vậy không đúng. Có Hạ Lai ở đây, dù thế nào cũng không tới phiên cô đùa giỡn với Quan Doãn. Cô liền hì hì cười che dấu vẻ không tự nhiên của mình.
- Luôn luôn làm chị em tốt của Quan Doãn.
Quan Doãn mỉm cười:
- Đi, đi thưởng thức món ăn đặc sắc của huyện Khổng.
Tuy rằng thế cục Huyện Khổng đã bị phá hỏng, nhưng đã không phải vấn đề hắn cần phải quan tâm. Ngày nên qua thế nào thì để nó qua như thế. Huống chi Hạ Lai và Kim Nhất Giai đều là khách quý.
- Huyện Khổng có món ăn gì đặc sắc vậy?
Kim Nhất Giai cười tủm tỉm, vẻ mặt rõ ràng đang tính trêu ghẹo hắn.
- Không bằng anh lại tự mình xuống bếp, vì nghênh đón tôi và Hạ Lai đến đây, lại tự mình ra tay khiến cơm no áo ấm?
Khi nói chuyện, mấy người cùng nhau đi ra ngoài. Bóng đêm khiến người khác cảm thấy ngây ngất. Đây chính là một mùa dễ chịu ôn hòa. Gió thu, trăng lạnh. Huyện Khổng vừa trải qua một đợt hỗn loạn. Rất hiếm thấy người đi lại trên đường. Người dân cũng không quan tâm Huyện ủy có... biến cố gì trọng đại không, chỉ lo cuộc sống của mình có được ấm lo hạnh phúc bình an hay không.
Quan Doãn có thể trạng khỏe mạnh, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Áo sơ mi trắng, quần đen, giầy da đen, hơn nữa thân người cao lớn. Gió thu thổi tới, đón gió thu, càng lộ ra vẻ tiêu sái. Mà Hạ Lai mặc chiếc váy dài xám, áo màu tím, dáng người thon thả mà dong dỏng cao. Cô biết dùng màu tím để làm nổi bật lên dáng người mỹ miều, làn da trắng như tuyết. Mà Ôn Lâm lại mượt mà đáng yêu, cười như hoa, áo hồng quần dài, có vẻ phong tình khác thường. Kim Nhất Giai lại càng không cần phải nói, duyên dáng yêu kiều, bộ quần áo màu phấn hồng giống như hoa đào diễm lệ, cổ dài mà trơn bóng, lộ vẻ cao quý.
Tuy nói Kim Nhất Giai và Hạ Lai giống như hoa tỷ muội, nhưng khí chất của hai người khác nhau rất nhiêu. Hạ Lai hàm súc mà nội liễm. Mặc dù tính tình lãnh đạm, lại có phần cố chấp không chịu buông tha. Mà Kim Nhất Giai lại sôi nổi, không chịu để người cản trở, trăm mị ngàn kiều, rồi lại hay thay đổi, làm người ta khó có thể nắm bắt.
Đi cùng ba người đẹp với ba tính cách khác hẳn nhau, khiến tâm tình của Quan Doãn rất tốt. Hắn cười ha ha:
- Nhất Giai lại muốn ăn bánh tôi tự nướng sao? Rất xin lỗi, lúc này không cơ hội.
- Vì sao?
Kim Nhất Giai không chịu buông tha cho Quan Doãn.
- Anh không muốn bộc lộ tài năng trước mặt Hạ Lai sao?
Hạ Lai vốn đi giữa Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, nghe Kim Nhất Giai nói vậy, liền xoay người tới trước mặt Quan Doãn, nắm tay Quan Doãn quan sát một hồi, bỗng nhiên cái mũi đỏ lên, nước mắt chảy ra:
- Rất xin lỗi, Quan Doãn, để anh chịu khổ rồi. Lần trước, em nghe Nhất Giai nói, anh còn phải nướng bánh bán lấy tiền. Nếu anh ở lại Bắc Kinh, cuộc sống đâu có gian nan như vậy? Đều do em, đều là em không tốt. Em không nên yêu anh. Nếu em không yêu anh, hiện tại khẳng định anh vẫn ở lại Bắc Kinh.
Thật ra, tay Quan Doãn mềm mại, không có vết chai nào. Đương nhiên, cũng bởi vì thường xuyên nướng bánh mà có phần thô ráp, không thể cũng không có gì. Tay đàn ông nhẵn nhụi thì có ích lợi gì? Hơn nữa hắn nướng bánh chỉ là vì trợ giúp Lão Dung Đầu, cũng không phải vì sinh kế. Cũng không biết Kim Nhất Giai truyền lời thế nào. Nhưng mặc kệ như thế nào, Hạ Lai vừa khóc, trong lòng hắn liền cảm thấy xúc động. Hắn nhẹ nhàng ôm Hạ Lai vào trong ngực, an ủi nói:
- Thật sự không liên quan gì đến em. Hơn nữa, anh là một đại nam nhân, chịu cực khổ một chút có đáng là gì?
- Đúng là không có gì, nhưng cũng bởi vì em. Trong lòng em cảm thấy không dễ chịu.
Hạ Lai nhu tình như nước, nhu tình của cô chính là sát khí mà Quan Doãn không thể chống cự được.
- Ai ai, tôi còn ở đây.
Ôn Lâm chịu không nổi, quay lưng đi.
