Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 30 : (¯`v´¯) Chương 30

Dịch: Minovan Trần Mộ Bạch vẫn còn nhớ hình ảnh chàng thiếu niên hào hoa phong nhã năm đó đã trải qua những ngày tháng tối tăm nhất, bi thảm nhất trong đời người như thế nào,. Mỗi lần người phụ nữ đó thảm thiết kêu lên, anh ấy đều không thể làm được gì, chỉ biết đứng sau khung cửa sổ, trước mặt Trần Mộ Bạch mà gào khóc. Trần Mộ Bạch của năm đó còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với anh ấy, nhỏ đến mức không biết cách an ủi một người như thế nào, nhỏ đến nỗi không nói được một lời nào hết. Cũng chính từ lúc đó, Trần Mộ Bạch bắt đầu hiểu rõ anh không được mềm lòng. Bị người khác nắm được điểm yếu của mình sẽ phải sống không bằng chết, nếu như thực sự có điểm yếu nào đi nữa, anh cũng phải tận tay từ bỏ nó. Thế nhưng anh lại không biết, sở dĩ chúng ta thường hay mềm lòng bởi vì bản thân không nỡ từ bỏ, cho nên dù cho đau đớn đến tận cùng cũng sẽ không nỡ buông tay. Nói thực lòng, những chuyện đen tối thâm sâu đó của Trần gia, Cố Cửu Tư không phải chưa từng nghe qua, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghe thấy Trần Mộ Bạch nhắc đến. Cô vẫn luôn cho rằng anh khinh thường mọi thứ, không ngờ lại có những việc đã từng khiến anh phải khắc ghi sâu sắc trong lòng như thế. Có lẽ rất lâu không thấy Cố Cửu Tư có động tĩnh gì, Trần Mộ Bạch tưởng cô không tin, liền lên tiếng giải thích, “Em yên tâm, tôi sẽ không lấy chuyện này để lừa em. Cậu bé đó chính là Trần Mộ Bắc. Anh ấy là người đầu tiên cũng là người duy nhất rời khỏi Trần gia mà vẫn sống tới bây giờ, thế nhưng lại mất đi thứ mà anh ấy quý trọng nhất. Nếu như anh ấy được chọn lại lần nữa, chắc chắn anh ấy sẽ chọn lựa việc tiếp tục ở lại Trần gia.” Cố Cửu Tư biết, Trần Mộ Bắc chính là Trần Thốc. Cô đã từng gặp qua người đàn ông đó, ôn hòa nhã nhặn. Khi anh ấy mặc áo blouse trắng, lúc cười lên rất có phong phạm thần tiên. Cô thực sự không thể tưởng tượng được, một chàng trai tỏa nắng như vậy lại phải trải qua những việc như thế. Giọng điệu của Trần Mộ Bạch càng lúc càng đau đớn, “Tôi không dọa em đâu, điểm đáng hận nhất của Trần Minh Mặc là ông ta không giết người, ông ta sẽ không yên tâm. Nếu như em thực sự chỉ có một mình, không có gì có thể để ông ta uy hiếp, vậy thì thật may mắn, người chịu khổ chỉ có mình em, sẽ không liên lụy tới những người khác, em sẽ không quá đau buồn, đến mức sống không bằng chết. Nhưng nếu như ngược lại, ông ta sẽ nghĩ ra cách tàn nhẫn nhất để đi đối phó với điểm yếu đó của em. Rời khỏi Trần gia, tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất, là bây giờ.” Trong bóng đêm, Trần Mộ Bạch vô cùng ôn hòa, vô cùng nhẫn nại, mấy chữ cuối cùng anh nói ra có chút lưỡng lự, dường như không phải là một Trần Mộ Bạch ngang ngược hay ép buộc người khác nữa, dường như anh chỉ là đang thương lượng với cô, đưa ra một kiến nghị vô cùng đúng đắn, không ngờ lại chạm đến được sợi dây yếu đuối nhất trong lòng Cố Cửu Tư. Cô khóc rất nhỏ, ngay cả tiếng khóc cũng không có, chỉ có điều hơi thở hơi hỗn loạn. Thế nhưng Trần Mộ Bạch lại biết cô đang khóc. Nước mắt là thứ nhiều nhất trên thế gian này, thế nhưng khi nó