Quân Tử Chi Giao
Chương 59
Lúc vào đại học Nhậm Ninh Viễn cũng đã có quy tắc, mục tiêu trong đời mình, có vị trí vô cùng rõ ràng, phương thức giải quyết phiền phức cũng rất hiệu quả và riêng biệt. Nhưng mà sau đó phức tạp ở chỗ, cho tới bây giờ cách sinh tồn của anh là cách sinh tồn của loài sói, lại đột nhiên không biết từ đâu chạy tới một con dê trắng nhỏ sùng bái anh.
Anh không biết ánh mắt cậu ta có phải bị lừa gạt gì không, vậy mà nhìn không ra sự hung ác của anh, cả ngày khăng khăng một mực đi theo phía sau anh, cảm thấy anh là một đại anh hùng, còn cảm thấy anh dường như có thể bảo vệ cậu.
Nhậm Ninh Viễn cũng không thích cố làm ra vẻ, anh không cần, nhưng lòng thành tâm và nhiệt tình mà con người này tiếp cận, ái mộ, dần cứ như mạng nhện, ngày càng vững chắc, ngày càng dày lên, vây lấy anh.
Sự mù quáng và cúng bái mà người nọ dành cho anh, ngay từ đầu anh cảm thấy ngây thơ và buồn cười quá mức, thế rồi thời gian dài quá, bản thân anh vậy nhưng cũng bởi rất quen thuộc mà chẳng thể thoát ra.
Trên thực tế, sự hoàn mỹ của anh chẳng qua chỉ là vẻ ngoài giả dối, chỉ tại người nọ lỗi giác mà thôi.
Ai lại không có nhược điểm, ai lại chẳng có thất tình lục dục, huống chi anh ngay cả được gọi là thiện lương cũng rất khó. Nhưng ở trong mắt người kia, anh chính là vị thần tốt nhất.
Vô thức, anh cũng bắt đầu che dấu ít ít nhiều nhiều. Anh cũng chẳng thích giả tạo, vậy nhưng bắt đầu có cảm giác sợ hãi đi xuống khỏi thần đàn.
Khúc Đồng Thu dáng vẻ mập mạp, anh cũng chẳng thể nói rõ là đẹp hay không hấp dẫn, vẻ bề ngoài chỉ là sự tồn tại mơ hồ mà thôi, biết đó là người nọ vậy đã đủ rồi. Cứ thế khi Khúc Đồng Thu gầy đi, trở nên ưa nhìn hơn, cảm giác của anh cũng chẳng có gì khác biệt lớn.
Phản ứng của Trang Duy đối với sự biến hóa dung mạo của người kia khá sắc bén. Lúc nghỉ ngơi ở đảo H, Trang Duy trộm hôn đôi môi người đang ngủ.
Trong lúc vô ý nhìn thấy cảnh ấy, khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ. Đó là cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Anh cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy sự thân thiết giữa hai thằng con trai, nhưng Trang Duy hôn môi người kia như vậy, anh cảm thấy, rất giống như lần đầu tiên phát hiện vật nuôi trong nhà mình có thể ăn.
Thứ gì đó không phải đồ ăn, nhận thức này đã ăn sâu bén rễ, nhưng có một ngày lại bị kẻ khác nhắc nhở, thế nên anh có phần lay động.
Tất nhiên trong đầu anh không có ý niệm ăn luôn con chó cưng.
Một tối nọ anh nhận được điện thoại của Sở Mạc, nói Khúc Đồng Thu và Sở Tiêm ở trong quán rượu gây chuyện, kêu anh đi nhặt cậu người hầu nhỏ bé của anh về.
Vừa thấy anh đến, Sở Mạc liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cuối cùng cậu cũng đến, kẻ này thực sự phiền quá mức.”
Trình độ phiền toái của Khúc Đồng Thu vừa nhìn đã biết, nhưng anh vẫn lễ phép trước một phen: “Sở Tiêm không có việc gì chứ?”
“Con bé không có việc gì, chỉ bị dọa thôi, anh kêu người đưa nó về trước rồi. Về phần kẻ này, thật sự quá khó khăn mà, anh mang về cũng không có chỗ cho cậu ta ngủ, trả lại cho cậu đó.”
Trước khi đi Sở Mạc vỗ vỗ vai anh, “Đêm nay coi như cậu ta đã giúp em anh, lần sau sẽ tạ ơn.”
Nhậm Ninh Viễn một mình khiêng người thần trí hỗn loạn kia về, trong rượu hơn phân nửa là bỏ thêm thuốc, Khúc Đồng Thu cả một đường đều bám lên người anh, dụi qua dụi lại, thú tính nổi lên cũng là điều bình thường, khiến anh chảy mồ hôi.
“Đừng làm rộn nữa.”
Kẻ bình thường đối với lời anh nghe theo như thánh chỉ lúc này lại chỉ biết càn quấy, Nhậm Ninh Viễn dưới sự dây dưa ấy, khó khăn lắm mới mở được cửa phòng, khiêng cậu vào. Đường đến phòng ngủ chỉ đi một đoạn ngắn, đến nơi rồi thì tên kia bám dính trên người anh không chịu xuống dưới, dường như rất bị anh hấp dẫn, không đầu không đuôi lung tung hôn anh.
Nhậm Ninh Viễn cố hết sức không cho người kia chạm tới môi mình, mà tên kia nôn nóng tìm không thấy nơi phát tiết, quấn quít ghì chặt anh như con bạch tuộc, cọ qua cọ lại.
Nhậm Ninh Viễn bị quấy rối đến mức hơi thở không ổn định, muốn quăng cậu ta lên giường, vậy mà người nọ còn bò lên cánh tay anh, nắm lấy chẳng buông.
“Lão Đại…”
Nhậm Ninh Viễn cứng đờ.
Con người ý thức không rõ ràng ấy vẫn còn lung tung lẩm bẩm “Lão Đại…” vừa lẩm bẩm vừa bấu víu lấy người anh.
Nhưng mà miệng kêu là một chuyện, trên tay làm là chuyện khác. Người này tôn thờ anh, nhưng dưới tác dụng của thuốc lại cả gan làm loạn, lung tung nắm lấy áo anh, chà chà môi, như con chó nhỏ biểu hiện phải hôn bậy, phải đè lên người anh.
Nhậm Ninh Viễn bị đặt xuống dưới, nhất thời có chút rối loạn và lúng túng. Anh đối với hết thảy cũng không quá quan tâm việc xác định tuổi tác, cũng không nghĩ mình thích đàn ông con trai, nhưng nhớ tới quần lót của mình được người này mặc, cảm giác kỳ lạ ấy khiến anh có phần dao động, bất tri bất giác cũng có chút hoảng, hít sâu trấn định suy nghĩ.
Khúc Đồng Thu vô phép tắc mà quấy rối anh, như con chó nhào vào chủ nhân, để tỏ sự thân thiết của mình. Anh chỉ cần nảy sinh ác độc một chút thôi là có thể đem kẻ chẳng biết sống chết này dồn vào góc tường.
Nhưng anh chỉ bắt lấy hai tay Khúc Đồng Thu, ngăn động tác cởi quần áo anh của đôi tay ấy. Khúc Đồng Thu còn nhào đến bên eo anh, tay bị nắm đến chẳng thể động đậy, liền nôn nóng bất an dùng hạ thân cọ xát anh, ý loạn tình mê.
Nhậm Ninh Viễn rốt cuộc không thể nhịn được nữa bắt lấy, xoay người đặt Khúc Đồng Thu xuống dưới.
Rất dễ dàng kéo quần dài đi, không khống chế được sức lực, ngay cả quần lót cũng kéo xuống.
