Trang Duy đưa anh về, cả một đường anh đều chất phác, ngoan ngoãn đi theo, bộ dạng ướt sũng nhìn thật khó coi, như con chó, con mèo đi lạc vào trời mưa được nhặt trở về nhà, thảm hại, gầy như que củi, có chút bẩn. Trong phòng tắm Trang Duy cởi quần áo anh ra, anh cũng chẳng phản kháng, chỉ lùi lại trong bồn tắm lớn, dõi theo với đôi mắt hoe đỏ, đôi mắt tỉnh tỉnh mê mê, nhưng anh im lặng lắm. Lúc nước phun mạnh ra từ vòi sen, anh vì tiếng động đột ngột mà hoảng sợ khẽ run, rồi sau đó nước ấm vừa phải dội vào người anh, tóc bị chà xoa, mùi xà phòng cũng nhẹ thoảng qua, anh cũng chầm chậm thả lỏng. “Nhắm mắt lại.” Lúc nước chảy xuống mí mắt, theo bản năng anh liền vội vàng nhắm mắt. Trang Duy một tay che lỗ tai anh, một tay nắm vòi hoa sen cho anh rửa, rồi sau đó lấy khăn lau khô mặt anh. “Được rồi, mở mắt đi.” Anh nơm nớp lo sợ mở to mắt, nhìn cục xà phòng trong tay Trang Duy chạy khắp nơi trên người anh. Không quen với sự đụng chạm ấy, vai anh co lại. Quá trình lau chùi không kéo dài lâu lắm, Trang Duy giúp anh tắm sơ rồi dùng khăn lớn quấn lấy anh, lau khô qua loa từ trên xuống dưới, sau đó mặc áo ngủ cho anh, để anh ngồi lên ghế, sấy tóc anh. Giữa những luồng hơi nóng từ máy sáy, anh hắt hơi từng đợt, chóp mũi đỏ lên. Trang Duy dúi vào ngực anh hộp khăn giấy, để anh chậm rãi xì mùi, rồi sau đó tiếp tục sấy tóc. Trang Duy nhìn động tác chậm chạp, ngốc nghếch ấy, cảm thấy không phải là anh điên, mà chỉ là đần độn. Có lẽ ngốc sẽ làm anh hạnh phúc, giúp anh tránh đi những thứ không thể thừa nhận, anh cam tâm tình nguyện trốn trong một góc nhỏ hẹp nơi thế giới riêng của mình, làm một thằng ngốc. Tóc khô đến tám phần, Trang Duy liền buộc anh lên giường, rồi sau đó nhìn thoáng qua di động rung đến cả nửa ngày, bắt máy. “Tìm được cậu ấy rồi?” “Đúng vậy.” Trang Duy đáp có phần ác ý, “Tắm qua rồi, ngoại trừ khó coi, cậu ấy cũng chẳng có gì không tốt.” Bên kia lặng yên một hồi: “Cậu muốn để cậu ấy trong nhà?” “Tôi nhặt được trên đường, không mang về nhà chẳng lẽ phải đưa qua cho anh?” “Trang Duy, cậu ấy là người bệnh.” “Tôi nhìn cũng biết.” “Nếu không có khả năng chăm sóc thì cậu hãy trả lại cậu ấy cho tôi.” Trang Duy nhìn vẻ ám ảnh trên khuôn mặt của con người gầy yếu trên giường, “Tôi nhìn có thể thấy cậu ấy ở chỗ anh được chăm sóc rất tốt ấy đấy nhỉ. Yên tâm đi, tôi sẽ làm tốt hơn anh.” “… Cậu tất nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Trang Duy nở nụ cười: “Anh đã hủy cậu ấy rồi, tôi còn kiêng kị gì nữa? Cậu ấy đã như vậy, tôi làm gì với cậu ấy thì có khác biệt gì đâu?” Bên kia lặng yên thật lâu, sau đó mới nói: “Trang Duy, hãy đối xử tốt với cậu ấy.” Trang Duy chỉ cười, cúp điện thoại, rồi sau đó tắt máy. Sau khi để