Hạ D Một lát sau đó, anh mới có thể nói: “Tôi, tôi đã hiểu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Ừ” một tiếng. Khúc Đồng Thu nằm xuống một bên, lấy chăn bọc mình lại, khổ sở đến không ngủ được. Nhậm Ninh Viễn ngủ cạnh bên, anh cảm giác được sự ấm áp của người nọ, ấm đến mức khiến kẻ khác chẳng thể nào chống cự, rồi hơi thở cứ như ở ngàn dặm xa. Anh vẫn ngại ngùng chuyện mở miệng đi theo Nhậm Ninh Viễn đòi lấy thứ gì đó. Huống chi hiện tại tuổi anh đã lớn mất rồi, cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không còn giống lúc trẻ có thể cố chấp không sợ bị nhạo báng, cũng không sợ bị cự tuyệt, chẳng biết trời cao đất rộng. Vào nửa đêm, cảm giác được Nhậm Ninh Viễn lặng lẽ đứng lên, như rót nước uống. Khúc Đồng Thu xoay người trong chăn, mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn để dõi theo thân ảnh cao lớn của người nọ. Đã cách nhiều năm như thế, vậy mà khi nhìn lại, tim anh vẫn đập dồn như thời còn là sinh viên, hơn nữa còn không thể ức chế hết thảy tâm tình mến mộ. Anh cũng có lòng tự trọng, cũng có sợ hãi bị sỉ nhục. Nhưng phải từ bỏ người này, từ bỏ cả Khúc Kha, thống khổ ấy với anh mà nói, so với việc từ bỏ tôn nghiêm càng khó thừa nhận hơn. Lúc người nọ rót nước trở về, Khúc Đồng Thu cuối cùng kêu một tiếng: “Nhậm Ninh Viễn.” Thế là đèn mở, dưới ánh sáng, Nhậm Ninh Viễn nhìn thấy anh một cách rõ ràng, liền nhíu mày ngồi xuống cạnh giường, rồi sau đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” “Như bây giờ, không được sao?” Anh chẳng thể khống chế được sự run rẩy trong giọng nói mình, cũng không dấu được đôi mắt sưng đỏ. Vậy mà Nhậm Ninh Viễn chỉ im lặng nhìn anh. “Tôi, tôi không kết hôn với bất kỳ phụ nữ nào.” “...” “Tôi cũng không muốn sinh thêm con nữa.” “...” “Anh và Tiểu Kha… Tôi…” Khúc Đồng Thu cảm giác được mồ hôi chảy trên trán, anh biết vẻ mặt mình đã muốn đỏ lên, anh dùng dũng khí lớn nhất để nói với người quá cao anh không thể với tới. Đối diện Nhậm Ninh Viễn bất động như núi, anh vẫn khó có thể mở miệng. “Tôi muốn… cùng hai người…” Anh hy vọng có thể ở lại bên cạnh Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha, cho hai người họ tất cả thời gian tốt nhất của anh, tất cả tình cảm của anh. Rời đi bọn họ, chính là đem anh cắt vỡ vụn. Nhậm Ninh Viễn lẳng lặng nhìn anh, một lát sau mới nói: “Thật sự hoàn toàn không có tính toán ấy sao?” Khúc Đồng Thu nhất thời không nói ra lời, loại đáp trả vô tình ấy khiến hai mắt anh trong nháy mắt trở nên mờ ảo. “Tôi, tôi chỉ muốn…” Lúc môi bị chặn lại, Khúc Đồng Thu hoàn toàn bất ngờ chẳng kịp đề phòng, thậm chí căn bản không rõ nụ hôn ấy có ý nghĩa gì. Nếu như là an ủi hoặc giải thích, thì nụ hôn này dữ dội quá, như nụ hôn của con thú đói vồ mồi. Trước khị anh kịp ý thức, quần áo đã bị cởi ra. Anh cũng không nghĩ tới sau khi hôn, sự tình này xảy ra nhanh đến thế, huống chi hôm nay