Khúc Đồng Thu vẫn đón ý hùa theo vặn vẹo hạ thân cùng anh ma xát, trên mặt hơi hơi đỏ lên. Khoái cảm của tứ chi giao triền khiến người bên dưới như bị gây tê, hoàn toàn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ rộng mở thân thể cùng anh hoan ái.
Nhậm Ninh Viễn tách ra đôi chân quấn lấy lưng mình, tìm chỗ phía sau để đưa anh vào.
Anh vuốt ve, nắm lấy mông cậu lại gần, nghe tiếng thở dốc vui thích của người dưới thân thì càng khó nhẫn nại, muốn tiến vào trong thân thể nóng ấm ấy.
Trong quá trình thong thả sáp nhập, Khúc Đồng Thu vẫn vặn vẹo phát ra tiếng rên rỉ, đợi cho lúc chưa hoàn toàn vào hết thì đau đến khóc nức nở, trong mơ hồ vì xin giúp đỡ mà lung tung kêu “Lão Đại…” Mặc kệ khó khăn thế nào, chung quy vẫn đẩy vào.
Nhậm Ninh Viễn mở rộng hai chân cậu, chôn sâu bản thân anh trong cơ thể cậu, nghe thấy thanh âm rất nhỏ của cậu, chỉ cảm thấy bụng như có lửa đốt, liền cúi đầu lên bờ môi cậu, đè lên hai chân trần trụi. Người dưới thân anh lắc lư, vì đau nên kêu la và sợ hãi thở hổn hển. Dưới những động tác mãnh liệt ấy, chiếc giường phát ra tiếng vang nặng nề.
Nhậm Ninh Viễn cũng biết bản thân anh có phần độc ác, nhưng đã chẳng thể khống chế được lực đạo. Đè người nọ đẩy vào lấy ra một lúc rồi lại ôm, để cậu ngồi dựa vào thắt lưng anh, ấn mông cậu, tiếp tục chuyển động.
Cử động như chẳng thể ngừng, nơi nóng hổi ấy co lại khiến càng phát ra hứng thú ngẩng cao, Nhậm Ninh Viễn lặp lại việc làm nhục huyệt khẩu nho nhỏ kia, thứ chất lỏng bên trong đã đầy và sôi sục, nghe tiếng rên rỉ khóc thút thít của cậu mà càng chôn sâu, nhập vào trong cơ thể ấy.
Như thể vẫn cảm thấy chưa tận hứng, Nhậm Ninh Viễn đè lại cậu lên giường, từ phía sau ướt át tiến vào, tiếp tục tiến về trước, trong tình cảm mãnh liệt dùng sức ghì chặt eo cậu, để cậu không thể trốn mà mở chân ra nhận của anh đã lửa nóng mà cương cứng lên.
Hậu huyệt đã trở nên dính, ẩm ướt và trăng trắng, ra vào cũng chẳng còn khó khăn, không tự giác thay đổi rất nhiều tư thế, thân thể cậu mềm dẻo đến ngoài ý muốn, có thể tùy ý vặn vẹo, khoái cảm ngập đầu khiến người chẳng thể dừng.
Tận tình làm đến bốn, năm lần Nhậm Ninh Viễn mới có cảm giác chậm lại, ở lần đi vào cuối cùng, trong cao trào ôm chặt thắt lưng cậu, tới mấy phút cả người mới bình thường lại.
Thân thể vẫn còn vì vui thích cực độ mà sợ run, tấm lưng cứ run liên hồi, nhiệt độ vẫn chẳng thể giảm. Nhậm Ninh Viễn ôm sát cậu, hôn lấy phần cổ trần trụi kia.
“Khúc Đồng Thu.”
Cậu chỉ nằm sấp không nhúc nhích, chẳng đáp lại một lời. Nhậm Ninh Viễn nhìn dưới thân mới phát hiện trên giường sớm đã hỗn độn, đều bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, hơi thở cậu mỏng manh, như hấp hối.
Ở cái tuổi vừa mới trưởng thành, lần đầu tiên Nhậm Ninh Viễn biết, tình ái cũng có thể giết người.