mặc cho sự an bài, dáng vẻ anh hiện tại thoạt nhìn tốt hơn nhiều, gương mặt nhờ nước ấm và hơi nóng mà đã có vẻ hồng hào, vẻ mặt vẫn đáng thương mờ mịt, không lên tiếng nằm trên giường, thoạt nhìn thậm chí còn có vẻ ăn thật ngon. Cho dù tàn bạo mà đem anh xé nát ăn hết, anh cũng chẳng có cách nào kháng cự, cũng sẽ không ai biết, lại càng chẳng có người bảo vệ anh. Trang Duy nhìn trong chốc lát, đắp chăn cho anh, sau đó tắt đèn, nằm xuống cạnh bên. Ngoài trời mưa cả đêm, nửa đêm Khúc Đồng Thu như nằm ác mộng, dường như đau đến không chịu nổi, run rẩy. Trang Duy lôi anh ra khỏi chăn mà ôm lấy, vuốt lưng anh, nghe anh nức nở thấp giọng kêu cứu. Thế là bản thân cũng chẳng thể ngủ ngon. Ngày hôm sau tỉnh lại, Trang Duy đôi mắt thâm quầng, ngủ không được nên máu sục sôi. Cúi đầu nhìn anh co ro trong lòng ngực mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đây đúng là người bệnh mà. Anh cũng chỉ là một gánh nặng không hơn không kém, vì anh im lặng lắm, ngay cả tiếng rên cũng rất nhỏ. Con người này cho dù thất thường cũng hèn mọn như vậy. Cảm giác được tiếng động, Khúc Đồng Thu cũng tỉnh dậy, mở mắt nhìn, đôi mắt có chút mơ hồ. Trang Duy bị nhìn đến mức dần cảm thấy phiền, đè anh, cúi đầu cắn xuống phần vai gầy yếu. Anh đau đớn lùi lại, Trang Duy tóm lấy cằm anh, dùng sức chặn miệng chặn môi anh, đầu lưỡi tiến vào, hôn đến mức anh lui ra sau. Hôn môi khiến dục vọng sáng sớm muốn ăn no càng thêm bừng bừng phấn chấn, làm cho phần sức lực dùng vào việc ấy cũng mạnh hơn rất nhiều. Rất nhanh Khúc Đồng Thu cũng chỉ có thể nằm bên dưới sợ hãi thở. Duỗi tay ra Trang Duy liền đụng đến thứ bên trong đáng thương của anh, bấy giờ mới nhận ra tối qua mình không cho anh quần lót. Muốn làm gì đều dễ dàng lắm. Chỉ cần thô bạo một lần nữa thôi là được. Vậy mà vẫn rụt tay về, Trang Duy xuống giường, lấy một cái quần lót trong tủ ra cho anh mặc. Trang Duy không làm được, con người mất đi năng lực phản kháng và bất lực ấy làm người khác đột ngột không có hứng thú. Hiện tại anh trở nên nhỏ bé yếu đuối như thế là bởi do phải chịu đựng nhiều lắm. Phần bi ai ấy nặng quá, tuy rằng không phải do bản thân mình chịu đựng, nhưng khi hôn môi âu yếm với anh, Trang Duy cũng cảm giác được cả nỗi ám ảnh đó. Cho dù đau đớn này chẳng quan hệ gì đến bản thân, và anh cũng không lên tiếng, nhưng Trang Duy vẫn tưởng như có thể nghe được thanh âm anh kêu đau trong đầu. Rất không kiên nhẫn và chẳng hề dịu dàng, chỉ là loại thời điểm này Trang Duy không có cách nào quá mức tàn nhẫn. “Đói bụng không? Tối qua cậu cũng chưa ăn gì đúng chứ?” Trong chăn Khúc Đồng Thu bối rối tìm được một vị trí an toàn, ngồi đó có phần sợ hãi. Trang Duy chiên trứng, hâm sữa, lại nướng hai miếng