Ngày kế Sở Mạc xuất viện, trong lúc gã nằm viện cùng có vài người quen và bạn cùng làm ăn lục tục tới thăm, mặc kệ có thực được cho là hai chữ ‘bạn bè’ hay không, kẻ phải hấp tấp nịnh nọt gã rất nhiều. Lúc này thuận lợi hồi phục, tự nhiên tất cả vô cùng hớn hở, vì thế thương lượng phải mở một buổi tiệc chúc mừng. Khúc Đồng Thu được mời tới, liền đem quà đi theo. Thật ra anh với Sở Mạc chẳng thể gọi là giao tình, cách đối nhân xử thế của hai người khác nhau quá xa, sợ là vĩnh viễn không cách nào quen được, ngay cả những ngày còn là bạn học cũ tuyệt đối không phải những kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại. Nhưng xảy ra một hồi sự cố như thế, rất nhiều cảm giác đã trở nên khác trước kia. So với tử vong trước mắt, thì ân oán tưởng như rất lớn liền có vẻ như rất nhỏ, nhỏ lắm. Sau này anh và Sở Mạc hơn phân nửa vẫn là sơ giao, nhưng tâm tình của anh vì Sở Mạc mà lo lắng và ăn mừng đều là chân thật. Mở cửa quán bar ra thật náo nhiệt, Trang Duy và Nhậm Ninh Viễn đều lấy thân phận bạn thân mà chủ trì đại cục, Khúc Đồng Thu là thân phận khách, tại loại nơi chốn này có phần theo không kịp tiết tấu. Phần lớn người anh cũng chẳng nhận ra, nhìn mọi người cụng rượu trêu đùa, vui đùa ầm ĩ càng lúc càng lớn, bản thân mình cũng không biết phải làm gì mới tốt. Lúc Trang Duy tới thấy anh đang ngồi ngẩn người, liền lấy tay sờ sau gáy anh như đang sờ một con mèo: “Nếu mệt thì về trước đi. Không cần miễn cưỡng. Mấy ngày nay cậu vất vả nhiều rồi.” Dần dần, Khúc Đồng Thu thích sự âu yếm như thế: “Cũng không mệt…” “Đúng rồi, Sở Mạc cắt bánh ngọt, tới lấy một miếng đi.” Khúc Đồng Thu bị đẩy tới trước mặt nhân vật đêm nay, thái độ của Sở Mạc với anh tốt hơn trước nhiều lắm, còn cười với anh, lộ ra cả hàm răng trắng. “Này, đừng cắt khó coi như vậy, miếng tốt nhất này cho Khúc Đồng Thu.” Lời Trang Duy dùng cứ như lời ra lệnh. Sở Mạc cũng chẳng hiểu sao không phát hỏa: “Người bị xe đụng là anh mà.” “Người hao tổn sức lực chăm sóc anh là cậu ấy. Nhanh lên coi.” Sở Mạc cũng rất thức thời mà cắt được một miếng bánh hình tam giác xinh đẹp hoàn mỹ đưa về hướng Khúc Đồng Thu: “Vất vả cho cậu.” “Nhiều lời, hai chữ cám ơn cũng không nói sao?” “Là đàn ông con trai thì không cần so đo như vậy chứ.” Hai người vẫn là nói chưa được hai câu sẽ tranh cãi, Trang Duy vẫn như trước không để Sở Mạc vui vẻ, giống như những lần lui tới trước kia. Bánh ngọt nhất thời ăn không hết, gói lại để dành cho Khúc Đồng Thu mang về, Trang Duy ngại Sở Mạc biến thành quá khó chịu, kêu gã biến đi, rồi sau đó giúp Khúc Đồng Thu chuẩn bị cho tốt, để tiện mang theo trên đường. “Cậu về hãy về ngủ trước, bọn tôi ở lại đến cuối cùng, tối nay mới có thể về nhà, không cần chờ tôi.” “Ừ.” Trang Duy lại xoa nhẹ đầu của anh, sờ một chút gò má anh: “Đi đi.” Khúc Đồng Thu chần chừ trong chốc lát, cầm theo bánh ngọt tránh ra, anh mơ hồ cảm giác được có điều gì đó khác biệt, nhưng nói không nên lời. Để đi đến lối ra còn phải đi qua cầu thang dài mà tối, nơi thiết kế ngầm và sâu này đem toàn bộ âm thanh huyên náo bỏ lại sau lưng, Khúc Đồng Thu bước những bước thật cẩn thận nơi bậc thang, sau lưng đã có người kêu anh một tiếng. “Khúc Đồng Thu.” Khúc Đồng Thu đứng lại, cảm giác được hơi thở của người nọ, bất chợt chẳng dám quay đầu. “Bên ngoài trời mưa, không dễ kêu xe, để tôi đưa cậu một đoạn.” “… Không cần…” Nhậm Ninh Viễn không nói nữa, chỉ đột nhiên vươn tay ra. Khúc Đồng Thu bất ngờ không kịp đề phòng, bị những ngón tay ấm áp ấy bắt trúng, trong nháy mặt làn da chạm vào nhau, cả người anh tưởng như bị bản ủi đụng phải, nhảy dựng lên, hộp bánh ngọt bị trượt khỏi tay bay ra ngoài, trên mặt đất phát ra một tiếng động không lớn mà trầm buồn. Hai người cũng không dự đoán được loại phản ứng này, đều cứng ngắc, đối diện với sự âm u, vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước: “Thật có