Quan Vận

Chương 101 : Huyện Khổng một người bội thu

Lúc này đúng vào bốn giờ chiều, mặt trời ở đằng tây, ánh chiều tà chiếu rọi vàng óng ánh, mùa thu núi Bình Khâu, lá đỏ phủ khắp núi, bị ánh mặt trời chiếu vào, rất là thích ý Nhân viên được sắp xếp đi cùng Tưởng Tuyết Tùng tham quan núi Bình Khâu, rất ý vị sâu xa, số 1 số 2 Huyện ủy đồng thời vắng bóng không nói, số 3 cũng không thấy bóng dáng, một người cao nhất bên Huyện ủy ra mặt là Phó bí thư huyện ủy Quế Hiểu Kiệt, tiếp theo chính là Quan Doãn và Ôn Lâm Ở phương diện Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tăng Vĩ Hiến vẫn như cũ không thấy xuất hiện, dường như sau khi từ hiện trường mộ phần trở lại Huyện ủy, Tăng Vĩ Hiến liền không biết đi đâu, Tưởng Tuyết Tùng không giải thích, ai cũng sẽ không hỏi nhiều. Lãnh Nhạc thân là đại quản gia Thành ủy, khẳng định phải lúc nào cũng phải đi theo Tưởng Tuyết Tùng, còn có Sư Long Phi thư ký Tưởng Tuyết Tùng, cũng theo lên núi Sư Long Phi khoảng 30 tuổi, bộ dạng cao lớn đẹp trai, chỉ có điều giữa ánh mắt cứ thỉnh thoảng toát ra một vẻ tối tăm, ngẫu nhiên mà nhìn bóng dáng Quan Doãn với ánh mắt lạnh như băng đầy ý thù địch. Chẳng qua mặc kệ y biểu đạt bất mãn trong lòng như thế nào, thì bóng dáng y vẫn lẻ loi mà trơ trọi, không thể đến gần bên Tưởng Tuyết Tùng, chỉ có thể theo ở phía sau – thư ký số một Thành ủy đáng khinh đến mức này, không thể trách người khác, chỉ có thể tự trách mình không biết làm người làm việc Rất có ý tứ chính là, Hạ Lai và Kim Nhất Giai cũng ở trong đám nhân viên theo cùng. Hạ Lai đi theo với thân phận của phóng viên, Kim Nhất Giai thì với thân phận của nhà đầu tư. Càng có ý tứ chính là, Tưởng Tuyết Tùng vừa rồi ở văn phòng Bí thư huyện ủy mặt chìm như nước quan uy như núi, lúc này mặt mày hớn hở, đứng ở dưới chân núi Bình Khâu, ngẩng đầu nhìn lên cổng vào đơn sơ nhưng giản dị, khen không dứt miệng mấy hàng chữ to ở trên cổng: - ‘Bình khâu cổ sơn’, bút lực sung mãn, phong cách cổ hiên ngang, Tiểu Quan cậu xem, chữ ‘bình’ khí thế ôn hoà, chữ ‘khâu’ thì thể hiện khí độ trong lòng đã có đầy đủ chi tiết, chữ “cổ” lại cổ phong chất phác, chữ “sơn” lại bút phong biến đổi, cao lồng lộng như một tòa núi lớn đập vào mặt mà đến, làm người ta ngưỡng mộ mới gặp... Tuyệt, tuyệt không thể tả. Không ngờ, huyện Khổng nho nhỏ thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long, cậu nhất định phải đưa tôi đi gặp cao nhân đã đề chữ này Lúc này Tưởng Tuyết Tùng đâu chỗ nào giống với kẻ bề trên trước đó với khí thế một lời định đoạt tiền đồ người khác, ông dưới sự kích động, kéo lấy tay Quan Doãn không chịu buông. Đám người xung quanh vây quanh Tưởng Tuyết Tùng và Quan Doãn thành hình bán nguyệt, Quan Doãn lúc này, nói là bạn vong niên của Tưởng Tuyết Tùng cũng có thể, nói là thư ký của ông, cũng có bảy phần giống Lãnh Nhạc cách Tưởng Tuyết Tùng gần nhất, ông ý cười thản nhiên đứng ở phía sau Tưởng Tuyết Tùng, đối với hành động của Tưởng Tuyết Tùng và Quan Doãn, chỉ là thái độ lạc quan vui vẻ. Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là cố ý, vị trí đứng của ông ta đúng lúc chặn ngang đường tiến của tất cả mọi người phía sau, Sư Long Phi muốn tiến thêm một bước tiếp cận Tưởng Tuyết Tùng nửa phân cũng không có khả năng. Hạ Lai hơi gầy, thon thả mà duyên dáng, Ôn Lâm đẫy đà, no đủ mà mượt mà, Kim Nhất Giai không mập không gầy, thêm một phân thì béo mà bớt một phân thành gầy Trong ba người, Hạ Lai áo tím tóc dài, làn da trắng nõn mà trơn mượt, eo nhỏ chân dài. Ôn Lâm áo đỏ tóc dài, màu da cường tráng mà rắn chắc, eo nhỏ mông tròn. Kim Nhất Giai áo hồng phấn tóc nagng vai, cô so với Hạ Lai gầy thì đầy đặn hơn, so với Ôn Lâm đẫy đà thì hơi gầy, làn da vừa không như Hạ Lai trắng nõn mà mê người, cũng không giống Ôn Lâm rám nắng mà mê người, lại có màu trắng trong sáng bóng tỏa ra từ mỹ ngọc, cô có vóc dáng bậc trung, eo nhỏ mông vểnh Ba cô với đủ đặc sắc, thanh tú xinh đẹp, núi Bình Khâu mà so sánh cũng ảm đạm thất sắc, trong tùy tùng của Tưởng Tuyết Tùng không ít người đều tự nhận gặp qua vô số mỹ nữ, lúc này vẫn bị vẻ đẹp của ba cô thu hút ánh mắt, chủ yếu cũng là chủ yếu cũng là ba người đẹp đến mức kiều diễm đẹp đến mức lộng lẫy, cũng đẹp đến mức mê loạn tâm can Tuy nhiên sắc đẹp trước mặt, Quan Doãn lại không có tâm tư thưởng thức, hắn trước kia cũng không biết là mấy chữ “ Bình Khâu cổ sơn “ hay ở chỗ nào, chỉ cảm thấy thư pháp ông cụ Dung quả thật không tồi, nghe xong lời bình của Tưởng Tuyết Tùng, mới cảm thấy tầm mắt mở rộng, quả nhiên là bút phong và xu thế của mỗi một chữ đều không giống nhau. - Bí thư Tưởng trình độ thư pháp thâm hậu, tôi không so được, tôi chỉ cảm thấy bốn chữ được viết với khí độ phi phàm, nhưng cụ thể hay ở chỗ nào, thì lại nói không ra Quan Doãn thuận thế nói tiếp, - Tuy nhiên Ông cụ Dung hiện không ở thị trấn, e là bí thư Tưởng không gặp được ông cụ Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt tiếc nuối, không phải làm bộ, là thất vọng thật sự: - Đáng tiếc, thật đáng tiếc Quan Doãn thừa cơ đem thư pháp và tranh chữ mới được viết của Ông cụ Dung ra —— khi đi ra từ văn phòng bí thư, Liễu Tinh Nhã rất đúng lúc hai vật kia trả lại cho Quan Doãn, khiến cho Quan Doãn có thêm hảo cảm đối với Liễu Tinh Nhã - hai tay đưa tới trước mặt Tưởng Tuyết Tùng: - Bí thư Tưởng, tôi lấy được thư pháp và một bức tranh chữ mới nhất của ông cụ, mời ngài cho lời bình Về Ông cụ Dung, Quan Doãn đã nói tránh với Tưởng Tuyết Tùng là, Ông cụ Dung là một ông lão bán chữ, khi đi ngang qua huyện Khổng, cùng hắn kết thành bạn vong niên, Ông cụ Dung hành tung bất định, cũng không luôn ở tại huyện Khổng, có khi không biết đi đâu, Tưởng Tuyết Tùng nghe xong tin là thật, toát ra vẻ mặt buồn bã thất vọng Bởi vậy, cũng càng làm cho Quan Doãn kết luận, Tưởng Tuyết Tùng khí chất văn nhân trong tâm tính không đổi, khiến cho hắn càng hiểu rõ hơn về con người Tưởng Tuyết Tùng. Trên thực tế Quan Doãn cũng không biết rằng, lúc này hiểu biết của hắn đối với tính cách của Tưởng Tuyết Tùng, đã vượt qua nhận thức của Lý Dật Phong và Lãnh Phong đối với Tưởng Tuyết Tùng Trong quan trường, sương mù dày đặt, đầu tiên là tìm tòi tính cách của lãnh đạo, tiếp theo thì phân tích bối cảnh của lãnh đạo, cuối cùng mới là lựa chọn đứng vào hàng. Sờ thấu tính cách, mới tiện xác định tính tình hợp nhau hay không, tính cách không hợp, cho dù đã đứng vào hàng, cũng rất