bánh mì, mang khay thức ăn đến trước giường. “Chỉ có nhiêu đây thôi, chấp nhận đi.” Con người bị kinh hãi có chút e dè, dán chặt lưng vào đầu giường. Trang Duy đưa bánh mì chấm nước tương đến bên miệng anh, anh cũng ăn theo bản năng, sau đó là sữa, sau đó nữa là trứng chiên rắc muối tiêu, đút anh cái gì anh ăn cái đó. Trang Duy nhất thời có cảm giác chủ nhân đút thú nuôi, anh hơi co vai lại, dáng vẻ dính nước tương nơi khoé miệng nhìn cũng không chán ghét, nhìn xem khiến tâm tình Trang Duy rất tốt. Nếm qua điểm tâm, Trang Duy dẫn Khúc Đồng Thu ra ngồi trên ban công. Sau một ngày mưa trời hôm nay trong xanh quang đãng, không khí bên ngoài ẩm ướt, tươi mát. Đối diện ban công còn có một trảng cỏ lớn, chính là nhờ phong cảnh giảm bớt áp lực đó mà Trang Duy mới bỏ ra số tiền gấp đôi thuê nhà trọ này. Khúc Đồng Thu ngồi trong lòng ngực Trang Duy, quả nhiên cũng im lặng, dường như cảm thấy thoải mái, tựa vào ngực người nọ, dần thiếp ngủ. Trang Duy đột nhiên cảm thấy được, anh ngu ngốc như vậy cũng tốt. Nhưng chuông cửa vẫn không khách sáo vang lên. Trang Duy đưa anh về phòng khách trước, để anh ngồi trên ghế sa lon. Dây lưng áo ngủ lỏng ra, Trang Duy lo nghĩ cũng không giúp anh buộc lại, để thế cho thoáng, nhìn dấu răng rõ rệt trên vai rồi sau đó mới đi mở cửa. Chờ thấy rõ người tới thì dần sửng sốt. “Ngài Trang.” Ngoài cửa tươi cười chính là thủ hạ của Nhậm Ninh Viễn, “Ngài Nhậm kêu tôi mang mấy thứ này lại đây.” Trang Duy cúi đầu nhìn cái thùng lớn kia, nhăn mày: “Mấy thứ đó là gì?” “Tôi cũng không rõ lắm.” Đối phương cười toe toét, giúp đem đồ vật chuyển vào nhà, rất thức thời không nhìn không xem thứ chẳng nên thấy, “Ngài Nhậm dặn tôi nếu tiện cho ngài thì phiền ngài đi xuống một chuyến, ngài ấy chờ ngài ở dưới lầu.” Trang Duy không thèm để ý, đóng cửa, vội quấn chặt người ngồi hắt hơi đằng kia, ôm vào trong ngực. Vừa lau nước mũi cho anh, vừa dùng chân mở thùng ra. Đưa tới cũng là vài bộ quần áo, giày dép, đều đã giặt sạch. Trang Duy cắn răng chửi nhỏ một tiếng, đứng dậy thay quần áo xuống lầu. Xe Nhậm Ninh Viễn đậu ở chỗ này, người lại đứng bên ngoài, gặp Trang Duy đi tới liền giương mắt nhìn, gật đầu chào: “Cậu ấy hôm nay thế nào?” Trang Duy dùng sức ném cái thùng xuống dưới chân người nọ: “Anh đưa mấy thứ rách nát này tới là có ý gì?” Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong cái thùng đã bị mở nắp: “Những thứ này là thứ trước kia cậu ấy đã dùng qua, thích hợp hơn so với mua cái mới.” “Cậu ấy không dùng nữa. Tôi sẽ mua đồ mới cho cậu ấy, tôi chưa đến mức nuôi không nổi cậu ấy đâu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn nói: “Trang Duy, cậu không biết cậu ấy.” Trang Duy cười: “Sao lại không biết, sáng nay tôi còn mới vừa ‘xâm nhập’ hiểu biết qua, cậu ấy cũng rất thích mà.” Nhậm Ninh Viễn không nói nữa, qua nửa ngày mới ho khan một tiếng rất nhỏ: “Đừng đối xử với cậu ấy như vậy. Cậu ấy là người bệnh. Chờ cậu ấy khỏe lại hẵng…” “Có anh ở đây làm sao cậu ấy khỏe được?” “Tôi hiểu, tôi sẽ không gặp cậu ấy.” Nhậm Ninh Viễn dừng lại một lúc, “Cậu cũng nhớ phải cẩn thận với cậu ấy.” Trang Duy dần cảm thấy phiền: “Biết rồi. Không còn gì nữa thì tôi phải trở lên, hiện tại cậu ấy là một gã ngốc, không có tôi không được.” “Trang Duy.” Nhậm Ninh Viễn gọi giật lại, “Cậu biết rồi đấy, cậu ấy là sống trong thế giới của chính mình. Chỉ cần đánh thức thì cậu ấy thì sẽ chậm rãi khôi phục thôi. Hãy nói với cậu ấy, Tiểu Kha rất nhớ ba con bé, chờ cậu ấy khỏe rồi, con bé sẽ đến thăm.” Trang Duy hừ một tiếng: “Không cần phải thế đâu. Tôi cảm thấy bây giờ cậu ta rất tốt. Muốn trốn tránh sự thật thì cứ để cậu ta trốn tránh đi.” “Cậu ấy không thể cả đời tránh trong ảo giác.” Trang Duy lơ đễnh cười: “Sao lại không thể. Tôi cho cậu ấy cái ăn cái mặc, cậu ấy cũng nghe lời tôi. Đi theo tôi cậu ấy có thể sống rất tốt.” “Trang Duy, cậu ấy không phải một con chó.” Sắc mặt trắng nõn ấy nhất thời chợt xanh, rồi sau đó vừa cười: “Tất nhiên, tôi sẽ không làm tình với chó.” Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy trong một khoảng lặng yên kéo dài, cuối cùng nói: “Trang Duy, cậu ấy đã khổ cực nhiều lắm, cũng không thể chấp nhận đàn ông, tôi nhờ cậu, đừng lấy cậu ấy làm đối tượng tiết dục.” Con người vẻ mặt cao ngạo chỉ nhún vai. Nhậm Ninh Viễn hạ thấp giọng: “Nếu Đồng Thu vẫn không tốt lên, cậu không còn kiên nhẫn chăm sóc cậu ấy, hãy nói cho tôi biết.” Trở lại phòng, nhìn người vẫn còn ngồi ngây ngốc tại chỗ, chẳng có nửa phần phiền toái, hiền lành hơn so với những con thú cưng tốt nhất. Trang Duy ngồi cạnh anh, ôm chầm lấy, để anh dựa vào ngực mình. “Ừm, tôi không hiểu cậu đủ sao?” Anh tất nhiên không trả lời. Trang Duy đi lấy hộp kem, đút cho anh ăn từng chút một, sau đó liếm khóe miệng bị dơ của anh một cách tự nhiên, tiếp theo xâm nhập, hôn anh. Ngay lúc đầu là hoảng sợ, càng về sau dần quen, anh trở nên ngoan ngoãn. Bị hôn môi cũng chẳng còn lên tiếng nữa, cứ như đang tự nghĩ đến chuyện của riêng mình, chỉ tại lúc Trang Duy thô bạo cắn đầu lưỡi anh thì mới vì đau mà lùi lại. Thế giới hiện tại của anh rất đơn giản, chỉ cần không có cảm giác thống khổ sẽ rất im lặng, chỉ cần thứ gì bắt buộc phải nhận thì sẽ nhận. Loại phản ứng chỉ có một hình thức này khiến Trang Duy cảm thấy quá dễ dàng thao túng, cũng có thể tùy ý buông thả. Đưa ngón tay dính kem vào miệng anh, anh sẽ ngoan ngoãn liếm; lấy miệng đút sô cô la cho anh ăn, anh sẽ hé miệng, sau