lỗi.” Khúc Đồng Thu cũng xấu hổ gật đầu, muốn xuống mấy bậc thang kia nhặt lại phần bánh đã nát. “Tôi không phải muốn thương tổn cậu.” “...” “Tôi chỉ muốn giúp thôi.” Khúc Đồng Thu ngừng một chút, nhẫn nại nuốt khan vài lần, như rất muốn nói gì, thế mà lại dường như có nhiều lời bị nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể phát thành tiếng. Nhiều lời ấy dường như ngừng lại, trôi qua mất, chung quy chỉ nói: “Không cần.” Có lẽ như vậy rất không biết điều, nhưng cả đời của anh không dám nhận chữ ‘giúp’ của con người này lần nữa. Trong ánh đèn chẳng quá sáng ngời, Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, thấp giọng nói: “Cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nói cho cậu một việc.” Khúc Đồng Thu nuốt khan, chờ người kia nói tiếp. “Lần này cậu đừng đi Mỹ.” Khúc Đồng Thu ngẩng đầu do dự nhìn người nọ. Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn khóe mắt hơi rũ xuống kia, ánh mắt hiền lành, nồng ấm. “Cậu hẳn là hiểu được đạo lý trong đó.” “...” “Trang Duy và Sở Mạc, bọn họ mới là người chân chính nên ở cùng một chỗ. Sở Mạc đuổi theo Trang Duy mười mấy năm, hiện tại cũng chưa buông tay, về sau cũng sẽ không. Cậu không thích hợp, cũng đừng nên tranh cùng Sở Mạc.” Khúc Đồng Thu sửng sốt trong chốc lát, trong sự thương hại này của Nhậm Ninh Viễn, bỗng nhiên ý thức được điều gì. “Anh muốn tôi… làm gì?” Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn anh: “Cậu buông tay đi.” Khúc Đồng Thu ngây ngốc. “Trang Duy cũng không thích hợp với cậu, thật sự đi Mỹ với cậu ấy, cuộc sống cũng không như cậu nghĩ đâu, về sau cậu sẽ rõ. Tôi biết hiện tại rời khỏi cậu ấy đối với cậu mà nói là chuyện chẳng dễ dàng, nhưng những gì Trang Duy hứa với cậu, từ này tôi sẽ thay họ bồi thường.” Khúc Đồng Thu khẽ run lên, những thứ anh có được, dù chẳng nhiều lắm đều bị lấy đi hết, sau đó còn cái gì mà ‘bồi thường’, lần này anh cũng hiểu được mình không thể khuất phục. “Không.” Nhậm Ninh Viễn như sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Cậu thích Trang Duy thì cũng chẳng có tác dụng gì.” “...” “Cậu thắng không được Sở Mạc. Sớm hay muộn anh ấy đều có thể làm cho Trang Duy trở lại bên cạnh mình. Cậu đừng nên tham gia vào giữa họ.” Khúc Đồng Thu không trả lời, sờ soạng xoay người phải tiếp tục đi xuống dưới. Nhậm Ninh Viễn lại bắt lấy cánh tay anh lần nữa, một tay đặt lên bàn tay nơi tay vịn cầu thang. “Khúc Đồng Thu, hãy nghe lời tôi.” Lúc tăng thêm lực, Nhậm Ninh Viễn cảm giác được sự run rẩy của anh, “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu.” Khúc Đồng Thu không lên tiếng, tránh đi, vẫn bị Nhậm Ninh Viễn ấn lấy. Tình cảm dữ dội bắt đầu trong lặng yên len lỏi xung quanh thân thể, cho dù ở trong u ám cũng muốn trào ra ngoài, mãnh liệt đến mức như muốn chui ra khỏi lớp da mỏng manh. Rốt cuộc anh cũng có động tác, dùng hết toàn lực đấm một cú về phía gương mặt Nhậm Ninh Viễn. Nhậm Ninh Viễn nghiêng đầu tránh đi, lấy tay bắt được, phản ứng so với đòn công kích của anh nhanh hơn nhiều lắm, chỉ thuận thế giữ anh càng chặt hơn, cúi đầu về phía anh. Anh bị sự yếu thế, tuyệt vọng này làm phát điên, liều mạng giãy giụa, chẳng cách nào làm được gì, cuối cùng thoát khỏi vòng tay Nhậm Ninh Viễn, nhưng cũng lảo đảo té ra phía sau. Nhậm Ninh Viễn chẳng thể bắt lấy anh, trơ mắt nhìn anh lăn lộn mấy vòng, cuối cùng tư thế khó coi đầu rơi xuống đất. Anh ngửa mặt lên trời nằm ở nơi đó, đùi còn trên cầu thang, như con giáp xác bị hôn mê, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại khỏi trạng thái ngốc nghếch tự làm tự chịu. Có lẽ tiếp diễn như thế đến vài giây đồng hồ, Nhậm Ninh Viễn cảm thấy anh ngẩn người nhìn bầu trời tối đen như mực, dường như rất mệt mỏi, giống như không bao giờ muốn cử động. Mà không đợi Nhậm Ninh Viễn đuổi xuống lầu, anh lại bò lên, vừa loạng choạng đứng được thì khập khiễng đi mất.