- Khụ khụ, tôi cũng đang ở đây. Đừng buồn nôn vậy. Khẩn trương đi ăn cơm thôi. Đói bụng rồi.
Kim Nhất Giai dứt khoát vung đao cướp người yêu, vươn tay phải đưa từ trên xuống dưới tách Quan Doãn và Hạ Lai ra. Sau đó một tay lôi Hạ Lai đi.
- Về sau hai người sẽ có thời gian thân thiết. Hiện tại cũng đừng khó coi như vậy.
Hạ Lai đỏ mặt, nhéo Kim Nhất Giai một cái:
- Nhớ đấy nhé, chờ sau này em có bạn trai, chị nhất định sẽ trả lại.
Ôn Lâm ngạc nhiên nói:
- Nhất Giai còn chưa có bạn trai? Điều kiện của cô ưu tú như vậy, bên cạnh hẳn phải có vô số đàn ông theo đuổi mới đúng?
- Em ấy à...
Hai mắt Hạ Lai vừa lóng lánh như nước mùa thu, vừa đau buồn, hiện tại đã không còn sót lại chút nào, cười sáng lạng như mùa xuân. Cô cũng một cô gái thay đổi bất thường.
- Trước kia con bé từng có một người bạn trai. Tuy nhiên hình như bị nó đá rồi. Nó ngại người nọ quá keo kiệt. Nó nói đó là một tiểu nam nhân. Tôi đã nói nó, đừng nhìn cao quá. Thiên hạ không phải không có đàn ông tốt, mà là do có người luôn luôn cầm kính lúp, không, kính hiển vi đi tìm đàn ông.
- Tùy chị nói thế nào, dù sao em cũng là Ninh thiếu chớ lạm dụng.
Kim Nhất Giai ngẩng đầu cao ngạo nói.
- Tuy nhiên đàn ông chỉ là một phần bổ sung vào cuộc sống. Sự nghiệp mới là toàn bộ cuộc sống.
Nói đến sự nghiệp, Quan Doãn mới nhớ ra đây là lần thứ hai Kim Nhất Giai đến huyện Khổng. Sợ là đã định ra phần khung của hợp tác núi Bình Khâu. Đúng rồi, còn có ý đồ đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao. Tuy rằng Kim Nhất Giai có lúc hơi cao ngạo, lại thanh cao không coi ai ra gì, nhưng sự xuất hiện của cô, quả thật đã rót sức sống mới vào huyện Khổng.
Nông nghiệp hiệu suất cao... Hẳn đây cũng là suy nghĩ của Lãnh Phong, muốn thúc đẩy ý tưởng chấp chính của mình. Không thể, sau khi đắc tội nghiêm trọng với Tưởng Tuyết Tùng, Lãnh Phong cũng không thể nói, có thể thi hành ý tưởng chấp chính của mình ở huyện Khổng hay không. Việc anh ta có tiếp tục ở lại huyện Khổng đảm nhiệm vị trí nhân vật số hai hay không vẫn còn chưa rõ.
Tuy nhiên, điều khiến Quan Doãn lạc quan hơn một chút chính là mặc kệ thế cục huyện Khổng biến hóa như thế nào, chỉ cần Lãnh Phong còn muốn tiếp tục ở huyện Khổng hoàn thành ý định ganh đua của mình, anh ta sẽ có đủ biện pháp để vẫn được giữ lại!
Không bao lâu, họ đã đi tới Mỹ Thực Lâm. Quan Doãn chào hỏi với bà chủ Trần Mạt Lỵ. Hắn vừa nói muốn một phòng trên lầu, vẻ mặt Trần Mạt Lỵ có phần áy náy nói:
- Ngại quá người anh em họ Quan, phòng trên lầu đều có người rồi.
Trần Mạt Lỵ mới hơn ba mươi tuổi, thùy mị thướt tha. Nếu không phải cố ý ăn mặc lôi thôi, dáng người hơi chút đầy đặn, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của cô, mang máng có thể thấy được bộ dạng xinh đẹp năm xưa.
Kim Nhất Giai chỉ liếc mắt nhìn Trần Mạt Lỵ một cái, đã nhỏ giọng nói:
- Người phụ nữ này không tầm thường. Năm xưa khẳng định là nổi tiếng một phương.
Thật ra cô nói đúng. Năm xưa, Trần Mạt Lỵ là người từng làm mưa làm gió ở huyện Khổng, được gọi là gái hồng lâu ở huyện Khổng. Khác với Ôn Lâm, tên gọi gái hồng lâu của cô là mang nghĩa xấu. Hai người ở thị trấn Lào Cai quyết đấu với cô. Kết quả một chết một bị thương. Việc này chấn động một thời, trở thành một trong mười tin tức lớn trong lịch sử huyện Khổng. Tuy nhiên sau khi trải qua việc này, Trần Mạt Lỵ tùy tiện tìm một người chồng. Từ đó về sau cô hồi tâm, an tâm yên ổn qua ngày.
Nếu không có chỗ, Quan Doãn tính qua đại sảnh ăn cơm. Hạ Lai và Kim Nhất Giai lười biếng đi chậm ở phía sau. Quan Doãn đi phía trước dẫn đường. Hắn mới bước một chân qua cửa, chợt nghe đến phía sau truyền đến một tiếng tát thanh thúy, sau đó là tiếng của Kim Nhất Giai:
- Lưu manh!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương