“Tống huynh, trong giao hảo ngày thường giữa chúng ta huynh cũng chiếu cố ta rất nhiều, Lý Mộ Tinh ta cảm kích bất tận. Cái gì ta cũng có thể nhường cho huynh, chỉ có Thượng Hương… dù huynh có thật sự tranh giành với ta thì ta cũng tuyệt đối không nhường nửa bước.” § Thượng Hương trở về Phong Thông tiền trang. Hắn không còn chỗ nào để đi, Phong Thông tiền trang là nơi dừng chân duy nhất hắn có thể về. Tống Lăng an bài một gian phòng nhỏ cho hắn, mấy ngày vắng mặt nên bụi bặm giăng từ bàn đến dưới đất. Thượng Hương ngồi trước bàn trang điểm bứng mấy sợi tóc mình ra, đoạn thật cẩn thận kết với tóc của Lý Mộ Tinh, đặt tết tóc chung với chiếc noãn thủ lô và hộp hương phấn kia, dùng vải quấn lại kỹ càng rồi ôm sát vào người. Kết tóc đồng tâm, mặc dù không thể công cáo thiên hạ nhưng tự mình cất giấu cũng đã là hạnh phúc. Sau đó hắn quét tước phòng ốc, chuẩn bị xong cũng nửa đêm. Thượng Hương ôm bọc vải nằm trên giường ngủ say. — Giữa trưa ngày thứ hai Tống Lăng đến. Cũng không hiểu làm sao biết Thượng Hương đã trở về, hắn đứng bên ngoài gõ cửa: “Minh Hiên, mở cửa ra.” Thượng Hương đã sớm ngồi ở bàn đợi hắn, không đứng lên mà chỉ nói: “Cửa không cài, xin mời Tống gia vào.” Tống Lăng vừa bước vào vừa cười phì: “Ngươi cũng cao ngạo thật, cũng không ra mở cho bổn gia-” Nói mới tới đây hắn đột nhiên im bặt, với nhãn lực Tống Lăng mà cũng không khỏi ngây dại người, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Hay, hay lắm, đây mới là phong thái ứng với hồng bài nam quán ngày xưa. Không thể ngờ Tống Lăng ta tự khoe khắp chốn đã ngắm đủ hoa thơm cỏ lạ… mà cũng có ngày lầm thế này.” Giờ khắc này, Thượng Hương ngồi cạnh bàn lại hoàn toàn không giống với khuôn mặt trước đây. Dung nhan điểm phớt son phấn lại như minh châu lấp lánh trong gian phòng mờ nhạt. Gương mặt này không có nửa sắc xinh đẹp của nữ tử nhưng những đường cong nét lại nhu hòa, không thấy nửa phần góc cạnh lại vô cùng thanh tú, trở nên rất đỗi tao nhã. Tuy chỉ tùy tiện ngồi đấy nhưng thần thái cử chỉ không thấy nửa phần thấp hèn của xướng môn, trái lại dáng dấp tựa như thế gia đệ tử đang nhàn hạ đợi bằng hữu đến đàm luận chuyện gió trăng. “Dối Tống gia đã lâu, Thượng Hương xin dâng trà nhận lỗi.” Thượng Hương yêu kiều mỉm cười đứng lên, cử chỉ châm trà lại ưu nhã như sĩ tử. Tống Lăng nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Thượng Hương cười: “Không phải đổi về tên thật rồi à, sao tự xưng là Thượng Hương vậy?” “Không phải đều là một tên, gọi thế nào cũng như nhau sao? Tống gia thích gọi cái nào cứ gọi.” Tư thái trong giọng nói Thượng Hương tỏa ra âm trầm thấp nhưng cử chỉ nét mặt ánh lên khí chất đúng mực. Ánh mắt Tống Lăng lần lựa trên người Thượng Hương từ đầu đến chân, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chỉ bảo người trong phong trần đa phần xuất thân thấp hèn, về sau có dạy dỗ thì cùng lắm cũng là thói học làm sang, thật không ngờ ngươi lại nhất phái thanh nhã đến tự nhiên vậy. Trịnh bảo đầu làm cách nào cũng không dạy ra được dáng dấp này, xem ra xuất thân của Minh Hiên không phải thấp.” Thượng Hương rũ mi thản nhiên đáp: “Thượng Hương luân lạc phong trần đã lâu, chuyện vãn năm xưa xin thôi nhắc nữa.” “Được, không nhắc thì không nhắc, giờ coi ra là ta xem nhẹ ngươi rồi. Thật không tưởng được với dung mạo thế này ngươi lại biết che mặt lấp hoa, an thân trong nam quán nhiều năm, thực sự không dễ dàng mà. Nếu không nhìn xa trông rộng thì chỉ sợ đã là hoa tàn liễu bại rồi. Nghĩ với tư thái phong nhã thế này ta lại bảo ngươi đến Bảo Lai thương hào, thật đúng là dày xéo của trời. Không biết mấy ngày nay ngươi có chịu ủy khuất gì không?” “Ủy khuất thì chưa từng có, khốn nỗi thật sự là không quen. Thượng Hương làm chim hoàng yến trong lồng đã quen, bỗng dưng thành chim sẻ đầu cành quả có chút chịu cực khổ không được.” Tay Tống Lăng ngừng lại, đặt chén trà xuống khẽ a một tiếng, dợm cười nhìn Thượng Hương chờ đợi. Thượng Hương nhấc mi lên, chợt ánh mắt thay đổi như yêu mị mê người, đầu lưỡi khẽ lộ ra bờ môi vớt lấy giọt nước trà đọng nơi miệng, thỏa mãn nghe tiếng Tống Lăng hít mạnh một phen. Khi này khuôn mặt hắn mới xao động ý cười thoáng lướt như sương lại tựa mặt nước khẽ gợn, dần lay động ra muôn ngàn phong tình khiến Tống Lăng nhìn đến mê lụy. “Tống gia đã nếm qua biết bao hoa, sợ là những thứ phàm hoa dã thảo khó lọt vào mắt ngài được. Chỉ không biết bụi hoa tàn bại Thượng Hương này có may mắn được Tống gia lưu luyến hay không?” Thanh âm trầm thấp đầy sức từ tính, lại thêm chút ngữ khí trêu đùa làm Tống Lăng suýt vươn tay lên vuốt ve gương mặt Thượng Hương. Nhưng cuối cùng hắn lui tới thanh lâu biết bao kể, ít nhiều vẫn còn chút định lực, bàn tay duỗi ra kịp thời chuyển sang cầm chén trà, nhấp vài ngụm để định tâm phấp phỏng của mình. “Có giai nhân thế này khác nào hoa tiên trên trời, chịu gãy bẻ mà không oằn véo, thật chẳng phụ danh phong lưu. Chỉ là gia phong của Tống gia luôn thanh sạch nghiêm minh, nếu muốn ta nhận ngươi làm nam sủng hiển nhiên là không được. Song… nếu ở bên ngoài dĩ nhiên sẽ không ai quản thúc, không biết Minh Hiên có nguyện ý không?” “Chỉ xin áo cơm không thiếu, chỉ cầu có người yêu chiều, chỉ mong thân không cô quạnh, những cái khác Thượng Hương chẳng màng.” “Vậy được rồi. Vừa vặn gần đây ta có ý mở một tiệm bán son phấn cho vui ở phố sầm uất, ngươi quản lý đi vậy, cũng không cần làm gì, ta sẽ phái chưởng quỹ có năng lực tới trông. Ngươi chỉ cần chờ đợi ta đến, giữ ấm giường cho ta là được.” “Như vậy… là tốt lắm rồi…” “Vậy mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, nhớ chăm sóc tay cho đẹp chút, chờ tin tức của ta.” Tống Lăng cầm tay Thượng Hương khẽ xoa vài cái, mang theo vẻ mặt cười thâm sâu đi ra khỏi phòng. Thượng Hương nhìn bàn tay mình có chút nứt nẻ, trông qua thấy già trước tuổi so với gương mặt. Rốt cuộc vẫn giấu không được tuổi tác, nhất là một tay già đời như Tống Lăng, ngược lại tuổi tác kẻ trong hoan trường nhìn khuôn mặt sẽ đoán không ra. *** Lại nói