xuất hiện trên gương mặt của một người, những người xung quanh sẽ cảm nhận được. Sự nhạy cảm với nỗi buồn đau này chắc là bản tính của con người thôi. Anh không định lên tiếng an ủi cô, bởi vì anh biết trong lòng cô đã tích trữ quá nhiều thứ, nếu như không được giãi bày sợ là sớm muộn gì cô cũng sẽ sụp đổ mất. Tất cả những gì hôm nay Trần Mộ Bạch làm đều chỉ vì một câu cuối cùng, mà câu cuối này anh không hề nói ra, anh không chắc rằng mình nói ra sẽ có ý nghĩa gì với cô. Thế nên, anh do dự, anh băn khoăn, anh không dám mở miệng. Thế nên, Cố Cửu Tư, em đừng đi. Em đừng đi, tôi vẫn chưa tìm được điểm yếu của Trần Minh Mặc, tôi vẫn chưa thể trở mặt với ông ta, tôi sợ là đến tôi cũng không thể bảo vệ được em. Lúc đó, Cố Cửu Tư vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi đau của mình mà không thể thoát khỏi, cũng không phát hiện ra được điều gì, thế nhưng lúc đó nếu như cô có thể nhìn được rõ, cô sẽ hiểu Trần Mộ Bạch đang muốn nói gì với cô, sẽ phát hiện được sự lo lắng sốt ruột đến tận cùng và cả gương mặt ửng đỏ của anh. Trần Mộ Bạch ngồi đó một lúc cũng không lên tiếng, sau một loạt tiếng động nhỏ, Cố Cửu Tư đột nhiên nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên. Cô vốn không biết có sự tồn tại của gác xép này, đối với việc ở trong đấy có những thứ gì cô cũng không rõ, dường như từ nãy đến giờ anh đều ngồi bên cạnh chiếc đàn đó. Tiết tấu vô cùng nhanh và vui vẻ, đây là khúc nhạc mà cô chưa bao giờ nghe. Giai điệu nghe qua giống như đang dỗ một đứa trẻ, có một chút cảm giác thời thơ ấu. Cố Cửu Tư dần dần bình tĩnh lại theo tiếng đàn, dường như nước mắt đã rơi không chỉ là nước trong cơ thể, mà còn là đau thương, buồn bã cùng với sự tuyệt vọng. Lúc nãy, cô còn thấy không thể chịu nổi được chuyện này thì giờ đây chẳng qua chỉ giống như việc đi trên đường không cẩn thận vấp phải một hòn đá, rồi rơi vào một cái bẫy mà thôi. Bản thân không tự đứng lên, phủi đi những vết bẩn trên người, mà tiếp tục bước tiếp về phía trước, lại còn có thể nằm nguyên ở đó khóc lóc không ngừng, đúng thật là… quá mất mặt. Chuyện lần này rõ ràng là Trần Mộ Bạch đã giúp cô, trong lòng cô không biết ghi ơn báo đáp thì thôi, cuối cùng lại còn để người ta phải động viên, an ủi mình, lúc nãy cô lại còn khóc lóc thảm thiết trước mặt anh, nghĩ như thế nào cũng thấy ngày hôm nay cô có hơi quá đáng rồi. Thế rồi cô lại suy nghĩ, bản thân cô cũng vì nghĩ thay cho anh nên mới có ý định làm trái ý của Trần Minh Mặc, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô được. Thế nhưng một giây tiếp theo cô lại nghĩ tới mục đích mình giúp đỡ anh cũng không hề đơn thuần như vậy, hầu hết là vì anh đang giúp đỡ cô tìm ba. Quanh đi quẩn lại, Cố Cửu Tư mới cảm thấy càng ngày càng rối loạn, mối quan hệ giữa cô với Trần Mộ Bạch, đúng là như anh đã nói, em lừa tôi, tôi lừa em. Những người ở trên căn gác đó không hề cảm thấy khác thường, thế nhưng hai người ở dưới nhà thì lại không được bình tĩnh như thế. Trần Tĩnh Khang hoảng sợ gọi Trần Phương từ trong phòng ra, “Ba! Ba! Ba có nghe thấy không! Thiếu gia lên gác xép đàn khúc nhạc đó kìa!” Trần Phương ám chỉ cậu nhỏ tiếng một chút, sau đó mới lên tiếng, “Nghe thấy rồi!” Đối với việc này, Trần Tĩnh Khang dường như không thể nào tiếp nhận nổi, “Thiếu gia bị kích thích gì vậy? Chiếc đàn dương cầm đó không phải là… không phải mẹ của thiếu gia để lại cho cậu ấy sao? Còn có khúc nhạc đó…” Trần Phương nhanh chóng che miệng của Trần Tĩnh Khang lại, nhỏ giọng cảnh cáo cậu, “Biết rồi còn dám nhắc lại à, không biết đấy là điều cấm kỵ của thiếu gia sao?” “Ưm Ưm Ưm…” Trần Tĩnh Khang không thoát được, bị Trần Phương lôi kéo về phòng. Ngày hôm sau, Cố Cửu Tư vì cảm thấy áy náy vô cùng nên cố tình dậy thật sớm giúp Trần Phương chuẩn bị bữa sáng. Còn Trần Mộ Bạch thì dường như sau khi trời sáng lại thay đổi thành một người khác, sắc mặt rất kém, bệnh gắt ngủ đã có thể lên tới một tầng cao mới, bắt đầu đưa ra những lời phê bình vô cùng khắt khe với từng món ăn trên bàn. Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang vô cùng kỳ quái, Cố Cửu Tư thì không cảm xúc, duy chỉ có Trần Phương biết rõ anh làm như vậy chỉ là đang… che giấu mà thôi. Sau khi độc mồm độc miệng bình luận xong một hồi, Trần Mộ Bạch mới nhìn Cố Cửu Tư, “Đã nghĩ kỹ chưa?” Cố Cửu Tư nhanh chóng nhận lỗi, “Hôm qua, là tôi chuyện bé xé ra to, mong Mộ thiếu không chấp chuyện nhỏ nhặt này.” Vẻ mặt Trần Mộ Bạch vẫn lạnh lẽo như vậy, “Đây là con đường không có đường lui, một khi đã chọn, nhất định phải tiếp tục bước tiếp. Nửa đường hối hận, đối với em và ba em cũng không phải là chuyện tốt, em tự mình nghĩ kỹ đi.” Cố Cửu Tư gật đầu. Thế nhưng Trần Mộ Bạch dường như vẫn không hài lòng, đợi cô một lúc cũng không thấy cô có phản ứng gì thêm, mới gắng gượng lên tiếng, “Còn chuyện gì nữa?” Vẻ mặt cô khó hiểu hỏi lại, “Có thể còn chuyện gì nữa?” Trần Mộ Bạch nhìn cô một vài giây, ngay sau đó liền cau chặt mày, dường như rất không hài lòng với cô, “Tấm thảm lông cừu trắng trong phòng có vết máu em không phát hiện ra sao? Tôi có bệnh sạch sẽ.” Cố Cửu Tư không biết nói gì, “Đó là phòng của tôi, bình thường anh cũng không nhìn thấy mà.” “Cảm thấy xúi quẩy.” “Tôi sẽ giặt thật sạch sẽ.” “Không cần đâu.” Trần Mộ Bạch liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Khang, “Lúc vào đông tôi có bảo cậu đi đặt thảm lông cừu, đã tới chưa?” “Vài ngày trước em có đi hỏi rồi, chắc khỏang một tuần nữa.” Trần Mộ Bạch gật đầu, “Giục nhanh lên, khi nào nhận được thì thay tấm thảm trong phòng Cố Cửu Tư đi.” Dứt lời, anh liền quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, cực kỳ nghiêm túc mà bổ sung thêm một câu, “Tiền sẽ khấu trừ vào tiền lương của em.” Cố Cửu Tư cũng không hề tỏ ra phản đối một chút nào hết. Mũi cao, môi mỏng, ai cũng nói đó là tướng bạc tình trời sinh, nhìn ai cũng mang theo dáng vẻ cao ngạo của một thiếu gia, lúc khó chịu còn biết lên tiếng làm tổn thương người khác, vậy mà giờ đây cô lại có cảm giác chưa bao giờ có, Trần Mộ Bạch có chút… đáng yêu. Trước khi ra khỏi nhà, Trần Mộ Bạch còn như vô tình mà nhìn thấy tay của Cố Cửu Tư, không được tự nhiên lên tiếng, “Tay bị thương rồi thì hôm nay không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi.” Sóng ngầm mãnh liệt ngày hôm qua dường như đều đã trôi đi, Cố Cửu Tư nhìn bóng xe đang khuất dần ở một góc đường đột