Ông chủ của quán cơm Khúc là một người tính tình rất tốt và dịu dàng. Ông chủ chưa bao giờ nôn nóng, chuyện gì cũng rất khó làm ông chủ bốc hỏa, cho dù khách đến quên mang tiền, hoặc là học sinh có người làm đổ cơm ra đường, ông chủ cũng luôn nói “Không có gì, không có gì đâu”, sau đó ghi vào sổ hoặc đưa lại cơm mới. Ông chủ luôn hòa hợp êm thấm như vậy, thế nhưng hôm nay lúc thấy một người tuổi còn trẻ tư thế đằng đằng sát khí đẩy cửa tiệm ra vẫn hoảng sợ. Người trẻ tuổi ngồi xuống thì tháo mũ bảo hiểm ra, quăng lên bàn, để lộ gương mặt nổi giận đùng đùng. Gương mặt dưới mũ rất anh tuấn, có tức giận nhưng không có sát khí, ông chủ thoáng yên tâm, vừa định đi qua đóng cửa để cho hơi lạnh khỏi ùa vào, cánh cửa lại bị đẩy ra. Người đi vào lúc này rất nhã nhặn tuấn mỹ, gương mặt trắng nõn, mỉm cười, dáng vẻ như tính tình tốt, lại có vẻ dịu dàng. “Chung Lý, đừng tức giận mà.” Người tên là Chung Lý kia chẳng thèm liếc mắt lấy kẻ vừa tới lấy một lần, chỉ nói: “Ông chủ, cho một phần cơm thịt bò.” Trong quán phần lớn là bán cơm hộp, lúc này cũng chưa tới giờ cơm, thức ăn mới vừa làm tốt một phần, nhân viên bếp núc đang ở nhà bếp chiên cơm. Bên ngoài ngoại trừ ông chủ thì chỉ có hai vị khách này. “Vậy một phần cơm thịt bò. Không biết còn ngài, ngài muốn…” Người tới liếc nhìn Chung Lý, vừa cười nói: “Tôi không có tiền. Ăn chung một phần với cậu ấy vậy.” Chung Lý lập tức phẫn nộ nói: “Ai ăn chung với anh? Cút ra xa chút đi.” “Chung Lý…” “Họ Đỗ kia anh xéo ngay cho tôi! Có thứ gì của tôi mà anh chưa lợi dụng không? Ngay cả ăn một bữa cơm cũng chẳng để tôi yên tĩnh, anh còn muốn gì nữa?” Ông chủ thấy hai người cãi nhau, không khỏi thấp thỏm chẳng yên. Cũng may chỉ là ngoài miệng không hợp, chứ thật ra không có dấu hiệu động thủ, vì thế ông chủ đi vào chuẩn bị một phần cơm thịt bò. Người đàn ông ăn nói đầy thiện ý yêu cầu được ăn cơm chung kia thật đáng thương, thoạt nhìn là áo mũ chỉnh tề, không thể tưởng được ngay cả phần ăn cũng chẳng cách nào có được. Ông chủ ngẫm nghĩ, áp cơm xuống, đặt vào một miếng thịt to nhất ngon nhất, cũng cố hết sức mà bỏ thêm vào phân nửa thịt bò và rau dưa. Lúc mang ra thì trên mâm có hai đôi đũa, hai cái muỗng và hai chén canh. Nhìn vào mắt của Chung Lý, ông chú vội nói: “Canh là miễn phí, miễn phí.” Hai kẻ kia ngồi giằng co trong chốc lát, người họ Đỗ cũng chỉ cười, an phận lấy đũa gắp một miếng củ cải trắng trong chén canh. Cuối cùng Chung Lý tức giận nói: “Muốn ăn thì ăn đi, anh có gì mà chẳng dám làm, lúc này còn vờ đáng thương cái gì nữa.” “Chung Lý, có rất nhiều việc tôi không dám làm đâu.” “...” “Chỉ cần đó là việc sẽ làm cậu mất hứng.” “...” “Cậu không tin tôi sao?” “Phiền chết được, muốn ăn thì ăn đi, nói nhiều thế làm gì!” Ông chủ ở quầy sau quan tâm, thỉnh thoảng lén nhìn, thở phào một cái. Đây là cách mà những người đàn ông có tình cảm quan tâm đến nhau thôi mà. Ông chủ bắt đầu nhớ lại thời kỳ tuổi thanh xuân nhiệt huyết đầy tình cảm đã trôi qua. Trong lúc đắm chìm trong ký ức, di động vang lên, ông chủ cúi đầu xem tin nhắn. “Buổi tối nhớ về sớm ăn cơm, tôi và Tiểu Kha chờ cậu.” Ông chủ “Ai” một tiếng, trong lòng bất tri bất giác còn có cảm giác lạ lùng, nóng lên. Ông chủ cũng biết bản thân mình là một người đàn ông ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi rồi mà còn loại tâm tình này thật sự là rất dọa người. Nhưng ông chủ nghĩ, có lẽ đó chính là… tình cảm giữa những người đàn ông với nhau.