về Tống Lăng, ra khỏi phòng Thượng Hương, hắn đi đến một chỗ không có người mới buông tiếng thở thật dài, ngước nhìn trời mà than một câu: “Hay cho một Thượng Hương, hay cho một Đỗ Minh Hiên.” Cách hồi lâu lại bật tiếng cười khổ, rì rầm tự nói: “Lý Mộ Tinh ơi là Lý Mộ Tinh, ngày trước ta kính trọng bổn phận làm người của ngươi, thành thật lại uy tín, hiện giờ ta thật ganh tị với ngươi…” Tống Lăng hắn ra vào chốn hoa đã nhiều năm, chưa bao giờ gặp một người có tình có nghĩa như Thượng Hương. Đáng tiếc… với trí tuệ như thế của Thượng Hương, thoát được khổ ải rồi vốn từ nay phải là phi điểu tung cánh, kết quả lại vì một Lý Mộ Tinh mà vứt bỏ tên thật lần nữa, trở về nghề cũ. Ai, nếu không phải Tống Lăng hắn khinh thường việc đoạt người tình của kẻ khác thì thật không nỡ bỏ một người tuyệt thế hiếm thấy như Thượng Hương vậy. Sau một hồi cảm khái, Tống Lăng lang thang tới Hàn Thủy lâu, ở đó Lý Mộ Tinh đang ngồi chờ hắn. Vừa nhác thấy hắn đến y đã khẩn trương hỏi: “Tống huynh thế nào rồi? Hắn có ưng thuận không?” Tống Lăng vỗ vai Lý Mộ Tinh: “Lý huynh ơi Lý huynh, thật không biết hai người các ngươi đang làm gì nữa. Một người thì mượn tay ta im lìm chuẩn bị một cửa hàng đem tặng người, một người lại hoài nghi ta có mục đích khác với huynh, dù có hy sinh nhan sắc cũng phải ở cạnh ta giúp huynh đề phòng.” “Lời này của Tống huynh có ý gì?” Lý Mộ Tinh ngẩn người ra. Từ sau hôm Thượng Hương nhắc nhở thì y đã nghiêm túc suy xét tương lai hai người họ, quả thật y và Thượng Hương không thể nào lộ liễu ở cùng nhau. Vốn định giữ Thượng Hương ở thương hào nhưng lại ngẫm nghĩ, nếu mai này sự việc bại lộ chắc chắn Thượng Hương sẽ rất khó làm người. Y không nỡ để Thượng Hương chịu ủy khuất nữa nên sau cùng quyết định mở một cửa hàng khác cho Thượng Hương, một mặt là để Thượng Hương có thể độc lập tự chủ. Cái gọi là trời có bất trắc khôn lường, người có họa phúc sớm tối, chuyện đi công vụ cho quan phủ vẫn luôn là cái gai trong lòng y, không biết khi nào thì phúc khí sẽ biến thành tai họa. Vạn nhất y có xảy ra chuyện thì Thượng Hương cũng có cửa hàng của riêng mình, ít nhất sẽ không phải lo toan cuộc sống. Mặt khác cho Thượng Hương cách xa những người trong thương hào. Cho dù thật sự có ngày chuyện họ bị bại lộ thì y cũng tính sẽ thản nhiên đối diện. Dựa vào tính tình Thượng Hương, người ngoài có nói gì hắn cũng sẽ không phản ứng, nhưng nếu những người quen biết trong thương hào cũng không thông cảm thì với cá tính hắn, dù mặt ngoài không có gì nhưng trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu, dứt khoát để bọn họ rời xa một chút lại tốt hơn. Thứ ba là y có thể mượn quan hệ làm ăn thường xuyên đi tìm Thượng Hương, vậy cũng sẽ không khiến người khác ngờ vực, nhưng chuyện này y không thể ra mặt nên chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Tống Lăng. Lý Mộ Tinh cũng không phải là ngu đần. Lúc trước bốn người bọn họ tụ họp ở nam quán chính là do Tống Lăng nêu ra chủ kiến. Ban đầu y lấy làm quái lạ, sao Tống Lăng lại đột nhiên có hứng thú với nam nhân chứ. Về sau phát hiện Đỗ Minh Hiên chính là Thượng Hương, hơn nữa còn là Tống Lăng đưa qua thì y cũng mơ hồ hiểu ra đôi phần. Chỉ e là Tống Lăng đã sớm biết y thường đến nam quán tìm Thượng Hương nên mới cố tình bày ra chuyện này. Nhưng y lại không chắc, rốt cuộc là Tống Lăng muốn nhìn y cười nhạo hay thật lòng muốn giúp người toại nguyện. Lúc thân thể mới khỏe lên cũng chính là hôm qua, y tìm đến Tống Lăng nói rõ mọi chuyện, xin hắn tìm giúp một cửa hàng. Quả nhiên Tống Lăng tuyệt không kinh ngạc đáp ứng ngay, đương nhiên bằng hữu thì bằng hữu mà làm ăn phải ra làm ăn. Lý Mộ Tinh nhận công vụ của quan phủ quả thật lời một khoản rất lớn, hiện giờ trong tay có không ít tiền của. Tống Lăng trực tiếp yêu cầu Lý Mộ Tinh gởi số tiền đó vào Phong Thông tiền trang, với lại sau này trong công vụ quan phủ có giao dịch tiền tài nào thì không thể thiếu phần của Phong Thông tiền trang. Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh ưng thuận hết mình, ai ngờ về đến nhà lại vấp phải chuyện Thượng Hương muốn đi. Trong tình thế cấp bách y cố ngăn cản Thượng Hương, nhưng đợi khi yên tĩnh suy nghĩ cẩn thận mới hiểu nguyên nhân ra đi của hắn. Tức thời lòng y tràn đầy đau nhói luyến tiếc, kềm nén không được đem hộp hương phấn cất giữ nhiều ngày đưa cho Thượng Hương. Một hộp hương phấn, một chiếc trâm vừa vặn trở thành tín vật định tình. Y yêu Thượng Hương đã một lòng suy nghĩ vì mình, chỉ hận không thể ôm Thượng Hương ngay khi ấy mà cũng vừa giận Thượng Hương trong lòng có chuyện lại không nói cho y hay. Suy tới đoán lui như vậy, cho nên lúc Thượng Hương chải đầu cho y xong rồi ra đi, y không ngăn lại. Nếu đã nhờ Tống Lăng ra mặt rồi thì để hắn làm tới cùng, chờ tất cả dàn xếp ổn thỏa y sẽ tìm Thượng Hương lần nữa nói cho rõ ràng. Đây chính là nguyên nhân hôm nay Tống Lăng đi tìm Thượng Hương, nhưng sau chót Lý Mộ Tinh vẫn không đoán được hết tâm tư của Thượng Hương, không biết Thượng Hương lo lắng Tống Lăng có mưu đồ khác với y, lại nguyện ý dùng nhan sắc bản thân cám dỗ Tống Lăng. Tống Lăng thấy vẻ mặt không hiểu gì của Lý Mộ Tinh thì chỉ có thể lắc đầu ngao ngán: “Lý huynh, huynh đó… Yên tâm đi, hắn đã đồng ý rồi, chỉ chờ huynh chuẩn bị cửa hàng tươm tất thì ta sẽ dẫn hắn qua.” Tống Lăng không nói thẳng thừng những tính toán của Thượng Hương thật sự là vì trong lòng ghen tị quá mức, muốn khơi chút trắc trở cho hai người này. Đồng thời cũng có phần thấy mình quả là người tốt, nếu hắn có lòng dạ hơi bất chính, chỉ cần khuấy chút nước đục thì chỉ sợ tâm tư phen này của Lý Mộ Tinh đều là công dã tràng. Lý Mộ Tinh nghe Thượng Hương ưng thuận thì trong lòng hết sức vui mừng, cảm thấy buông được nỗi lòng liền bảo tiểu nhị mang rượu lên, kiên quyết dìm Tống Lăng một trận. Có lẽ vì bỏ qua một con người tuyệt diệu như Thượng Hương nên Tống Lăng rất đỗi tiếc nuối, thèm uống đến bảy tám chén, tới gần ngà ngà say hắn lại vỗ bàn, quay sang bảo Lý Mộ Tinh: “Lý- Lý huynh… Huynh thật sự là có phúc mà… Nói- nói thực với huynh, kỳ thật chuyện huynh nhận được công vụ của quan phủ… ta- ta đã sớm biết… biết rồi… Tống gia chúng ta… Tống gia với kinh thành… hức… đã sớm… sớm nhận được tin… cho nên ta mới… mới đi tìm Thượng Hương… Hà hà… vốn định dùng hắn- hắn để làm ơn cho người một phen… hức…” Lý Mộ Tinh nghe ngây cả người, nhất thời không phản ứng gì kịp. Tống Lăng tiếp tục nói: “Thật không thể ngờ… không thể ngờ hắn lại… lại là diệu… nhân… Tuyệt diệu mà… Nếu ta sớm biết hắn… nhất… nhất định sẽ… tranh giành hắn… với huynh một lần…” Lý Mộ Tinh biến sắc bật đứng lên, nhưng thấy Tống Lăng say khướt thì cũng biết đây là lời nói say của hắn. Có điều vừa nghĩ đến Tống Lăng muốn giành giật Thượng Hương với y thì trong lòng vẫn thấy khó chịu. Biết hiện giờ chưa chắc Tống Lăng nghe được nhưng y vẫn trịnh trọng lên tiếng: “Tống huynh, trong giao hảo ngày thường giữa chúng ta huynh cũng chiếu cố ta rất nhiều, Lý Mộ Tinh ta cảm kích bất tận. Cái gì ta cũng có thể nhường cho huynh, chỉ có Thượng Hương… dù huynh có thật sự tranh giành với ta thì ta cũng tuyệt đối không nhường nửa bước.” Dứt lời Lý Mộ Tinh phẩy tay áo bỏ đi, xuống lầu vừa vặn gặp Giả Bỉnh Trân quay về liền giao Tống Lăng cho hắn. Có điều Lý Mộ Tinh không biết tuy Tống Lăng say nhưng vẫn chưa say hoàn toàn, những lời y nói hắn đều nghe rõ mồn một. Đợi Lý Mộ Tinh đi rồi hắn mới cười phá lên, đoạn lẩm bẩm: “Tống Lăng ta đau tiếc hoa, thương yêu hoa mà cũng bảo hộ hoa, nếu không phải trái tim hắn thuộc về ngươi thì nhất định đã tranh giành với ngươi đến cùng rồi.” Sau đó cầm bình rượu tiếp tục tu ừng ực, tới lúc Giả Bỉnh Trân lên thì hắn đã say như chết. *** Thượng Hương chờ ở trong phòng hai ngày, tính toán ngày thì lại đến mười lăm. Trước kia cứ mười lăm mỗi tháng hắn đều đi Thiên Ninh tự thắp ba nén hương, từ sau khi chết giả sống lại thì không dám đi nữa. Hiện giờ thoáng qua mấy tháng cũng không còn quan hệ gì. Hắn lại đưa bút lên mặt, vuốt làn mi, thoa phấn lên gò má chỉnh trang khuôn mặt giống như lúc đầu, không rực rỡ cũng chẳng mong manh, nhìn gần chỉ là bộ dáng ngũ quan đoan chính, cử chỉ thu lại hết khí chất phong nhã tài hoa đã khiến Tống Lăng chấn động, lập tức lại là một người bình thường. Ra đường hòa nhập vào dòng người liền tìm không ra. Thiên Ninh tự vẫn hương khói hưng thịnh như trước. Lần trước dẫn Thượng Hồng đến người vẫn còn ít, mỗi lần mùng một, mười lăm mới là thời điểm đông khách hành hương nhất. Thượng Hương tiến vào cửa thì gặp một vị tăng nhân tiếp khách đang cầm sổ ghi nhang đèn. Hiện giờ hắn đã thay đổi dung mạo và cách ăn mặc nên tăng nhân không còn nhận ra, vẻ mặt bỡ ngỡ nhìn hắn. Hắn lấy tiền nhang đèn rồi nhận bút từ tăng nhân, suy nghĩ một hồi lại hạ bút viết tên Lý Mộ Tinh, quyên hai mươi lượng bạc. Số tiền này chính là tiền công Tiền Quý Lễ đã đưa hắn. Tăng nhân tiếp khách vừa thấy Thượng Hương cho nhiều hơn khách hành hương bình thường thì niệm thêm mấy tiếng a di đà phật cho hắn. Thượng Hương do dự một hồi liền xin nhiều hơn ba nén nhang, tổng cộng là sáu nén. Trước tiên đi đến phật đường an trí tro cốt của những tiểu quan, làm sạch bụi bám mấy tháng qua, cắm nhang xong thì vái họ mấy cái. Sau đó hắn lần đến hũ tro cốt của Lam Thu, hồi rất lâu mới than nhẹ một tiếng rồi thì thầm: “Trước đây ta nói ngươi ngốc, hóa ra… ta và ngươi đều ngốc như nhau…” Ngốc và không ngốc, khác biệt chỉ ở chỗ có gặp được người khiến bọn họ ngốc một lần mà thôi. Sau khi nhìn qua Lam Thu thì Thượng Hương đi ra phật đường. Nhìn ba nén hương còn lại trong tay thì do dự hồi lâu nữa, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn vòng qua khu rừng trúc trước mặt tới một nơi khác của Thiên Ninh tự. Nơi đó cũng đó rất nhiều tiểu phật đường, chỉ là kiểu cách phải cao hơn một tầng so với bên này. Thượng Hương đẩy cửa một gian phật đường, bên trong sạch sẽ vô cùng, hiển nhiên thường xuyên có tăng nhân đến quét dọn. Trên phật đường bày đồ cúng là bốn phần linh vị, đưa mắt lướt qua thì toàn bộ là họ Đỗ, Đỗ Thiện Tư, Đỗ môn vương thị, Đỗ Minh Đức, Đỗ Minh Kính. Thượng Hương cắm ba nén hương xong lại quỳ xuống trước linh vị. “Cha, mẹ, đại ca, nhị tỷ, Minh Hiên đến thăm mọi người đây.” Audio Player 00:00 00:00 Use Up/Down Arrow keys to increase or decrease volume. 武舞 (무무) Vũ Vũ – Lee San OST Nước mắt chậm rãi tuôn rơi. Đã bao nhiêu năm qua, từ khi hắn có thể lập linh vị cho phụ mẫu huynh tỷ thì chưa hề có dũng khí đặt nửa bước vào đây. Chỉ mỗi kỳ cố định hàng năm đưa tiền nhang đèn nhờ tăng nhân mỗi ngày đến quét dọn dâng hương. Có lẽ là cũng không dám đến, từ thời khắc hắn cúi đầu ở nam quán thì đã không còn mặt mũi nào nhìn phụ mẫu huynh tỷ. Nhưng hôm nay hắn đến tái kiến phụ mẫu huynh tỷ lần cuối, sau này, người ô thân nhớp, bất hiếu chi tử, vĩnh viễn không đến nữa. “Cha, mẹ, đại ca, nhị tỷ, mối hận của Đỗ gia chúng ta mười năm trước Minh Hiên đã báo thù được. Vốn phải chết đi để rửa sạch thân ô nhục, là do Minh Hiên vô dụng, tham sống sợ chết giữ lại thân tàn này, mười năm không dám đến gặp cả nhà. Hôm nay Minh Hiên đã thoát khỏi bể khổ, đáng ra nên đi tha hương mai danh ẩn tích, vì Đỗ gia nối mạch hương hỏa. Chỉ là… chỉ là… Minh Hiên luân lạc phong trần quá lâu, cuối cùng vẫn sinh ra ý niệm bội đức, trong lòng lại yêu thích một nam nhân. Cha, mẹ, đại ca, nhị tỷ, mọi người có linh thiêng trên trời thì hãy xem như mình vô nhi vô đệ, từ nay Minh Hiên vĩnh viễn từ bỏ họ Đỗ, tự trục khỏi gia môn.” Nói đến đây Thượng Hương đã khóc không thành tiếng, chỉ đành dập đầu mạnh ba lạy rồi tiếp lời: “Minh Hiên tự biết làm vậy đời này khó có được kết cục tốt, chỉ sợ mai sau bạch cốt loạn trong mộ phần. Khốn nỗi phiêu bạt hồng trần hơn mười năm, duy chỉ có y là người khiến lòng Minh Hiên chớm lên một tia dịu dàng, cảm nhận được sự ấm áp của thế gian, nguyện ý lấy tấm thân tàn đền đáp. Chỉ mong cha mẹ, đại ca và nhị tỷ trên trời linh thiêng có thể thỏa mãn tâm nguyện của Minh Hiên, phù hộ cho y cả đời bình an.” Dập đầu