Là anh làm quá mức độc ác. Anh vì tình cảm mãnh liệt của bản thân mà khiếp sợ. Đối với con người này, chính bản thân anh cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ qua điều gì, chỉ bùng nổ đi ra, vậy mà lại chẳng thể khống chế.
Đêm khuya đưa Khúc Đồng Thu vào bệnh viện, ngồi chờ ngoài phòng giải phẫu, trong đầu anh sinh ra cảm giác lúng túng. Sở Mạc và Trang Duy cũng tới, hai người vẻ mặt kinh ngạc khiến anh khẽ xấu hổ.
Sở Mạc không hề che dấu vẻ khó có thể tin, điều đó anh có thể lý giải; mà sự tức giận cố kiềm chế của Trang Duy anh cũng hiểu. Thậm chí chính anh cũng rõ ràng hơn ai hết dưới cái vẻ bề ngoài thanh cao, lạnh lùng và ngạo mạn kia có lẽ chưa chắc xuất phát từ yêu, nhưng dục vọng, xao động Trang Duy đối với người nọ tới nay chỉ có tăng chứ không giảm.
Mà ngoài ý muốn chính là, anh đã làm chuyện Trang Duy vẫn muốn làm, lại là chuyện rất đáng khinh thường.
Khi Khúc Đồng Thu tỉnh thì vẫn tỉnh tỉnh mê mê, biết mình đã xảy ra chuyện gì thì sau đó ngẩn người. Ba kẻ xấu hổ, không hẹn mà cùng trầm lặng giữ lấy chân tướng sự việc.
Kỳ thật để Khúc Đồng Thu biết được hung phạm thì sao chứ. Cậu ấy yếu đuối như vậy, nhát gan như vậy, và nhẫn nhục chịu đựng đã quá quen rồi.
Chẳng qua Nhậm Ninh Viễn không nghĩ tới cậu sẽ đau khổ đến thế, mà trong đau đớn ấy còn có thể sùng bái anh.
Lúc nhìn cậu khóc nói “Lão Đại, anh có thể nào xem thường tôi hay không?”, bất chợt lúc ấy ngay cả anh cũng mất đi dũng khí mở miệng.
Anh chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, ấy vậy mà khi đó rõ ràng rất sợ làm con người này thất vọng.
Anh ngược đãi cậu, nên phải bù lại ngang bằng.
Anh biết Khúc Đồng Thu muốn làm quen với bạn gái đã rất lâu, nhưng vẫn không được phái nữ xem trọng. Kỳ thật Khúc Đồng Thu cũng rất thanh tú, ngay thẳng, chỉ là ngày nào cũng đi theo phía sau anh, vội vàng xum xoe với một thằng con trai thì làm sao có cơ hội hẹn hò với nữ sinh cơ chứ.
Vì phải thực hiện tâm nguyện của con người này mà Nhậm Ninh Viễn cảm thấy buồn rầu. Cô gái dịu dàng, chín chắn xinh đẹp có lẽ cũng không khó tìm, nhưng mà người đó phải khiến Khúc Đồng Thu vui vẻ, anh không có trăm phần nắm chắc.
Mà anh không thích thất bại trước mặt Khúc Đồng Thu. Bởi người kia cho tới bây giờ thật lòng thành ý tin tưởng anh là kẻ vạn năng.
Lần đầu tiên Nhậm Ninh Viễn nhìn thấy Dương Diệu chỉ cảm thấy cô gái này thật thần kỳ. Rõ ràng là một vũ nữ phong trần, vậy mà có gương mặt của cô con gái nhà lành, dịu dàng đến động lòng người, như người chị nhà hàng xóm.
Đoạn thời gian ấy anh thường đi vào quán uống rượu, tâm tình tối tăm, bạn bè trên đường ân cần hiếu khách, có lòng muốn anh giúp sức, thế là thay anh mua thời gian của cô, dùng mọi cách đề cử, nói cô ấy có thể khuyên giải người đến mức nào, có thể làm người vui vẻ ra sao. Đúng là đối với việc dao động giới tính của mình anh cũng có lúc hoài nghi, sau khi uống rượu, Dương Diệu ngồi lên đùi anh, hỏi anh muốn hay không, anh tự nhiên mà liền nếm thử.
