Vất vả lắm mới trở về nhà, khi cửa nhà trọ xuất hiện trong tầm mắt, Khúc Đồng Thu nhẹ nhàng thở ra, vội ngẩng đầu lau khô một tầng mồ hôi trên trán. Anh không phải là người chưa từng trải qua đau khổ, nhưng chưa từng thể nghiệm qua việc này, sự đau đớn khi đi lại cũng không biết phải hình dung ra sao, chỉ có thể nói so với chân bị trượt vào đám bong bóng xà phòng còn khó chịu hơn gấp mười lần. Mở cửa vào nhà, liền thấy Khúc Kha ngồi trên ghế sa lon gọi điện thoại, có lẽ là nói chuyện phiếm cùng bè bạn, có vài từ ngữ anh không hiểu, thỉnh thoảng tuôn ra một trận cười lanh lảnh, còn vung tay múa chân, thoạt nhìn rất vui vẻ. Nhìn dáng vẻ con gái, tâm tình u ám được an ủi phần nào, nhưng lại có chút cảm giác mệt đến mức không chống cự được. Sự tình gặp phải tối qua anh không thể suy nghĩ tới, không có người cha nào vì loại chuyện hoang đường này mà rối ren. Còn rất nhiều thứ để anh quan tâm, đối với một người chủ gia đình mà nói, quan trọng là kế sinh nhai trước mắt của gia đình. Vậy nên phải cố gắng vì cuộc sống của bản thân và con gái. Khúc Đồng Thu chịu đau ngồi vào ghế sa lon. Khúc Kha tán gẫu trong điện thoại xong, quay đầu về phía anh: “Ba, ba về rồi sao, tối qua chơi trễ lắm à? Chơi vui không?” “Ừ, vui…” “Ba ăn sáng chưa? Con có mua đậu hoa về, ba muốn ăn không?” Khúc Đồng Thu nhìn thứ gì trăng trắng được đưa đến trước mặt, vô cùng ghê tởm, vất vả lắm mới cầm lại được thứ nước chát đắng dâng lên trong cổ họng, miễn cưỡng nói: “Ba ăn rồi.” “À phải.” Khúc Kha buông chén, tràn đầy hào hứng, “Ba nè, bọn con cuối tuần có một cuộc hội họp, mọi người hẹn ở thành phố M, tuyệt đối không xa đâu, con có thể đi chơi không? Ở lại nhà bạn ấy?” Khúc Đồng Thu xốc lại tinh thần: “Hội họp gì?” “Hội họp của những người trên diễn đàn, đều là nhửng người rất thú vị.” “Gặp bạn trên mạng? Không được, trên internet kẻ lừa đảo rất nhiều, con gái rất dễ bị những kẻ quen qua mạng lừa, trước kia ti vi đã nói qua, không phải con cũng xem sao.” “Đó là chuyện sáu, bảy năm trước rồi. Hiện tại khác xưa rồi mà ba. Con sẽ không ngốc như vậy đâu, với lại bọn con đều là nữ mà, có gì để lừa chứ.” “Ai, qua internet, con làm sao biết rốt cuộc là nam hay nữ…” “Thời đại khác rồi, internet đã trở nên chân thật hơn, ba đừng lạc hậu vậy nữa.” “Chân thật đến đâu đi chăng nữa cũng là người chưa gặp qua, sao có thể tin? Bằng không con đưa ba số điện thoại mấy bạn ấy đi, khi muốn ba có thể liên lạc được thì mới yên tâm.” “Ba! Làm gì có việc như vậy!” Khúc Kha có chút khó thở, mân mê miệng, “Trên Internet có người xấu, chẳng lẽ ngoài đời lại không có sao? Nếu cứ lo hão như ba, rõ ràng cả đời con không thể ra khỏi cửa.” Con gái một khi tức lên, làm cha chỉ còn cách yếu thế: “Ba chỉ cần vài số điện thoại không được sao? Để ba nói chuyện điện thoại với ba mẹ mấy bạn ấy, dù gì cũng phải có thứ nào đó bảo đảm…” “Làm vậy sẽ trở thành người lập dị mất! Nói với ba chẳng được gì hết trơn.” Nhìn dáng vẻ tức giận của con gái, Khúc Đồng Thu thở dài, xoa huyệt thái dương: “Thôi được rồi, con đi đi.” Hai cha con đôi lúc cũng có lúc cãi vã, cũng không phải chuyện lớn gì, rất nhanh đã hòa thuận như lúc ban đầu. Tình cảm hai cha con tốt lắm, chỉ là dần cảm thấy bản thân không theo kịp thời đại của mấy đứa nhỏ. Cho dù cố gắng muốn bao dung cho suy nghĩ của bọn nhóc, chấp nhận những thứ ngôn ngữ được giới trẻ lưu hành thì vẫn chậm rãi biến thành người của hai thế giới khác nhau. Người cha