Cảnh trong mơ nhảy nhót đầy hỗn loạn, hơi thở nồng đậm vị sắc tình. Đã lâu lắm anh chưa nằm mơ giấc mộng xuân nào rõ ràng, cụ thể đến vậy. Bóng hình người tiếp tục bao phủ lấy như có thật, cảm giác được tiếng động cởi bỏ áo ngủ ra rõ rệt, xúc cảm nơi đầu môi cũng chân thật quá. Được vuốt ve, được hôn lấy đôi môi, những âu yếm quá đỗi rõ ràng, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập. Cảm xúc mơ mơ màng màng bắt đầu bị kích thích, xúc giác ấm áp nơi đầu lưỡi chạm vào nhau rõ quá mức, trong mộng mà cũng cảm thấy mặt nóng tim đập, mơ hồ cảm giác đối tượng mộng xuân nên là một người đẹp, vậy tại sao vẫn không nhìn rõ. Dù sao vẫn thấy thích, từ đáy lòng dâng lên cảm giác thoải mái sung sướng. Nhưng tiếp diễn trong chốc lát, anh phát giác giấc mộng xuân kỳ quái ấy lại như cao lớn hữu lực, cũng không nữ tính, ngược lại chính bản thân mình bị trở thành đối đãi như phụ nữ. Hai người dây dưa trong chốc lát, Khúc Đồng Thu không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải bộ ngực anh dài ra hay không, chứ sao có thể bị ôm, hôn môi hôn ngực như vậy? Chăng qua nếu là mộng, thì lạ lùng có sao cơ chứ, cũng chẳng còn cách nào, chỉ phải tiếp tục tiến hành cảnh trong mơ. Lúc bị người kia chen vào hai chân, cả hai trần trụi, bày ra các loại tư thế đen tối nhất khiến lòng người loạn không thôi. Trong mộng là hoan ái không hề băn khoăn, khoái cảm mãnh liệt đến chỗ cao vút, bản thân đơn giản chỉ vịn lấy người kia, tựa hồ còn ôm lấy thắt lưng đối phương, theo động tác của người đó mà lắc lư, chà xát. Chỉ là trong hoảng hốt lúc nào cũng hoang mang nghĩ, sao lại mơ thấy bản thân mình biến thành phụ nữ thế kia. Trong mộng còn sót lại một phần lý trí, sợ hãi biết đây chính là trong nhà Nhậm Ninh Viễn, lỡ nằm mộng xuân làm dơ giường thì sẽ lớn chuyện. Nhưng tay chân hãy còn trong giao triền nóng hổi, cuối cùng không thể khống chế đạt tới cao trào. Còn chưa kịp lo lắng cho chiếc giường, một đợt âu yếm nữa liên tiếp mà đến. Khúc Đồng Thu nhịn không được, nghĩ, mộng xuân vậy mà vẫn không dứt, chẳng lẽ là do duyên cớ quá khát khao sao. Nhưng cảnh trong mơ ấy mê người quá, anh như kẻ đắm chìm trong thủy triểu, trong mộng lại không thể cầm giữ, rất nhanh liền trầm say. Mơ hồ nhìn gương mặt người nọ, cảm thấy được hình dáng gợi cảm vô cùng, tình cảm mãnh liệt trôi qua, không ngờ nhận thấy đó là Nhậm Ninh Viễn. Đây không phải là chuyện đùa, khiến anh ra một thân mồ hôi lạnh, cảnh trong mơ lập tức tự động như cúp điện, tối đen. Khi tỉnh lại, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, có lẽ là ngủ say, ngủ lâu lắm, nên toàn thân đều là cảm giác mệt nhoài. Trên lưng lưu lại một chút cảm giác ngưa ngứa nhắc nhở anh về giấc mộng xuân khao khát đêm qua. Thế nên lập tức bị cảnh lạ lùng được người âu yếm như phụ nữ trong mơ gây hoảng sợ. Vội vã cúi đầu nhìn, may là ngực vẫn bằng phẳng như cũ. Ngẫm nghĩ lại thì vẫn lo lắng, kéo quần lót xuống cẩn thận xem xét, cuối cùng mới thở phào. Trộm kiểm tra giường, dường như cũng hoàn hảo, tơ lụa màu tối nhìn không ra dấu vết gì. Lo sợ trong lòng, quay đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn, người kia vẫn còn ngủ say, gương mặt nhìn nghiêng rất trầm tĩnh và anh tuấn. Xem ra không cảm thấy bất cứ gì. Một người mình sùng kính như thế lại biến thành đối tượng mộng xuân. Sợ hãi, Khúc Đồng Thu nuốt nước miếng. Anh còn làm giường người ta bẩn mất, nếu bị biết rồi, sau này cũng không còn mặt mũi nữa. Thừa dịp Nhậm Ninh Viễn còn ngủ say, Khúc Đồng Thu rón ra rón rén rời khỏi giường, tính toán lén lút rời đi. Nhưng đi đến phòng khách, lo nghĩ, bỏ đi mà chẳng nói chẳng rằng mới là đại bất kính, tội chồng thêm tội. Vậy nên dùng vật liệu trong tủ lạnh nấu một bữa sáng giản đơn, như đó là lòng biết ơn khi được ngủ lại. Lúc mở cửa phát hiện tờ báo sáng đã đưa tới, cũng thuận tay lấy vào trong nhà, đặt cạnh bữa sáng. Rồi mới chuồn mất. Cả một ngày mệt mỏi, trong bụng đói khát, lại lo sợ không biết Nhậm Ninh Viễn tỉnh lại là tình cảnh gì. Chỉ uống nước của công ty cho đỡ đói, đột nhiên nhận được điện thoại Nhậm Ninh Viễn gọi, Khúc Đồng Thu thấp thỏm bắt máy, kêu một tiếng “Lão Đại.” “Ừ. Cậu đi làm có muộn không.” Giọng Nhậm Ninh Viễn nghe không ra vui hay giận, “Cách cũng xa.” “Không, không, đi từ nhà anh lại đây không cần đổi tuyến xe, tiện lắm.” Khúc Đồng Thu cúi đầu khom lưng, “Lão Đại, anh mới tỉnh sao?” “Đã được một lúc. Có chuyện định nói với cậu một tiếng.” Khúc Đồng Thu nghĩ đến chiếc giường kia, trong lòng khẽ than, da đầu xấu hổ đến run lên. “Điểm tâm cậu làm ngon lắm, vất vả cho cậu.” Khúc Đồng Thu lập tức ngồi ngay ngắn, không mệt cũng chẳng đói, cả mặt nóng lên, hoàn toàn chỉ còn lại lời khen ngợi và cảm động đến rơi nước mắt: “Ừ ừ ừ. Cần anh cứ nói một tiếng, lúc nào tôi cũng có thể nấu cho anh ăn.” “Ừm.” Nhậm Ninh Viễn dường như khẽ trầm tư, “Bữa chính cậu có thể làm món gì?” “Việc nhà gì tôi cũng làm được, có thức ăn là tôi có thể nấu. Nếu phải chú ý điều gì, tôi cũng sẽ chú ý.” “Việc nhà thôi là tốt rồi.” Nhậm Ninh Viễn nói tiếp hết sức tự nhiên. “Buổi tối làm việc xong qua đây đi. Hôm nay đến tối tôi mới về, cậu cứ chậm rãi mà làm.” “Vậy…” Khúc Đồng Thu nghĩ, anh cũng không thể xuyên tường đi vào chứ. “Dưới chậu hoa ngoài cửa có chìa khóa.” Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo thêm lần nữa. Nhậm Ninh Viễn không thích người khác vào địa bàn của mình, mà chìa khóa, một thứ quan trong như thế, vậy nhưng có thể hào phóng giao cho anh, đây quả thực là phần thưởng cao nhất, chắn chắn phải hoàn thành sứ mệnh. Dùng chìa khóa vào nhà Nhậm Ninh Viễn, anh nhớ kỹ lời dặn của người nọ, rằng đồ vật có thể tùy tiện ăn, nhưng không thể tùy tiện xem bậy, không gian hoạt động là nơi phòng bếp. Dù Nhậm Ninh Viễn không nói, anh cũng hiểu thế nào là chừng mực. Khúc Đồng Thu tính toán thời gian nấu ăn, rửa nguyên liệu, cắt cắt thái thái cho xong hết, rồi nấu cơm, đặt món hầm đã được hấp trước đó vào trong nồi, thịt cắt lát mỏng ướp với nước mắm, còn nấm mèo thì để đó, đợi Nhậm Ninh Viễn về nhà mới làm, dự dịnh sẽ có một bữa ăn nóng sốt. Trong thời gian chờ đun nóng nước dùng, không có chuyện gì để làm, anh liền đơn giản quét dọn, lấy khăn sạch lau từ trên xuống dưới, lau cả kệ sách nữa. Rồi sau đó lau khô tay, muốn lấy sách xuống để xem. Nhậm Ninh Viễn đọc rất nhiều sách kỳ lạ. Nhìn tên từng quyển sách được sắp xếp cũng không muốn đọc bất kỳ cuốn nào. Rồi anh nhìn thấy một quyển album. Album được bảo quản rất tốt, nhưng nhìn ra là đã cũ. Trên bàn ở những gia đình bình thường là những khung hình mà họ mừng rỡ sẻ chia với người xem. Đó thường là hình kết hôn, hình đầy tháng con nhỏ, hình gia đình. Khúc Đồng Thu do dự, không biết phương diện này có phải là riêng tư hay không, cẩn thận không đụng vào là tốt nhất. Nhưng lướt ngón tay qua, chỉ thấy phía trên là những con chữ to thiếp vàng ‘Kỷ niệm tốt nghiệp của trường S khóa XX.’ Nhất thời máu Khúc Đồng Thu đều nóng lên, không thể tưởng được nhiều năm như vậy Nhậm Ninh Viễn còn có thể giữ lại thứ được học viện phát cho tốt đến thế, còn chính anh lại bỏ lỡ. Nghĩ lại năm đó lúc mọi người tốt nghiệp nhận được album này, còn anh không thể có, thế là không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ngồi xếp bằng trên sàn nhã đã lau khô, anh bắt đầu lật từng trang. Mở ra, chính là album đã thoáng xưa cũ khiến con người có hơi thở hoài niệm. Nội dung quả nhiên là hình ảnh trong trường, tấm đầu tiên chính là ảnh chụp chung của toàn bộ học viên tốt nghiệp. Trên tấm ảnh là chi chít những gương mặt, nhìn kỹ, có gương mặt của bạn học cùng ngành, có cả những giáo viên mà ấn tượng mơ hồ lắm. Nương theo trang giấy mỏng tang ấy, hình ảnh họ trong trí nhớ bất giác rõ ràng. Lớp trưởng năm đó, bạn cùng ký túc xá. Tất cả đều trong dáng hình tuổi trẻ, chỉ có bản thân anh là không ở đó mà thôi. Vừa xem vừa nhớ lại, nhất thời có phần cảm thương. Mà trong những hình người nho nhỏ ấy không có Sở Mạc, cũng chẳng có Trang Duy. Việc này thì anh biết. Sở Mạc và Trang Duy năm đó chắc hẳn đã sang Mỹ du học. Tin tức cả nhà Trang Duy phải di dân đi Mỹ có kẻ nghe ngóng để lộ ra. Đó là thời điểm năm hai sắp chấm dứt. Lúc ấy, đây là sự tình rất trọng đại rất ngạc nhiên, cho nên dù Trang Duy muốn giải quyết một cách thầm lặng, thì việc này vẫn truyền nhanh đến mức toàn bộ học viện đều biết. Mấy ngày nay, người nào gặp Trang Duy cũng hỏi cũng chúc mừng một phen, Trang Duy thì ngược lại, chút vẻ vui thích đều không có, mắng “Chúc mừng cái quái gì, có gì đáng mừng?” rồi sau đó giận chó đánh mèo lên người Khúc Đồng Thu, đối xử với anh thô bạo hơn. Còn đối với Khúc Đồng Thu mà nói, đừng nói di dân, ngay cả người ngoại quốc anh rõ ràng còn chưa tận mắt thấy qua, tự nhiên cũng hiểu được cuộc sống dọn ra nước ngoài thật sự mới lạ và thú vị vô cùng. Bởi vậy anh hoàn toàn không hiểu Trang Duy cả ngày tại sao lại tức giận. Chẳng hạn như rõ là do không cẩn thận mới bị nước sôi làm phỏng tay, lại đem anh ra mắng như tát nước, còn dùng kem đánh răng của anh bôi vào vết thương, một lần dùng đến nửa tuýp. Tính tình Sở Mạc không yên thì có thể lý giải. Gã rất có cảm tình với Trang Duy, lần này Trang Duy đi, tất nhiên gã hiểu đó không phải là việc tốt. Nhưng cũng chẳng lâu sau, Sở Mạc lớn tiếng tuyên bố gã chuẩn bị đi Mỹ du học. Điều ấy làm cho Khúc Đồng Thu giật mình lắm. Tuy biết Sở Mạc rất yêu thích Trang Duy, nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc lại phát triển đến mức này. Mà anh biết Nhậm Ninh Viễn đối với Trang Duy cũng có thiện cảm, giao tình với Sở Mạc lại rất tốt, đến cuối cùng, nói không chừng cả Nhậm Ninh Viễn cũng sẽ đi cùng họ. Nghĩ đến đây, Khúc Đồng Thu lại đột nhiên mất ngủ. Nếu Nhậm Ninh Viễn đi đến một nơi khác trên trái đất này, thì dù anh có cố gắng đuổi theo đến đâu đi chăng nữa cũng không cách nào với tới được. Mà cuộc sống trong đại học không thấy được Nhậm Ninh Viễn sẽ trở thành như thế nào anh chẳng thể tưởng tượng, càng khó chấp nhận hơn. Có một ngày giúp Nhậm Ninh Viễn nhặt xong banh, lúc ngồi nghỉ ngơi ở sân bóng, anh rốt cục không kìm được lo sợ trong lòng, mở miệng hỏi: “Lão Đại, anh cũng sẽ ra nước ngoài sao?” Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, nói: “Tôi vì cái gì phải ra nước ngoài vào lúc này? Muốn đi cũng phải chờ tốt nghiệp đại học rồi mới tính đến.” “Nhưng Trang Duy muốn đi.” Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ, gấp gáp bổ sung, “Sở Mạc cũng muốn đi.” Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Tôi không giống Sở Mạc.” Khúc Đồng Thu đột nhiên cảm thấy yên tâm lắm, lập tức liền vui mừng. Dù những người khác như thế nào, Nhậm Ninh Viễn vẫn sẽ ở lại, cùng anh trải qua bốn năm đại học. Chỉ cần như vậy thôi cũng đã cảm thấy quá mỹ mãn rồi. Chỉ là không nghĩ đến sau này, anh chính là người rời đi trước.