Quan Trường Vô Nhai
Chương 8
Quyển 1: Mở Đầu.
Chương 8: Đánh nhau.
Nguồn: Vipvandan
Sưu tần:
(¯`•.¸(¯`•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•´¯)¸.•´¯)
Phía sau nữ sinh này còn ba nữ sinh khác đang đứng tụ lại một đoàn, các nàng sợ hãi nhìn vào một màn trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Vũ Tinh, không nên xin xỏ tên chó chết này! Anh muốn xem hắn có thể làm gì anh!
Đường Lỗi căm giận hô.
- Hừ! Mày chính là thằng Điền Lỗi, nổi danh trong hệ tài chính sao? Thực sự không ngờ, ngươi đúng là súc vật, lúc này còn dám mắng tao?
Nam sinh thân hình cao lớn cười lạnh nói:
- Muốn ra vẻ anh hùng trước mặt con gái phải không? Được! Tao cho mày một cơ hội!
Hắn nói xong liền khom lưng nắm lấy cổ áo Điền Lỗi, một tay xách Điền Lỗi lên giữa không trung, tay kia nắm chặt, hung hăng đánh vào mặt Điền Lỗi.
- Đừng đánh nữa!
Nữ sinh xinh đẹp tên gọi Vũ Tinh kia nhào lên ôm lấy cánh tay của nam sinh này.
Nam sinh thân hình cao lớn ngừng lại, nhìn thoáng qua Vũ Tinh, cười ngả ngớn một chút, chỉ tay vào khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Tinh:
- Đừng đánh? Có thể! Chỉ cần em cho anh hôn một cái, hôm nay anh sẽ bỏ qua người trong lòng của em!
Vũ Tinh vừa thẹn vừa giận, xì một tiếng khinh miệt, mau chóng né tránh. Đoàn người quan sát xung quanh liền phát sinh một trận cười vang chói tai.
- Làm sao? Không đồng ý?
Nam sinh kia cười nhạt một tiếng:
- Vậy anh cũng không đồng ý thả người trong lòng của em!
Hăn nói xong lại giơ lên nắm tay.
- Bố mày cũng không đồng ý buông tha mày!
Lúc này Triệu Trường Phong vừa thấy một màn như vậy, không khỏi bị lửa giận công tâm, nam sinh này cũng quá vô sỉ quá kiêu ngạo rồi, bắt nạt Điền Lỗi như vậy đành thôi, còn muốn đùa giỡn bạn gái của Điền Lỗi, thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Triệu Trường Phong hung hăng đấm về phía hai mắt nam sinh này.
Nam sinh này đang dương dương tự đắc đùa giỡn Vũ Tinh, không có một chút phòng bị, vừa lúc bị Triệu Trường Phong đấm vào giữa hai mắt. Nam sinh này chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao kim nhảy múa, đồng thời hai mắt tràn ngập đau đớn, nhất thời nước mắt nước mũi thoáng cái đều chảy ra.
- Á....
Hắn quát to một tiếng, buông ra Điền Lỗi, hai tay ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất.
Triệu Trường Phong vẫn chưa bỏ qua, thuận thế đá một phát vào thắt lưng hắn, nam sinh lại hét thảm một tiếng, lăn ra rất xa. Triệu Trường Phong lại đuổi theo hung hăng đá mấy phát nữa vào xương sườn nam sinh này. Nam sinh liên tiếp phát ra tiếng kêu la như lợn bị chọc tiết, thân hình xõng xoài trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Điền Lỗi thấy Triệu Trường Phong chạy tới ra mặt thay hắn, không khỏi mừng rỡ, thế nhưng khi thấy Triệu Trường Phong ra tay tàn nhẫn như vậy, bất chợt lại trở nên lo lắng, vạn nhất Trường Phong đánh nam sinh này thành tật, chẳng phải là sẽ bị gánh chịu trách nhiệm phát luật.
Điền Lỗi chạy tới ngăn cản Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, thôi đi! Không nên đánh nữa, dạy bảo hắn một chút là được rồi!
Triệu Trường Phong cười cười với Điền Lỗi, nói:
- Điền Lỗi, cậu đừng quản!
Hắn xoay người ngồi xổm xuống, nắm cằm nam sinh kéo lên, khuôn mặt dữ tợn của nam sinh tràn đầy nước mắt và bụi, khoa trương giống như một người diễn viên đang biểu diễn bị đánh thê thảm.
