Tới giao lộ, Khúc Đồng Thu chuẩn bị tự mình trở về, may mắn là Nhậm Ninh Viễn cho anh đi chung một đoạn, đưa anh tới dưới lầu nơi trước nhà trọ của ký túc xá. Tuy biết địa chỉ, Nhậm Ninh Viễn cũng là lần đầu đến, nhìn bề ngoài rất xưa cũ từ dưới lầu, liền nói: “Tối qua mưa gió rất lớn.” “Ừ, nghe nói có nhiều chỗ bị ngập.” “Trong phòng cậu chắc nát bét rồi phải không.” “À thì…” Nhậm Ninh Viễn nghi ngờ, khiến anh cũng cẩn thận theo. Như thể một khi bản thân anh thể hiện ra dáng vẻ không thuận lợi thì dường như là đang đòi hỏi một thứ gì đó từ Nhậm Ninh Viễn. “Không có, cửa sổ đóng kín lắm.” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Vậy tôi đi lên nhìn một cái.” “Trong ký túc xá rất tốt, cũng không có gì đặc biệt, giống nhà trọ bình thường thôi. Với lại anh cũng muộn rồi.” “Đi thôi.” “Không cần.” Anh vẫn là lần đầu cự tuyệt Nhậm Ninh Viễn, đối phương cũng có chút bất ngờ, giương mắt nhìn anh, cười một cái rồi ngồi trở lại trong xe. Phía sau của Khúc Đồng Thu được bôi thuốc, đau đớn không giảm bớt, tư thế đi đường trở nên kỳ quái. “Đau lắm sao.” “Không còn đau nữa.” Ngoài mệng nói vậy thôi, chứ trước đó vào nhà vệ sinh một lần, đau đến mức mặt mũi anh trắng bệch, quả thật rất sợ. Trước khi miệng vết thương tốt lên, về sau chỉ sợ anh chỉ dám ăn thứ gì đó long lỏng. Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Không thoải mái thì tôi đưa cậu đi phẫu thuật.” “Không, tôi không sao.” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh lần nữa, gật đầu, đóng cửa xe. Khúc Đồng Thu nhìn xe chạy ra xa đến khi không thấy bóng dáng mới xoay người lên lầu. Anh không biết biểu hiện của anh như vậy trong mắt Nhậm Ninh Viễn có tốt hơn chút nào không. Mãi đến tận bây giờ, anh vẫn như trước đây, chờ mong sự tán thành và khen ngợi của Nhậm Ninh Viễn. Chậm rãi đi lên lâu, tới tầng gác mới bắt đầu mọ mẫm lấy chìa khóa, đã thấy trước cửa nhà trọ có một người đứng đó, một tay đút túi, tay còn lại lặp đi lặp lại động tác gõ cửa nhàm chán. Khúc Đồng Thu thấy người nọ, nhất thời cả kinh, bất giác lùi từng bước về phía sau. Chính vì chờ đến mất kiên nhẫn, nhìn thấy anh kẻ kia liền mắng to: “Cậu chết ở nơi nào. Hiện tại mới trở về.” “… Tôi đi ra ngoài một chuyến. Cậu có chuyện gì sao?” Trang Duy hừ một tiếng: “Tôi mang chút lương thực tới cứu viện dân chạy nạn.” Khúc Đồng Thu cũng nhìn hai bọc to bên cạnh Trang Duy, biết bên trong là thức ăn nhưng vẫn không muốn đến gần, nhìn đến gương mặt này sẽ lại nghĩ tới chuyện đêm đó, lấy trạng thái tỉnh táo đối phó với loại ký ức ấy cũng có phần khó chịu. “… Làm sao cậu biết tôi ở đây?” Nhắc tới việc này, Trang Duy có phần đắc ý: “Hỏi tiểu khâu đưa hàng thủ hạ của Ninh Viễn chẳng phải sẽ biết sao.” Khúc Đồng Thu do dự không biết có cần cảm tạ sự lo lắng của người này không: “Vất vả cho cậu…” “Vậy còn thất thần làm