Sau khi chứng minh bản thân mình vẫn có thể với phụ nữ, anh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng cảm giác chẳng thể hiểu rõ.
Anh vẫn còn kiếm tìm một cố gái nữ tính, chín chắn có thể mang lại niềm vui cho Khúc Đồng Thu. Trong lòng anh cũng hiểu, sự chăm sóc dịu dàng không để lộ chút sơ hở chỉ có thể dựa vào hành động. Trong số phụ nữ anh quen, Dương Diệu không phải là người thích hợp nhất, nhưng là người có thể làm được tốt nhất.
Anh bỏ tiền thuê Dương Diệu đi trao niềm vui cho người kia, để người nọ có thể tìm về một chút tôn nghiêm.
Quả nhiên hai người tiến triển rất thuận lợi. Khúc Đồng Thu lại một lần nữa vui sướng, đầy sinh lực như con chó nhỏ, cả ngày ngúc ngoắc đuôi.
Nhưng có một ngày, con chó nhỏ ấy của anh vô cùng cao hứng lại có chút thẹn thùng tuyên bố, mình đã làm với Dương Diệu.
Cho dù đã cách nhiều năm về sau, Nhậm Ninh Viễn cũng vẫn nhớ rõ cảm giác của anh ngày ấy.
Thời điểm đó anh bắt đầu ý thức được mình làm sai rồi. Năm ấy anh mới mười chín, chỉ là một người phàm, chẳng phải thần đâu, nên anh không đoán trước được tương lai như thế.
Không phải tất cả sự tình đều có thể diễn ra như anh an bài. Trước đó anh phạm sai, vì để bù lại mà sai thêm lần nữa, sau đó thì cứ mãi tuần hoàn như vậy, sai lầm chẳng thể quay đầu.
Dương Diệu mang thai, người kia vui mừng vô cùng. Nhậm Ninh Viễn muốn hỏi, đứa trẻ đó đến tột cùng là con của người đàn ông nào, là con của người khách nào? Nói không chừng ngay cả chính Dương Diệu cũng chẳng thể rõ.
Chỉ có mỗi Khúc Đồng Thu ngốc nghếch như thế mới không chút nghi ngờ tiếp nhận thân phận làm cha, phải kết hôn nuôi gia đình, ngay cả từ bỏ việc học cũng cam lòng.
Nhắc nhở người kia thì dễ dàng lắm, cho dù anh phải thừa nhận bản thân mình làm sai thì có lẽ so với nhìn hai người họ kết hôn vẫn tốt hơn. Chẳng qua gương mặt hạnh phúc của người ấy khiến anh có chút không đành lòng. Anh lui từng bước nghĩ, có lẽ có cách tốt hơn là xé rách toạc như vậy. Nhưng chính vì nhất thời chần chờ, anh liền bỏ lỡ cơ hội mở miệng.
Khúc Đồng Thu vì cứu anh mà làm bị thương Kiều Tứ, thành S đã không còn chỗ cho người nọ dung thân.
Anh chung quy không vạch trần Dương Diệu, chỉ giao cho Dương Diệu một số tiền lớn, để cô đối xử tử tế với người kia.
Anh muốn thay người nọ duy trì một ảo giác về thế giới tốt đẹp.
Khúc Đồng Thu đem anh trở thành thần, anh cũng thật sự sắm vai ấy, khiến anh cũng chẳng phân rõ thực tế mình là loại người gì. Anh, một kẻ đứng từ trên cao nơi thần đàn, khổ tâm tiến hành trò lừa này.
Trong mười mấy năm tách ra, anh vẫn diễn vai Nhậm Ninh Viễn trong lòng người nọ. Anh chẳng cảm thấy có gì không đúng. Anh đã hứa với người nọ phải trừng phạt kẻ cường bạo kia.