cạn lời xong Thượng Hương mới đứng lên, lại ba bước thì ngoảnh nhìn, chậm rãi đi ra đóng cửa phật đường, đoạn tuyệt nửa đời quá khứ trước đây của Thượng Hương. Từ nay về sau, Đỗ môn không còn đứa con hư nát, thế gian nhiều thêm một kẻ cô nhi. Mặt trời đang nhô trên cao, ánh nắng chan hòa khắp nơi, nước mắt dần khô, lòng không còn trống rỗng, nét mặt của Thượng Hương đã trở nên yên bình. Nửa đời này của hắn cho đến hiện tại mới chân chính làm một chuyện theo tâm mong muốn. Không ai bức ép, chỉ thấy thân thể này vẫn có ý nghĩa sinh tồn trên thế gian, bằng không như ngày trước sống trong cơn say, chết giữa cơn mộng, uống li bì mà hát câu khổ không biết nay mai là gì. Trong Thiên Ninh tự khách hàng hương xuôi ngược, chỉ lúc này thơi thảnh thì lại có hơn mười người đi qua trước mặt Thượng Hương. Nghe loáng thoáng mới biết hôm nay phương trượng đại sư đang thuyết pháp trong Đại Hùng bảo điện, đây chính là chuyện hiếm có. Tâm sự Thượng Hương đã an định nên lòng cũng thanh thản bèn theo đoàn người tới đại điện. Cao tăng thuyết pháp tự có khí độ của cao tăng, chúng sinh tầm thường nghe hiểu lại có bao nhiêu, chỉ mong có thể lây vài phần phật duyên đã là thông suốt rồi, cũng không dám sinh tuệ căn chi niệm được. Thượng Hương lúc nhỏ rất sáng suốt, thế nhưng vận mệnh lắm trái ngang, lăn lộn trong hồng trần nhiều năm nên đã nhìn thấu thế sự. Tuy nói không phải người có duyên với cửa phật nhưng lúc này tâm định khí nhàn lại nghe hiểu được vài phần. Vốn vì chuyện tự trục khỏi gia môn mà có phần đau khổ tang thương, ở đây nghe cao tăng thuyết giảng lại từng chút từng chút một tiêu tan. Đời người như sương cũng như móc, duyên đi duyên tán còn tự tại. Về sau, hắn chỉ cầu cái tự tại mà thôi. Nghe mải mê hồi lâu, hai chân ngồi trên đệm hương bồ bắt đầu tê dại, Thượng Hương cử động chân, đang muốn lặng lẽ đứng dậy rời khỏi đại điện thì ai ngờ góc áo bị chẹn không dậy được. Kéo áo nhìn sang mới thấy góc áo của mình đã bị người bên cạnh ngồi đè. Hắn cử động làm người kia cũng phát hiện ra, cây quạt loạng choạng trong tay cũng cố sức đứng lên, thì ra chân của hắn cũng tê cứng. Hai người đều không nói gì, dìu nhau khập khiễng đi ra đại điện, đợi tới chỗ vắng người rồi người phe phẩy quạt kia mới cười đùa: “Cao tăng thuyết pháp làm người nghe đến si mê, nhưng không biết có bao nhiêu là giác ngộ phật pháp rưới trên đầu nữa.” Thượng Hương lướt mắt sang người này cảm thấy hắn có chút kỳ quái. Hắn hoạt động một chút thì thấy cơn tê dại trên đùi đã bớt, lại đi hai vòng thì thấy đều ổn. Người kia cũng đang hoạt động, khổ nỗi mồm miệng chẳng chịu yên cho, cây quạt trên tay phất qua phẩy lại đến cạnh Thượng Hương: “Vị nhân huynh này trông cũng lây vài phần phật khí, không biết nên xưng hô làm sao mới phải?” Thượng Hương ngừng động tác, theo bản năng sờ lên mặt mình. Chẳng lẽ hắn đi ra mà quên hóa trang sao? Bộ dáng hiện tại của hắn hẳn là không làm người ta chú ý mới phải. “A, đã quên tự giới thiệu, bản công tử họ Hoàng, đứng hàng thứ chín, Hoàng Cửu gia chính là ta.” Thượng Hương thấy hắn dựa hơi gần thì tránh xa một chút, vừa mới đó thì thấy một nữ nhân đang vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn về phía họ lập tức cao giọng hô: “Lão Hoàng tửu, ngươi làm sao chạy tới đây rồi hả?” Thượng Hương vừa nghe giọng nói và trông diện mạo của nữ nhân kia thì nhất thời ngây người. Nữ nhân kia còn không phải là Nguyễn quả phụ sao, thế nào lại gặp gỡ ở đây? Hoàng Cửu gia nghe thấy tiếng kêu của Nguyễn quả phụ thì gương mặt cười đến hớn hở, phe phẩy quạt bảo: “Tiểu quả phụ, cuối cùng nàng cũng tìm tới rồi, hôm nay đông người quá mức, làm sao chúng ta đi tới đi lui một hồi lại lạc mất vậy kìa?” Sắc mặt Nguyễn quả phụ hầm hực, hai tay không ngừng đánh lên người Hoàng Cửu gia. “Cái tên lão Hoàng tửu ngươi, đi đường cũng không chịu nhìn đàng hoàng, mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Nói, có phải nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nào nên câu dẫn hồn ngươi mất rồi phải không?” Hoàng Cửu gia vừa ôm đầu oai oái vừa phân trần: “Đâu có đâu, chỉ tại nhiều người quá nên chen lấn hồi thì lạc mất. Với lại trên đời này làm gì còn nữ nhân nào say mê người đến độ ta đây cũng không phân được phương hướng nữa chứ.” Khuôn mặt Nguyễn quả phụ đỏ ửng lên, tay đánh cũng nhẹ hơn, dáng vẻ có phần liếc mắt đưa tình. Bỗng nàng phát hiện bên cạnh có người đang nhìn liền dừng tay, trừng mắt với Hoàng Cửu gia mấy cái. Lão Hoàng tửu? Tiểu quả phụ? Thượng Hương nghe bọn họ xưng hô thân mật vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Nguyễn quả phụ hơi tức giận. Nữ nhân này đã có hôn ước với Lý Mộ Tinh lại còn thân mật ra mặt với người khác thế này. Nhưng Nguyễn quả phụ rất nhạy cảm, lập tức quay sang quát Thượng Hương: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn…” Lời vừa thốt ra thì bỗng dưng sực nhớ, hôm đó nàng đang chanh chua mắng người trên đường thì cũng là người này nhìn thấy, lập tức nàng lên gân: “Nè, ngươi là ai hả, cứ chạm mặt ngươi hoài là sao?” Thượng Hương nén cơn giận lại ho một tiếng: “Ta là người làm của Phong Thông tiền trang, Đỗ… khụ khụ… Ta là Minh Hiên, thường nghe Tống gia nhắc đến Nguyễn lão bản nương là một người nữ tử hiếm thấy…” Hắn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Cửu gia thính tai nhạy bén kia đã bắt được chữ “Đỗ” hớ ấy, cây quạt phập lại vỗ vào lòng bàn tay cái phách: “Đỗ Minh Hiên, ha ha ha, thảo nào tên nghe rất quen tai… Đúng rồi, Dự châu năm đó xuất hiện một thần đồng cũng là cái tên này. Nghe nói ba tuổi hắn đã biết viết, năm tuổi có thể ngâm vịnh, bảy tuổi làm thơ, mười một tuổi đã nổi danh khắp Dự châu, lên mười ba thì đã thi đố đánh bại hết các sư phó giảng dạy cho hắn…” Thượng Hương nheo mắt thản nhiên đáp: “Hoàng Cửu gia nghe lầm rồi, ta gọi là Minh Hiên, không phải Đỗ Minh Hiên.” “A, ra là nghe lầm sao?” Hoàng Cửu gia lại phe phẩy quạt, chỉ có ý cười trên mặt thì rất đỗi sâu xa. Nhưng Thượng Hương không có chú ý đến. Đáng lẽ với bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của hắn chỉ sợ đã sớm nhìn ra vấn đề, nhưng lúc này lòng hắn lại không yên vì Lý Mộ Tinh nên cứ chằm chằm nhìn Nguyễn quả phụ: “Tống gia nhà ta nghe nói Lý gia của Bảo Lai thương hào đổ bệnh rất trầm trọng, trong lòng rất mực lo âu. Nguyễn lão bản nương và Lý gia đã có hôn ước thì nhất định thường xuyên tới lui thăm viếng, không biết giờ thân thể Lý gia thế nào rồi? Xin nói Minh Hiên nghe để quay về làm nhẹ lòng Tống gia nhà ta cũng tốt.” Sắc mặt Nguyễn quả phụ sượng cứng, lộ ra vài phần hổ thẹn. Hôm đó nàng tức giận với Lý Mộ Tinh vì đã lừa gạt mình nên đã hồi hôn nhưng lại chưa từng ra mặt tuyên bố. Lý Mộ Tinh cũng có tâm ý suy xét cho nàng, không nói không rằng ém mọi chuyện xuống. Lúc ấy nàng đã không còn giận Lý Mộ Tinh nhiều lắm, hơn nữa lại có Hoàng Cửu gia không có chuyện gì cũng chạy tới cho nàng trút giận. Thời gian lâu sau càng hòa hợp với Hoàng Cửu gia nên nàng mới quên hết chuyện của Lý Mộ Tinh đi. Mấy hôm nay trong thành phong phanh tin đồn, nàng cũng biết mình đối với Lý Mộ Tinh không tốt. Sau này nghe Lý Mộ Tinh bị bệnh nàng lại không mặt mũi nào đi gặp y, vì vậy chuyện cứ dây dưa kéo đến giờ. Bây giờ Thượng Hương nhắc, có ý là cả người ngoài như Tống Lăng cũng quan tâm đến Lý Mộ Tinh mà nàng trên danh nghĩa đính ước với y lại hơi quá đáng. Nghĩ khi nào thì Nguyễn quả phụ lại cúi đầu trước mặt người khác, bây giờ thật đúng là ngẩng không lên. Nàng lấy từ lồng ngực áo ra một cái bùa bình an: “Đây là bùa bình an ta xin cho Mộ Tinh… Cầm đưa cho Tống gia nhà ngươi đi, ta và Mộ Tinh… hây…” Nàng càng nghĩ càng thấy có lỗi với Lý Mộ Tinh, nếu không phải nàng muốn giữ thể diện thì Lý Mộ Tinh cũng không trở thành trò cười trong thành Thượng Hòa. Thượng Hương nhận lá bùa bình an, tuy rằng trong lòng tức giận Nguyễn quả phụ bạc tình nhưng bản thân hắn là ai mà ra mặt thay cho Lý Mộ Tinh chứ, đành phải âm thầm cắn răng, hừ một tiếng rồi bỏ đi. Nguyễn quả phụ nhìn theo bóng dáng của hắn, cau mi bảo: “Tên này thực đúng là kỳ quái.” Trực giác của nữ nhân thường không có lý do, vừa mẫn cảm lại rất chuẩn xác. Vị Hoàng Cửu gia kia phe phẩy cây quạt, đứng bên gật gù theo: “Là một người không tầm thường đây…” Nguyễn quả phụ liếc xéo sang, xách lỗ tai cái tên nam nhân này. “Vừa rồi ngươi chạy đâu hả? Làm ta đi kiếm khắp nơi.” “Nhẹ nhẹ tay chút đi, nàng đang ngược đãi phu quân đó nha… A, không nói, không nói, nhẹ tay chút mà, lỗ tai ta sắp rớt rồi nè…” Tên nam nhân này miệng thì la đau chứ mặt mày lại cười híp mắt, xuýt xoa một hồi mới lảng sang chuyện khác, “Mà này, người kia gọi là Minh Hiên, chỉ khác Đỗ Minh Hiên một cái họ, hà hà, nàng có biết Đỗ Minh Hiên là ai không?” “Ta mặc kệ hắn là ai, ngươi bớt tán nhảm chút cho ta. Còn không mau khai vừa nãy ngươi đi đâu hả?” Nguyễn quả phụ đã biết tỏng bộ dạng mánh lới của tên nam nhân này, không mảy may mắc lừa đâu. “Ha ha tiểu quả phụ, nàng thật là hiểu ta đó, đúng là thông minh sắc sảo mà. A, ta nói, nói ra là được chứ gì, vừa nãy ta đi khắp nơi tìm nàng đó!” Mắt thấy quả phụ nào đó đang định ngắt một nhánh tùng ven đường, vốn nơi phật gia thanh tịnh không thể sát sinh, khụ khụ… vật của phật gia không thể có lòng tùy tiện phá hủy, tên nam nhân hí ha hí hửng nào đó cuối cùng cũng khai ra, dù câu này đúng không thật mẩu nào. Xem ra cũng là ngoài ý muốn thôi. Sau khi lạc Nguyễn quả phụ thì hắn đi khắp nơi tìm người, khi đi ngang qua một tiểu phật đường thì thấy có cánh cửa mở ra, trong lúc vô tình nhìn sang thấy trên linh vị có ba chữ Đỗ Thiện Tư, hắn mới nhớ về chuyện năm xưa. Thiên Nhạc năm mười một đến mười ba, mấy năm liền Dự châu hạn hán khốn cùng, dân chúng không gạo ăn lại không gặt hái được, người chết đói như ngả rạ. Triều đình phát lương thực cứu nạn, nào ngờ thái thú Dự châu Đỗ Thiện Tư to gan lớn mật tham lam không phát lương cứu tế, dám lấy lúa trộn cát thay vào nên bị quan viên thuộc hạ tố cáo. Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, hạ chỉ điều tra xét xử Đỗ Thiện Tư. Qua tam ti hội thẩm thì xác nhận chuyện tham không phát lương thực là thật, vì vậy nam nữ ngoài mười lăm tuổi trong Đỗ gia toàn bộ đều bị xử trảm, người chưa đầy mười lăm tuổi toàn bộ giáng làm quan nô. Khi đó tiểu nhi tử của Đỗ Thiện Tư, Đỗ Minh Hiên là người sống sót duy nhất của Đỗ gia. Thế nhưng trên thực tế trong lòng rất nhiều quan viên đều hiểu rõ, Đỗ Thiện Tư ở Dự châu làm quan mười năm đều công minh liêm khiết, rất đỗi được lòng bá tánh, chuyện tham không phát lương kia tuyệt đối không phải do ông gây nên, chẳng qua là ông không chịu thông đồng làm bậy mới bị kẻ khác đem ra làm con cừu thế tội. Chân tướng sự tình là chẳng những Đỗ Thiện Tư không hề tham lam không phát lương, mà trái lại thấy lương thực cứu tế đến quá chậm nên đã tự ý mở kho lương Dự châu phát gạo cứu trợ trước, về sau hiển nhiên điều này cũng thành một trong những tội danh của ông, bị ô danh vì ngay cả lương thực dự trữ của triều đình cũng dám tham không chừa. Sau đó bá tánh Dự châu đã lập miếu dựng bia cho Đỗ Thiện Tư, để vị thanh quan này mãi mãi hưởng được hương khói dân gian. Ngoại trừ tên hoàng đế ngồi cao chễm chệ bất phân trung gian kia, thiên hạ gần như không ai không biết đến mối hàm oan của Đỗ gia. Nhưng án tử này do đích thân hoàng đế phán nên không ai dám lật lại bản án. Sở dĩ Hoàng Cửu gia nhớ rõ Đỗ Thiện Tư không phải vì mối oan không rửa sạch này mà chính là người sống sót duy nhất của Đỗ gia, Đỗ Minh Hiên lúc thiếu thời danh tiếng cực kỳ vang dội. Hoàng Cửu gia và Đỗ Minh Hiên cùng một niên kỷ, khi thiếu thời hắn rất ham chơi nên thường bị trưởng bối trách mắng, câu nói thường xuyên phải nghe là: “Ngươi hãy xem Đỗ Minh Hiên của Dự châu kìa…” Người thiếu niên nào mà không có tâm cao khí ngạo, nhất là Hoàng Cửu gia, xuất thân tôn quý thì không nói đi, lại còn bị đem so sánh với con cháu của một quan lại bình thường nên tự cảm thấy mất mặt và rất ư là không phục. Vừa đi xem thì thấy năm đó Đỗ Minh Hiên thi đạt hết đề mục