gì, mau mở cửa mời tôi vào.” Khúc Đồng Thu chỉ phải lấy chìa khóa ra một cách căng thẳng, mở cửa. Trang Duy bước vào, cũng quy cũ thay dép, tìm bàn đặt hai cái bọc xuống, rồi sau đó nhìn xung quanh một vòng. Mưa đã vào không ít, trước khi rời khỏi Khúc Đồng Thu đã lau sàn một lần, dọn dẹp một phen, nhưng vẻ đơn sơ bên trong nhìn một cái không sót gì, nhỏ hẹp cổ xưa không nói đi, dưới cửa sổ còn có mấy lớp tường tróc ra. “Bị hư hại quá. Nơi này người có thể ở sao?” Trang Duy như đang nhìn một thứ rất đáng cười, nói, “Cậu cũng chịu được?” Khúc Đồng Thu nói: “Tôi ở rất tốt, cũng tiện nữa. Tôi ở nơi như thế này là thích hợp.” Trang Duy nhìn anh: “Cũng đúng.” Anh chẳng qua dính vào ánh sáng của Nhậm Ninh Viễn mới có vài ngày lành, làm sao liền bị chiều chuộng đến mức hư được. Đừng nói nơi này không yên tĩnh, không sạch sẽ, kém hơn gấp mười lần anh cũng từng ở qua. Nếu đem những người như Nhậm Ninh Viễn so với khu nhà cao cấp, vậy anh từ nhỏ chính là loại này nhà trọ cũ kỹ này. Tiếp đãi Trang Duy ngồi xuống, Khúc Đồng Thu đi nấu nước. Không có thứ gì có thể khoản đãi, chỉ có thể lấy trà mật ong hương bưởi Trang Duy mua ra dùng. Hai người ngồi đối diện nhau, mở ti vi người khách ở qua trước kia để lại mà xem, không có tiết mục gì, không khí có chút xấu hổ. Trang Duy có ý dụ anh nói chuyện, nhưng Khúc Đồng Thu vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương. Trang Duy sẽ chẳng đối tốt với anh mà không có lý do, lần trước mời ăn một bữa thịt nướng và xem một buổi chiếu phim, cái giá anh phải trả chính là trên giường, kết cục mông anh nở hoa. Lần này mang đồ ăn cho anh không phải ít, chẳng biết là muốn thế nào. Khúc Đồng Thu trên người đau, nói chuyện phiếm đều không yên lòng, lại có chút lo âu, phát giác Trang Duy nhích tới gần thì thụt lùi ra sau. Lặp lại vài lần, Trang Duy có lẽ cũng hiểu được chẳng có gì thú vị, ngồi trong chốc lát liền đứng dậy cáo từ. Khúc Đồng Thu đưa Trang Duy tới cửa, nói “Đi thong thả”, nhìn kẻ nọ xoay người một tay chống tường, một tay mang giày. Đợi cho mang giày xong, tay kia của Trang Duy cũng chống trên tường, vừa vặn khiến Khúc Đồng Thu lọt vào trong cái ôm của vòng tay ấy. Toàn bộ lông trên lưng Khúc Đồng dựng cả lên, mặt cứng ngắc, ngoài miệng lập tức nói: “Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Trang Duy chỉ nhìn anh thật gần, hai mắt đối diện nhau, cười như có như không. “Sao tự nhiên nói chuyện đó.” Vừa mở miệng nói chuyện, hơi thở liền nhẹ nhàng phả lên chóp mũi anh, tưởng như khiêu khích một cách dài lâu. Khúc Đồng Thu kinh hãi, hoảng sợ, nhất thời nói không ra lời. “Cậu đang khẩn trương à?” “...” “Sao bỗng nhiên không dám nhìn tôi vậy?” “...” “Nói thật, tôi cảm thấy cậu cũng có cảm giác với đàn ông.” “Làm sao có được.” Toàn thân Khúc Đồng Thu đều nổi da gà, vội thúc giục “Giày cậu cũng mang