nhiên cảm thấy thật ra cuộc sống như thế này cũng không tệ lắm. Cố Cửu Tư vừa quay đầu liền nhìn thấy Trần Phương đang đứng cách đó không xa, thấy cô quay đầu liền mỉm cười, “Hồi còn nhỏ tính tình của thiếu gia còn ôn hòa, nhã nhặn hơn nhị thiếu gia nhiều, chỉ là sau đó, cuộc sống không cho phép cậu ấy tiếp tục như thế nữa, những thứ mà cậu ấy phải gánh vác so với những gì bên ngoài chúng ta biết còn nhiều hơn rất nhiều, bên cạnh lại không có người thân, thế nên mới càng ngày càng trở nên lạnh lùng, ngang bướng như vậy, cháu đừng để tâm.” Cố Cửu Tư mỉm cười, “Cháu không thấy vậy đâu, nếu như anh ấy trở nên ôn hòa nhã nhặn, vậy thì anh ấy không còn là Trần Mộ Bạch nữa rồi.” Gương mặt đẹp đẽ, nhưng lại thích càn quấy, tùy tiện đến mức không để ai trong mắt, đó mới là Trần Mộ Bạch. Trần Phương cảm thấy cô gái này đối với những chuyện khác thì vô cùng thông minh, có thể nói là đầy một bụng mưu lược, thế nhưng trong truyện tình cảm… Ông thở dài một hơi, lắc đầu rồi rời đi. Trần Mộ Bạch không đến công ty, mà đến hoa viên Vương phủ. Đang đi trên con đường nhỏ thì gặp Mạnh Lai, cô ta vừa nhìn thấy anh, hai mắt đỏ hồng lên. Nếu đổi lại là trước đây, có được một cơ hội tốt như vậy để chọc giận Trần Minh Mặc, anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua, dù tâm tình có thế nào cũng phải đi lên diễn một lát, thế nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ khác ngay đến cả cảm giác hứng thú để diễn trò, anh cũng không có, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Vì vậy Trần Mộ Bạch liền lựa chọn bước qua và coi cô ta như không khí. Gặp phải một cảnh vệ ở trước cửa, cảnh vệ nói Trần Minh Mặc đang đợi anh được một lúc rồi, vì thế trước khi đi vào cửa, anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nặn ra một sắc mặt buồn rầu, khó chịu. Vì để phù hợp với tâm trạng đó, từ lúc vào cửa bất kể là Trần Minh Mặc nói gì hỏi gì, anh cũng không lên tiếng trả lời lấy một câu. Có vẻ như hôm nay Trần Minh Mặc phải ra ngoài, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, ông nhìn thời gian rồi bắt đầu đi vào chủ đề, “Nghe nói hôm qua, thua ở sòng bài rồi?” Trần Mộ Bạch vẫn không chịu nói chuyện. Trần Minh Mặc liền đưa cho anh mấy tờ giấy, trên mỗi một tờ đều viết một cái tên, “Con chọn một cái đi.” Trần Mộ Bạch cầm lên, liếc mắt nhìn vài lần, trên vẻ mặt vẫn là dáng vẻ thờ ơ đó, nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh, sau đó anh vẫn giả ngốc, “Ba có ý gì đây?” Trần Minh Mặc chỉ vào mấy tờ giấy, “Vị trí của mấy người này so ra đều không kém so với cái vị trí con thua tối hôm qua đâu, con chọn một người đi, ta tặng con.” Trần Mộ Bạch hờ hững lật qua lật lại, “Chỉ lấy vị trí, không lấy người có được không?” Vẻ mặt Trần Minh Mặc không hài lòng, “Mấy người này đều là do ta một tay tuyển chọn kỹ lưỡng, sẽ hoàn toàn trung thành đối với con, chuyện này thì con có thể yên tâm đi.” Trần Minh Mặc lại muốn sắp xếp người bên cạnh anh, mục đích vô cùng rõ ràng, anh không muốn chọn nhưng lại không thể không chọn. Trần Mộ Bạch tiện tay tiếp tục lật, chọn một người ở cách xa nhất, rồi cầm lên đưa cho Trần Minh Mặc, uể oải lên tiếng, “Ừm, vậy thì người này đi.”