của mười ba vị sư phó, khi ấy hắn choáng váng mặt mày, từ đó thật sự nghiêm túc hẳn, đóng cửa đọc sách trong ba năm, thề phải đánh bại Đỗ Minh Hiên cho bằng được. Đợi khi thấy có thể phân tranh cao thấp với Đỗ Minh Hiên được thì Đỗ gia đã bị tịch biên xử trảm không còn ai, Đỗ Minh Hiên bị giáng làm quan nô, sau đó không rõ tung tích. Hoàng Cửu gia hiện giờ không còn là thiếu niên tính khí kích động nữa, có điều liếc mắt thấy ba chữ Đỗ Thiện Tư kia thì lại nhớ đến sự tình luôn canh cánh trong lòng. Khi đó hắn mới lẳng lặng theo sau Thượng Hương, âm thầm quan sát rất lâu mà vẫn không mảy may nhìn ra chút phong thái trong lưu truyền năm đó của Đỗ Minh Hiên. Đoán chừng người này không phải là Đỗ Minh Hiên, lại lân la tìm đề tài nói chuyện với hắn. Đợi người kia báo tên thì hắn đã hiểu ra, có lẽ lúc trẻ chịu nhiều trắc trở, biết bao tài hoa đã sớm bị năm tháng làm phai mờ rồi. Thế nhưng hắn không hiểu vì sao người kia lại không thừa nhận mình mang họ Đỗ. Tạm thời không nói đến vị Hoàng Cửu gia này trêu đùa cho Nguyễn quả phụ vui lòng, sau khi trở về hắn âm thầm phái người đi điều tra những chuyện Thượng Hương đã gặp phải trong mấy năm qua. Lại nói về Thượng Hương, sau khi cầm bùa bình an về tới chỗ mình, lòng khó an định nổi nên đã xé nát lá bùa bình an kia, đoạn mới ngồi trước gương chải đầu rồi cười, vừa cười vừa tự giễu: “Ta làm sao vậy chứ? Nguyễn quả phụ kia hung hãn như vậy, không phải vừa lúc y có thể tìm một người hiền lương thục đức khác, tương lai nhất định là con cháu đầy đàn, hòa thuận đến già.” Tuy cười nhưng dần biến thành chua xót. Nghĩ lúc trước, bất quá hắn nhìn Lý Mộ Tinh dường như có ý thương tiếc Thượng Hồng đã đành chuẩn bị tâm lý tác thành cho bọn họ, mà giờ hắn thế này là làm sao? Đã sớm biết rõ nhưng trái tim vẫn quặn đau, trên đời này thực không còn ai quý trọng Lý Mộ Tinh như hắn, một lòng một dạ lo nghĩ cho y. Cái tên ngu ngốc đó không có ai giúp đỡ thì làm sao hắn yên lòng được. *** Lại qua hai ngày nữa, Tống Lăng tới dẫn Thượng Hương ra nội thành náo nhiệt, ở đó có một nhà Ẩn Hương trai mới mở. Chỗ không lớn nhưng thu dọn rất chỉnh tề, trên quầy bày biện hàng phấn son rất ngăn nắp, trong tiệm ngát đầy mùi hương dễ chịu. Chỉ có điều chưởng quỹ đứng quầy là một thiếu nữ còn rất trẻ, dung mạo bình thường nhưng rất có thần thái khiến Thượng Hương nhìn ngẩn ngơ. “Nàng gọi là Ma cô, là nữ nhi sư phó chế hương phấn nhất nhì trong thành Thượng Hòa. Ta mời nàng đến làm chưởng quỹ cho ngươi. Ma cô, ra mắt Đỗ quản sự đi, sau này cửa hàng sẽ do hai người cùng nhau quản lý đó.” Người thiếu nữ kia bước ra hành lễ với hai người xong lại quay vào trong quầy tiếp tục điều chế hương phấn. Thượng Hương đi theo Tống Lăng vào nội đường, nghe trong không khí thoang thoảng mùi hương thì trong lòng trỗi lên một cảm giác, tay nghề chế hương phấn hắn học được đã có thể dùng ở nơi này. Phía sau nội đường có mấy gian phòng, tất cả chỗ ăn ngủ đều bố trí rất hoàn hảo, đồ dùng toàn bộ đều mới tinh tỏa mùi gỗ. Trong sân vườn còn có một cái giếng, múc nước cũng không cần phải đi xa. Thượng Hương mở cửa tủ ra, ngay cả áo quần cũng sắp xếp ngay ngắn theo mùa xuân hạ thu đông, tất cả đều không cần hắn bận tâm. “Thế nào, có hài lòng không?” Tống Lăng đến gần, thân mật ghé tai Thượng Hương hỏi. “Tống gia thật tỉ mỉ chu đáo, Thượng Hương rất vừa lòng.” Thượng Hương ôn hòa trả lời, bắt gặp ánh mắt của Tống Lăng lộ ra dáng cười ngả ngớn, hắn nâng cằm Thượng Hương lên đánh giá một hồi: “Bản lĩnh hóa trang của ngươi cũng thật đáng tán dương. Tối đóng cửa rồi thì rửa mặt sạch chờ ta đến.” Thượng Hương rũ mắt, nở ra một dáng cười khẽ: “Thượng Hương sẽ chuẩn bị sẵn rượu đợi ngài.” Tống Lăng nhìn hắn hồi lâu, mãi đến khi Thượng Hương nhướn mắt không hiểu gì nhìn lại Tống Lăng mới bất chợt phá lên cười rồi rời đi. Thượng Hương cũng không biết Tống Lăng cười cái gì, đến khi đi khỏi rồi hắn mới tính đến tối nên làm thế nào mới khiến tay già đời phong nguyệt Tống Lăng này mê mẩn tới điên đảo thần hồn, lúc đó sẽ thừa dịp hỏi Tống Lăng có ý đồ bất chính gì với Lý Mộ Tinh hay không. Nói thực, mấy ngày qua hắn không nhìn ra Tống Lăng có ác ý gì với Lý Mộ Tinh, có điều trên thương trường đến nay luôn tranh đấu không khoan nhượng. Ban đầu thì không có gì, nhưng đột nhiên Lý Mộ Tinh nhận được công vụ của quan phủ thì ắt sẽ có hiềm khích cây to đón gió, chỉ sợ có là bằng hữu tốt cũng chống đỡ không nổi mà xung đột lợi ích. Dựa vào bản tính không đề phòng của Lý Mộ Tinh làm sao là đối thủ của kẻ trời phú làm ăn như Tống Lăng. Sở trường của Lý Mộ Tinh là có đôi mắt tinh tường trong cơ hội giao thương, lại chịu nhúng tay nhọc sức mà làm, có người tương trợ rành cách thức làm ăn như Tiền Quý Lễ nên tự nhiên y có chỗ đứng trong thành Thượng Hòa. Nhưng nếu bàn về mưu trí thì chỉ sợ không ai trong hai người kia qua mặt nổi Tống Lăng có thiên phú làm ăn. Thượng Hương suy nghĩ mải miết, bất tri bất giác đã đến tối. Khi Ma cô vào bảo chuẩn bị đóng cửa thì hắn mới sực tỉnh, giúp Ma cô đóng cửa hàng xong, đợi nàng về rồi mới ra mua mấy món thức ăn và rượu. Sau đó lại tẩy rửa mặt sạch sẽ, ngồi trước gương cẩn thận trang điểm một chút, trông càng mười phần kiều diễm, lúc đã có bảy tám phần dung nhan khi làm hồng bài ở nam quán hắn mới buông bút trang điểm xuống, ngồi đấy chờ Tống Lăng. Đến khi nghe trống canh thì tiếng gõ cửa vang lên. Thượng Hương soi gương lần nữa, khóe miệng cong lên nụ cười giả dối theo thói quen, xác định không chút sơ suất nào mới ra mở cửa. Ánh nến lập lờ không phản chiếu được khuôn mặt hắn nhưng lại thấy rõ mặt người gõ cửa bên ngoài, bàn tay Thượng Hương mở cửa được nửa chừng đã khựng lại. “Lý Mộ Tinh!” Hắn ngây thừ người ra, nhất thời phản ứng không kịp. “Thượng… A không phải, phải gọi ngươi là Đỗ quản sự mới đúng. Sao vậy, không hoan nghênh ta à?” Lý Mộ Tinh tươi cười rồi lách mình bước vào trong. Do không thấy rõ biểu cảm lúc này của Thượng Hương nên đinh ninh là hắn kinh ngạc vui mừng rồi, y an bài vậy cốt cũng