nào phải thứ sáu. Nhưng Nhậm Ninh Viễn cũng cởi quần áo. Vừa nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu liền mất hồn, chỉ có thể mở chân ra nằm đó, mặc cho được bài bố, một chút cũng không dám lộn xộn, như con thỏ bị lão hổ bắt lấy. Sau khi cởi hết, Nhậm Ninh Viễn ôm lưng anh, Khúc Đồng Thu hồ đồ mở chân ra, thời điểm bị tiến vào còn có thể nhẫn nại nắm chặt bờ vai Nhậm Ninh Viễn, dùng lý trí cố gắng hít thở, cố hết sức hớp lấy không khí. Mà ngay từ khi Nhậm Ninh Viễn động, anh liền hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Trước kia cũng như vậy thôi, tình ái không hế có lời ngon tiếng ngọt, cũng chẳng có sự lãng mạn. Nhậm Ninh Viễn cứ như mất đi tính nhẫn nại khi cùng anh giao hợp, lấy tốc độ anh không thể thừa nhận, va chạm gần như thô lỗ. Nhưng cảm giác lại không hề bị những việc ấy phá hỏng. Mức độ tình ái như thế với anh mà nói kịch liệt lắm rồi, không cần những âu yếm khác, chỉ cần thế thôi cũng đủ làm anh run rẩy đạt tới cao trào. Mà động tác khiến anh thần trí hỗn loạn, xâm nhập từ đầu đến đuôi ấy ở đối phương mà nói như thể còn chưa đủ. Thế là sau đó anh lại trải qua mặt đối mặt bị đặt trên tường thúc vào lấy ra một lần nữa, ghé vào cạnh bàn mà giao hợp, thậm chí lúc vào phòng tắm tẩy trừ còn phải đứng làm một hồi, ở trong bồn tắm thủy tinh lớn tận tình hoan ái một phen. Lần ái ân này dường như vô duyên vô cớ, cũng chẳng có gì ăn khớp với lý tính, thân thể bị tiến vào lâu quá cũng chịu không nổi, nhưng niềm sung sướng của linh hồn đã áp đảo hết thảy. Nhậm Ninh Viễn hiển nhiên đối đãi với anh bằng nhiệt tình hiếm thấy, điểm này với anh mà nói chính là tình dược hiệu quả tốt nhất, nhanh nhất trên thế giới này. Lúc mở mắt cũng không biết là buổi chiều hay buổi tối, Khúc Đồng Thu cảm giác hoảng hốt như trước, hồn phách bị hút ra khỏi cơ thể đã mệt nhoài. Mơ mơ hồ hồ, anh bắt gặp người ngồi cạnh giường, tựa hồ còn có một ly nước. Điều này làm cho anh đang nghỉ ngơi trong chốc lát há miệng thở dốc. “Muốn uống một chút không?” Khúc Đồng Thu lắc đầu, tuy rằng yết hầu khô khốc, nhưng mong mỏi uống gì đó chỉ xếp hàng thứ hai. Việc cần thiết hơn là hỏi người trước mặt này một sự tình. Vấn đề tối hôm qua anh vẫn chưa có đáp án. Người nọ lấy tay chạm vào vầng trán anh ướt đẫm mồ hôi: “Thật có lỗi. Là tôi làm quá phận.” Thân mật cũng đã thân mật qua. Tình ái có lẽ nói được một chút gì đó. Nhưng kỳ thật nói được gì cũng chẳng rõ ràng. “Khúc Đồng Thu.” Thanh âm ấy giống như có chuyện lớn muốn thương lượng. Nhậm Ninh Viễn nhìn xuống anh từ trên cao: “Chúng ta không thể tiếp tục như vậy. Như thế là vô ích.” “...” “Tôi nghĩ, hay là chúng ta…” Khúc Đồng Thu đột nhiên có cảm giác khó có thể tiếp nhận, người mệt mỏi đến cực hạn tạm thời sẽ trở nên yếu đuối. Anh không thể nhìn người nọ, chỉ phải lấy tay kéo chăn lên quá đầu. Rồi sau đó anh nghe tiếng người nọ bên ngoài nói: “Nếu cậu không ngại, chúng ta tìm thời gian kết hôn đi.” Hạ E Nói chung, cầu hôn là việc lớn giữa hai người, bình thường nếu phát sinh giữa nam và nữ đến tuổi, sẽ có hoa tươi và nhẫn kim cương, sẽ có những lời ngon tiếng ngọt thao thao bất tuyệt phát ra từ tận đáy lòng, cùng với nước mắt vui mừng. Ít nhất năm đó anh và Dương Diệu là như vậy, chỉ ngoại trừ nhẫn kim cương khi ấy anh mua không nổi, đành dùng nhẫn bạch kim để thay thế. Mà trong lúc anh còn chưa rời giường đánh răng, khóe mắt thậm chí còn ghèn, Nhậm Ninh Viễn dùng giọng điệu “Cùng đi mua đồ ăn không” cầu hôn anh. Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu cảm giác nhất định mình đã ngủ mê, hoặc là nằm trong chăn lâu quá thiếu dưỡng khí, thế là phải tỉnh táo nghĩ lại. Anh và Nhậm Ninh Viễn, kết hôn?! Kết hôn, anh và Nhậm Ninh Viễn?! Chăn bông bị kéo xuống khỏi đầu, trước mắt là gương mặt trầm ổn, nhìn không ra cảm xúc gì của người kia. Khúc Đồng Thu cứng họng, hai người nhìn nhau có đến một phút. Việc này thật sự khiến người khác giật mình, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc như thế. Anh từng cầu hôn với một người phụ nữ, mà hiện tại có một người đàn ông lại cầu hôn anh. Một phút hoàn toàn không đủ để đầu óc chậm chạp của anh hoạt động. Khi hơn mười giây xấu hổ qua đi, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên nói: “Bây giờ cậu muốn ăn gì không?” “À thì…” “Đồ ăn Trung Quốc hay phương Tây?” “Trung, Trung Quốc… đi…” “Được.” Nhậm Ninh Viễn bưng chén canh đã lạnh lên, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại thật sự mang cho anh chén cháo cá và bánh bao. Vì thế Khúc Đồng Thu ăn luôn trên giường, Nhậm Ninh Viễn đợi anh ăn xong rồi mới lấy chén đi, cho ăn một tấm chăn ấm, rồi sau đó hết thảy cứ theo lẽ thường. Ngày hôm đó trôi qua, chuyện kết hôn Nhậm Ninh Viễn chưa từng nhắc lại, dù chỉ một câu. Cuộc sống khôi phục như bình thường, không dậy sóng cũng chẳng sợ hãi. Cả hai ngủ cùng giường, ăn cùng bàn, vì cô con gái vị thành niên mà tham gia vũ hội của trường, con gái về muộn ba phút là gọi điện thoại hối thúc. Nhậm Ninh Viễn vẫn nhiệt tình, bình tĩnh, nhã nhặn như cũ, cứ như câu hỏi ngày đó chẳng qua chỉ là việc hỏi mua mấy cân cải trắng mà thôi. Khúc Đồng Thu hoàn toàn nhìn không thấu tâm tình người nọ. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng không xác định được Nhậm Ninh Viễn khi đó rốt cuộc là thuận miệng nói, hay là nói giỡn, hay là như thế nào khác. Chỉ là nếu đó là lời thật lòng, ngay cả anh cũng cảm thấy không giống lắm. Bởi vậy nếu Nhậm Ninh Viễn đã không nói, anh cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà chủ động mở miệng hỏi. Thế là chuyện ấy giống như một viên đá rất rất nhỏ lọt tỏm vào hồ nước, làm dậy lên một chút sóng, rồi rất nhanh mặt nước liền phẳng lặng như cũ. Chẳng qua Khúc Đồng Thu bắt đầu học dùng máy tính của con gái, một