Mười mấy năm quá khứ đã trôi qua. Không có gì là anh, Nhậm Ninh Viễn không thể không chịu đựng được.
Mà người nọ ngày sau mặc dù thành chồng, thành cha, thành ông cũng có thể ngày qua ngày đối với anh nhớ mãi không quên, khát khao không thôi. Anh nghĩ, đây đã là thành tựu tốt nhất đời mình.
Cảm tình trên đời này chỉ có thể bảo trì một khoảng cách mới có thể mãi không mục nát.
Nhưng có một ngày, người nọ mang con gái đến thành T tìm anh. Sau đó hết thảy đều thay đổi.
Bóng ma trong hạnh phúc hằng ngày ấy chỉ có anh thấy được, người kia bởi chẳng biết gì nên mới có thể hạnh phúc. Vậy là anh cố hết sức để người nọ có thể tiếp tục hạnh phúc và chẳng biết gì.
Vung ra một lời dối gạt thì rất dễ dàng, và càng ngày càng cần nhiều lời dối gạt hơn để đền bù. Sự tín nhiệm và ngưỡng mộ mà con người kia dành cho anh ngày một lớn lên, những vết mủ nguy hiểm lở loét ra càng ngày càng đáng sợ hơn.
Anh diễn vai anh hùng mười mấy năm cuối cùng cũng đã cảm giác mỏi mệt, tích lũy nhiều quá cũng tới lúc bùng nổ, anh còn chưa hết hy vọng, anh muốn biết rõ ràng kết cục của bước đi ấy.
Anh hỏi Khúc Đồng Thu: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
Người nọ run rẩy nói: “Tôi không muốn biết.”
Vì thế anh hiểu, hết thảy đều đã chẳng thể vãn hồi.
Người nọ nói: “Tôi sẽ trở về.”
Không có khả năng đâu, trở về không được đâu, chẳng ai có thể quay đầu. Anh không thể để cho người nọ một người trốn đi, rồi sau đó bỏ anh lại một mình ở nơi chốn này.
“Là tôi. Khúc Đồng Thu, người kia là tôi.” Trong nháy mắt nhận tội ấy, anh lại có cảm giác thoải mái.
Người nọ giãy giụa như điên, dùng sức phun vào mặt anh.
Lúc thế giới tốt đẹp một tay anh chế tạo sụp đổ, anh cũng hiểu được mình hoàn toàn được giải thoát. Rốt cuộc anh đã chẳng cần diễn nữa.
Bầu trời bị đâm một lỗ lớn, mưa to tầm tã, anh cũng chẳng biết về sau còn ánh mặt trời nữa hay không. Trong đống phế tích ấy anh có thể nhặt được thứ gì.
Anh giam lỏng con người không khống chế được cảm xúc ấy, chung quy cũng không phải cách tốt. Trang Duy luôn theo dõi anh, thề phải tìm ra người kia, Sở Mạc tố cáo anh “Cậu chính là bệnh của cậu ấy”, ngay cả Tô Chí Du cũng nói người kia đã điên rồi.
Anh đã quen bản thân mình có thể làm bất cứ điều gì, vậy nhưng đối với người kia anh lại bất lực. Lúc Khúc Đồng Thu một hơi cắn vào cổ anh, chỉ dùng răng nanh liền cơ hồ cắn đứt động mạch của anh, anh bất chợt cảm giác rõ con người ấy hận anh biết nhường nào.
Loại thống hận khảm vào xương ấy dường như cũng sâu như lòng ngưỡng mộ năm đó. Mà anh, thậm chí nghĩ không ra nửa điểm biện pháp để khiến người kia dễ chịu hơn.
Vì mất máu quá nhiều nên anh ở trong bệnh viện đợi đến quá trưa, Khúc Đồng Thu cũng đã thành của Trang Duy. Thế giới này, mỗi một phút biến hóa, anh đều chẳng thể nắm chắc.