Triệu Trường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua huy hiệu trường Hoa Bắc đính trên ngực nam sinh này, hắn nhấn mạnh “Yêu” một tiếng, nói rằng:
- Cũng là Hoa Bắc? Làm sao vừa bồi dưỡng cán bộ sản xuất, lại còn bội dưỡng loại cặn bã như mày!
Nam sinh thống khổ rên rỉ một tiếng, mở ra hai mắt sưng đỏ, oán độc nhìn Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong đưa tay nhẹ nhàng tát hai phát trên mặt hắn, nói:
- Tiểu tử, thấy rõ chưa? Tao là Triệu Trường Phong, người phía sau là anh em Điền Lỗi của tao. Sau này mày nhớ kỹ một chút, bằng không lần sau chọc vào tao, sẽ không dễ dàng như vậy!
Ánh mắt nam sinh kia lóe ra, đóng chặt miệng không nói lời nào.
Triệu Trường Phong cũng không để ý đến hắn, lấy tay lau qua lau lại trên bộ quần áo thể dục của mình, vỗ sạch bụi bặm trên bàn tay vừa chạm vào mặt nam sinh, lúc này mới đứng lên. Mắt thấy phải đi, rồi lại xoay người hung hăng đá nam sinh thêm một phát.
Tiếng rên rỉ của nam sinh vừa mới dừng lại, bất ngờ bị đá một cước, lập tức phát sinh ra tiếng thét chói tai như lợn rống.
Triệu Trường Phong ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, đám người đứng xem náo nhiệt không ai dám đối mặt với ánh mắt của hắn.
- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Còn không tản ra?
Triệu Trường Phong rống lên một tiếng, đối với đám quần chúng không hề có chút tinh thần trọng nghĩa này, Triệu Trường Phong cũng không dự định sẽ khách sáo.
Đoàn người lập tức giải tán, rất sợ sát tinh Triệu Trường Phong tìm bọn họ phiền phức.
- Trường Phong, cảm ơn cậu, may mà cậu đến đúng lúc!
Điền Lỗi có chút sùng bái nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Không nghĩ tới cậu đánh nhau trâu bò như vậy, làm sao trước đây mình chưa từng nghe nói nhỉ?
Trong lòng Triệu Trường Phong nói: Cái gì là đánh trâu thật? Hắn chỉ có một chút kinh nghiệm thực chiến phong phú mà thôi. Nam sinh lực lưỡng trên mặt đất ít nhất cao hơn mắt một nửa cái đầu, nếu thực sự đánh nhau bằng thực lực, Triệu Trường Phong tuyệt đối sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào. Lại nói tiếp thật đúng là cảm tạ trường cấp ba Sơn Dương đã dạy mình được như vậy.
Triệu Trường Phong học trung học ở trường cấp ba Sơn Dương. Tại trong trường Sơn Dương lúc đó vẫn lưu truyền một câu ca dao vườn trường:
- Nhất trung thổ, nhị trung dương, tam trung tiểu lưu manh!
Tại Sơn Dương thị, nhất trung là trường trung học trọng điểm, bên trong là những con mọt sách chỉ biết học tập, dáng vẻ ăn mặc rất quê mùa, nhị trung ở bên cạnh phủ thị ủy, rất nhiều đệ tử quan to quý nhân học tập ở trong đó, từ trước đến nay trang phục toàn dẫn dắt trào lưu của thanh niên. Về phần tam trung, quy mô cực lớn, số lượng học sinh vượt qua sáu nghìn người, cho dù cả hai trường phía trước cộng lại cũng không nhiều bằng học sinh trường tam trung. Cho nên khó tránh khỏi rồng rắn hỗn tạp (Đường nhiên đại đa số là rắn, long chỉ lác đác vài con), các loại “Nhân tài” đều có, hơn nữa tam trung có một trụ sở bồi dưỡng thể dục trọng điểm trong toàn tỉnh, bên trong có rất nhiều học sinh rèn luyện đi ra, trường học như vậy khó tránh khỏi chướng khí mù mịt, sự kiện đánh nhau ẩu đả ùn ùn, vì vậy tam trung “Tiểu lưu manh” mới được lưu truyền xa gần ở toàn huyện, học sinh trường học khác thấy học sinh tam trung đều phải đi đường vòng.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
107 chương
22 chương
20 chương
53 chương
48 chương
17 chương