Quyển 1: Mở Đầu. Chương 49: Đạo lý gì. Nguồn: Vipvanda Sưu tầm: (¯`•.¸(¯`•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•´¯)¸.•´¯) - Con đi đặt quầy ở chợ? Sao có thể? Lần này, mẹ Triệu Trường Phong lại không đồng ý. - Con đường đường là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, đi thuê quầy bán đồ ăn, còn không khiến người ta chê cười bản lĩnh của Triệu gia sao? Con trai ngoan, nghe lời mẹ. Con ở nhà nghỉ ngơi. Việc bán mộc nhĩ đen thì giao cho mẹ và cha con làm la được. - Mẹ, không được! Sức khỏe của mẹ vừa mới bình phục, sao có thể đi chợ bán đồ được? Vẫn để con đi đi. Hay là để cha và con cùng đi cũng được! Triệu Trường Phong liền cuống lên. - Con trai, không được! Lần này, người mẹ luôn suy nghĩ che chở cho Triệu Trường Phong lại không đồng ý nhượng bộ. - Cho con đi hàng, cha mẹ sẽ không còn mặt mũi để nhìn người khác. Hoặc là con để mẹ và cha con cùng đi bán. Hoặc là chúng ta không bán nữa, đem mộc nhĩ đen trả lại cho bằng hữu của con. Trong hai con đường này còn tùy tiện được chọn một! Triệu Trường Phong hiểu biết tính nết của mẹ mình. Bà rất ít khi cương quyết với Triệu Trường Phong, nhưng một khi đã cương quyết tuyệt đối sẽ không nhường bước. Xem ra lần này mẹ mình đã quyết thật. - Được được, mẹ, cứ theo lời mẹ nói. Mẹ cùng cha con đi ra chợ bán. Triệu Trường Phong giơ hai tay lên giả vờ đầu hàng, sau đó lại tỏ ra tội nghiệp tiến sát vào trước mặt mẹ nói: - Mẹ, khi cha mẹ bán, con có thể qua xem được không? Con muốn xem thử mẹ vĩ đại của con làm thế nào bán được những cân mộc nhĩ đen này với bán hai mươi khối một cân! Mẹ Triệu Trường Phong bị chọc cười. Bà cười mắng Triệu Trường Phong một câu nói: - Đứa nhỏ này, cả ngày không lúc nào nghiêm chỉnh. Đều bị cha con dạy hỏng đây mà! Cha Triệu Trường Phong dang ở bên cạnh vẻ mặt liền buồn bực. Ngày thường ông giáo huấn Triệu Trường Phong hai tiếng đã bị mẹ hắn mắng. Hiện tại lại nói con trai bị ông dạy hư? Cái này rốt cuộc là đạo lý gì hả? … Triệu Trường Phong không thể không thừa nhận, trên phương diện buôn bán mẹ mình có thiên phú hơn người. Trước kia sở dĩ không phát hiện ưu điểm này của mẹ mình, đó là bởi vì suốt thời gian dài mẹ mình chỉ sống đơn điệu với cuộc sống trong nhà xưởng đã mai một thiên phú này của bà. Mấy bao mộc nhĩ đen này, theo Lâm Đông Phong phỏng đoán, mười lăm đồng một cân, bảy tám ngày có thể bán xong đã không tồi. Nhưng mẹ Triệu Trường Phong với giá hai mươi đồng một cân, lại chỉ trong vòng 3 ngày đã bán hết. Xem ra một bà nội trợ một khi phát ra nhiệt tình hiệu suất làm việc vượt xa người bình thường. Sau khi bán hết hàng, cha và mẹ Triệu Trường Phong ngồi ở trên giường cầm một chồng tiền mặt thật dày, đếm đi đếm lại vô số lần, mừng rỡ đều mức cười toe tóe. Cuối cùng cha Triệu Trường Phong lấy ra một nghìn đồng giao cho Triệu Trường Phong, bảo hắn ngày mai chạy tới Trung Châu, tự tay trả tiền lại cho Lâm Đông Phong. Triệu Trường Phong nói hiện tại chỉ còn cách lễ mừng năm mới có bốn ngày nên không muốn cuống quít chạy đi chạy lại. Hoặc là chờ khi hắn quay về thành phố Trung Châu học sẽ đưa tiền đến cho Lâm Đông Phong, hoặc là hiện tại đi tới bưu cục gửi số tiền này gấp cho Lâm Đông Phong cũng được. Mẹ Triệu Trường Phong không tán thành đợi đến khai giảng mới trả lại tiền. Như vậy quá muộn. Nhưng mẹ Triệu Trường Phong lại đồng ý gửi tiền cho Lâm Đông Phong qua bưu cục. Gửi tiền rất tiện. Phí chuyển tiền không cao. Quan trọng nhất cũng là an toàn. Để Triệu Trường Phong cầm một nghìn đồng tiền mặt ngồi xe đi tới đó, mẹ hắn vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Cha Triệu Trường Phong lại không đồng ý. Ông cho rằng gửi tiền