cho Thượng Hương một sự kinh ngạc lớn mà thôi. Rốt cuộc Thượng Hương cũng hồi phục rất nhanh, vội vàng đóng cửa, xoay người lại chưa lên tiếng nào. Lý Mộ Tinh chợt thấy ánh nến dạ lên gương mặt thì lại là một dung nhan tuyệt diễm vô ngần, nhất thời kêu sững một tiếng, nhìn hắn trân trân mà lắp bắp: “Ngươi… ngươi…” Vốn y muốn nói ngươi là ai, nhưng bắt gặp đôi mắt đan phượng quen thuộc kia mới sửa lại: “Ngươi… sao lại thay đổi hình dáng như vậy?” Ánh mắt lướt chăm chú từ trên xuống dưới, hiển nhiên đã bị hắn làm cho hồ đồ cả, không biết khuôn mặt nào mới là Thượng Hương thật. Thượng Hương nhìn bộ dáng hồ đồ của y thì bật cười, nhưng sau nghiêm mặt lại ngay: “Đây là ngươi và Tống gia cùng xướng tuồng ra sao?” Lại đùa giỡn hắn như vậy, dầu gì hắn cũng một lòng một dạ nghĩ cho Lý Mộ Tinh. Lý Mộ Tinh chột dạ đảo mắt: “Cái gì mà xướng tuồng chứ, không phải ta đây sắp đặt một sự kinh ngạc vui mừng cho ngươi à?” Hai con mắt đảo tới đảo lui một hồi cũng quay lại khuôn mặt Thượng Hương, bị nhãn thần tuyệt diễm thế gian hiếm thấy kia nhìn trực diện làm y có phần bồn chồn. Thượng Hương giận y lừa gạt mình nên mím môi cau mặt không chút dao động, thế nhưng cách nào hắn cũng không ngăn được niềm vui mừng cuồn cuộn từ đáy lòng, cuối cùng cũng giãn nét mặt: “Thật chẳng thành thật nỗi gì, trước đây lại giả cái dáng đầu gỗ, hóa ra ngươi cũng có bụng dạ giở trò lắm. Ngươi thật không sợ ta sẽ theo Tống Lăng, không đếm xỉa tới ngươi sao?” Lý Mộ Tinh kinh hoảng, bối rối nắm đôi tay Thượng Hương khẩn trương: “Ngươi sẽ không… sẽ không…” Đột nhiên y đỏ bừng mặt: “Cho dù là có… ta cũng không cho phép, có phải giành giật ta cũng giành ngươi lại bằng được.” Thượng Hương nghe y nói câu này thì ý cười trên mặt không cách nào nén nổi, nhếch môi cười đến thỏa lòng, nhưng miệng thì nói ngược lại: “Nhưng ngươi không biết ta nghĩ ra sao, làm sao dám quả quyết ta không đi theo hắn hả?” Lý Mộ Tinh vươn tay mơn trớn khóe môi của Thượng Hương, hạ giọng bảo: “Lại thấy ngươi cười rồi, ngươi không biết sao, vĩnh viễn ngươi cũng chưa bao giờ cười chân thật với kẻ khác bao giờ, chỉ có… Ta tin ngươi.” Lòng tin của hắn đối với Thượng Hương xuất phát từ nụ cười chân thật thuần khiết vượt trội hết thảy phong cảnh thế gian này, nên dù biết Tống Lăng còn có chút ý muốn Thượng Hương thì y vẫn yên tâm đem Thượng Hương ký thác cho hắn. Đơn giản chỉ vì Thượng Hương chưa từng lộ ra nụ cười này trước mặt người khác. “Ta tin ngươi,” ba chữ này khua mạnh mẽ vào lòng Thượng Hương, vô duyên vô cớ trong ánh mắt lại cay xè. Ba chữ này càng làm hắn cảm động hơn cả tiếng “ta yêu ngươi.” Lăn lộn trong phong trần nhiều năm, hắn đã nghe đủ mọi lời ngon tiếng ngọt, dù cho êm tai đến đâu cũng không rung động lòng người bằng ba chữ vô vàn đơn giản này. “Ngu ngốc, dẫu sao ngươi vẫn là người làm ăn, sao lại không biết không thể cả tin vậy chứ?” Miệng thì mắng vậy nhưng trong lòng lại ngọt đến ngất ngây. Sợ nước mắt sẽ rơi xuống thật nên Thượng Hương vội đứng lên, đến bên chậu nước làm ra vẻ rửa mặt. “Nếu ta không tin ngươi thì còn tin ai chứ?” Lý Mộ Tinh ở sau lưng nói thêm một câu làm tay Thượng Hương run lên, thầm nhủ cái tên ngu ngốc này cố tình muốn nhìn hắn khóc sao? Vốc nước lên mặt, những giọt nước lành lạnh làm giảm nhiệt độ nóng, cũng từng chút một trôi đi phấn trang điểm mà hiện ra dung mạo chân thực của Thượng Hương, song song cũng bình phục tâm tình hắn. Dùng khăn lau khô mặt xong, Thượng Hương xoay người lại đối mặt với Lý Mộ Tinh: “Có đói bụng không? Ngồi xuống ăn chút gì đi.” Lý Mộ Tinh không trả lời mà chỉ ngây ngốc ngắm khuôn mặt Thượng Hương, không nói nên lời nào. Trái lại Thượng Hương tự ngồi xuống cầm đũa gắp vài miếng cho vào miệng, thấy Lý Mộ Tinh vẫn còn ngây dại thì không khỏi bảo: “Đần độn, về sau ngươi hẵng xem, giờ ngồi xuống ăn lót bụng đi.” Lý Mộ Tinh bị câu nói này làm sực tỉnh, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, làm sao lại nghĩ cũng có lúc y nhìn người nhìn đến ngây ngẩn vậy, tính che giấu mà vội vàng rót rượu, vừa uống lại vẫn vừa lén nhìn Thượng Hương. Một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, không biết cha mẹ của hắn sinh thế nào mà lại quá nổi bật, không soi ra tí ti khuyết điểm nào, so với bộ dáng mới nãy tuy kém chút phần kinh diễm nhưng ngắm lại chân thật hơn rất nhiều. Không bằng vừa rồi, y còn cho bản thân thấy được là người đẹp mỹ đẹp miều bước ra từ trong tranh, chính là không giống thật chút nào. Nếu giờ Tống Lăng có ở đây thì sợ đã hoảng loạn mất rồi, khuôn mặt Thượng Hương lúc này lại khác với bộ dáng Tống Lăng nhìn được trong căn phòng nhỏ. Hôm đó hắn trông thấy cử chỉ nâng tay nghiêng đầu của Thượng Hương nơi nào cũng lộ ra nét tao nhã và tiêu sái của thế gia đệ tử, nhưng Thượng Hương của bây giờ lại thanh tĩnh điềm nhiên, không nhiễm lấy nửa phần khí trần tục. “Thượng… không phải, Minh Hiên… ngươi… bộ dáng ngươi cứ đổi tới đổi lui thế này, rốt cuộc đâu mới là ngươi thật đây?” Lý Mộ Tinh càng nghĩ càng hồ đồ, thiếu chút nữa gọi tên cũng sai. Nghĩ lần đầu y trông thấy Thượng Hương chính là một kỹ nam vừa già vừa dung tục, chỉ có đôi mắt kia tựa như viên bảo thạch khảm lầm chỗ, trở thành điểm sáng lấp lánh trên người Thượng Hương. Số lần gặp mặt về sau càng nhiều thì mãi cũng quen mắt khuôn mặt đã già mà hẵng còn làm ra son trẻ. Lý Mộ Tinh chưa từng chú ý nhiều tới khuôn mặt của Thượng Hương, đến khi Thượng Hương chết đi sống lại xuất hiện trước mặt y, nếp nhăn đã biến mất, ngoại trừ hình dáng ngũ quan đoan chính và ánh mắt kia còn có vài phần tương tự, đứng trước mặt Lý Mộ Tinh chính là một người nam tử thông thường không giống với người thường. Nếu như không phải những lần tiếp xúc qua y đã khắc sâu ấn tượng đôi mắt của Thượng Hương thì cũng chưa chắc nhận ra được. Mãi đến giờ, Thượng Hương sau khi hóa trang và Thượng Hương sau khi rửa mặt quả thật là hai người, tuy rằng đường nét vẫn giống nhưng cảm giác gây cho người khác hoàn toàn bất đồng. Thượng Hương khẽ mỉm cười: “Đồ ngu