khó có được tín nhiệm của lãnh đạo. Phân tích bối cảnh, còn là suy xét lâu dài, dù sao ai cũng không muốn tìm một chỗ dựa căn cơ không vững chắc. Mỗi người mới vào xã hội mới vào quan trường, đều là đơn thương độc mã, ngoại trừ số ít trời sinh con nhà quan, đại đa số đều phải bắt đầu từ số không. Cho nên, ai nấy đều cần lựa chọn một chỗ dựa vững chắc, không ai thưởng thức, năng lực cá nhân dù có nổi bật, cũng không có người đề bạt. Nhưng làm thế nào mới có thể được chỗ dựa vững chắc thưởng thức, tất cả ở thuật vận tác Phán đoán của Quan Doãn đối với Lãnh Phong, căn cứ vào việc hắn đã cẩn thận quan sát Lãnh Phong hơn một năm, lại thêm ông cụ Dung chỉ điểm, xem như chạm đến một góc núi băng của bối cảnh Lãnh Phong. Hiện tại, hắn có cơ hội quý giá tiếp xúc gần gũi với Tưởng Tuyết Tùng, không cẩn thận lưu ý nhất cử nhất động của Tưởng Tuyết Tùng, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội sao? Quan Doãn nào giờ không phải là người không biết nắm bắt cơ hội, mặc dù hắn vẫn không cho rằng Tưởng Tuyết Tùng thực sự có ý dùng hắn làm thư ký. Tưởng Tuyết Tùng nhận lấy thư pháp và bức tranh chữ, trước mở ra bức tranh chữ, đọc thành tiếng: - Sinh niên bất mãn bách, Thường hoài thiên tuế ưu. Trú đoản khổ dạ trường, Hà bất bỉnh chúc du! (Ðời người chẳng được trăm năm Mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời? Thở than ngày ngắn đêm dài Sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài?) Ông hai tay đỡ lấy tấm phúc, ước chừng thưởng thức ba phút đồng hồ, mới cảm thấy thỏa mãn buông xuống, lại cầm lấy bức thư pháp Chỉ nhìn vài lần, ông liền kinh ngạc “ A “ một tiếng, lại cầm lấy bức tranh chữ nhìn vài lần, dường như là đang so sánh gì đó, sau khi mấy lần nhìn qua nhìn lại, lại gấp lại mấy tấm tranh chữ giao cho Lãnh Nhạc, sau đó không nói gì nữa, khoanh tay lên núi. Quan Doãn liền theo sát phía sau Đi đến giữa sườn núi, Tưởng Tuyết Tùng dường như dọc đường luôn đang thưởng thức cảnh đẹp lại đột nhiên nói một câu: - Quan Doãn, tôi nói bút phong của cậu rất giống với phong vận của một thư pháp đại gia thất truyền, cậu lại nói học từ ông cụ Dung, tuy nhiên từ mấy bức tranh chữ của ông cụ Dung mà cậu mang tới thì thấy, ông cụ dường như không phải là thư pháp đại gia thất truyền, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi. Quan Doãn âm thầm gật đầu, ông cụ Dung đúng là tài giỏi, cũng không biết làm thế nào ở bức tranh chữ đổi bút phong, khiến Tưởng Tuyết Tùng không còn nhận định ông là thư pháp đại gia thất truyền... Tuy nhiên, Quan Doãn lại nghiêm trọng hoài nghi ông cụ Dung thật có thể là thư pháp đại gia mà Tưởng Tuyết Tùng đã nói Đoàn người tới đỉnh núi, hứng thú của Tưởng Tuyết Tùng liền bị cảnh đẹp của núi Bình Khâu hấp dẫn, Quan Doãn thấy thời cơ chín mùi, liền đúng lúc nói ra du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu, Tưởng Tuyết Tùng vốn bởi vì chữ trên cổng đã có ấn tượng tốt đối với núi Bình Khâu, lại nghe nói núi du lịch khai thác, phát triển Bình Khâu là Kim Nhất Giai em họ của Hạ Lai đầu tư, hứng thú càng tăng, đợi Quan Doãn dẫn kiến Kim Nhất Giai trước mặt ông, vừa thấy Kim Nhất Giai tuổi trẻ xinh đẹp giỏi