một ngày nào đó sẽ già đi, theo không kịp nữa, bị bỏ lại phía sau. “Ba, ba không khỏe sao? Nếu ba bệnh con sẽ không đi.” “Không có gì đâu, chỉ hơi cảm lạnh mà thôi. Ba là người không cần lo lắng nhất. Lo là lo cho con kìa.” “Dạ con biết mà.” Nhìn Khúc Kha vô cùng vui mừng đi chuẩn bị đồ đạc, Khúc Đồng Thu đổi tư thế, để anh không phải quá đau xương sống ở phần thắt lưng. Anh nơm nớp lo sợ che dấu, bọn trẻ tuổi này là tuổi của thời kỳ mẫn cảm, ngỗ ngược nhất. Việc tối hôm qua phát sinh nếu bị phát hiện, anh sẽ không thể có sự cảm thông và quan tâm. Ngược lại, tôn nghiêm và uy quyền của người cha đều sẽ tan vỡ. Tiễn Khúc Kha ra cửa, dặn dò đến cả trăm ngàn lần con bé nhớ phải gọi điện thoại báo bình an, sau đó anh mới trở vào tắm rửa. Luôn cảm thấy chỗ bị xâm phạm có cảm giác khác thường, nhưng dù tẩy rửa khó khăn đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể giảm đi sự không khỏe này. Từ đầu vốn dĩ chỉ cảm thấy mỗi nơi ấy đau thôi, dần dần chỗ đau càng lúc càng lớn, có lẽ là do miệng vết thương bị nhiễm trùng. Cơ thể không thoải mái, lại lo lắng cho con gái, bỏ bữa, tìm qua loa một viên thuốc giảm sốt uống vào. Sau đó anh lên giường nằm nghỉ ngơi. Mơ mơ màng màng ngủ rồi, trên người vẫn khó chịu, lăn qua lộn lại, cuộn người vào chăn. Vẫn chưa ăn, trong bụng đói khát, nhưng không có tinh thần đứng dậy nấu. Miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, kêu hai tiếng “Tiểu Kha”, không người đáp lại, mới nhớ tới con gái đã rời nhà đi chơi. Anh chỉ có thể lẻ loi nằm xuống. Chẳng biết tại sao, rất muốn nói chuyện cùng Nhậm Ninh Viễn. Nhưng cách nhau xa quá. Thậm chí anh cũng không biết, nếu gọi điện thoại được, thì nên nói gì đây chứ. Nằm sấp ngủ không biết bao lâu, trong ngây ngốc bị tiếng chuông cửa làm bừng tỉnh. Đứng lên mới phát hiện trời đã tối, mọ mẫm ra mở cửa. Bên trong ánh sáng mờ ảo, nhưng đèn ngoài cửa đã sáng lên. Liếc mắt một cái, Khúc Đồng Thu liền thấy rõ gương mặt người đứng ngoài. Khúc Đồng Thu sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đóng cửa, lại bị đối phương nhét chân vào. “Đừng như vậy.” Người kia cau mày, đẩy mạnh cửa, bước vào không chút khách sáo. “Cậu tới làm gì?” “Nói rõ ràng mọi chuyện.” Trang Duy cao cao tại thượng nhìn anh, “Chứ cậu nghĩ tôi dự định làm gì cậu? Đừng nghĩ xa thế.” Trái tim kinh hãi đến mức đập liên hồi của Khúc Đồng Thu cuối cùng chậm nhịp, hoàn hồn tưởng tượng, mình quả thật nghĩ chuyện quá thừa. Dù sao hai người bây giờ đều tỉnh táo, anh cũng không phải loại lúc nào cũng bị lấy ra bạo lực làm, căn bản không cần sợ hãi. Nhưng anh vẫn không muốn ngồi xuống đối thoại cùng người này. Sự khinh miệt của con người cao ngạo ấy sắc bén như con dao nhỏ, sẽ cắt nát lòng tự tôn của người khác chẳng chút lưu tình. Huống chi vốn dĩ anh chẳng tranh cãi được với Trang Duy, hiện tại chỉ cảm thấy choáng váng, muốn quay về giường nằm, nên hàm hồ nói: “Tôi không cần cậu đền thứ gì cả, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai. Chuyện đó coi như chưa từng phát sinh, cứ như vậy coi như hết.” Chẳng trông mong vào việc đòi lại công bằng, chỉ cần không phải chịu nhiều mỏi mệt đã là phúc. Nhưng Trang Duy không có ý rời đi, ngược lại nhíu mày: “Cậu nói quên là coi như xong?” “...” “Quan hệ phát sinh ra là chuyện của hai người, cậu cho là một mình cậu coi như chưa thừng phát sinh là xong?” Dưới cảm giác áp bức đột nhiên gia tăng, Khúc Đồng Thu cảm thấy có phần nguy