ngốc, mỗi người ngươi thấy đều là ta thật.” Không có gì ngoài lời bông đùa như lúc trước, cứ việc nói những câu nửa thật nửa giả. Nụ cười nửa thật nửa giả lòng hắn dành cho Lý Mộ Tinh trước nay chưa hề giả dối nửa phần. Từ lần đầu tiên hắn đã biết nam tử này là một người thật sự thành thật, cho nên lúc hắn nảy ý trêu đùa đã không đề phòng mà cởi mở lòng ra. Lý Mộ Tinh nghe lời này, ngắm đôi mắt cười đến hởi lòng hởi dạ của Thượng Hương thì ánh mắt y cũng dần rực cháy, sau cùng nhẫn không nổi nắm tay Thượng Hương hơi dùng sức kéo hắn ngã vào lòng mình. Thượng Hương cả kinh, không nghĩ Lý Mộ Tinh giờ lại dám chủ động thế này, trong mấy chuyện kia thì da mặt tên nam nhân này vô cùng mỏng, đoan chắc sẽ không dám. Lập tức hắn đảo mắt sang bình rượu trên bàn mới bất chợt nhớ ra, đêm nay hắn vì muốn Tống Lăng lơi miệng bèn thêm chút dược thôi tình vào rượu. Đối với Tống Lăng mà nói, chút phân lượng thuốc này nhiều lắm chỉ xem là gia tăng tình thú, nhưng đổi lại trong người Lý Mộ Tinh sẽ hoàn toàn khác. Nhớ lúc trước, trong giải dược của “Tam bộ đảo” chỉ có chút thành phần thôi tình đã khiến y dục động thì huống hồ là hôm nay, phân lượng thuốc còn mạnh gấp mấy lần khi trước. Nghĩ đến đây Thượng Hương cũng kềm không được mà bật cười khanh khách, nhưng không ngờ mình mở miệng vừa vặn cho Lý Mộ Tinh bắt lấy. Lần bờ môi gần gũi này còn khuấy động tình dục hơn hẳn lần trước, thật sự mãnh liệt đến nỗi cả Thượng Hương đã kinh qua vô vàn chuyện gió mây, nhàm chán với nhục dục cũng cảm nhận được tư vị lửa lòng bùng cháy hơn cả. Khó cầm lòng được, hắn vòng tay qua người Lý Mộ Tinh theo thói quen cọ xát lên chỗ mẫn cảm nhất của nam nhân. Điều này càng hừng hực kích động ham muốn của Lý Mộ Tinh, rốt cuộc y không thể chịu xiết mà ôm Thượng Hương nhẹ nhàng đặt xuống giường. “Thượng Hương… Thượng… không… Minh Hiên… Minh… Hiên…” Lý Mộ Tinh vừa gọi tên Thượng Hương vừa mân mê hôn từng tấc da lộ trần ra ngoài, từ vầng trán lướt đến bờ môi, lại lần đến vùng cổ. Thượng Hương khẽ thở dồn, lần đầu tiên nhận biết chỉ có được gọi tên thôi cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi. Người nam tử này, người nam tử mà hắn thích, chỉ cần là nam nhân này thì có cái gì là hắn không cho được. Lần đầu tiên cam tâm tình nguyện cởi y phục mình ra, dùng chính tay mình dẫn dắt Lý Mộ Tinh. Những nơi được mơn trớn hôn qua để lại một cảm giác nóng hực như thiêu đốt. Cởi bỏ hết xiêm y rồi bọn họ thẳng thừng ôm lấy nhau sít sao, da thịt không ngừng chạm da thịt, cảm nhận sự khắng khít thân thiết chưa bao giờ có, không thể tự kềm nén mà hưng phấn lên. Tay Thượng Hương lần hướng về hạ thân của Lý Mộ Tinh nhưng lại bị y ngăn lại. “Đừng… lần này… để cho ta…” Thượng Hương kinh ngạc tròn xoe nhìn người nam nhân ửng đỏ này. Tay và môi y nửa khắc cũng không ngừng tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên người hắn, tuy nói không thạo nhưng phương cách lại không tồi chút nào. Thượng Hương cắn môi, cảm thấy toàn thân đều như bị điểm lửa đỏ, càng lúc càng tỏa nhiệt. Cuối cùng không còn chịu thấu nữa, hắn rên rỉ một tiếng rồi buông thõng quyền chủ động, mặc cho Lý Mộ Tinh mê mẩn trên thân mình khiến những chỗ nóng hổi càng rừng rực hơn. Nhưng hắn lại không biết, Lý Mộ Tinh nghe được tiếng rên rỉ tiêu hồn và bùi tai không thể tưởng này thì huyết mạch lập tức sôi sục, rốt cuộc hết chịu đựng nổi mà lật thân mình Thượng Hương lại, một ngón tay cẩn thận thăm dò dũng đạo ở giữa nhưng lại không thấy sít chặt như trong tưởng tượng. Lúc Thượng Hương động tình thì chỗ kia tự động tiết ra chất lỏng trơn truột dũng đạo khiến Lý Mộ Tinh quên hết cơn nhẫn nại, rút ngón tay ra thay phần đã sớm căng tràn vào, một mạch thâm nhập đến tận cùng, khoái cảm cùng cực đồng thời cuốn trôi thân thể hai người. Chiếc giường gỗ bền chịu không nổi trận kịch liệt giao hoan này liền phát ra thanh âm kẽo kẹt. Sau khi trận mây mưa đã qua hai người đều có chút mệt mỏi, nhưng muôn phần thỏa mãn mà ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Không ngờ mới ngủ được nửa giấc Lý Mộ Tinh đã bị Thượng Hương lay dậy. “Trời… trời sáng rồi à?” Lý Mộ Tinh mơ màng lần mò quần áo. “Không phải.” Thượng Hương lại tiếp tục lay vai Lý Mộ Tinh đến khi y tỉnh hẳn. “Minh Hiên, có chuyện gì vậy?” Thượng Hương sầm mặt xuống: “Làm sao ngươi lại biết?” “Làm sao biết cái gì?” Đầu óc Lý Mộ Tinh còn đang mụ mẫm, không hiểu tại sao đang ngủ ngon Thượng Hương lại hỏi vấn đề này. Trong không khí lưu lại mùi sau khi ân ái của hai người, điều này khiến Lý Mộ Tinh hơi đỏ mặt nhưng cũng có chút sung sướng như mèo đánh chén no nê. “Hôm đó ở nhà ngươi, rõ ràng ngươi vẫn còn… còn non choẹt, làm sao hôm nay lại thuần thục thế này?” Chính là điểm nghi vấn này đã phiền nhiễu Thượng Hương hồi lâu không ngủ, cuối cùng chịu không nổi phải quấy động Lý Mộ Tinh. Giờ Lý Mộ Tinh đã hiểu ra, trên mặt ửng lên sắc hồng, ấp úng hồi lâu mới trả lời: “Ta… tới nam quán tìm Thượng Kỳ tướng công học… học…” Thật đúng là xấu hổ mà, nói xong y che mặt lại. Thượng Hương ngẩn ngơ ra đoạn bật cười ra tiếng: “Ngươi… cái tên đần độn này, có tiền cũng không phải vung tay vậy. Có gì muốn học mà ta không thể dạy ngươi chứ, con sói bệnh hoạn Thượng Kỳ kia là do một tay ta dạy ra, hắn có thể giỏi bằng ta sao?” Ngập ngừng một chút hắn lại nói: “Trong lòng Thượng Kỳ vẫn tức ngươi không thèm để ý hắn, lần này bắt được cơ hội sợ là bắt chẹt ngươi không ít tiền rồi.” “Hắn thu ta gấp hai số tiền qua đêm…” Lý Mộ Tinh bị Thượng Hương cười ngất đến mức mặt mày không lú nổi, miễn cưỡng biện bạch: “Ta… thích ngươi… mới muốn cho ngươi khoái hoạt… Hôm đó ta biết… biết là sau đó ngươi tự mình… Trong lòng ta khó chịu lắm mới muốn học cho được để… làm ngươi… khoái hoạt… trước?” Thượng Hương cười đã đời rồi thì hôn lên khóe môi Lý Mộ Tinh một cái: “Ngươi ở bên cạnh là ta đã vui sướng lắm rồi, về sau không cho phép ngươi đi tìm kẻ khác học nữa.” Tất nhiên Lý Mộ Tinh trả lời lia lịa, hai người nói vài câu nữa mới cùng thiêm thiếp ngủ.