giang, Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả: - Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý nha, được, nói ra ý tưởng của mấy anh chị xem, để tôi thay hai người kiểm định Quan Doãn mừng rỡ, có biết bao Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện muốn giáp mặt Tưởng Tuyết Tùng báo cáo công tác, cũng không có cửa mà vào, du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu hiện giờ còn chưa chính thức đệ trình Huyện ủy, lại có thể trực tiếp báo cáo với Bí thư Thành ủy, quả thật là chuyện may mắn cực lớn Hơn nữa Quan Doãn còn có một tư lợi, chính là thừa cơ đưa Ôn Lâm ra Mỗi người đều phải có một cơ hội thử một lần, Quan Doãn tin tưởng Ôn Lâm cũng sẽ có cơ hội trở thành thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, dù hắn cũng nghe Ôn Lâm nói qua, Tưởng Tuyết Tùng coi trọng danh tiếng, sẽ không dùng nữ thư ký, nhưng chuyện gì cũng phải thử qua mới biết. Ôn Lâm tự nhiên hào phóng đứng ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, Kim Nhất Giai lại là thản nhiên mà đứng, giỏi giang mà tao nhã, hai người cô một lời tôi một câu, đem những gì trải qua của lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu, đầu đuôi ngịn ngành tỉ mỉ báo cáo với Tưởng Tuyết Tùng, khó được chính là, Tưởng Tuyết Tùng vô cùng kiên nhẫn nghe hai người báo cáo, còn thỉnh thoảng hỏi một vài số liệu và vấn đề của phương diện quy hoạch, có thể thấy được Tưởng Tuyết Tùng không phải là ứng phó cho xong, mà là quả thật chăm chú Quan Doãn ở một bên nghe xong vô cùng vui sướng, Ôn Lâm đối với việc ghi nhớ số liệu và sự nhạy cảm đối với chữ số, không thua gì Vương Xa Quân. Từ sự đáp lại tích cực của Tưởng Tuyết Tùng không khó nhìn ra, mặc kệ là số liệu bổ sung của Ôn Lâm hay là triển vọng được Kim Nhất Giai miêu tả, đều được khắc sâu trong lòng Tưởng Tuyết Tùng. Nói như vậy, du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu, có thể đạt được Bí thư Thành ủy cho phép, triển vọng sẽ càng thêm trong sáng Theo sau, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai sau khi hoàn tất báo cáo, đều cường điệu một điểm, du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu là sáng kiến của Quan Doãn, từ đó, đẩy Quan Doãn lên tới đỉnh cao Nếu Lý Vĩnh Xương ở đây, nhất định sẽ tức giận đến sôi máu, y từng tự đắc cho rằng, mùa thu năm nay, trừ y ra, huyện Khổng không người bội thu, hiện tại y mới biết được mười phần sai, nên là, thu này ngoại trừ Quan Doãn, huyện Khổng không người bội thu Khi xuống núi, Lãnh Nhạc cố ý không có ý định đi cùng Quan Doãn, ông dọc theo đường đi cùng Quan Doãn nói không ít, phần lớn là quay quanh phong thổ và địa lý huyện Khổng, bỗng nhiên liền đề tài vừa chuyển: - Quan Doãn, cậu và Chủ tịch huyện Lãnh quan hệ không tồi, nếu cậu có cơ hội điều hướng thành phố, có nguyện ý rời khỏi Chủ tịch huyện Lãnh không? Quan Doãn nhất thời sửng sốt, bỗng nhiên ý thức được Lãnh Nhạc và Lãnh Phong cùng họ, mà Lãnh Nhạc là người Bắc Kinh, nghe nói còn có lai lịch lớn hơn, chẳng lẽ giữa Lãnh Nhạc và Lãnh Phong thật là có liên hệ gì chăng? Lại liên tưởng đến bối cảnh sâu không lường được của Lãnh Phong thật sự cùng lai lịch Lãnh Nhạc có điểm giao nhau, hắn không khỏi tâm tư đại động!