hiểm, vội nói: “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện… để sau nói đi… Tôi không khỏe…” Trang Duy lấy tay mở công tắc chính của đèn lên ‘tách’ một tiếng, ánh sáng lan khắp phòng. Nhất thời không quen, Khúc Đồng Thu gần như không mở mắt được, cảm giác hoảng sợ không có chỗ trốn đi. “Cậu bệnh à?” “...” “Sắc mặt sao lại kém như vậy? Mới làm đến mức đó thôi mà đã bệnh, chẳng phải mảnh mai quá sao?” Khúc Đồng Thu bị buộc lui từng bước về sau, trở lại trên giường. Trang Duy tắt đèn trong phòng ngủ, ra lệnh cho anh ngủ đi, rồi sau đó lục lọi tìm chìa khóa trên người anh, làm anh sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Tuy tuyệt đối không cam lòng giao chìa khóa cho người này, nhưng đùi bị đụng đến vẫn nhịn không được vùng vẫy hô: “Chìa khóa ở trong ngăn kéo đầu giường!” Trang Duy mang chìa khóa đi ra ngoài. Khúc Đồng Thu nghe tiếng cửa đóng lại, không có cảm giác an toàn, nằm chẳng yên lòng, quấn chặt chăn trên người. Mồ hôi dần ra nhiều hơn, cảm thấy chuếch choáng. Như thể nằm mơ một cơn ác mộng rất dài. Lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, mới ý thức được thời gian chẳng qua được bao nhiêu. Rồi là tiếng mở cửa rất nhỏ vọng đến, Trang Duy lại tới lần nữa. Khúc Đồng Thu khẩn trương, tai nghe tiếng bước đi rất khẽ, có cả thanh âm túi ni lon chạm vào nhau. Không biết Trang Duy mang theo cái gì, nhưng rất nhanh ngửi thấy hương vị thức ăn, đèn cũng sáng lên. “Bụng cậu biết đói đấy, mau ăn đi.” Thái độ tuy rằng chẳng thân thiện, nhưng chung quy cũng là ý tốt khó có thể có. Làm dáng không phải thói quen của anh, hơn nữa anh cũng rất đói, không cần Trang Duy nói lần thứ hai, anh liền ngoan ngoãn ăn. Ăn như hổ đói, ăn một chén cháo cá, còn một chút muối dưa chuột. “Được rồi, đừng ăn nhiều quá.” Trang Duy lại buộc anh uống nước trái cây, rồi sau đó đưa hơn phân nửa ly nước lọc đến trước mặt anh. Khúc Đồng Thu có chút nghi hoặc, vẫn uống một ngụm như cũ, đang chuẩn bị nuốt xuống, chợt nghe Trang Duy nổi giận mắng: “Ngu ngốc! Ai kêu cậu uống? Súc miệng đi!” Khúc Đồng Thu sợ tới mức phun hết nước lại vào ly, bị Trang Duy trừng mắt bèn lau khô miệng, hấp tấp quay về nằm trong chăn, có phần lo sợ nên quấn chăn càng chặt hơn. “Đừng ngủ. Cậu còn chưa bôi thuốc.” “… Cái gì?” “Nơi đó của cậu chắn hẳn bị nứt ra. Tôi giúp cậu lau sạch rồi, bây giờ sẽ bôi thuốc.” Trên lưng Khúc Đồng Thu lạnh lẽo, lập tức ôm khư khư chăn, liều mạng nói: “Không cần, tôi tự làm rồi.” “Đừng có mà phụ lòng tốt của người khác.” Trang Duy xốc chăn của anh lên, ngồi xuống, rồi sau đó chẳng thèm để tâm đến việc anh giãy dụa, lột quần anh. Khúc Đồng Thu sợ tới mức thở hổn hển: “Trang Duy, cậu, cậu đừng…” “Đừng nghĩ nghiều. Tôi không có hứng với cậu. Lộn xộn nữa tôi sẽ làm thứ cậu nghĩ.” Bị nói thế, Khúc Đồng Thu cảm thấy bản thân anh mất đi lập trường và tư cách giãy dụa, thế là chỉ có thể nằm úp không nhúc nhích, hít vào, nhắm mắt, cắn chặt răng. Khi cảm giác được Trang Duy đem thứ gì đó vào chỗ kia, vẫn không nhịn được khẽ run, theo bản năng kẹp chặt lại. “Nào, thả lỏng đi, là bông tăm mà thôi, cậu như vậy làm sao tôi khử trùng?” Đầu tiên là bông tăm, rồi sau đó không biết là cái gì, tóm lại ra ra vào vào gây sức ép trong cơ thể, dù là thứ gì mỏng manh đến đâu đi chăng nữa thì dị vật cũng sẽ có cảm giác. Khúc Đồng Thu chịu khổ sở, nhỏ giọng nói lầm bầm, ra một đầu mồ hôi. [1] Nguyên văn AV – Adult video: phim dành cho người lớn