đó thì thuận tiện mà hôn nồng say. Trang Duy có phần mê muội loại trò chơi ấy, tuy trò chơi chỉ từ một phía. Bất giác, sự hồn nhiên và ngây ngốc của anh ngược lại làm hành vi ấy trở nên quá mức gợi cảm, làm người hưng phấn không thôi. Ngược đãi với kẻ yếu là chuyện quá đỗi bình thường. Còn đối với kẻ cái gì cũng chẳng làm, đó mới là thử thách lớn nhất cho tính tự chủ và tốt bụng của một người. Những ngày này Trang Duy bị kích thích vô cùng. Anh làm một con búp bê ái tình tốt hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, khiến dục vọng con người tăng vọt. Trang Duy dễ dàng thực hiện đủ loại tưởng tượng mà mình nghĩ ra trên người anh. Hôn môi, ve vuốt, tận tình dây dưa trên giường, ép anh làm rất nhiều việc. Ngoại trừ sáp nhập mang đến đau đớn, tất cả những thứ khác cơ hồ đều nếm thử qua. Anh thật sự rất dễ dàng định sẵn, lực giãy giụa cũng mỏng manh. Đẹp nhất, tuyệt vời nhất chính là, hết thảy những việc phát sinh ở thế giới bên ngoài này căn bản sẽ không đi vào trong tâm trí anh. Cho dù Trang Duy một giờ trước mới đặt anh trên bàn khi dễ qua, thì lúc sau với sự đùa giỡn tương tự, anh vẫn ngơ ngác, không hiểu mà muốn trốn chạy. Cuối cùng sau khi thỏa mãn, Trang Duy mới mặc xong quần áo cho anh lúc này đã co ro một chỗ. Những tháng ngày ấy tuyệt diệu không thể tả. Nhậm Ninh Viễn lo lắng nhiều như thế nào, cuộc sống có không tốt ra sao, thì Trang Duy đều cảm thấy bản thân mình quả thật yêu cái loại thử nghiệm muốn làm gì thì làm này đến chết đi được, thậm chí phải chơi đùa ở phía sau như thế nào cũng đã tính toán qua. Khúc Đồng Thu chắc hẳn cũng chẳng có dị nghị gì. Toàn bộ quá trình anh không có đau đớn gì đáng nói. Hơn nữa dần dần, anh dường như cũng sẽ bảo vệ chính mình. Chỉ cần Trang Duy hôn anh, chạm vào đùi anh, anh liền lập tức phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, nói không chừng còn lui vào trong thế giới ảo tưởng, an nhàn của bản thân mà ngủ, vô cùng bình yên. Trang Duy và anh cùng một chỗ, trước kia chưa từng có ngày nào hòa thuận và mỹ mãn như hiện nay. Tết âm lịch sắp tới gần, buổi tối bên ngoài lục tục có người bắn pháp hoa, Trang Duy ôm anh lên ban công, cùng nhau ngồi trên ghế xem pháo hoa màu bạc tóe lửa. “Thích không?” Anh không có phản ứng, vẫn còn ngỡ ngàng, nơi khóe miệng có cả vết thương nhỏ. “Rất đẹp phải không, Khúc Đồng Thu.” Anh hết sức chăm chú, như đang tự nghĩ về việc của bản thân mình, căn bản không nghe thấy âm thanh người nọ. “Khúc Đồng Thu.” “...” “Khúc Đồng Thu, tôi…” Anh rốt cuộc giật mình, bởi tiếng khói lửa mà ngẩng đầu nhìn không trung. Trang Duy ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh. Chỉ đơn giản là cảm giác man mát trên cổ nên anh co vai lại.