rồi, mau đi nhanh đi.” “Cậu sợ cái gì, lo tôi sẽ hôn cậu sao?” Giọng nói tràn đầy sự mê hoặc của đối phương thật sự làm kẻ khác phải nói lắp, Khúc Đồng Thu nói không rõ: “Tôi, tôi chỉ là không quen có người dựa vào gần như vậy…” “Muốn hôn nhẹ thử không.” Khúc Đồng Thu vội cự tuyệt không ngừng: “Không cần!” Trang Duy hừ nói: “Đùa thôi mà. Cậu căng thẳng làm gì.” Nói thế thôi, nhưng trong mắt không có ý buông tha anh. Mắt thấy đối phương muốn đưa môi lại gần, trong lòng Khúc Đồng Thu kích động, đột nhiên cố lấy dũng khí, dùng sức đẩy Trang Duy một phen: “Tôi không thích loại vui đùa này.” Trước kia khi bị bắt nạt, hễ muốn chống lại hay gì đó, đều là do Nhậm Ninh Viễn bâng quơ hai câu bảo vệ thay anh, những người ấy mới có tư cách nói chuyện ngang hàng. Hiện tại anh cũng không trông chờ vào việc dựa dẫm Nhậm Ninh Viễn lần nữa. Rốt cuộc vẫn là chưa nói một cách kiên quyết, trong lòng không yên, thanh âm có phần yếu ớt: “Việc lần trước đã qua coi như hết. Nhưng về sau tôi sẽ không để phát sinh lần nữa. Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu cậu không tôn trọng tôi, tôi sẽ không khách sáo với cậu.” Trang Duy hơi sững sờ, quả nhiên xụ mặt xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Không khách sáo? Cậu cho cậu là ai? Cậu như thế mà nghĩ tới việc bám vào tôi mới là mộng tưởng hão huyền mà. Tôi là thiên nga, cậu là con cóc, hiểu không.” Nói thế cũng đúng, nhưng mà… “Thật có lỗi… Tôi không phải đồng tính luyến ái…” Trang Duy trừng mắt nhìn anh nửa ngày, đột nhiên dùng sức nhéo mặt anh, thấp giọng mắng: “Thật chết tiệt.” Chờ Trang Duy đi rồi, Khúc Đồng Thu vẫn còn khẩn trương. Có chút cảm giác không an toàn, giữ cửa mới là quan trọng, kiểm tra kỹ rồi đóng cửa hai lần mới đi ngủ. Anh cũng không phải ngốc. Anh biết Trang Duy không có thiện cảm với anh, nhưng có xúc động về phương diện kia. Bị người đàn ông với tướng mạo như Trang Duy xâm phạm, có lẽ chính là ảo tưởng của vài người. Nhưng trên thực tế bị cường bạo vốn dĩ chẳng phải chuyện gì dễ chịu, đối phương dù có tuấn mỹ, phóng khoáng, cao cao tại thượng đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm cho chuyện này trở nên tốt đẹp hơn, dù gì cũng là bạo lực mà thôi. Quyền quý, anh tuấn đến đâu, vì sự phát tiết của bản thân mà phải tàn nhẫn với chính mình, có ai bằng lòng cơ chứ. Khoái cảm chỉ thuộc về một mặt phát tiết kia, anh thuần túy chỉ được dùng chẳng khác nào cái bồn cầu, chỉ cảm thấy đau, đổ máu bị thương, hơn nữa còn như bóng ma ám ảnh vào tâm lý. Nghĩ tới hai túi đồ ăn ban nãy như tiền đặt cọc Trang Duy lưu lại, anh bị thượng một lần tựa hồ cũng chỉ giá trị có bấy nhiêu. Vậy nên có phần sợ hãi. Chọn tư thế nằm sấp không đau lắm trong chăn, nhớ tới những việc Nhậm Ninh Viễn làm cho anh mà không hề chứa đựng mục đích, cảm giác an ủi rất nhiều. Thế là chậm rãi mà ngủ.