Anh biết Trang Duy sẽ làm gì đối với người nọ. Trang Duy không giống anh, Trang Duy chỉ vô cùng tùy ý mà làm một kẻ phàm trần.
Anh tưởng tượng đến hình ảnh người nọ không hề có năng lực phản kháng bị Trang Duy đùa bỡn, mà anh lại chẳng thể động đậy.
Hiện tại trên đời này anh là người không có tư cách nhất để nói cậu “Xin hãy đối xử với Khúc Đồng Thu tốt một chút.”, vì chính tay anh đã hủy đi Khúc Đồng Thu.
Anh ngay cả tư cách cảm thấy thống khổ cũng chẳng có.
Rốt cuộc Trang Duy cũng mở miệng, đồng ý để anh dẫn Khúc Kha theo đi gặp Khúc Đồng Thu.
Khi anh nói với Khúc Kha “Ba cháu rất nhanh sẽ trở lại”, Khúc Kha liền hân hoan nhảy nhót. Đến bây giờ anh còn nhớ rõ hai người họ, anh và Khúc Kha khi đó tràn ngập hy vọng và hạnh phúc.
Khúc Kha lập tức lấy chiếc khăn quàng cổ bỏ đã lâu ra đan, đan đến mất ăn mất ngủ, chỉ dùng một ngày liền làm gần xong. Đáng tiếc vì thời gian quá gấp gáp, công sức dù sao vẫn không đủ, tới giai đoạn kết thúc thì tắc lại, con bé không biết cách hoàn thành, cũng không thể để kéo dài như vậy.
“Được rồi, thế cứ làm bừa một lần đi.”
Nhậm Ninh Viễn đưa con bé đến các tiệm nay, để người chỉ con bé. Chiếc khăn hoàn thành mặc dù vẫn có một hai lỗi nhỏ, nhưng nhìn vẫn rất đẹp. Khúc Kha một đường đi đều ôm chặt lấy, lúc ăn cơm nhịn không được lại lôi ra.
“Không biết ba cháu mang có hợp không nữa.” Chỉ nghĩ thôi cũng khiến con bé quá vui mừng, “Chú Nhậm giúp cháu thử một lúc nhé.”
Anh cũng cười thử khoác chiếc khăn quàng cổ lên, ấm áp lắm, anh cảm thấy người kia nhất định sẽ thích.
Nhưng Khúc Đồng Thu không chịu gặp họ.
Chờ vài ngày chỉ đợi được kết quả này, Khúc Kha cơ hồ lập tức trốn vào phòng. Anh có thể hiểu được nỗi thương tâm và thất vọng của con bé.
Anh cũng không biết đã sai ở chỗ nào, người nọ yêu thương con bé như vậy. Có lẽ sự hận thù của người nọ đối với anh thậm chí đã vượt qua cả tình yêu dành cho con gái.
Tất cả thuộc về con người kia anh càng ngày chẳng thể không chế và đoán trước. Lòng người quả thật không phải là thứ anh có thể nắm giữ. Mỗi một ngày anh đều cảm thấy mình càng vô lực thêm.
Những điều anh muốn kỳ thật cũng không nhiều.
Anh chỉ cần người nọ cả đời đều kính ngưỡng anh, ở cạnh bên anh, vì anh mà làm một phần điểm tâm.
Rất nhiều chuyện anh đều cảm thấy mình có thể làm nhưng lại không làm, không cần yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần đến già có thể làm bạn đã là quá đủ.
Tên anh và tên người nọ chẳng thể nào có thể ở cùng một chỗ trên tấm thiệp cưới hồng.
Vậy thì có thể được khắc trên cùng một tấm mộ bia cũng đã là một hạnh phúc ổn an.
Nhưng mà con người nọ, đã chết, chết trước rồi.
Phiên ngoại – Thế giới của quản lý Nhậm – Hoàn
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
16 chương
10 chương
59 chương