người trộm lên mạng thăm dò chuyện kết hôn giữa hai người đàn ông. Tuy rằng trước kia cũng từng có người, chính là Diệp Tu Thác, cười với anh, cho anh thấy qua nhẫn và người bạn đời, nói “Chúng tôi kết hôn.” Nhưng lúc ấy cuộc sống của anh đang lúc rối tinh rối mù, nghe thấy lời tuyên ngôn ấy cũng chỉ là một khắc giật mình, cũng chẳng có tâm tư nhàn hạ để chân chính đi tiêu hóa cho tốt chuyện đó. Bây giờ nghĩ lại, việc hai người đàn ông kết hôn đối với anh mà nói thật sự là một sự học hỏi lớn đầy mới mẻ, có nhiều lắm trí thức anh cần phải bổ túc và nhiều lắm nghi vấn mà anh cần phải giải trừ. Nếu kết hôn, Nhậm Ninh Viễn là gì của anh? Là vợ sao? Hay là cha của con gái anh? Tiểu Kha bây giờ vẫn còn gọi anh là ba, gọi Nhậm Ninh Viễn là chú, nếu thật sự kết hôn, con bé sẽ phải kêu Nhậm Ninh Viễn là gì? Mẹ sao? Chỉ mới nghĩ lướt tới đó thôi, tuy chẳng thiết thực là mấy nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ ngại ngùng, khẩn trương. Quả thực chẳng khác nào mối tình đầu, lỗ tai xì cả khói. Hôm nay khi một mình đi ngang qua cửa hàng áo cưới, ma xui quỷ khiến làm sao mà Khúc Đồng Thu liền dừng lại, nhìn tủ kính. Sau tấm kính thủy tinh là bộ lễ phục đẹp lắm. Đây là ký ức lúc anh còn trẻ. Hiện tại nhớ lại, vậy mà một chút vẫn chưa hề phai. Lúc đi vào cửa tiệm, nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón anh: “Ngài đến một mình sao?” “Ừ, tôi, tôi tới xem trước.” “Mời qua bên này, cửa hàng hôm nay vừa đến nhiều bộ mới, ngài có thể giúp bạn gái ngài xem trước.” Cửa hàng rộng lớn đã có vài người trẻ tuổi đang cùng nhau chọn lựa, thỉnh thoảng vui đùa ầm ĩ một cách ngọt ngào. Khúc Đồng Thu nhìn họ, cẩn thận chạm vào bộ lễ phục mới, không ngờ cảm xúc thân thiết nơi lòng bàn tay có thể khiến con người dâng lên niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng. Đó là khát khao mà đời người mong mỏi biết bao nhiêu. Anh mặc thử một bộ lễ phục, rồi sau đó nghiêm túc đứng trước gương săm soi bộ dáng mặc âu phục, mang giày da của mình. Có lẽ lời cầu hôn của Nhậm Ninh Viễn đã hết hạn để chờ mong. Lúc ấy anh không trả lời ngay nên liền mất đi hiệu lực. Chỉ có thể đổ lỗi rằng phản xạ của mình chậm quá đó thôi. Anh, theo giấc mộng có thể trở thành một kẻ hầu cỏn con của Nhậm Ninh Viễn, rồi đến thật sự trở thành kẻ theo đuôi, tiếp đến là một người bạn, rồi sau đó thành người ở chung lâu dài. Trong lúc ấy đã qua mười mấy năm. Mỗi một bước đều dùng hết khoảng thời gian dài đăng đẵng của cả hai, cho tới bây giờ cũng chẳng xác định được còn có thể có bước tiếp theo hay không. Trở thành bạn là sự tình anh chưa từng dám nghĩ tới. Cho nên anh không có cách nào tại một phút ấy bỗng dưng có trí tuệ nhanh siêu việt. Anh, đã chậm nửa nhịp mất rồi. Tuy Nhậm Ninh Viễn không còn đề cập, cũng không tính toán nhắc lại, vậy nhưng anh hiện tại vẫn nhớ rõ ràng lắm, chẳng cách nào xóa nó ra khỏi đầu.