thông qua bưu cục, gần như phải mất thời gian bảy tám ngày mới có thể đến được. Mà bốn ngày sau đã là lễ mừng năm mới. Đến lúc đó bưu cục đều nghỉ. Chờ bưu cục đi làm đã là sáng năm mới. Nói cách khác, một nghìn đồng này phải đến sau lễ mừng năm mới Lâm Đông Phong mới có thể nhận được. - Trường Phong, nợ không qua năm, con hiểu không? Thiếu người ta bao nhiêu tiền, tốt nhất là trả trước lễ mừng năm mới! Cha Triệu Trường Phong nói như đinh đóng cột. Mẹ Triệu Trường Phong khó có lúc nào lại không làm trái lời của cha hắn, nhưng bà trầm mặc một hồi lâu, nhìn Triệu Trường Phong nói: - Con trai, cha con nói rất đúng. Hay là sáng sớm ngày mai con lên xe lửa đi Trung Châu. Buổi chiều vẫn có thể trở về được. Tuy rằng Triệu Trường Phong không hiểu được đạo lý nợ không qua năm, nhưng thấy cha mình kiên trì như thế, mẹ mình cũng nói như vậy, vì thế cũng đồng ý. Dù sao đi nữa hắn ở trong nhà cũng không có việc gì làm. Đi Trung Châu một chuyến cũng được. Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Trường Phong gồi lên xe lửa đi về phía Trung Châu. Hơn chín giờ, hắn đã có mặt trong nhà Lâm Hân Bình. Lâm Đông Phong thấy Triệu Trường Phong nhanh chóng bán hết một trăm cân mộc nhĩ đen như vậy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhất là khi hắn nghe nói có thể bán mộc nhĩ đen với giá hai mươi đồng một cân lại càng kinh ngạc không thôi. Lần đầu tiên Triệu Trường Phong buôn bán đã lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn chính là thiên tài buôn bán trong truyền thuyết ? Tất nhiên Triệu Trường Phong cảm thấy ngại, vội vàng nói chân tướng sự việc cho Lâm Đông Phong biết. Nghe nói là cha mẹ Triệu Trường Phong đem ra chợ bán, lúc này Lâm Đông Phong mới cảm thấy thoải mái. Kinh nghiệm xã hội của người trưởng thành vẫn nhiều hơn so với sinh viên. Bán được thành tích như vậy cũng chẳng có gì lạ. Nhưng trong lòng Lâm Đông Phong lại nảy sinh một nghi vấn. Đó là chẳng lẽ cha mẹ Triệu Trường Phong không đi làm sao? Vì sao có thời gian đi ra chợ bán mộc nhĩ đây? Lúc này Triệu Trường Phong mới nói cho Lâm Đông Phong tình hình nhà máy cơ khí Hồng Tinh bị phá sản, cha mẹ mình đều không có việc làm. Lúc này Lâm Đông Phong mới biết được hoàn cảnh gia đình của Triệu Trường Phong, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Trước đó, Lâm Đông Phong cũng từng hỏi Triệu Trường Phong về hoàn cảnh gia đình. Nhưng mỗi lần hỏi tới Triệu Trường Phong đều mơ hồ cho qua, không muốn nói tỉ mỉ về điều này. Hiện tại Lâm Đông Phong mới biết được là lý do. Hoá ra hoàn cảnh gia đình của Triệu Trường Phong lại khốn quẫn đến như thế, cho nên mới không muốn cho hắn biết. Ngoài ra Lâm Đông Phong đã biết Triệu Trường Phong sở dĩ yêu cầu lấy ít đồ bán sỉ của hắn về bán chủ yếu là không phải vì rèn luyện chính mình, mà ví muốn kiếm ít tiền để trợ cấp cho gia đình. Hiểu được những điều này, trong lòng Lâm Đông Phong liền nảy sinh một ý niệm, muốn trợ giúp gia đình Triệu Trường Phong một phen. Khiến Lâm Đông Phong nảy sinh ý niệm này không chỉ bởi vì Triệu Trường Phong từng hiến máu cho cha hắn Lâm Mãn Đường, cũng không phải vì thương tiếc gia cảnh Triệu Trường Phong khó khăn. Quan trọng hơn là bởi vì Triệu Trường Phong đã đúng lúc trả lại một nghìn đồng này. Người buôn bán coi trọng nhất chính là danh dự. Ban đầu Lâm Đông Phong và Triệu Trường Phong đã hẹn qua năm sẽ trả lại tiền hàng, nhưng Triệu Trường Phong bán xong lại không hề trì hoãn, lập tức tới Trung Châu trả lại tiền. Điều này khiến Lâm Đông Phong cảm thấy Triệu Trường Phong là một người có thể hợp tác kinh doanh lâu dài. Tuy rằng hiện tại Triệu Trường Phong còn phải dựa vào sự giúp đỡ của hắn.